Chiếc Bentley đang hướng ra khỏi thành phố, cảnh vật dần xa lạ, nhưng thực sự là điểm đến hợp pháp, cuối cùng tài xế lái xe đến một nhà máy rượu ở vùng ngoại ô.
Họ đi thang máy từ gara tầng hầm lên lầu, không qua cửa chính, tài xế dẫn Trần Văn Cảng đi qua lối đi dành cho nhân viên, vòng vo tam quốc, sau cùng gặp chủ của mình trong một phòng riêng.
Người dùng phương thức như đồ thần kinh này mời anh quả thật là Hoắc Kinh Sinh.
Hoắc Kinh Sinh không có đôi mắt hoa đào của Hoắc Niệm Sinh, nhưng là anh em ruột, sống mũi và đường nét cằm của hai người lại có phần tương tự. Không tính là xấu. Nhưng Trần Văn Cảng đã quen nhìn Hoắc Niệm Sinh, khi nhìn vào cách sắp xếp các bộ phận trên khuôn mặt hắn sẽ khó tránh khỏi cảm giác đây là một bản sao thô thiển.
Hoắc Kinh Sinh không biết anh đang đánh giá về ngoại hình của mình, hắn hai tay đút trong túi, dựa vào lưng sô pha, chỉ về phía đối diện: "Mời ngồi."
Trần Văn Cảng ngồi xuống đối diện.
Hoắc Kinh Sinh đi thẳng vào vấn đề: "Gia đình chúng tôi biết chuyện mờ ám giữa cậu với anh tôi."
Trần Văn Cảng cười cười: "Chuyện mờ ám gì, sao tôi lại không biết nhỉ?"
Hoắc Kinh Sinh không hài lòng khi thấy anh không bị chèn ép, liền tuôn hẳn một tràng: "Trước kia anh tôi thích đùa giỡn, thì mặc anh ta đùa giỡn với ai, nhà tôi cũng không hạn chế. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, anh ta đã đến tuổi này, nên cân nhắc đến việc lấy vợ sinh con. Vì vậy người lớn trong nhà bảo tôi đến nói chuyện với cậu, ý là để đặt ra quy tắc, nếu sau này cậu muốn theo anh tôi thì không phải là không thể, nhưng không thể phá vỡ các quy tắc."
Trần Văn Cảng hỏi: "Để tôi nghe thử nhà họ Hoắc có quy tắc gì nào?"
Hoắc Kinh Sinh đáp: "Tôi ở đây để thay mặt người lớn trong nhà cảnh cáo cậu, đừng có nhảy nhót, đừng có bày trò. Quan hệ của các người phải giữ bí mật với người khác, không được công khai bừa bãi. Cho dù sau này anh tôi có đi xem mắt, đính hôn hay kết hôn, cậu không thể ngăn cản. Đúng rồi, sau này anh tôi có vợ có con, cậu cũng không được ghen tuông. Tốt nhất là cậu có thể hòa hợp với bà chủ, cô ấy có thể chấp nhận sự hiện diện của cậu thì tất nhiên mọi người sẽ vui vẻ. Nếu cô ấy không chịu được thì nói sau, nhưng tôi khuyên cậu đùng có quá không biết điều."
Trần Văn Cảng thấy buồn cười: "Sỉ nhục tôi thế này là ý tưởng của anh nghĩ ra, hay là chú hai dạy anh?"
Hoắc Kinh Sinh không kịp phòng thủ: "Sao cậu biết... "
"Của ai cũng không quan trọng." Trần Văn Cảng nói tiếp: "Thật tiếc là tôi họ Trần. Quy tắc của nhà họ Hoắc các anh thì đi nói thẳng với anh trai của anh đi."
Thấy anh đứng dậy định bỏ đi, Hoắc Kinh Sinh hoàn hồn, đột nhiên quát: "Cậu, đứng lại!"
