Khi ra khỏi quỹ từ thiện thì trời đã tối, hiếm khi mới được trùng phùng, nhà ở cách đó không xa nên Kiều Tư Kim mời Trần Văn Cảng về ăn bữa cơm giản dị.
Kiều Tư Kim có đường nét gương mặt khắc sâu, ngoại hình của con lai điển hình, thật ra ông mang quốc tịch Anh, cha là người Anh, còn mẹ là người Trung Quốc mang họ Kiều, vì vậy ông lấy một cái tên tiếng Trung có cách đọc hơi giống tên tiếng Anh của mình.
Nơi Trần Văn Cảng từng học trước kia là trường quốc tế, một trong những cảnh đáng nhớ nhất là vào mỗi chủ nhật, một nhóm nam sinh sẽ ngồi trong lễ đường, gật gù nghe giảng đạo, trong khi vị giám thị này đứng trên sân khấu nói rất lưu loát, nâng cao tinh thần chiến đấu.
Nhưng công bằng mà nói, ông thực sự là một người tốt. Vào thời đó, vị giám thị này thường mời học trò đến thăm nhà theo nhiều đợt khác nhau, quan tâm đến việc học tập và sinh hoạt của từng người, xứng đáng được gọi là tận tâm và trách nhiệm. Đặc biệt là những học sinh có tính nhạy cảm cao như Trần Văn Cảng sẽ được ông ấy đặc biệt chú ý đến trạng thái cảm xúc.
Trần Văn Cảng và Trịnh Ngọc Thành đã đến đây vài lần, lần này khi bước vào, anh bỗng cảm thấy như mình đang trở lại thời học sinh.
Vợ Kiều Tư Kim đã chuẩn bị sẵn cơm nước ở nhà, ông mang dép đến Trần Văn Cảng thay. Họ có hai đứa con rất dễ thương, cả hai đều đang học tiểu học, anh trai học lớp trên, em gái lớp dưới, được cha mẹ dạy dỗ rất lịch sự lễ phép, chạy ra chào đón khách.
Kiều Tư Kim và vợ còn nhận nuôi một đứa trẻ khuyết tật, nó đang ngậm ngón tay cái, đưa cho Trần Văn Cảng một cuốn sách tranh.
Trần Văn Cảng ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, vừa cười vừa trêu: "Để anh xem nào, đây là truyện tranh của ai vậy?"
Thằng bé mỉm cười ngại ngùng, nhưng chỉ ậm ừ chứ hầu như không nói được, có thể thấy được là hơi chậm phát triển.
Kiếp trước, Trần Văn Cảng đã tham gia nhiều dự án cứu trợ trẻ em, thật ra anh từng tiếp xúc với đủ loại trẻ em, xây dựng mối quan hệ sâu sắc với nhiều trẻ trong số đó, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận nuôi một đứa.
Anh biết rằng trạng thái của mình không cho phép đảm đương trách nhiệm của một người giám hộ, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc làm cha. Anh có thể coi việc chăm sóc chúng như trách nhiệm và sự nghiệp, nhưng xây dựng một gia đình lại là chuyện hoàn toàn khác.
Gia đình, người thân, tất cả đều là những khái niệm rất xa vời với anh. Trước khi chia tay Trịnh Ngọc Thành, anh vẫn còn mơ tưởng về điều đó, rồi sau khi Hoắc Niệm Sinh qua đời, anh cũng biết chắc rằng nó sẽ không thành hiện thực.
Kiều Tư Kim xoa mái tóc xoăn rối bù của thằng bé: "Nó thích em, bình thường nó sẽ không để ai chạm vào sách đâu."
Trần Văn Cảng bế thằng bé lên: "Là vậy sao?"
Đứa trẻ e thẹn ôm lấy cổ anh, quả nhiên là rất thích anh.
Sau bữa tối, Trần Văn Cảng chơi với mấy đứa bé một lúc.
Người cha rửa chén xong, cũng mang dép lê đến gia nhập với họ. Kiều Tư Kim làm trọng tài cho họ chơi trò chơi, anh trai và em gái đều cư xử rất tốt, cũng biết cách chăm sóc em trai nhỏ nhất.
