Trong một tuần tiếp theo, Trịnh Ngọc Thành đi sớm về muộn, tăng ca liên tục ở công ty, hầu như không về nhà.
Cũng như kiếp trước, Hà Uyển Tâm chỉ gửi ảnh cho một m*nh tr*n Văn Cảng. Hiện tại xem ra chưa có ai ngoài cuộc biết chuyện này - mục đích của Hà Uyển Tâm khi bày trò này chỉ là phá hoại mối quan hệ giữa hai người, đồng thời để ép buộc Trịnh Ngọc Thành. Nhưng nếu những bức ảnh thân mật đó trở thành chủ đề bàn tán khắp đầu đường cuối phố thì sẽ là một đòn giáng mang tính hủy diệt vào danh tiếng của cô ả.
Ả không phải là kẻ ngốc, Trần Văn Cảng biết rất rõ điều đó, nhưng có điên hay không thì cũng khó mà nói.
Sau khi Hoắc Mỹ Khiết xuất viện về nhà, Trịnh Bỉnh Nghĩa ít quan tâm đến công ty hơn trước nhiều, thường dành thời gian đưa vợ đi dạo. Khi về già, con người thường mong đợi hạnh phúc gia đình hơn lúc còn trẻ, ông tỏ ra đặc biệt kỳ vọng và yêu thương đứa con út này. Phòng em bé và nôi được trang trí từ rất sớm, mọi thứ từ quần áo và đồ dùng cho em bé đến đủ loại đồ chơi được sắp xếp từng cái một.
Vào thời điểm quan trọng này, Trịnh Ngọc Thành lại chỉ vùi đầu đi làm, không ngủ không nghỉ, rất dễ bị người ta tưởng rằng đang thể hiện cảm xúc tiêu cực trong vấn đề này. Nhưng thực ra, Trịnh Ngọc Thành chẳng có suy nghĩ dư thừa gì về Hoắc Mỹ Khiết và đứa con chưa chào đời. Lòng hắn chỉ có thờ ơ...
Khoan tính đến việc chưa biết là trai hay gái, dù cho có thêm một đứa em trai thì cũng kém hắn đến 20 tuổi, khác với Trịnh Mậu Huân, đứa bé này khó có thể đe dọa được địa vị của Trịnh Ngọc Thành. Đợi nó dần dần lớn lên thì vẫn còn là một việc rất lâu về sau nữa.
Trịnh Bỉnh Nghĩa không phải là kẻ ngốc, hiện nay ông đã ngoài 50 tuổi, khi đứa bé này trưởng thành, thì ông cũng đến tuổi thất thập cổ lai hy. Trong di chúc tương lai, ông sẽ chia cho nó thêm vàng, trái phiếu và bất động sản là tốt nhất, để nó lớn lên bình yên, làm một người giàu có nhàn rỗi.
Về lý thì đúng là như vậy, nhưng đối với Trịnh Ngọc Thành, hắn vẫn không thể kê cao gối mà ngủ được. Rõ ràng Hoắc Mỹ Khiết không phải là người sẽ yên phận, sẽ thôi không rỉ tai xúi giục chồng, ai dám đảm bảo rằng sau mười mấy năm nữa, Trịnh Bỉnh Nghĩa lớn tuổi hơn mà vẫn không bị bà ta thuyết phục. Nếu đứa bé này cũng chiếm được cổ phần, cộng với phần của Trịnh Mậu Huân thì vẫn có thể gây bất lợi cho Trịnh Ngọc Thành.
Vài người chú bác thường xuyên ra vào công ty với tư cách là cổ đông đều trong sáng ngoài tối khuyên Trịnh Ngọc Thành nên sớm có kế hoạch. Có thể lập kế hoạch gì được? Không cần phải vội vàng kết hôn, có cô gái nào phù hợp thì cứ gặp gỡ. Người cao tuổi đều thân thiết với cháu chắt hơn, nếu sớm có cháu trai đích tôn thì địa vị của nó sẽ không kém gì đứa con út.