Giọng điệu vừa cao lên đã thể hiện rõ là hắn đang sợ. Màn kịch hôm nay quả thực là do chú hai bảo hắn làm, mục đích là muốn nhét người của mình vào bên cạnh Hoắc Niệm Sinh, chủ yếu là thông qua hôn nhân. Nhưng chú hai Hoắc chỉ bảo hắn lo liệu phía Trần Văn Cảng, còn cụ thể phải làm sao thì do Hoắc Kinh Sinh tự quyết định. Hắn lại chẳng có quyền lực hay thủ đoạn gì, vì ngại Hoắc Niệm Sinh nên không dám bắt cóc hay đòi đánh đòi giết. Vậy thì phải làm sao? Chỉ có thể hù dọa.
Đáng tiếc là ngay cả việc này mà Hoắc Kinh Sinh cũng không giỏi. Hơn nữa, hắn còn coi thường Trần Văn Cảng, nghĩ anh là học trò nghèo xuất thân từ một gia đình nhỏ. Thực ra Trần Văn Cảng đã tham gia nhiều cuộc đàm phán hơn hắn, người ngồi đối diện hắn đã thắng vô số trận đánh, cởi chiến bào, bỏ giáp về quê rồi.
Nhưng dù sao cũng chuẩn bị xong xuôi rồi làm đến đây, Hoắc Kinh Sinh không thể lùi bước vào phút cuối, hắn lấy một cái máy tính bảng trên bàn trà đưa cho Trần Văn Cảng: "Tự cậu xem."
Trần Văn Cảng nhận lấy, máy tính bảng đã được cài đặt sẵn phần mềm, ngay khi mở khóa là hiển thị giao diện camera giám sát thời gian thực. Từ góc độ này, có thể thấy rõ ràng là camera được lắp đặt riêng, camera giám sát trong nhà máy rượu không thể đặt ở nơi nghe thấy cuộc trò chuyện của khách.
Nhìn anh từ bên đối diện, Hoắc Kinh Sinh lộ ra vẻ khinh thường pha lẫn kiêu ngạo: "Tôi biết Hoắc Niệm Sinh nhất định sẽ nói lời ngon ngọt rồi thì thề non hẹn biển với cậu, nếu cậu muốn biết bộ mặt thật của anh ta đằng sau lưng, hôm nay tôi sẽ cho cậu cơ hội để tìm hiểu."
Trần Văn Cảng liếc hắn một cái: "Anh biết rõ bộ mặt thật của anh ấy hơn tôi sao?"
Hoắc Kinh Sinh trả lời qua loa: "Anh ta đã ngủ lại đây nhiều lần, cậu có thể tìm ra nhiều bất ngờ trong ghi chép lịch sử. Thế nên chịu khó đi." Nói xong, hắn bước nhanh về phía cửa.
Vừa mở cửa phòng, hóa ra tài xế vẫn đứng cạnh cửa, đề phòng Trần Văn Cảng bất ngờ lao ra. Tay tài xế chỉ cho Hoắc Kinh Sinh ra ngoài, trừng mắt nhìn vào trong như muốn ra oai rồi đóng cửa lại.
Sau một hồi chờ đợi, Trần Văn Cảng đi tới đẩy cửa, đúng như dự đoán, cửa đã khóa.
Để không uổng công Hoắc Kinh Sinh nhốt anh lại đây xem băng ghi hình, Trần Văn Cảng nhấp vào những thước phim lịch sử được lưu trữ trong phần mềm. Có lẽ còn sợ anh không đủ kiên nhẫn để cuộn thanh tiến trình, các video muốn để anh xem được đều đã cắt riêng.
Trần Văn Cảng ngồi trở lại sô pha, thưởng thức bất ngờ mà Hoắc Kinh Sinh dành cho mình.
Camera này được lắp đặt bí mật ở khu vực công cộng, nhiều khả năng là bằng cách hối lộ phục vụ ở đây. Thực ra, không có gì đặc biệt cả. Chẳng qua là nhìn thấy Hoắc Niệm Sinh xuất hiện ở đây cùng nhiều người khác nhau, nếm rượu, trò chuyện, diễn kịch, đi với bụt mặc cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Ngoài ra còn có vài đoạn ghi lại cảnh y chơi golf trong nhà với một cô gái mà rõ ràng là do người khác sắp đặt.