Trần Văn Cảng biết rằng việc dạy bọn trẻ hoàn toàn chấp nhận thành viên mới của gia đình không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Gia đình này rất hòa thuận, anh cũng mỉm cười cùng họ, nhưng cũng có phần lơ đãng.
Nói thật lòng, anh rất ngưỡng mộ những người như Kiều Tư Kim. Ông ấy dựa vào đức tin, kiên định thực hành các nguyên tắc của một người chồng tốt, một người cha tốt và một giáo viên tốt, đảm nhận mọi trách nhiệm mà ông có thể. Hoàn toàn đối lập với tính cách của Hoắc Niệm Sinh đến mức cực đoan. Trên thế giới này quả thực có những người như vậy, những gia đình như vậy.
Đến 9 giờ, bọn trẻ được dỗ lên giường đi ngủ.
Kiều Tư Kim và Trần Văn Cảng cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng, trò chuyện một lúc: "Dạo này em thế nào? Có gặp rắc rối gì không?"
Ông pha một ly yến mạch cho Trần Văn Cảng, rồi hai người ôm cái ly, ngồi ở ban công vừa uống vừa nói chuyện.
Kiều Tư Kim hỏi một cách tự nhiên, vẫn giọng điệu như khi tâm sự với học trò ngày xưa. Cho dù với tư cách giám thị hay nhà tư vấn tâm lý, có lẽ đó đều là thói quen nghề nghiệp của ông.
Trần Văn Cảng cũng tin tưởng và chia sẻ với ông: "Em vẫn ổn. Nhưng đôi khi em luôn cảm thấy có quá nhiều việc để lo lắng."
Kiều Tư Kim hỏi: "Ví dụ như những phương diện nào?"
Trần Văn Cảng đáp: "Dường như có những việc quan trọng, càng muốn làm tốt thì càng sợ hãi, nhìn trước ngó sau, luôn sợ mình sẽ đưa ra lựa chọn sai lầm."
Kiều Tư Kim tỏ ra thấu hiểu: "Tất cả chúng ta đều phải chấp nhận rằng mình không hoàn hảo, và nhất định sẽ đi sai đường. Thầy cũng vậy, nhưng điều này hoàn toàn bình thường. Trước tiên, em phải có khả năng chấp nhận bản thân mình, sau đó mới có thể chấp nhận những khiếm khuyết của mình. Chỉ cần em có mục tiêu lớn trong lòng, đặt ra nguyên tắc và giới hạn, đồng thời tự sửa chữa nếu đưa ra lựa chọn sai thì trời sẽ không sụp đổ đâu."
Trần Văn Cảng do dự chốc lát: "Còn có... vấn đề trong mối quan hệ." Anh nói tiếp: "Ví dụ, có một người, em càng muốn hòa hợp với anh ấy, thì khi cảm thấy áp lực em lại càng muốn trốn tránh, thậm chí có vẻ như em đang chủ động phá hoại mối quan hệ với anh ấy, dù là cố ý hay vô tình."
"Người này có thái độ thế nào với em? Em nghĩ mình trốn tránh là vì lý do gì?"
"Anh ấy thực ra khá thoải mái. Chỉ là có thể tiềm thức của em cảm thấy rằng em không xứng với anh ấy."
"Tại sao em cảm thấy mình không xứng?"
"Vì..." Trần Văn Cảng nghẹn lại.
"Nếu chúng ta có suy nghĩ 'không xứng', thì thật ra nguyên nhân thường là vì 'mắc nợ'." Kiều Tư Kim nói: "Ví dụ, thầy cảm thấy mình không xứng được an ủi, có thể vì thầy biết mình đã làm việc xấu, không đạt được yêu cầu đạo đức. Không xứng nhận được phần thưởng nào đó, là vì biết rằng mình chưa đạt đến mức độ nên có. Hoặc các con thầy cảm thấy chúng không xứng được nhận bông hồng đỏ, vì chúng biết rằng hôm nay mình chưa làm tốt bài tập về nhà, chưa đáp ứng được yêu cầu của cha mẹ. Nhưng em phải biết rằng, như thế không có nghĩa là em chưa tốt."
