Nhưng thật ra dù Mục Thanh muốn nổi tiếng hay muốn tổ chức triển lãm cá nhân, dù là muốn tổ chức tại bảo tàng Louvre cũng chẳng sao cả, với Trần Văn Cảng thì đó chỉ là một việc giúp anh đỡ lo, ít nhất anh có thể tập trung vào bản thân mình.
Từ khi diễn đàn sửa đổi các quy định, các bài đăng công kích cá nhân đã không còn chỗ để tồn tại nữa, một số tài khoản bị chặn, cũng không còn ai nói nhảm trên diễn đàn. Vậy nên đúng như cô nữ sinh lần trước nói, chỉ có một nơi mà Trần Văn Cảng xuất hiện nhiều nhất là bảng tin confession.
Ngay cả bức ảnh mà Thích Đồng Chu chụp lần trước cũng không hiểu sao lại bị tuồn ra ngoài. Bức ảnh chỉ thể hiện một dáng lưng cao gầy, qua mặt được chế độ kiểm duyệt của quản trị viên, người quen biết thì có thể nhận ra, người không quen biết thì chỉ khen ngợi là mỹ nhân đầy khí chất. Nó trở thành một bức ảnh khá nổi trong một thời gian, có người thậm chí còn lấy làm ảnh đại diện. Chỉ riêng bản thân Thích Đồng Chu là không mấy vui vẻ, kho báu đã bị lộ, cậu ta truy lùng người đã tuồn ảnh ra ngoài trên WeChat Moments rất lâu.
Trần Văn Cảng không biết gì về những việc này. Khi anh cảm thấy có thể ra ngoài gặp người khác thì tuần thi cũng đã đến. Kết quả bỏ phiếu Ngôi sao học đường trước đó đã có rồi, anh chẳng hiểu sao lại cứ thế trở thành quán quân, mãi đến khi phóng viên báo trường gọi điện cho Trần Văn Cảng, anh mới nghe nói rằng phải trả lời phỏng vấn theo quy định.
Phóng viên trẻ sợ anh không đồng ý: "Đàn anh này, chỉ nói chuyện hai tiếng thôi, không ảnh hưởng đến việc ôn tập của anh đâu."
Trần Văn Cảng cười nói: "Tôi là sợ sẽ làm chậm trễ việc học của các cậu kìa. Các cậu có thể làm nổi không?"
Bên kia nói: "Sẽ không chậm trễ gì đâu, đây là số báo cuối cùng của học kỳ này, bọn em cũng muốn kết thúc hoàn hảo."
Vậy là, cuộc phỏng vấn được thực hiện ngay trong ngày trao đổi qua điện thoại, họ nói chuyện trong hai giờ tại một quán cà phê.
Phóng viên và biên tập viên của tờ báo trường đều là sinh viên, chủ yếu là năm hai và năm ba. Họ cũng cầm máy ghi âm và máy ảnh SLR rất ra dáng, vẻ mặt thì còn trong sáng non nớt, câu hỏi chỉ toàn là kiểu chung chung như "bình thường anh thích làm gì". Không chuyên nghiệp lắm, nhưng năng lượng trẻ trung đó là thứ người ta sẽ không bao giờ có được sau khi bước chân vào xã hội.
Sau khi kết thúc, Trần Văn Cảng còn đãi họ một bữa.
Các đàn em thấy anh là người thân thiện, trò chuyện rất vui vẻ nên không ngần ngại mời cả tổng biên tập đang tự học trong lớp và một vài người khác có thể đến, đặt một phòng riêng tại quán cơm nhỏ trước cổng trường. Cả nhóm thanh niên trò chuyện ồn ào, chén bát ly tách cũng kêu vang.
Trần Văn Cảng mỉm cười nhìn họ chơi đùa. Đây chính là tuổi trẻ tự nhiên, là sức sống mà anh chỉ có thể quan sát từ bên lề. Nhưng khi anh ngồi giữa những người trẻ tuổi này, tai vẫn ù đi vì tiếng cười đùa của họ, mặt cũng hơi ửng hồng.
Ra khỏi cửa, mọi người chào tạm biệt anh.
Anh vẫy tay, rồi tách khỏi nhóm thanh niên, để lại một bóng lưng cô đơn.
Trần Văn Cảng có ít học phần, cũng ít môn phải thi, khi nhận được cuộc gọi của Trần Hương Linh, anh vừa bước ra khỏi phòng thi môn cuối cùng.
Nguyên nhân là do những người thuê nhà của anh đang gây rắc rối.
