Sau khi Trần Văn Cảng đi, Thích Đồng Chu lang thang một mình trong khuôn viên trường, mắt lén nhìn điện thoại như có tật giật mình, rồi đột nhiên dừng lại. Sao phải lén lút chứ? Chụp ảnh với bạn bè là một hành động chính đáng mà.
Nghĩ vậy, cậu ta dứt khoát gửi thẳng tấm ảnh đó cho Trần Văn Cảng, đồng thời công khai đăng lên WeChat Moments. Ngay sau đó đã có bạn bè vào thích bài đăng. Chị nuôi của cậu ta Lý Hồng Quỳnh cũng ở trong số đó, còn gửi cho cậu ta cái biểu cảm xấu xa.
Có lẽ Mục Thanh cũng thấy WeChat Moments của Thích Đồng Chu, nên chủ động nhắn tin hỏi thăm cậu ta đang ở đâu, nói rằng gã cũng đang ở trường.
Thích Đồng Chu coi gã là bạn thân, thấy chuyến đi này cũng không đến nỗi uổng phí: "Hay là tôi mời anh đi ăn một bữa nhé."
Mục Thanh lại trả lời: "Tôi mời cậu đi, cảm ơn cậu đã giúp tôi rất nhiều."
Khi riêng tư, hai người vẫn giữ tần suất liên lạc là thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, Thích Đồng Chu thậm chí còn giới thiệu gã với một giám tuyển mới lên. Chủ yếu là vì ngày nay làm nghệ thuật phụ thuộc vào quảng bá, người đó là người quen của mẹ Thích Đồng Chu, nghe nói là có chút ảnh hưởng trong giới người mua, cũng từng khám phá ra nhiều tác phẩm của nhiều nghệ sĩ mới, thành thật mà nói thì cũng giỏi lăng xê. Tuy không hiểu biết nhiều về giới nghệ thuật, nhưng Thích Đồng Chu vẫn có lòng hào hiệp, đặc biệt quan tâm đến việc hỏi thông tin liên lạc cho Mục Thanh. Nghĩ đến đây, cậu ta quyết định lát nữa sẽ hỏi xem việc hợp tác tiến triển thế nào.
Khoảng mười lăm phút sau, cậu ta thấy Mục Thanh đang đi ngược nắng về phía mình. Trời nóng, Mục Thanh bước đi dưới bóng cây, không nhanh cũng không chậm, mặc áo sơ mi trắng và quần jeans, tươi mát đúng kiểu một sinh viên.
Thích Đồng Chu đứng bên vệ đường, hai tay đút trong túi quần, nhìn từ xa, cậu ta lại một lần nữa có ảo giác rằng Mục Thanh trông rất giống Trần Văn Cảng. Nếu phải nói là giống ở đâu, cậu ta cuối cùng nhớ ra một từ mà chị mình thường dùng - có thể là phong cách thời trang. Thích Đồng Chu chợt phát hiện ra nguyên nhân, Trần Văn Cảng hình như cũng thích mặc loại áo này. Nhưng vì trong vấn đề trang phục chẳng ai lại có quyền lũng đoạn, cậu ta gạt ý tưởng đó sang một bên.
Giám tuyển kia và Mục Thanh trao đổi suôn sẻ hơn mong đợi, Thích Đồng Chu cũng thấy vui cho gã. Khi vào bàn ăn, cậu ta còn hỏi chi tiết: "Vậy người đó nói rằng có thể tổ chức cho anh một cuộc triển lãm nghệ thuật theo chủ đề đặc biệt?"
"Đúng. Ông ấy có vẻ khá coi trọng tác phẩm của tôi, nói rằng nó có linh hồn, có lẽ nghĩ rằng có giá trị."
"Vậy thì thật giỏi." Thích Đồng Chu chân thành khen ngợi: "Đừng tự hạ thấp mình, có thể tổ chức triển lãm cá nhân là không tầm thường rồi."
"Vẫn chưa thể nói vậy, còn chưa chắc chắn đâu." Mục Thanh nhíu mày. "Phụ thuộc vào việc có tìm được nhà tài trợ phù hợp hay không."
"Tốn bao nhiêu tiền để tổ chức một cuộc triển lãm như anh vừa nói?"
"Nếu chọn một bảo tàng nghệ thuật tốt, riêng chi phí địa điểm có thể từ một hai trăm ngàn rồi. Ngoài ra còn có các khoản chi phí lặt vặt khác."