Trịnh Ngọc Thành không thèm nghe, nhưng cảm thấy việc ngủ một mình trong văn phòng thật nực cười, cũng thật thảm hại.
*
Trong những ngày Trịnh Ngọc Thành trốn tránh, bên ngoài chẳng ai biết đến những gì cậu hai nhà họ Trịnh trải qua, nhưng vài tờ báo lá cải vẫn có thông tin mới.
Tin Trần Văn Cảng đã "thắng" được du thuyền của Hoắc Niệm Sinh cuối cùng vẫn bị rò rỉ từ một vài kênh nào đó. Dù sao thì vẫn có rất nhiều người có mặt vào ngày hôm đó, lại có cả người nổi tiếng trên mạng và người mẫu, khó mà biết ai đã âm thầm lan truyền tin tức này. Thêm mắm dặm muối, nói dễ nghe thì là thắng ván cược, còn nói toạc ra là Hoắc Niệm Sinh lại một lần nữa vung tiền ra thả thính người ta.
Trần Văn Cảng thấy được vài tờ báo, tất cả đều chỉ đăng những mẩu tin nhỏ bằng miếng đậu hũ, đoán chừng thì những scandal này kiểu này của Hoắc Niệm Sinh chẳng phải là chuyện mới mẻ, cũng không đủ sức gây chấn động để phải viết nhiều hơn. Bài báo gọi anh là một cậu ấm nhà họ Trần nào đó, nhưng không tiết lộ tên. Vậy nên anh chỉ xem qua thôi, không để tâm lắm.
Thật ra thì dù có tiết lộ tên thật cũng không ai làm gì được anh. Búa rìu dư luận, anh biết rất rõ, cũng từng trải qua rồi. Suy cho cùng thì phải gánh lấy những ánh nhìn lạ thường từ mọi hướng đổ dồn về cũng rất vất vả, thế nên người giàu mới coi trọng thể diện, người nghèo cũng muốn có phẩm giá. Nhưng khuôn mặt của anh đã thực sự bị hủy hoại một lần, và anh đã chịu đựng suốt mười bảy năm, dường như cũng chỉ có thế mà thôi.
Chỉ riêng việc lên giường qua loa với Hoắc Niệm Sinh là Trần Văn Cảng không chắc chắn liệu có phải là lựa chọn sáng suốt hay không. Quan hệ về mặt thể xác là một hình thức gần gũi, khi nó xảy ra, luôn có những điều gì đó trở nên khác biệt. Lúc đó, thật ra anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, nhưng tên đã lên dây, anh không để lại cho mình cơ hội để hối tiếc.
Nhưng khi thực sự cởi bỏ quần áo, biểu hiện của anh lại cực kỳ tệ hại. Trần Văn Cảng biết mình đã làm hỏng chuyện rồi. Âm thanh trong giấc mơ như một lời cảnh báo từ tiềm thức của anh, dù có muốn thừa nhận hay không thì anh vẫn chưa sẵn sàng.
Buổi chiều khi đi làm, Trần Văn Cảng gặp chồng của chị cả Trịnh Đông Tình - Hạng Hào - trong công ty. Người anh rể này cũng coi như tuấn tú lịch sự, ngoại trừ việc đường chân tóc của hắn đang lùi dần lên trên hơi sớm.
Hắn đến tìm Trịnh Ngọc Thành làm việc gì đó, Trịnh Ngọc Thành giúp hắn nghĩ ra cách khác giải quyết lô hàng nông sản của Mỹ trước lễ. Trần Văn Cảng không hỏi cụ thể chi tiết, nhưng Hạng Hào luôn cố gắng nịnh nọt khi gặp anh: "Văn Cảng, khi nào có thời gian thì đi thăm Đông Tình nhé."
Vì lịch sự, ngoài miệng Trần Văn Cảng vẫn đồng ý.
