Anh khóa chặt cửa tòa nhà giảng dạy bằng chìa khóa, rồi đóng sầm cổng chính lại.
Hoắc Niệm Sinh kiên nhẫn đi theo chờ anh. Hoặc giống như con báo ghêpa luôn ở gần trông chừng con mồi.
Trần Văn Cảng đương nhiên sẽ không bỏ trốn, Hoắc Niệm Sinh đã hẹn anh từ hôm trước. Một nhà hàng Pháp cao cấp, hai vé VIP xem vở opera Turandot. Đây là một quy trình hẹn hò tiêu chuẩn.
Hoắc Niệm Sinh lấy từ trong xe ra một bó hoa hồng Rhodes. Màu đỏ tươi tiêu chuẩn nhất, hương thơm ngào ngạt, đóa hoa to bằng nắm tay.
Trần Văn Cảng mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn."
Hoắc Niệm Sinh mở cửa xe cho anh: "Đi thôi, chúng ta tìm chỗ ăn trước đã."
Trên đường đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, mây đen kéo đến, rồi chẳng mấy chốc, những giọt mưa nặng hạt đập vào cửa sổ xe, bầu trời và mặt đất tối sầm vì mưa.
Khi tới cửa, Hoắc Niệm Sinh bước ra khỏi xe trước, rút một chiếc dù từ cửa xe Rolls-Royce rồi lịch sự mở ra che cho Trần Văn Cảng. Y ném chìa khóa cho nhân viên giữ xe, người trông cửa cúi người, mở cửa cho họ với nụ cười chuyên nghiệp.
Thời tiết xấu không ảnh hưởng đến kế hoạch cho đêm nay, tất cả tỉ mỉ đến nỗi không có sai sót gì. Nhà hàng đã được bao trọn, chỉ có hai khách. Tiếng vĩ cầm du dương, không gian sang trọng tao nhã, đầu bếp đích thân đến hỏi thăm xem trải nghiệm ăn uống có thú vị không, có điều gì cần cải thiện không.
Mỗi món ăn được phục vụ sẽ lần lượt thay một bộ dao nĩa từ ngoài vào trong. Trần Văn Cảng dùng khăn giấy lau khóe miệng, lễ nghi trên bàn ăn hoàn hảo.
Hoắc Niệm Sinh thả lỏng dựa lưng vào ghế, mắt dõi theo từng động tác của anh.
Họ đều biết cuộc hẹn này sẽ kết thúc ở đâu.
Vở Turandot kết thúc, khán giả trong trang phục trang trọng đứng dậy vỗ tay. Vở opera đã khép màn, đám đông từ từ di chuyển về phía lối vào nhà hát. Tất cả chỉ là một màn dạo đầu kéo dài, chờ đợi để đưa bầu không khí lên đến đỉnh điểm.
Cuối cùng Trần Văn Cảng được Hoắc Niệm Sinh đưa về khách sạn. Năm sao, đúng như y đã nói lần trước - tìm một nơi tốt. Ý định của Hoắc Niệm Sinh rất rõ ràng, bày vẽ lòng vòng chỉ để Trần Văn Cảng thực sự chấp nhận mình. Mặc dù chiêu trò có phần lỗi thời nhưng có hiệu quả là được rồi. Tâm trạng hôm nay đã chín muồi, cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra.
Trần Văn Cảng ngồi trên giường, ngoan ngoãn ngẩng mặt lên.
Hoắc Niệm Sinh cúi người về phía trước, một đầu gối ấn vào mép giường, tạo thành một vết lõm sâu. Ngón tay cái của y ấm nóng, vuốt nhẹ lên hốc mắt Trần Văn Cảng: "Lát nữa nhìn tôi, được không?"
Ánh mắt của y làm người khiếp sợ, hơi thở của Trần Văn Cảng rối loạn, những ngón tay thon dài luồn vào tóc y. Anh chính miệng cho phép: "Anh muốn làm gì cũng được."
Cổ của Hoắc Niệm Sinh bị kéo xuống, nghe thấy anh lặp lại bên tai: "Anh muốn làm gì với em cũng được."
Phòng tổng thống ở tầng 50, lầu cao gió mạnh, người sợ độ cao mà nhìn xuống chắc sẽ run lên vì sợ. Nhưng đêm nay trời đổ mưa như trút nước, sương mù và mưa che khuất cảnh đêm đằng xa. Ngàn vạn giọt mưa đan thành lưới treo trên kính, Trần Văn Cảng có thể nhìn thấy luồng khí trắng mà mình thở ra.