Bác cả đã trả lại cho Trần Văn Cảng căn nhà mà cha để lại cho anh, thủ tục đã hoàn tất cả rồi, cũng yêu cầu người thuê nhà phải chuyển đi sau khi hết hạn thuê.
Lúc đầu người vợ đồng ý, nhưng sau đó người chồng hỏi thăm xung quanh một vòng thì phát hiện không thể tìm được nơi cho thuê rẻ như vậy nữa, đột nhiên muốn thay đổi quyết định. Gia đình này đã mua một ngôi nhà mới ở nơi khác, nhưng vẫn đang trong quá trình sửa chữa, phải đợi khoảng một năm nữa mới có thể chuyển vào ở. Áp lực trả nợ thế chấp rất lớn, mỗi xu đều phải tiết kiệm, họ còn nửa năm đến một năm thời gian chuyển tiếp, thuê nhà mới thực sự rất phiền phức, hơn nữa cũng đã sống ở đây nhiều năm, đồ đạc của cả gia đình sẽ rất đáng kể, chi phí chuyển nhà cũng không hề thấp.
Những vấn đề này có thể hiểu được, nhưng khi Trần Văn Cảng đến, Trần Hương Linh đang bị người chồng kia đẩy ra khỏi nhà...
"Đừng tưởng chúng tôi không biết luật! Chỉ cần chúng tôi sống ở đây, cho dù cô có là chủ nhà thì cũng không thể đột nhập vào nhà được!"
Trần Hương Linh vẫn ngơ ngác cố gắng lý luận với đối phương: "Hợp đồng thuê nhà của các người đã hết hạn rồi!"
Người đàn ông kia tỏ vẻ hung dữ: "Dân địa phương các người đang bắt nạt người ngoài như chúng tôi! Lúc đó rõ ràng đã nói là có thể gia hạn hợp đồng thuê, nếu không thì cả nhà chúng tôi đông thế này đã không thèm ở căn nhà này rồi! Nói cho các người biết, thỏa thuận bằng miệng vẫn là một thỏa thuận, các người đang vi phạm hợp đồng!"
Trần Văn Cảng vội chạy tới đỡ em họ: "Có chuyện gì vậy? Làm gì động tay chân, anh còn là đàn ông không?"
Trần Hương Linh thấy anh đến thì tủi thân: "Anh..."
Cãi qua cãi lại, anh cũng hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Trần Văn Cảng biết bên phía luật sư Tào đã cử trợ lý tới thúc giục bác cả thực hiện đúng thỏa thuận, bác cả không lo việc nhà mà để bác gái lo, bác gái lười ra ngoài nên cứ thế bắt con gái đi thương lượng với người thuê nhà.
Hôm nay, Trần Hương Linh đến, nghĩ rằng thời hạn thuê đã hết, thấy cửa không đóng nên đẩy cửa bước vào.
Sau đó, người đàn ông này bất ngờ lao ra, coi cô là kẻ trộm, xô đẩy cô ra ngoài.
Trần Văn Cảng nắm lấy tay Trần Hương Linh, mu bàn tay trắng nõn của cô đập vào khung cửa, trầy xước một chút. Anh lạnh lùng nói: "Nếu có hiểu lầm, sao không hỏi bằng miệng, người ta là con gái, tên trộm nào trông như thế này?"
Người đàn ông này khá to lớn, mặt mày nanh ác, trông không dễ trêu chọc. Nhưng vợ hắn ta lại thông minh hơn một chút, cô ta đi ra khỏi nhà, túm lấy chồng mình vỗ lưng bộp bộp vài cái, mắng vài câu rồi mới cười cười xin lỗi với chủ nhà trẻ tuổi trước mặt: "Này cô cậu, tôi xin lỗi, anh ấy đẩy cô lúc nãy chắc chắn là sai, nhưng cô không thể xông vào nhà chúng tôi như thế này được. Khi chúng tôi ký hợp đồng với chủ nhà ban đầu, rõ ràng là chúng tôi có thể sống ở đây luôn, sao các người lại tự nhiên trở mặt chứ?"
Trần Hương Linh phồng má lên, trừng mắt nhìn cô ta.