Ánh sáng xanh lạnh lẽo phản chiếu trên khuôn mặt Trần Văn Cảng, dù sao cũng chán, anh dứt khoát xem hết từng video một.
Phần mềm phát ra âm thanh nhắc nhở, phát hiện có đối tượng đang hoạt động trong khu vực giám sát. Quay lại giao diện thời gian thực, xuất hiện trước ống kính là Hoắc Niệm Sinh và Hoắc Kinh Sinh đang làm ra vẻ bình tĩnh.
Hai người trò chuyện gì đó, chơi golf một lúc rồi quay lại ngồi, sau đó lại có thêm một nhóm nam nữ nữa đến, thế mà lại có cả Hà Uyển Tâm. Coi như là oan gia ngõ hẹp đụng độ nhau rồi.
Hoắc Niệm Sinh và cậu ấm nhà họ Hà - Hà Gia Tuấn - vốn không ưa nhau, hễ cứ gặp mặt là khói lửa bắn tung tóe, là kẻ thù khét tiếng của nhau trong thành phố này. Tại buổi đấu giá từ thiện của Trịnh Thị lần trước, Hoắc Niệm Sinh đã cố tình chèn ép em gái gã - Hà Uyển Tâm, đó là một trò cười mà mọi người có mặt vẫn còn nhớ.
Hà Uyển Tâm làm như không thấy y, ngón tay quấn quanh lọn tóc xoăn bồng bềnh kiểu cổ điển của mình, công bằng mà nói, nếu chịu chăm chút thì cô ả cũng là một mỹ nhân xinh đẹp rạng rỡ.
Hôm nay nhân lúc đông người, Hoắc Kinh Sinh rõ ràng muốn gây chuyện, lại nhắc đến việc này trước mặt mọi người, lấy danh nghĩa là hòa giải, nhưng thực chất chỉ đổ thêm dầu vào lửa: "Như câu nói không đánh thì không quen biết, theo tôi thì chuyện đó ấy mà, cô Hà đừng để bụng nữa, anh cả cũng nên giữ phong độ quý ông đi, xin lỗi người ta một tiếng. Dù sao cũng chỉ là một món đồ thôi, tôi nghĩ không đáng để đánh mất hòa khí đâu. Hôm nay chúng ta nói chuyện cho rõ ràng, thế nào?"
Hà Uyển Tâm lạnh giọng: "Thôi làm ơn đừng, anh nói thế chẳng phải là quanh co mắng anh trai mình không có phong độ quý ông à?"
Hoắc Niệm Sinh cười nhạt nói: "Nếu đã là tôi chiếm lợi, có xin lỗi cũng không sao. Cô Hà, cô thấy sao?"
Trước mặt mọi người, cô ả vẫn phải giữ thể diện, nên cười giả lả nói: "Thì cứ thế đi. Tôi cũng có chỗ không đúng."
Hạng người ba phải đang có mặt thì nhảy ra xoa dịu làm hòa, coi như bỏ qua hận thù.
Đến nhà máy rượu để tụ họp tất nhiên là phải nếm thử rượu và trò chuyện. Nạp quá nhiều cồn thì con người ta sẽ bắt đầu lâng lâng, suy nghĩ và chủ đề thì lại đi xuống dưới.
Hoắc Kinh Sinh làm ra vẻ vô tình nhưng thực chất cố ý nhắc đến chuyện Hoắc Niệm Sinh đi nghỉ mát một chuyến thì tặng hẳn một cái du thuyền để lấy lòng người ta. Tin đồn này đã được đưa lên báo, tất nhiên nhiều người có mặt đều biết. Nơi nào có đàn ông tụ tập lại với nhau đều là như thế, ngay lập tức có một loạt câu hỏi khiếm nhã bùng nổ, hỏi y muốn cưa cẩm ai, đã ngủ với người ta chưa, cảm thấy có đáng không.
Trần Văn Cảng tay chống đầu, theo dõi trò hề tẻ nhạt này từ phía sau màn hình.