Chuyện đời lắm lúc trùng hợp, chiều hôm sau, anh tình cờ gặp được Trịnh Đông Tình ở trung tâm thương mại. Trần Văn Cảng đến đó tìm người hiệu chỉnh đồng hồ, còn Trịnh Đông Tình một mình đi mua sắm, trên tay cầm mấy chiếc túi, trông có vẻ hơi cô đơn.
Khi gặp Trần Văn Cảng, cô vẫn ăn nói nhẹ nhàng như trước, hỏi han việc học và cuộc sống của anh. Trần Văn Cảng giúp cô mang đồ đạc, ở lại cùng cô thêm một lúc nữa. Trịnh Đông Tình mời anh lên uống trà chiều ở Bạch Lệ Cung tầng thượng.
Họ được đưa vào trong ngồi, nhưng bên cạnh lại có hai phu nhân nhà giàu quen biết Trịnh Đông Tình, làm ra vẻ ngạc nhiên đến gần chào hỏi, giọng điệu có phần mỉa mai ...
"Đông Tình, lâu rồi chưa gặp nhau, sao có rảnh cũng không ra ngoài với chúng tôi thế?"
"Bây giờ cô một lòng chăm sóc chồng con ở nhà, không đúng, cô còn chưa có con, làm gì mà cứ ru rú trong nhà cho già người ra?"
"Nghe nói công việc kinh doanh của chồng cô không thuận lợi nhỉ, không xoay được vốn hay là thế nào đấy? Có muốn giới thiệu cho anh ta một kênh tài chính không?"
"Ôi chao, biết hoàn cảnh gia đình cô rồi, không cần cô phải trả tiền, mọi người ra ngoài tụ tập chỉ để vui vẻ thôi mà."
Trần Văn Cảng đứng một bên, rất khó để can thiệp vào cuộc chiến giữa những bà vợ nhà giàu này, thậm chí anh còn bị lôi vào đâm chọc mấy câu. Cuối cùng vẫn phải gọi phục vụ đến, lấy cớ máy lạnh quá mạnh, trần nhà bị dột, họ đổi sang chỗ ngồi xa hơn.
Trịnh Đông Tình nháy mắt với Trần Văn Cảng, đưa khăn giấy cho anh: "Toàn người nói càn nói rỡ, còn nói luôn cả em nữa chứ."
Trần Văn Cảng mỉm cười ôn hòa, khuyên cô đừng quá bận tâm. Càng là trong giới nhà giàu thì cái chuỗi khinh miệt này càng rõ ràng.
Hai bà vợ nhà giàu kia là điển hình của thái độ hếch mũi lên trời, thật ra anh đã gặp khá nhiều người như vậy trong những năm ở nhà họ Trịnh. Đặc biệt là trong vài năm đầu sau khi đến đây, Trịnh Ngọc Thành dẫn anh đi chơi kết bạn, bạn bè của hắn trước mặt Trần Văn Cảng thì thế này, sau lưng lại mang bộ mặt khác. Mỗi người đều có muôn vàn khuôn mặt khác nhau, góc nhìn của Trịnh Ngọc Thành không thể thấy khía cạnh này, khó có thể đồng cảm với anh. Trần Văn Cảng không bao giờ nói với hắn. Sau đó, Trịnh Ngọc Thành cho rằng anh là người xa cách, không hòa đồng với bạn bè của hắn, không còn ép buộc anh nữa.
Trịnh Đông Tình cầm ấm trà sứ xương lên rót vào tách cho anh, nhưng lòng cô biết rất rõ: "Văn Cảng, chị đã lấy anh rể em, nghĩa là đâm lao thì phải theo lao, lựa chọn của riêng mình, có cả mặt tốt và mặt xấu. Em có nhớ lần trước không, cả việc mua một cái đầm dạ hội mà chị cũng phải để ba lo lắng? Khi bác Lâm đến tận nhà, chị thấy phức tạp đến nỗi không nói nên lời. Nhưng buổi tối về nhà, anh rể em lấy nước cho chị ngâm chân, bóp vai cho chi, chị biết rằng mình vẫn muốn có cuộc sống vợ chồng bình thường như thế này."