Người phụ nữ dừng lại một lát rồi nói một cách tội nghiệp: "Thực ra gia đình nhỏ như chúng tôi ra ngoài kiếm tiền không phải là chuyện dễ dàng, mỗi đồng kiếm được đều là tiền mồ hôi nước mắt, chúng tôi còn phải nuôi con, cậu cũng thấy cậu không thiếu tiền, chúng tôi chỉ muốn ở thêm nửa năm nữa thôi, nếu không thì cho chúng tôi chút thời gian, hai bên cùng thỏa hiệp, chúng tôi sẽ trả tiền thuê nhà theo đúng hợp đồng ban đầu cho cậu thêm vài tháng nữa? Sau khi sửa xong nhà, chúng tôi chắc chắn sẽ chuyển đi."
Trần Văn Cảng vẫn lạnh mặt, không để ý tới cô ta, vẫn nắm tay Trần Hương Linh mà nhìn.
Người phụ nữ nói: "Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, đều là lỗi của Đại Thành, tôi bảo anh ấy xin lỗi."
Nhưng có vẻ như người chồng không có ý định xin lỗi.
Sau cùng Trần Văn Cảng lịch sự mỉm cười với cô ta: "Tôi hiểu rồi. Mọi người đều có khó khăn, nếu các người nói đàng hoàng sớm hơn, tôi có thể linh hoạt trong vài tháng. Nhưng chồng chị đã đẩy em gái tôi thế này, tôi cũng không muốn nói gì nữa, mời các người tìm ngôi nhà khác đi."
Cuộc tranh cãi lại bắt đầu, đối phương cứ giả vờ yếu đuối, nói rằng gia đình khó khăn, chồng phải làm việc ở công trường xây dựng, vợ không có việc làm, ở nhà chăm sóc con cái, tiền học của bọn trẻ cũng tốn kém, tóm lại là nếu không chịu thư thả thêm vài tháng tức là ép họ vào đường chết.
Trần Văn Cảng dứt khoát dẫn Trần Hương Linh bỏ đi, trời nắng quá làm người ta mồ hôi đầm đìa, anh bèn tìm một chỗ ngồi ăn kem.
Trần Hương Linh thở dài một tiếng thật to: "Gia đình này thật đáng ghét. Chúng ta mới là sống khổ đây."
Trần Văn Cảng liền trách cô: "Vấn đề là thế sao? Hắn ta đã gây chuyện rồi, sao em không bỏ chạy?"
Trần Hương Linh liếc nhìn anh, Trần Văn Cảng vỗ đầu cô: "Mạnh mẽ là một thái độ chiến thuật, em đối đầu với một người đàn ông là em ngốc."
Trần Văn Cảng lúc này dường như thiếu đi một chút cái cảm giác nho nhã thanh lịch, anh nheo mắt, khuấy đều món đá bào đậu đỏ sữa. Trần Hương Linh cảm thấy anh đang tính toán điều gì đó, vừa rồi anh đối đầu với người đàn ông kia, tuy rằng về mặt vóc dáng thì bất lợi, nhưng về mặt khí thế thì dường như không thua kém chút nào.
Trần Hương Linh rất tò mò: "Anh đang nghĩ gì vậy? Ngôi nhà thì sao?"
Trần Văn Cảng cười nói: "Không có gì đâu. Ăn nhanh đi, kem chảy xuống rồi." Anh cúi đầu gửi tin nhắn, nhưng lần này không tìm luật sư Tào, mà là gửi cho luật sư Chúc. Có lẽ luật sư Chúc đang bận nên chỉ đáp lại một dấu tay "OK", không nói gì thêm.
Cất điện thoại, ăn hết kem, Trần Văn Cảng đưa Trần Hương Linh về nhà, dù sao cũng đến rồi, anh tiện đường ghé qua thăm nhà bác cả.
Trên đường đi, họ còn bắt được Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ đang chơi game trong quán net. Hai đứa em họ này đã thi cuối kỳ ở trường xong rồi, bác gái nuông chiều nên không quan tâm đến việc chúng dành cả ngày ở quán net để chơi game. Việc quản lý các quán net trái phép rất hỗn loạn, trẻ vị thành niên lẻn vào cũng nhắm mắt làm ngơ.
Trần Văn Cảng kéo hai đứa ra, thấy căn phòng riêng ẩn sâu trong cùng của quán đầy những đứa trẻ chỉ mới mười mấy tuổi. Anh thở dài.
Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ trông thấy anh thì rất mừng rỡ, chạy đến ôm lấy eo anh đòi lì xì.