Vậy mà Hoắc Niệm Sinh cứ để đám đông hò reo, không hề nói một lời về Trần Văn Cảng.
Hà Uyển Tâm cũng uống rất nhiều rượu vang rồi, mặt đỏ gay lên, mượn cơn say để chế giễu: "Công tử Hoắc đã ra tay tất nhiên là phi thường rồi, món đồ giá cả triệu mà nói tặng là tặng ngay, nghe thôi đã thấy ghen tị rồi. Cùng lắm thì tặng một lần không đủ lại hai lần, hai lần không đủ thì ba lần thôi."
Cô ả gõ nhẹ vào ly rượu bằng móng tay dài: "Nhưng anh không sợ cuối cùng không bắt được người về tay, tiền của anh cũng trôi theo dòng nước à?"
Hoắc Niệm Sinh liếc mắt sang: "Tôi không có gì phải sợ cả. Tôi chỉ quan trọng lãng mạn, không để ý có mất chi phí hay không. Mà nói đến cọc đi tìm trâu, cô Hà hẳn phải có nhiều kinh nghiệm hơn tôi đấy chứ."
Hà Uyển Tâm cười thản nhiên, miệng thì nói đầy ẩn ý: "Đừng nóng vội, hai chúng ta có chuyện gì mà phải hục hặc nhỉ? Những điều trước đó tôi nói là vì thấy tiếc cho anh thôi, cẩn thận trộm gà không được lại mất cả nắm gạo."
Cô ả nâng ly: "Thành thật mà nói, anh có thể đem kẻ chướng mắt đó đi, tôi biết ơn còn không kịp ấy chứ."
Hoắc Niệm Sinh cụng ly với ả, nói đùa: "Không cần thiết phải thế, chuyện tình cảm ân ái mà, cần gì phải chia bè kết phái. Tôi chỉ theo đuổi sắc đẹp thôi, đừng để bụng vì tôi nói thẳng, cô cũng chẳng phải là vợ hiền dâu thảo gì cho cam. Nếu sau này thực sự cưới Trịnh Ngọc Thành ấy mà, sao không thử thuyết phục cậu ta theo đuổi hôn nhân cởi mở nhỉ? Đến khi ấy nhớ gọi tôi, biết đâu chúng ta có thể chơi cùng nhau. Muốn chơi NP cũng vẫn có thể thử, cô nói đúng không?"
Cả nhóm người cười ồ lên, mắng y lưu manh, nhưng không ai còn chú ý đến việc y tặng du thuyền cho cậu Trần nào nữa.
Trong vô thức, chiếc đồng hồ trên tường đã gần chạy đến nửa đêm. Trần Văn Cảng xem mãi cũng thấy buồn ngủ, ngay cả những người đang uống rượu trước ống kính cũng lần lượt bỏ đi.
Hoắc Kinh Sinh thì không thấy quay lại thả anh đi, Trần Văn Cảng lòng sinh trực giác, đột nhiên nhìn về phía cửa phòng. Anh tiến lại xoay tay nắm lần nữa, không biết từ lúc nào mà ổ khóa đã mở. Giống như đang nói với anh rằng trò vui đã kết thúc, tiếp theo anh muốn đi đâu thì tùy.
Trần Văn Cảng tắt đèn, bước ra khỏi cửa, đi dọc hành lang dài như một bóng ma lang thang. Anh tìm thấy một cầu thang cuốn vẫn còn hoạt động, đi xuống từng tầng một, suốt dọc đường không gặp phải Hà Uyển Tâm hay bất kỳ vị khách nào khác.
Lúc này, có vẻ như chính nhà máy rượu cũng đã chìm vào giấc ngủ say. Đây là lần đầu tiên Trần Văn Cảng đến nơi này, anh lang thang khắp nơi một hồi lâu nhưng vẫn không tìm được lối ra. Hầu hết nhân viên đã tan làm, anh đi tìm khắp vài tầng lầu mà chẳng tìm thấy quầy nào còn người trực.