Trán áp vào cửa sổ kiểu Pháp, anh nhắm hờ mắt rồi đột nhiên ngước lên. Sương mờ bị lau đi, trong tầm nhìn trống trải, thấp thoáng hiện lên vài ngọn đèn ở bờ bên kia sông, xâu lại với nhau như một chuỗi ngọc trai.
Đằng sau tấm kính gân sọc, nước ấm trong bồn tắm rải đầy cánh hoa hồng, rồi bị nước hắt ra, rơi khắp sàn nhà.
*
Nửa đêm, tiếng mưa đã dịu đi nhiều. Hoắc Niệm Sinh hôn lên xương bả vai anh: "Đang nghĩ gì vậy?"
Trần Văn Cảng cử động, như thể nghĩ mình đã nói gì đó, nhưng thực ra không phát ra âm thanh nào. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh lần nữa, thấy mí mắt anh gần như dính lại, nên không phá anh nữa: "Ngủ đi."
Trần Văn Cảng buồn ngủ vô cùng, như được an ủi, nghe lời y chìm vào mộng đẹp.
Ở rìa ý thức, anh vẫn còn ôm lấy một vài suy nghĩ vẩn vơ, đó là tiếng nói của chính anh, nghĩ đến lời người xưa rằng quá khứ đã xa ngoài tầm với, nhưng tương lai vẫn còn cơ hội.
*
Đến sáng thì bầu trời đã quang đãng trở lại, sáng trong như một tấm gương, xua tan phần nào cái nóng của mùa hè.
Trần Văn Cảng hiếm khi ngủ đến lúc mặt trời lên cao, nhưng hôm nay anh ngủ đến tận trưa vẫn chưa thức dậy.
Sáng sớm, anh vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức, cố hé mí mắt nặng trĩu lên, tìm cách nhắn tin cho Trịnh Mậu Huân, bảo hắn giúp anh xin nghỉ ở công ty. Gõ mấy lần mà chữ vẫn không khớp, điện thoại bị Hoắc Niệm Sinh lấy đi, dường như đang gõ thay anh.
Trần Văn Cảng không quan tâm y dùng lý do gì, chỉ nghiêng đầu chìm vào cơn mơ. Giấc mơ rất hỗn loạn, màu sắc sặc sỡ lạ lùng, nhiều hình thù kỳ lạ chạy xung quanh. Lúc đầu anh ngủ thiếp đi vì kiệt sức, nhưng sau đó là không thể tỉnh lại được, cổ họng dần đau rát, khát như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Nhưng anh chỉ nhận ra mình bị sốt vì Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên trán, hỏi anh có khát không, muốn uống nước không. Đầu óc Trần Văn Cảng mơ màng, cổ họng như bị bông chặn lại, nghe giọng nói của người kia như sấm giữa trời.
Thành ly chạm vào môi, anh mở miệng, nếm được vị nước ấm ngọt ngào, hình như có pha với mật ong. Hoắc Niệm Sinh đỡ anh dậy, đút một ly nước, thấy anh uống một cách tham lam, như thể rất khát, bèn quay đi rót thêm một ly nữa.
Nếu như lúc này có ai khác ở đây thì nhất định sẽ kinh ngạc, dù sao thì Hoắc Niệm Sinh cũng không phải là người biết chăm sóc người khác - bất kể xuất thân của y như thế nào, ít nhất từ nhỏ cũng vẫn có bảo mẫu và gia sư vây quanh tầng tầng lớp lớp, chỉ có chuyện y được phục vụ. Vậy mà bây giờ y vẫn làm cực kỳ thành thạo.
Không biết mất bao lâu thì bác sĩ đến, đo nhiệt độ, thấy tình hình trong phòng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lại thấy Hoắc Niệm Sinh nói gì đó với người trên giường, nhấc chăn lên một chút, lật người anh lại một nửa để tiêm thuốc dễ hơn.
Bác sĩ bước tới xem xét kỹ hơn. Không giống như bác sĩ trước, đây là bác sĩ gia đình thường trực của Hoắc Niệm Sinh, rất quen với y, nhưng trước kia cũng chưa từng khám cho tình nhân gì của y, đây là lần đầu tiên. Đặc biệt khi nhìn thấy nhiều dấu vết như vậy thì hiển nhiên phải hiểu rõ, lại vừa tò mò, thậm chí còn muốn nhìn rõ khuôn mặt thật của người vừa tỉnh dậy. Nhưng với tư cách là một bác sĩ gia đình, giữ kín miệng là ưu tiên hàng đầu, cần biết giới hạn, biết điều gì nên tò mò và điều gì không nên tò mò. Ngoài thuốc hạ sốt, ông ta còn để lại một ít thuốc dự phòng, nói một vài điểm cần chú ý.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Được, đưa hết cho tôi."