Trước đây, vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, Trần Văn Cảng thường cho con cái nhà bác cả một ít tiền tiêu vặt dưới danh nghĩa khen thưởng thành tích học tập. Mãi đến một thời gian trước, Trần Hương Linh mới nói với anh rằng phần của cô bị bác gái lấy mất hết. Nếu không đưa thì bà mẹ tinh ranh này sẽ trở nên rất khó đối phó, lúc thì than nhà đang túng quẫn, lúc lại nói phải đi trả tiền điện nước. Đây là lý do tại sao Trần Văn Cảng dạy cô phải mạnh mẽ, ý muốn cô nắm giữ tiền trong tay. Ai biết cô gái này đã hiểu ra thành thế nào?
Anh không thể hiện gì ngoài mặt, thong thả ung dung nhìn xuống: "Bây giờ mấy đứa đều lớn cả rồi, sau này quy định phát 'học bổng' sẽ phải thay đổi. Anh kỳ vọng rất cao vào mấy đứa, chờ có kết quả kiểm tra, phải nằm trong top 10 của lớp mới được nhận phần thưởng."
Hai thằng tiểu quỷ hét lên: "Không được, khó quá..."
"Anh, yêu cầu thế này thì quá cao! Anh có thể làm được không?"
Trần Văn Cảng cười nói: "Khó lắm sao? Trước đây anh luôn là học sinh giỏi nhất lớp."
Hai đứa em họ này rất ranh ma, chờ về nhà thì cũng phản ứng lại, còn thẳng thừng chỉ trích anh họ không muốn cho chúng tiền tiêu vặt.
Trần Tăng lúng túng cho mỗi đứa một cái tát, rồi bảo chúng về phòng làm bài tập hè. Nhưng Trần Văn Cảng ngồi một lúc, dường như cảm thấy nét mặt ông ta không được tự nhiên, cứ mãi lảng tránh, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Khi rời khỏi đó, anh đi ngang qua hai người trông có vẻ rất vội vã gần nhà bác cả, chợt có linh cảm, quay lại nhìn.
Suy nghĩ một lát, Trần Văn Cảng gọi cho Trần Hương Linh: "Em bịa ra một cái cớ, nói với ba mẹ em là phải đi thực tập... Đúng, nói là bên kia cung cấp chỗ ở. Đến hè rồi, em nên tập trung vào việc học, anh sẽ tìm cho em một nơi yên tĩnh, tạm thời em đừng ở nhà nữa."
*
Trần Văn Cảng đã thấy trước rằng bác cả sẽ ngã đau. Ngay cả khi anh không có kinh nghiệm kiếp trước thì cũng không có gì ngạc nhiên, người đã gần 50 tuổi, có ba đứa con ở nhà, thế mà vẫn có lòng tham không đáy, được người khác nịnh hót vài câu là đã không biết trời cao đất rộng là gì.
Lần trước Trần Văn Cảng đã khuyên mấy câu, nhưng thật ra anh không muốn can thiệp. Anh chỉ đủ sức để chăm lo cho bản thân, lo cho Trần Hương Linh, không thể quan tâm nhiều hơn thế nữa, nên nhận lấy bài học nào thì cứ để ông ta nhận đi. Chỉ có điều Trần Hương Linh là là con gái, anh không muốn cô ở nhà trong lúc này.
Ban đầu Trần Văn Cảng đã tìm được một căn hộ một phòng ngủ cho em họ mình, đến lúc dọn vào thì chủ nhà đổi ý, nói cháu gái sẽ đến sống cùng, tiền thuê nhà và tiền đặt cọc đều được trả lại thông qua bên môi giới. Nếu đã như vậy cũng không thể miễn cưỡng, anh chỉ nhờ người môi giới đang liên tục xin lỗi tiếp tục tìm.
Trong những ngày đầu nghỉ hè, Trần Văn Cảng đưa Trần Hương Linh đi xem vài ngôi nhà, cho cô tự chọn. Cuối cùng họ quyết định chọn một căn hộ mới, thuận tiện hơn căn nhà ban đầu, nằm ngay gần trường luyện thi, môi trường yên tĩnh hơn.
Nhà lấy sáng rất tốt, tường trắng như tuyết kết hợp với đồ nội thất bằng gỗ trang trí theo phong cách Nhật Bản, nhưng giá hơi đắt. Trần Hương Linh cảm thấy không cần phải tốn tiền thế này, dù sao trường luyện thi cũng có ký túc xá, cô chỉ cần chỗ ở tạm vào những ngày lễ và cuối tuần. Trần Văn Cảng bảo cô đừng lo lắng quá nhiều.
Anh chuyển đồ đạc cá nhân của Trần Hương Linh từ ký túc xá trường nghề thẳng về đây. Cô còn về nhà giả vờ đóng gói một chiếc vali để đi "thực tập", kéo nó ra, rẽ qua hai con phố, xe của Trần Văn Cảng dừng bên lề đường. Lư Thần Long cũng ở trên xe, hắn đi theo làm những việc cần thể lực.