Cuối cùng, anh lại bất ngờ tìm thấy vị trí của camera theo dõi vừa rồi. Ngọn đèn chiếu sáng chính ở đây cũng đã tắt, người đi trà cũng nguội, bốn bề vắng tanh. So với không khí ngột ngạt của nhóm người tụ tập uống rượu vừa rồi thì khung cảnh này thực sự dễ thương. Anh tiến lại gần hơn, tìm thấy lỗ kim ẩn sau trầu bà vàng, chân đá vào chậu hoa, lá xanh che khuất tầm nhìn của nó.
Trần Văn Cảng chọn ngồi xuống vị trí mà Hoắc Niệm Sinh đã ngồi trước đó, một lúc sau, anh mò mẫm tìm điện thoại trong bóng tối.
Hoắc Niệm Sinh đang chữ được chữ không xem các tài liệu mà bác sĩ do Du Sơn Đinh tìm để tư vấn gửi cho, liên quan đến chứng rối loạn lo âu và rối loạn hoảng sợ, đột nhiên nhận được định vị mà Trần Văn Cảng gửi đến, khoảng cách hiển thị chỉ cách y có 200 mét. Y hơi sững sờ, nghĩ đến hành vi bất thường của Hoắc Kinh Sinh thì nhanh chóng phản ứng lại, như đã đoán được điều gì đó. Y nheo mắt, gọi điện sang: "Văn Cảng."
Trần Văn Cảng hỏi: "Đến đón em có tiện không?"
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Em đợi ở đó." Suy nghĩ một lúc lại nói thêm: "Đừng sợ."
Trần Văn Cảng không sợ. Hoắc Kinh Sinh thậm chí còn không biết lấy điện thoại di động của anh, hoặc không dám lấy, anh vẫn luôn mang nó theo bên mình, nếu thực sự sợ hãi thì vừa rồi anh đã gọi cảnh sát rồi. Anh sợ nhiều thứ, nhưng chỉ riêng bóng tối là không sợ. Bóng tối là nơi trú ẩn che chở anh, mang lại cho anh cảm giác an toàn.
Chưa đầy năm phút, Hoắc Niệm Sinh lại xuống lầu.
Khi y đến nơi, Trần Văn Cảng đang ngồi im ở đó, không động đậy chút nào, như bức tượng Người suy tư, lẳng lặng nghĩ ngợi điều gì đó. Xung quanh tối đen, chỉ có ánh đèn từ trên cao hội tụ thành một luồng sáng, soi vào Trần Văn Cảng như đèn pha trên sân khấu. Khuôn mặt dịu dàng của anh giờ đây trông mượt mà như sứ trắng hay ngọc thạch, hoàn hảo không một vết khuyết, nhưng lại thiếu đi hơi ấm của da thịt và máu huyết.
Thả chậm bước chân vội vã, Hoắc Niệm Sinh đi về phía luồng sáng đó. Không hiểu sao, y dường như nhớ rằng mình thường nhìn thấy hình dáng anh lặng im ẩn mình trong bóng tối như thế.
Trắng và đen nuốt chửng mọi sắc màu, thế giới nội tại bên trong anh luôn đóng chặt cánh cửa. Thỉnh thoảng lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, cho phép Hoắc Niệm Sinh được nhìn vào bên trong, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy một chiếc lồng giam đen trắng.
Hoắc Niệm Sinh liếc mắt về hướng camera giấu kín rồi lên tiếng trước: "Tôi còn đang thắc mắc gần đây Hoắc Kinh Sinh lén lút quay phim tôi là định làm gì đấy."
Y ngồi xuống bên cạnh Trần Văn Cảng, vòng tay qua vai anh, trêu chọc: "Một người thông minh như em mà cũng rơi vào cái bẫy này?"
Trần Văn Cảng chống cằm nhìn y: "Hắn muốn em nhìn thấy mặt khuất của anh đấy. Cơ hội hiếm có biết bao nhiêu."
Hoắc Niệm Sinh cười cười, nắm trọn bàn tay đang đặt trên đầu gối của anh: "Có đẹp không?"
---
Người dịch: Em chồng khó ưa dám dằn mặt mình thì phải làm sao? Méc chồng ngay và luôn.