Trần Văn Cảng sửng sốt một lúc, một lát sau mới nói: "...Thầy nói đúng."
Anh uống một miếng yến mạch, lúc này đã nguội bớt. Trần Văn Cảng đặt ly xuống. Nhưng dường như có điều gì đó mơ hồ đã trở nên rõ ràng hơn trong tâm trí anh. Cuối cùng anh cười khổ: "Đúng là từ đó. Có lẽ do trong lòng em luôn cảm thấy mình nợ người kia, và đã không còn cách nào để bù đắp. Đây không phải là vấn đề liệu em có tốt hay không. Em vẫn luôn rất buồn."
Thầy giáo cũ của anh vô tình nói trúng một tâm sự mà anh không muốn đối mặt.
Dù thời gian có quay ngược lại bao nhiêu lần, thì với anh, ký ức về quá khứ đó không thể bị coi như chưa từng xảy ra. Anh không thể tưởng tượng ra Hoắc Niệm Sinh đã ôm tâm trạng gì khi viết bức thư tuyệt mệnh cho anh trước khi du thuyền chìm.
Bây giờ anh có cơ hội để bù đắp những hối tiếc của mình. Nhưng sẽ mãi mãi mắc nợ Hoắc Niệm Sinh trong ký ức đó. Một món nợ không còn được nhớ đến có còn là một món nợ không? Mỗi người đều có thể có một nỗi tiếc nuối lớn trong đời, nhưng chính anh không thể vượt qua được.
Kiều Tư Kim không phán xét hay đào sâu vào bí mật riêng tư của anh, đột nhiên hít một hơi: "Thơm quá."
Vợ ông đang nướng bánh quy trong bếp. Đây là bánh quy may mắn tự làm của gia đình họ, cắt một mảnh giấy nhỏ in Kinh Thánh ra bỏ vào một chiếc bánh quy như cho vào túi. Khi còn Trần Văn Cảng đi học, tất cả các học sinh đều đã ăn món này.
Kiều Tư Kim đứng dậy, Trần Văn Cảng cũng theo ông vào bếp.
Rất nhiều bánh quy nướng xong đang chờ nguội trên khay, vợ Kiều Tư Kim bảo họ muốn lấy bao nhiêu tùy thích.
Kiều Tư Kim hôn má bà một cái, chọn lựa tới lui, bẻ một cái bánh ra, không vội ăn mà mở tờ giấy của mình trước: "'Đừng từ chối làm lành cho người nào đáng được hưởng, khi tay con có thể làm điều ấy.' Văn Cảng, tờ này hay, thầy có thể tặng em."
Trần Văn Cảng mỉm cười, cầm một cái bánh lên, cẩn thận bẻ ra.
Anh từ từ mở mảnh giấy trên tay ra, thấy nó ghi rằng: "Nơi tình thương không có sự sợ hãi, nhưng tình thương trọn lành thì loại bỏ sợ hãi ra ngoài, vì sợ hãi mang theo hình phạt, và người nào sợ hãi thì không hoàn hảo trong tình thương."
*
Kiều Tư Kim vỗ vai Trần Văn Cảng khi tiễn anh ra cửa: "Chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội hợp tác sau này, khi nào rảnh thì lại đến nhà thầy chơi."
Trần Văn Cảng về nhà, hai mảnh giấy may mắn vốn được để trong ví, anh lại tiện tay lấy ra dán ở đầu giường. Dù cho chỉ là an ủi về mặt tinh thần, ít nhất là với anh, nó thật sự mang lại sức mạnh yên bình. Ngày ngày đi ngang qua lại nhìn nó một cái, nhiều lần như vậy, dường như nó là thứ may mắn và gợi ý nào đó, nhắc nhở anh phải làm gì.
Thực ra có rất nhiều việc đang chờ anh làm, không có thời gian dành cho thương xuân bi thu, than thân trách phận. Anh đã quen với việc kiểm soát cuộc sống của mình một cách lý trí và chính xác, việc này nối tiếp việc khác, anh đều phải đối diện với chúng...