Thích Đồng Chu nghe Mục Thanh nói như vậy thì cũng hơi động lòng. Cậu ấm như cậu ta không biết vật giá là gì, ban đầu nghĩ rằng phải tốn tới vài triệu, nhưng nếu chỉ tốn hai ba trăm ngàn thôi thì tự cậu ta có thể bỏ tiền ra, người trong nhà bình thường cũng chi khoảng số đó cho các thương hiệu xa xỉ.
Nhưng rõ ràng cậu ta không thể nói thẳng chuyện này trước mặt Mục Thanh, người ta cũng cần thể diện. Sau khi quen biết nhau lâu rồi, Thích Đồng Chu cũng biết được hoàn cảnh của Mục Thanh, không cha không mẹ, sống với cậu của mình, xét thân thế thì thật ra không khá hơn Trần Văn Cảng là bao, chắc chắn trong tay không rủng rình tiền bạc được rồi. Hai người này dường như đều có khí chất thanh cao, hẳn là vì sống cũng không dễ. Thậm chí Thích Đồng Chu còn nghĩ hay là âm thầm giúp đỡ ở phía sau, nhưng không cần thiết phải để đối phương biết.
Tạm thời giữ suy nghĩ này trong lòng, hai người tiếp tục ăn. Lúc họ trò chuyện, phần lớn thời gian đều là Thích Đồng Chu tìm chủ đề, cậu ta nhớ lại những gì mình nghe được từ các sinh viên khác hôm nay, đột nhiên hỏi: "Phải rồi, anh có biết cái cuộc bình chọn Ngôi sao gì đó của trường chúng ta không?"
Cậu ta không phát hiện ra vẻ mặt Mục Thanh chợt đơ ra một cách lạ lùng: "Cậu nói là Ngôi sao học đường nhỉ. Sao thế?"
"Anh có biết lối vào ở đâu không?" Thích Đồng Chu rất phấn khởi: "Nghe thì thú vị lắm đấy, nhưng buổi sáng có rất nhiều người nên tôi không hỏi rõ. Anh có biết Văn Cảng còn là ứng cử viên không? Nghe nói anh ấy có cơ hội giành chiến thắng lớn lắm, tôi muốn xem thử giao diện sự kiện."
"Trên trang web chính thức của trường."
"Được rồi, để tôi xem thử."
Thế nhưng khi mở trang ra, Thích Đồng Chu cũng có biểu cảm giống Trịnh Mậu Huân, thậm chí còn ngượng hơn - vì những lời mình vừa nói.
"Ấy, thì ra anh cũng là ứng cử viên." May mắn là Thích Đồng Chu phản ứng rất nhanh, tỏ ra ngạc nhiên: "Mà số phiếu bầu lại cao như vậy. Tôi nghĩ là anh quá khiêm tốn, Ngôi sao học đường tương lai đấy nhé, sao chưa bao giờ nghe anh nhắc đến?"
"Không có gì đáng nói, cũng không cao đến thế." Mục Thanh lãnh đạm nói: "Tôi không nổi tiếng bằng Trần Văn Cảng."
"Không thể nói như vậy được..."
"Đó chính là sự thật."
"Xin lỗi, anh giận à?"
"Không."
Thích Đồng Chu nghĩ thầm thật tệ, nhưng cũng là một hiểu lầm thôi, cậu ta làm sao biết rằng cả hai đang là ứng cử viên, có quan hệ cạnh tranh. Những lời vừa rồi hẳn khiến người ta thấy khó chịu, nhưng cậu ta lại cảm thấy nếu người đối diện là Trần Văn Cảng thì chắc chắn sẽ không nhỏ mọn như vậy.
Cậu ta nói đùa, cố gắng làm không khí vui vẻ hơn: "Đáng tiếc là tôi vẫn chưa có mã số sinh viên nên không thể bỏ phiếu. Nếu không, học kỳ sau..."
"Không cần thiết phải thế." Tuy nhiên Mục Thanh lại lạnh nhạt ra mặt: "Tôi vốn cũng không hiểu ý nghĩa của hoạt động này. Mang treo con người lên chỉ trỏ đánh giá như hàng hóa, rồi quyết định xem ai tốt hơn dựa trên ngoại hình của họ, thú vị lắm sao?"
Gã hơi cao giọng, nói xong thì ném nĩa xuống bàn, đứng dậy định ra khỏi nhà hàng.
Thích Đồng Chu vội vàng tiến lên giữ gã lại: "Xin lỗi xin lỗi, là lỗi của tôi nói mà không suy nghĩ."