Nói xong, cô bĩu môi về một hướng: "Đấy, giống như hai người vừa rồi, họ đeo đầy đồ trang sức và đá quý, nhưng chị nói cho em biết, chồng của họ chẳng ai lại không ngoại tình cả. Không một ai cả. Họ tự biết hết, chỉ nhắm mắt làm ngơ mà thôi, dù sao thì địa vị của người vợ cả cũng ổn định, chồng đi chơi bên ngoài cũng chỉ là chơi bời, chứ không thì biết làm sao? Ly hôn không có lợi ích gì."
Trịnh Đông Tình nói: "Nếu ngày đó chị không lấy Hạng Hào, khả năng 99% là sau này chị sẽ lấy một người như vậy thôi."
Trần Văn Cảng nói một câu an ủi: "Chị và anh rể là chạy marathon tình yêu tu thành chính quả, khác với họ."
Trịnh Đông Tình lại nói: "Không, một khi đã kết hôn, sẽ có tám trăm lần muốn ly hôn. Không ai là ngoại lệ."
Trần Văn Cảng sửng sốt không trả lời được. Dù sao thì anh cũng chưa từng kết hôn, chỉ mơ hồ đặt Hoắc Niệm Sinh vào chỗ đó... nhưng vẫn khó mà tưởng tượng ra được.
Cô lại cười: "Nhưng không sao cả, dù Hạng Hào có vô dụng đến đâu thì ít nhất cũng sẽ không ngoại tình. Nói một cách vô tình hơn, chỉ cần nhà mẹ đẻ của chị còn đó, anh rể em sẽ không dám ngoại tình. Chị là người có tiếng nói quyết định cuối cùng trong nhà, ba mẹ chồng, em chồng hay họ hàng bạn bè, không ai dám ăn h**p chị cả. Văn Cảng, chị không phải người thông minh, sống cuộc sống như thế này là đủ rồi."
Hai người ngừng nói về những chuyện không vui, chuyển sang đề tài chuyện gia đình một lúc.
Sau đó Trịnh Đông Tình nói: "Nhưng con người ta vẫn cần việc gì đó để làm. Gần đây - không phải gần đây, mà là từ năm ngoái, chị đang tiếp xúc với các tổ chức nhân đạo chăm sóc trẻ tự kỷ, cũng định kỳ đến giúp họ làm việc này việc nọ."
Ngoài dự đoán của Trịnh Đông Tình, Trần Văn Cảng không xa lạ với vấn đề này. Chủ đề chuyển sang hệ thống can thiệp và điều trị chứng tự kỷ, anh có hiểu biết sâu rộng, thậm chí còn rất chuyên nghiệp, kinh nghiệm của anh trong một số trường hợp cứ như đã làm việc trong lĩnh vực này nhiều năm.
Trịnh Đông Tình rất ngạc nhiên khi anh cũng quan tâm. Trước khi cô cưới chồng, lúc vẫn còn sống chung một nhà với nhau, cô đã rất kỳ vọng về người em trai này. Anh học giỏi lại khiêm tốn, được Trịnh Bỉnh Nghĩa tận tâm bồi dưỡng, chắc chắn sẽ trở thành một cánh tay phải của Trịnh Thị, có tiềm năng rất lớn.
Nhưng không ngờ cách đây không lâu lại nghe tin anh sắp ra đi. Trịnh Đông Tình cũng từng thăm dò việc này, nói chuyện đến bây giờ, cô dường như đã có câu trả lời. Tham gia công tác từ thiện thực chất là một hoạt động rất phổ biến trong cái gọi là "hoạt động xã hội của các bà vợ". Ngay cả hai phu nhân nhà giàu vừa gặp cũng tham gia thúc đẩy các dự án từ thiện, như một cách để ủng hộ sự nghiệp của chồng mình. Thực ra không cần phải là vợ của ai đó mới có thể làm được điều này, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình.