Bác sĩ gật đầu: "Tôi sẽ ghi lại hướng dẫn và liều lượng." Ở đây cũng không còn việc của ông ta nữa.
Đầu tiên, Hoắc Niệm Sinh lục ra một tuýp thuốc mỡ từ đống thuốc, rồi bắt lấy cổ tay gầy gò trong chăn ra, từ từ bôi lên vết bầm tím.
Trần Văn Cảng vẫn chưa tỉnh hẳn, giấc ngủ bị quấy rầy, theo bản năng muốn rút tay lại nhưng bị giữ chặt.
Hoắc Niệm Sinh thì thầm vào tai anh: "Không làm phiền em, bôi chút thuốc, tránh để lại sẹo."
Im lặng chốc lát, sau một hồi tiếng sột soạt, Trần Văn Cảng vùng vẫy ngồi dậy, cố tìm một tư thế thoải mái, thậm chí không mở mắt, dựa vào lòng y như một con mèo. Trong lòng Hoắc Niệm Sinh chỉ còn lại dịu dàng.
Thời điểm tốt nhất để nói chuyện với một người đàn ông là sau khi lên giường, mở miệng vào thời điểm này, dù có đòi trăng hay sao cũng phải cho bằng được. Huống hồ gì đêm qua vẫn còn vang vọng trong tai, thực sự là làm gì anh cũng được.
Hoắc Niệm Sinh lại đi rót cho mình một ly nước đá, uống một hơi cạn hết mới bình tĩnh lại, y đứng trước cửa sổ hai giây, không biết đang kiểm điểm hay là hồi tưởng. Ban đầu y chỉ định dành ra một đêm thôi, nhưng Trần Văn Cảng ngã bệnh, giờ y không thể bỏ đi được.
Trong thời gian đó, Amanda và Du Sơn Đinh gọi đến, Hoắc Niệm Sinh lười không muốn đi, bèn từ chối hết những việc phải làm. Cũng không phải là y không thể bỏ đi làm, bảo bác sĩ ở lại trông chừng là được, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại chẳng có ý định đó. Y chưa bao giờ dành hết tâm sức để lấy lòng ai đó, khó khăn lắm mới đóng dấu của mình lên được, đã đến lúc tận hưởng thành quả.
Đến tối, trán Trần Văn Cảng vẫn còn hơi nóng, anh bị cảm lạnh, nhưng mãi không về nhà cũng khó giải thích. Mặc dù khách sạn phục vụ chu đáo, nhưng đây không phải là nơi thích hợp để dưỡng bệnh.
Hoắc Niệm Sinh đưa anh về nhà họ Trịnh, để anh được nghỉ ở một nơi quen thuộc.
Trần Văn Cảng muốn lặng lẽ lẻn vào, nhưng lại gặp phải bác Lâm quản gia ở cửa: "Thời tiết thế này mà vẫn cảm lạnh, để máy lạnh quá à?"
Trần Văn Cảng đầu nặng trịch, coi như gánh tội, được Hoắc Niệm Sinh trao lại cho ông.
Bác Lâm đỡ lấy anh, nhìn Hoắc Niệm Sinh một cái, người già khôn ngoan, Trần Văn Cảng biết không thể giấu ông được. Nhưng quản gia không nói gì, nghe anh nói tối nay chưa ăn cơm thì bảo nhà bếp nấu cháo mang lên, không nhắc thêm gì nữa.
Dù sao anh vẫn còn trẻ, ngủ đủ giấc là cơ thể sẽ tự phục hồi, ngày hôm sau không còn vấn đề gì.
Tinh thần Trần Văn Cảng phấn chấn hơn, anh không đi học, dạo này cũng không phải là mùa cao điểm trong công ty nên dứt khoát nhờ Trịnh Mậu Huân xin nghỉ thêm vài ngày. Lý do thì nói là vì kỳ thi cuối kỳ sắp đến gần, nhưng cũng có những nguyên nhân khác. Mà còn phải trách Hoắc Niệm Sinh, vết bầm trên cổ tay bị trói bằng cà vạt vẫn chưa tan hẳn, vừa xanh vừa vàng, trông rất đáng sợ, anh có mặc sơ mi dài tay cũng không che được, bị nhìn thấy thì quả thật không ra sao cả.