Có người ở gần đó nghe thấy tiếng động nhìn sang, có lẽ Mục Thanh không muốn gây chú ý nên cuối cùng cũng ngồi lại chỗ cũ.
Thích Đồng Chu liên tục xin lỗi, cuối cùng vẻ mặt đối phương cũng dịu xuống.
Mục Thanh đột nhiên cười khổ trước mặt cậu ta: "Tôi nhỏ nhen lắm phải không?"
Thích Đồng Chu sửng sốt, vội nói: "Không không. Là tôi ăn nói có vấn đề trước."
Mục Thanh lắc đầu: "Không, cậu không hiểu. Tôi không ngờ mình lại tính toán đến cả một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Thực ra tôi không có mâu thuẫn gì với Trần Văn Cảng, nhưng, cậu biết không? Giống như đột nhiên nhận ra rằng người mà mình quen biết tốt hơn mình rất nhiều."
Điều này khiến Thích Đồng Chu không biết phải đáp lại thế nào, nhưng cậu ta cũng không phản cảm. Ngược lại, trước kia Mục Thanh thường tỏ ra có phần xa cách, nhưng đột nhiên lại để lộ bộ mặt thật, Thích Đồng Chu cảm thấy được tin tưởng, mối quan hệ của họ trở nên gần gũi hơn nhiều.
Cuối cùng, cậu ta an ủi một hồi lâu, Mục Thanh mới mỉm cười, xin lỗi rất trịnh trọng trước khi đi: "Tôi biết, là lỗi của tôi, tôi không điều chỉnh tâm lý tốt, trút giận lên người cậu, xin lỗi, lần sau tôi sẽ đãi cậu một bữa."
Thích Đồng Chu tất nhiên không để bụng: "Giữa bạn bè thì phải như vậy, tốt nhất là nên trút hết mọi cảm xúc tiêu cực ra ngoài." Cậu ta chân thành nói: "Nếu sau này anh có chuyện gì phiền lòng, có thể dùng tôi như thùng rác để trút giận."
*
Mùa hè nóng bức, dự báo thời tiết nói những ngày tới sẽ mưa liên tục, nhắc nhở người dân cẩn thận đường trơn trượt, mang theo áo mưa.
Trường giáo dục đặc biệt Hậu Nhân đang trong quá trình xây dựng tọa lạc tại phố Thăng Đường của khu phố cổ.
Cơ quan liên quan trong Sở phúc lợi chính phủ đã phê duyệt một tòa nhà để trường sử dụng, ban đầu nó là nhà chưa hoàn thiện bị bỏ hoang, sau khi được chính phủ tiếp quản thì sửa chữa lại và lợp thêm mái, sau đó thay đổi mục đích sử dụng trong quy hoạch, vị trí nằm ở trung tâm của một vài viện phúc lợi xã hội được chỉ định, có thể nói là thuận tiện trong mọi khía cạnh.
Khi Hoắc Niệm Sinh nhìn vào từ cửa sau lớp học, Trần Văn Cảng đang họp với các đồng nghiệp, bàn bạc điều gì đó khá căng thẳng.
Dường như đã nảy sinh ý kiến bất đồng.
Trường cần tuyển dụng giáo viên và nhân viên, chắc chắn giáo viên sẽ phải trải qua quá trình thẩm tra lý lịch chi tiết. Quyền giám đốc đề xuất rằng phạm vi thẩm tra nên được mở rộng đối với tất cả nhân viên mới, bao gồm nhưng không giới hạn tất cả nhân viên làm việc lặt vặt phụ trách vệ sinh, điện nước, lò hơi, nhà bếp và tài xế. Nhưng có người cho rằng quy trình này quá phức tạp, chi phí tuyển dụng quá cao, muốn triển khai cũng không thực tế.
Trần Văn Cảng nhận được tin nhắn của Hoắc Niệm Sinh, quay ra, chạm mắt với y qua cửa sổ phía sau. Anh mỉm cười một thoáng, quay đầu lại, giơ tay: "Tôi đồng ý với ý kiến của Eden."
Người phụ nữ tên Eden là người đề xuất thẩm tra lý lịch của tất cả nhân viên trường học: "Chúng ta không chỉ phải làm, mà là chi tiết đến đâu thì cũng không đủ."
Bên kia phản bác: "Tôi nghĩ giấy chứng nhận lý lịch tư pháp là đủ rồi. Tạp vụ và tài xế của chúng ta được thuê ngoài, nhân viên thay đổi theo thời gian, nếu phải kiểm tra đến từng người quét rác thì lấy đâu ra sức lực và thời gian?"