Hẹn trước trao đổi cùng nhau khi có cơ hội, đến chiều tối, Trịnh Đông Tình gọi chồng đến đón.
Trong ráng chiều ảm đạm, Trần Văn Cảng chào tạm biệt cô trước cửa khu trung tâm thương mại. Anh đứng trên cầu thang, nhìn Hạng Hào bước ra khỏi xe, cầm túi đồ, ôm vợ hôn lia lịa mấy cái. Trịnh Đông Tình mỉm cười vẫy tay chào Trần Văn Cảng.
Sau khi từ chối lời mời đi nhờ xe có phần quá ân cần của anh rể, Trần Văn Cảng đang định bắt taxi thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Người ở đầu dây bên kia yêu cầu anh đi thêm một đoạn nữa, thì thấy một chiếc Bentley màu đen đang đậu bên lề đường.
Cửa sổ xe được dán phim chống nhìn trộm nên không thể nhìn thấy khung cảnh bên trong. Nhưng tài xế đã đứng bên ngoài xe, tay chân nhanh nhẹn mở cửa cho anh, trong xe không có ai cả.
Tài xế lưng hùm vai gấu lịch sự ra hiệu: "Cậu Hoắc mời cậu qua một chuyến."
Trần Văn Cảng hỏi: "Cậu Hoắc nào?"
Tài xế cứng ngắc đáp: "Cậu cứ đi thì sẽ biết."
Giả thần giả quỷ. Trần Văn Cảng phì cười: "Hoắc Kinh Sinh phải không."
Biểu cảm cố ý dọa người của tài xế cứng đờ trong giây lát, chứng minh rằng anh đã đúng. Tài xế không rõ vì sao anh đoán được, mặt hắn cứng đơ ra, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Cậu Hoắc không có ý đồ xấu, cậu đến đó rồi sẽ biết. Hơn nữa ban ngày ban mặt, không thể đến nơi nào bất hợp pháp."
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng cười với hắn: "Tôi sẽ gọi điện báo cho gia đình biết."
Tài xế lùi về sau nửa bước: "Cậu tự nhiên."
Người nghe máy là Trịnh Bảo Thu: "Hoắc Kinh Sinh? Tìm anh làm gì chứ?"
Trần Văn Cảng ậm ờ: "Thì đại khái đến đó rồi sẽ biết."
"Tối nay anh có về nhà không?"
"Không chắc. Không cần phải để cửa cho anh."
Đối với Trịnh Bảo Thu, em trai của Hoắc Niệm Sinh xét theo huyết thống cũng là anh họ của cô. Nhưng người có thân có sơ, cô chỉ quen thân với anh họ Niệm Sinh, còn mối quan hệ với Hoắc Kinh Sinh thì xa cách hơn nhiều. Đếm xuống nữa thì là một loạt con ngoài giá thú đang lưu lạc bên ngoài... về cơ bản là không có tình cảm gì đáng nói.
Trịnh Mậu Huân tình cờ ngồi cạnh cô xem tivi, nghe được một chút: "Mấy ông anh họ nhà mình đều kỳ lạ, sao dạo này càng khó hiểu hơn thế?" Nhưng rồi một ý nghĩ chợt lóe lên: "Đừng nói là Trần Văn Cảng bị bắt cóc rồi nhé? Cố tình ăn nói lung tung."
Trịnh Bảo Thu trợn mắt: "Anh xem nhiều phim cảnh sát xã hội đen quá rồi."
Trịnh Mậu Huân khinh bỉ ra mặt: "Không thể có chuyện đó sao? Nếu gặp nguy hiểm thì gửi ám hiệu cho người nhà."
Trịnh Bảo Thu đột nhiên nở nụ cười đắc thắng: "Đương nhiên là bọn em có ám hiệu từ lâu rồi. Chỉ có điều trừ anh ra thôi."
---
Tác giả nhắn gửi:
Trịnh Bảo Thu đối với anh ba: Có chút tình thân, nhưng mà không nhiều.