Khoan chưa nói đến kỳ thi cuối kỳ mang theo tiếng kêu than dậy trời đất, mùa bận rộn thực sự là sau khi nghỉ hè. Với tư cách là anh họ, anh phải quan tâm đến tiến độ học tập của Trần Hương Linh, giúp cô làm thủ tục, tìm nơi ở; là cộng tác viên quỹ từ thiện, anh và các đồng nghiệp khác chịu trách nhiệm tuyển dụng cho trường giáo dục đặc biệt. Trước đó, Trần Văn Cảng dự định sẽ hoàn thành luận văn tốt nghiệp, liên hệ trước với giáo viên hướng dẫn cho đề tài nghiên cứu mà anh sẽ đăng ký trong tương lai.
Còn đối với một người khác, gần đây, Thích Đồng Chu phát hiện mình có muốn hẹn Trần Văn Cảng cũng không thể. Mỗi lần gửi tin nhắn, người kia đều bận việc này hay việc kia. Sau nhiều lần như vậy, cậu ta tất nhiên phải nghi ngờ liệu Trần Văn Cảng có cố tình tránh mặt mình hay không. Nhưng hỏi Trịnh Mậu Huân, Trịnh Mậu Huân lại khẳng định Trần Văn Cảng thực sự đi sớm về muộn, lịch trình rõ ràng, chỉ khi đến công ty mới gặp được anh, đôi khi ở nhà họ Trịnh mà cũng không thấy bóng dáng anh đâu.
Nhưng trước khi kết thúc học kỳ, trường còn có một sự kiện quan trọng khác: lễ tốt nghiệp.
Khi Thích Đồng Chu đến trường, quy trình trong hội trường đã kết thúc. Khắp nơi đều nhộn nhịp, mọi góc trong khuôn viên trường đều có áo và mũ tốt nghiệp, các sinh viên tốt nghiệp đang chụp ảnh cùng bạn bè và gia đình.
Dù khóa của Trần Văn Cảng còn một năm nữa mới ra trường thì cũng có những anh chị khóa trước cần nói lời chia tay, dù chỉ vì tình cảm thôi thì ai cũng đều có mặt. Thích Đồng Chu đã lợi dụng cơ hội này, vừa thấy anh là bám sát không buông, nhân không khí sôi động để chụp ké vài tấm ảnh.
Cậu ta còn tình cờ gặp Du Doanh trong chuyến đi lần trước đến viện phúc lợi xã hội. Cô hỏi: "Có muốn chụp một bức ảnh riêng cho hai người không?"
Thích Đồng Chu hào hứng quàng tay qua vai Trần Văn Cảng: "Có!"
Tách một cái, hình ảnh dừng lại.
Sau đó Du Doanh kết bạn với Thích Đồng Chu, gửi ảnh cho cậu ta.
Thích Đồng Chu vừa hài lòng vừa không hài lòng với tấm ảnh này, càng nhìn Trần Văn Cảng trên ảnh càng thấy dịu dàng thanh thoát, còn bản thân cậu ta thì càng nhìn càng thấy ngốc nghếch. Lúc này, cậu ta nghe Du Doanh nói đùa: "Năm sau đến dự lễ tốt nghiệp đi, biết đâu đàn anh của cậu sẽ là thủ khoa đọc diễn văn đấy."
"Thật sao? Đã quyết định rồi à?"
"Vẫn chưa có quyết định, có mấy ứng cử viên mà." Du Doanh dựa vào địa vị chủ tịch hội sinh viên của mình nên biết được đôi chút chuyện nội bộ: "Tôi đang nói 'biết đâu'. Nhưng cá nhân tôi nghĩ rằng hy vọng rất cao, đến lúc đó cậu tự mình hỏi Trần Văn Cảng."
Thích Đồng Chu rung động không thôi, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh anh phát biểu trên sân khấu là thấy không thể rời mắt.
Quay lại đã thấy Trần Văn Cảng chụp ảnh cùng người quen ở sân vận động xong rồi, đang chuẩn bị ra về, Thích Đồng Chu vội vã đuổi theo: "Đúng rồi, Văn Cảng, trước đó tôi không phải đã nói muốn hỏi thăm cách l*m t*nh nguyện viên sao..."