Eden kiên quyết: "Nhưng chúng ta không phải đang mở công ty để kinh doanh. Chúng ta cần kiểm soát chi phí, nhưng không phải trong những phương diện này."
Sau cùng Trần Văn Cảng nói giúp: "Hãy suy nghĩ theo một góc độ khác, sau này trường sẽ nhận trẻ em đặc biệt, hầu hết các em không biết cách bày tỏ khi bị bắt nạt, hoặc thậm chí không hiểu rằng mình đang bị bắt nạt. Nếu xảy ra sự cố nghiêm trọng như tấn công t*nh d*c, chúng ta sẽ là người tự tay thả tên hung thủ vào trường. Ít nhất thì tôi không dám nghĩ tới tình huống đó."
Anh vừa nói xong, đối phương cũng phải biến sắc, không ai lên tiếng phản bác nữa, coi như là đã nhất trí.
"Việc này quyết định như thế đi." Eden nói. "Văn Cảng, cậu tiếp tục đọc điều lệ đi."
Sau nửa giờ, cuộc thảo luận kết thúc, người trong phòng đứng dậy ra về.
Trần Văn Cảng mới giới thiệu hai người bên ngoài lớp học: "Đây là Eden, La Tố Vi, hiện là quyền giám đốc của trường."
Hoắc Niệm Sinh lịch sự bắt tay với cô.
La Tố Vi lão luyện thành thục, đánh giá Hoắc Niệm Sinh một phen - đầu tiên phán đoán đây là một người giàu có, thầm đặt dấu bằng giữa y và nhà tài trợ tiềm năng, tươi cười dặn dò Trần Văn Cảng: "Cậu dẫn anh Hoắc đi tham quan. Quỹ từ thiện còn có việc khác, tôi phải quay về đó."
Trần Văn Cảng chào tạm biệt cô: "Đi thong thả."
Hoắc Niệm Sinh cho tay vào túi quần, nhìn quanh.
Lớp học mới được sơn lại, mặt tườn màu sắc sặc sỡ lại sáng sủa, sàn trải thảm xốp, bốn phía xung quanh có lan can thấp. Ở đây không có bàn ghế như những trường khác, chỉ có một dãy ghế tròn dọc theo tường, trong phòng không có góc nhọn nào. Vừa rồi cả nhóm người lớn co chân ngồi trên những chiếc ghế này mà họp.
Trần Văn Cảng dẫn y ra cửa: "Vì đồ đạc chưa chuyển đến nên phòng làm việc không đủ ghế, chỉ có thể mượn phòng học trước thôi."
Ngôi trường giáo dục đặc biệt này vẫn đang trong quá trình xây dựng, thậm chí còn chưa có đầy đủ chức năng văn phòng, nên tất nhiên những người khác cũng nhanh chóng rời khỏi. Cả tòa nhà trống rỗng, chỉ còn lại hai người họ, đi trên hành lang có cả tiếng bước chân vọng lại, loạt soạt nghe càng có vẻ trống trải hơn. Ánh tà dương chiếu vào từ một cửa sổ, tông màu ấm áp, làm cho bức tường mới sơn trông cũ kỹ hơn, tạo thêm hiệu ứng cổ điển.
Trần Văn Cảng dẫn y đi từ lớp học này sang lớp học khác, mở cửa cho y xem phòng tích hợp giác quan. Hoắc Niệm Sinh cưỡi ngựa xem hoa, nhưng dần dần nảy sinh ảo giác rằng mình có thể đi với Trần Văn Cảng đến tận cùng của thời gian. Suy nghĩ đó khiến y cảm thấy ấm áp mà lại thương cảm.
Khi đến căn phòng cuối cùng ở tầng này, y vòng tay ôm lấy Trần Văn Cảng, thô bạo ép anh vào tường mà hôn.
Trần Văn Cảng kiềm chế đẩy y ra: "Anh đừng làm bừa. Không thấy trên đầu anh có camera à."
Nhưng rõ ràng là camera vẫn chưa được khởi động. Hoắc Niệm Sinh không hề nao núng: "Phần còn lại trong ngày đều là của tôi, nhé?"
Ánh mắt y viết đầy những gì sắp xảy ra. Tim Trần Văn Cảng đột nhiên đập nhanh hơn, anh đan chặt tay vào với y: "Đợi em khóa cửa trước đã."