Trần Văn Cảng đọc sách trong phòng làm việc chung của cả gia đình.
Đến tối, Trịnh Bảo Thu cũng vào ôn bài. Cô đọc được hai dòng, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Hôm kia và hôm qua anh đã đi đâu? Còn tự làm mình bệnh nữa?"
"Hẹn hò." Trần Văn Cảng nói đơn giản ngắn gọn: "Dầm mưa bị cảm."
"Với ai?"
"Không kể cho em."
"Hứ, em biết ngay mà, với anh họ em."
"Thế em còn hỏi?" Trần Văn Cảng ngước lên liếc cô.
"Ài..." Cô sửng sốt một lát rồi lắc đầu ra vẻ cụ non: "Anh không nghe lời khuyên."
"Đúng thế." Một nụ cười hiện lên trên khóe môi anh. "Vậy nên đừng nói với ai đấy."
"Biết rồi, tùy anh thôi." Trịnh Bảo Thu thấy vẻ mặt của anh thì không nói nên lời, Trần Văn Cảng ôn hòa thì đúng là ôn hòa, nhưng khi anh trở nên bướng bỉnh thì không ai có thể thay đổi được. "Đúng rồi, phải kể mấy tin đồn khác nữa, anh có nghe nói gì chưa, Mục Thanh đã gặp được Bá Lạc của mình rồi, là một giám tuyển gì đó, còn nói sẽ giúp anh ta tổ chức triển lãm nghệ thuật nữa đấy."
"Thật sao? Nhà triển lãm nào?" Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát, không nhớ kiếp trước gã từng tổ chức triển lãm như vậy.
"Không biết nữa, em chỉ nghe anh ta bày đặt khiêm tốn với người khác, nói rằng trình độ của mình chưa đủ, nhưng đối phương cứ khăng khăng đòi đẩy người mới lên, cứ làm như là người ta đuổi theo đòi lăng xê anh ta vậy." Cô nói: "Làm quái gì thế, thà là khoe khoang thẳng luôn đi, em nhớ rõ là anh ta cũng muốn nổi tiếng mà."
Trịnh Bảo Thu nói như vậy là có lý do, hai người đều biết rõ, đúng là Mục Thanh đã muốn nổi tiếng từ khi vào đại học. Nhưng suy cho cùng, trong giới nghệ sĩ hiện đại, ai cũng muốn nổi tiếng càng sớm càng tốt cả, ai lại muốn qua đời rồi mới có người tán thưởng như Van Gogh đâu?
Nhất là vào cái năm gã nhập học, học cùng khối trong học viện Mỹ thuật đại học Kim Thành có một "họa sĩ trẻ thiên tài" trở thành tâm điểm chú ý ngay cả trước khi hoàn tất thủ tục nhập học, mánh khoé cũng nhiều, truyền thông và các nhóm nghệ thuật chạy theo như vịt, đưa tác phẩm của người này lên sàn đấu giá. Chỉ là như vậy cũng tạo tiền lệ xấu cho các sinh viên khác, một người có thể nổi tiếng, sao lại không thu hút chú ý của người khác được?
Trịnh Bảo Thu đã từng đưa ra vài bình luận gay gắt trong lúc riêng tư, Mục Thanh là loại người hay ghen ghét đố kỵ, nếu không được nổi tiếng thì gã sẽ lên cơn bệnh mất.
"Anh nghĩ lần này anh ta có thể nổi tiếng không?"
Cái nhà họ Trịnh thiếu không phải là tiền bạc hay tầm ảnh hưởng, chẳng qua là vì Trịnh Bỉnh Nghĩa cảm thấy hội họa không phải là nghề đàng hoàng, người làm cậu cũng không để tâm ủng hộ gã. May mắn là trong giới này không thiếu mối quan hệ, chỉ thiếu một người trong giới dẫn dắt vào mà thôi, đoán chừng là gã đã gặp được quý nhân.
"Không biết. Xem trình độ thôi."
"Em nghĩ là khó. Vật vã hai năm rồi cũng chưa tạo dựng được tên tuổi ở trường đâu. Em cũng tò mò là ai đang ủng hộ anh ta?"
Trần Văn Cảng dùng đầu bút gõ Trịnh Bảo Thu: "Bớt tọc mạch lại đi, lo ôn tập kìa, đừng lúc nào cũng mất tập trung."