Trần Hương Linh thu dọn đồ đạc trong căn nhà mới thuê, hai người còn lại đi siêu thị, mua thêm chăn ga gối nệm, nồi chảo và một số nguyên liệu để nấu ăn. Cũng coi như là một bữa ăn mừng tân gia đơn giản, cả ba người đều rất vui vẻ, nấu một nồi lẩu trong ngày nóng nực.
Trần Hương Linh hỏi Lư Thần Long: "Tiểu Bảo em trai anh đâu?"
"Ở trường, có giáo viên theo sát một kèm một."
"Trường mới thế nào?" Trần Văn Cảng hỏi.
"Mặc dù thời gian vẫn còn ngắn, nhưng cảm thấy có thể nói rõ ràng hơn, khi cần đi tiểu cũng biết gọi người rồi."
Chuyển nhà, dọn dẹp, mua sắm, nấu ăn, rửa bát, qua hơn nửa ngày, ai cũng thấy mệt, ăn xong thì buồn ngủ hơn bao giờ hết. Vốn đang cùng nhau xem video hài hước trên thảm trải sàn, chẳng hiểu sao cả ba lại lăn ra ngủ thiếp đi tại chỗ.
Trần Hương Linh chỉ ngủ gật một lát rồi tỉnh dậy trước tiên, Lư Thần Long nghe thấy tiếng động nhỏ thì cũng thức dậy. Hắn ngồi dậy, ngáp một cái rồi nói: "Đừng làm phiền anh em, để cậu ấy ngủ tiếp đi."
Trần Hương Linh che miệng cười, âm thanh vừa rồi là tiếng chụp ảnh, cô đưa cho Lư Thần Long xem.
Lư Thần Long gãi gãi đầu, thấy mình và Trần Văn Cảng nằm ngủ trên thảm, đầu chạm đầu, hắn cười rất vô tư: "Để rồi anh cho em xem album ảnh hồi nhỏ của bọn anh, có một bức ảnh chụp hồi mẫu giáo trong tư thế này, giống hệt luôn. Chứng tỏ bọn anh vẫn luôn như vậy."
Trần Hương Linh cũng cười khúc khích.
Một con muỗi không biết từ đâu vo ve bay tới, Lư Thần Long dùng tay xua trước mặt để đuổi nó đi.
"Em biết hồi nhỏ anh em thích khóc bao nhiêu không?"
"Không có đâu." Trần Hương Linh không tin lắm: "Sao em không có ấn tượng gì."
"Em là con gái, em không thấy được, cậu ấy sẽ giả vờ trước mặt em." Lư Thần Long kể: "Khi còn nhỏ cậu ấy mỏng manh lắm nhé, ăn kem viên tự mình làm rơi cũng khóc, cuối cùng anh phải cho cậu ấy viên của mình để dỗ đấy. Chú mua cho cậu ấy một cục gôm hình xe hơi, tới trường ngày đầu tiên đã bị giật mất, cũng là anh đánh nhau với bạn cùng bàn của cậu ấy để giành lại. Thật ra cục gôm đó đã bị cắt bằng dao rồi, cậu ấy mà nhìn thấy sẽ lại khóc, anh không dám nói gì, lại mua cho cậu ấy một cục khác. Đoán xem thế nào, tới giờ mà cậu ấy vẫn chưa biết."
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng nghe thấy tiếng họ rì rầm trò chuyện, dụi mắt rồi ngồi dậy: "Hai người nói xấu gì tôi hả?"
Lư Thần Long mặt không biến sắc: "Không có đâu, đều là lời hay ý đẹp."
Trần Văn Cảng cau mày nghi ngờ: "Không thể nào, tôi nghe hết rồi."
Lư Thần Long xoa tóc anh rối tung lên: "Bạn thân yêu, cậu đang mơ giữa ban ngày."
Nghĩ lại hồi nhỏ, hắn thực sự rất hâm mộ Trần Văn Cảng, tuy không có mẹ nhưng anh vẫn có một người cha yêu thương mình, xem anh như vàng như ngọc. So với người cha rác rưởi của hắn thì quả thật là khác một trời một vực.
Thế rồi hắn lại cảm thán, thời gian đã thay đổi nhiều thứ, bé hạt tiêu mong manh yếu ớt trong ký ức của hắn cũng không còn dáng vẻ ngày xưa nữa.