Trần Văn Cảng dừng lại, kiên nhẫn lắng nghe.
Mặt cậu ta đỏ bừng: "Ý tôi là tôi muốn đăng ký. Ở chỗ anh hay đi."
Trần Văn Cảng ngẫm nghĩ rồi đồng ý: "Chào mừng cậu, lát nữa tôi sẽ cho cậu số điện thoại của viện trưởng Lưu. Bà ấy còn nhớ cậu."
Anh đồng ý ngay mà không chút do dự, Thích Đồng Chu lại kéo dài thời gian tạm biệt anh: "Vậy bây giờ anh đến công ty à?" Chạy đi chạy về một chặng đường dài, tiếc là chỉ gặp nhau chưa đầy một giờ.
Vừa rồi, một sinh viên tốt nghiệp có quen biết đã chia cho Trần Văn Cảng một bông hoa trong bó hoa của mình, đóa hoa đỏ tươi, anh đã cầm nó trên tay một lúc lâu, bây giờ đi về mà mang theo nó thì bất tiện, nhưng vứt đi thì lại không nên.
Nhìn xung quanh, anh thấy bức tượng Shakespeare ngay bên cạnh mình. Trần Văn Cảng chợt nổi hứng nghịch ngợm. Anh nghiêng người, vươn dài tay ra, kiễng chân lên đặt bông hoa vào lòng bàn tay văn hào.
Shakespeare cầm một đóa hoa đỏ trên tay, bức tượng đá lạnh lẽo được điểm thêm một chút hơi ấm sống động.
Thích Đồng Chu chột dạ giấu điện thoại như kẻ trộm. Vừa rồi cậu ta không nhịn được, chụp lén cảnh này từ phía sau. Khi Trần Văn Cảng nói tạm biệt, cậu ta cười gượng, siết chặt tay.
Lúc này, cậu ta cảm thấy mình đã triệt để sa lầy.
Mặc dù biết rằng con đường này sẽ rất dài và gian nan, cũng từng lo được lo mất một thời gian, cậu ta rút kinh nghiệm xương máu, mãi vẫn thấy mình không thể bỏ cuộc như thế này.
Không có lòng chân thành, thì làm sao vượt qua mọi khó khăn được. Thích Đồng Chu đã hiểu ra.
---
Tác giả nhắn gửi:
Chú thích 1: "Đừng từ chối làm lành cho người nào đáng được hưởng, khi tay con có thể làm điều ấy." Trích từ Sách Châm Ngôn của Cựu Ước.
Chú thích 2: "Nơi tình thương không có sự sợ hãi, nhưng tình thương trọn lành thì loại bỏ sợ hãi ra ngoài, vì sợ hãi mang theo hình phạt, và người nào sợ hãi thì không hoàn hảo trong tình thương." Trích từ Thư thứ nhất của Thánh Gioan của Tân Ước.
Chú thích 3: Thiết lập là trước kia Văn Cảng học trường quốc tế (hệ thống trường học cụ thể tham chiếu từ một bộ phim tài liệu về các trường công lập của Anh), còn các trường công lập khác (như của Trần Hương Linh) thì không như vậy. Phần này có thể thấy thiên về hơi hướm Hồng Kông, nhưng tổng thể vẫn là giả tưởng không thực tế.
Chú thích 4: Cảnh bức tượng cầm hoa được lấy cảm hứng từ một nhóm ảnh tôi thỉnh thoảng thấy (còn cả ảnh chụp chú mèo con nằm trên bức tượng nữa), trong truyện chỉ lấy cảm hứng từ sự lãng mạn và câu chuyện trong bức ảnh đó, chứ không liên quan gì đến bất kỳ nguyên mẫu nào trong thực tế.
Người dịch:
Hai câu trong Kinh Thánh thì tui tham khảo bản dịch trên mạng có sẵn ha, thấy hai câu này hợp vibe bé Cảng nhất thì chọn thôi. Tiếc nuối của ẻm ở kiếp trước không chỉ có mỗi anh người yêu đâu, mà còn cả tình bạn và tình thân nữa.