Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 48

Chiếc xe trượt đến lối vào dưới biển hiệu neon, mưa đã tạnh.

"Dậy rồi à?" Hoắc Niệm Sinh ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: "Còn đói không, tôi đã đặt nhà hàng rồi. Em ăn hải sản không?" Mắt y lướt đến trên người Trần Văn Cảng: "Hôm nay nghe em nói về đi biển cạn, tóm lại là tôi muốn ăn."

Trần Văn Cảng cũng tỉnh táo lại.

"Hay chúng ta sắp xếp thời gian đi biển cạn một lần đi."

"Đi đâu? Đi thế nào?" Hoắc Niệm Sinh khiêm tốn hỏi ý kiến.

"Em biết một nơi..." Sau một giấc ngủ, suy nghĩ của Trần Văn Cảng lang thang khắp nơi, từ cảnh thu hoạch phong phú khi đi biển cạn sang cảnh tiếp theo. "Ở đó còn có thể nhìn thấy bãi biển lân tinh. Mùa này thì đã qua mất rồi, sang năm chúng ta có thể đi vào tháng 3 hoặc tháng 4."

Anh tự quyết định mối quan hệ này sẽ kéo dài ít nhất đến năm sau, nhưng Hoắc Niệm Sinh không phản đối.

"Bãi biển lân tinh, tôi cứ nghĩ là chỉ có thể nhìn thấy nó gần bờ biển thành phố bên cạnh thôi, ở đó có một bãi biển rất nổi tiếng."

"Chính là 'tảo dạ quang', ở đây cũng có này, không phải là khu du lịch, không nổi tiếng lắm, nhiều người không biết đâu."

Hai người vừa nói vừa bước xuống xe, đi vào nhà hàng.

Lần này đặt một phòng riêng nhỏ, phục vụ mang lên mì trứng tôm hùm, sò điệp chiên sốt nhím biển, và một đĩa tôm sú chần. Không gọi nhiều, nhưng mọi thứ đều tươi, tôm hùm đỏ tươi dài hơn lòng bàn tay của người lớn, nằm kiêu hãnh trên đĩa mì.

Trần Văn Cảng đeo găng tay, thuần thục tháo bỏ lớp áo giáp của nó. Kim Thành nằm gần biển, hải sản là món thường gặp trên bàn ăn, người ăn cũng rất khéo tay. Hoắc Niệm Sinh thong thả lột ra một chén nhỏ thịt tôm, cho vào nước chấm, đẩy vào giữa bàn rồi mới xử lý con tôm hùm của mình.

Thế lại khiến cho Trần Văn Cảng hơi ngượng: "Anh..."

Hoắc Niệm Sinh bảo anh cầm đũa: "Mùi vị thế nào?"

Tôm hùm mập tròn, thịt dai, trong càng toàn là thịt. Mì trứng được chiên ngập dầu, dai, thấm đẫm nước dùng nấu từ tôm hùm. Thịt sò điệp đậm đà, nước sốt nhum biển mặn thơm, hậu vị hơi ngọt.

Trần Văn Cảng lịch sự và chăm chú thưởng thức món ăn của mình, Hoắc Niệm Sinh thì vừa ăn, trong mắt vừa phản chiếu hình ảnh của anh. Dường như cũng đang từ từ thưởng thức anh như một món ăn kèm.

Sau bữa tối, hai người quay trở lại xe. Hoắc Niệm Sinh chậm rãi gõ vào vô lăng: "Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu?"

Trần Văn Cảng quay lại nhìn y.

Hoắc Niệm Sinh cũng quay đầu lại, nheo mắt, tặng cho anh một nụ cười trêu chọc, d*c v*ng trong mắt bắt đầu lộ ra.

Chỉ là điện thoại rung lên hai lần rất không đúng lúc, y nhìn xuống thì thấy là tin nhắn của Hoắc Kinh Sinh. Hoắc Kinh Sinh bị vuột mất vài thứ mà chú hai vốn đã hứa cho mình, quay ra chỉ trích y lấy việc công báo thù riêng. Hoắc Niệm Sinh cười khẩy, không quan tâm nhiều, cũng lười để ý, nhưng miệng lại nói: "Người lớn trong nhà khóa vài tấm thẻ tín dụng của Hoắc Kinh Sinh, nó không vui."

Trần Văn Cảng cũng hợp tác mỉm cười, coi như tin lời y.

Điện thoại của anh như được nhắc nhở, cũng bắt đầu rung lên, từng dòng tin nhắn đổ đến, tất cả đều từ Thích Đồng Chu.

Hoắc Niệm Sinh tinh mắt, thấy một tấm ảnh hiện lên trên màn hình: "Là em nuôi của Lý Hồng Quỳnh sao?"

Trần Văn Cảng đáp: "Hôm nay cậu ta đi dự lễ khai mạc triển lãm tranh cùng bạn bè. Ban đầu rủ em đi cùng."

Hoắc Niệm Sinh "ồ" một tiếng thật dài: "Bạn nhỏ thì thôi đi, cả bạn lớn... cũng đòi bám theo em."

Trần Văn Cảng dừng lại một chút rồi nói: "Em sẽ tìm cơ hội giải thích rõ ràng với cậu ta."

Thích Đồng Chu ngày càng vồn vã, gần đây chỉ còn thiếu mỗi việc nói toạc ra, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng bắt đầu khéo léo từ chối cậu ta, đã vài lần rồi. Nhưng bởi vì cậu ta vẫn chưa nói thẳng, Trần Văn Cảng cũng không biết cách nào có thể giảm bớt tổn thương hơn.

Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Đang nghĩ gì vậy? Tôi chỉ hỏi thôi." Y ngả người ra sau ghế, nói: "Tôi biết triển lãm đó, Lý Hồng Quỳnh còn mời tôi nữa đấy, nếu em muốn đi, ngày mai chúng ta có thể đi xem."

Trần Văn Cảng thắt dây an toàn vào: "Được."

Sau đó anh nghe người bên cạnh hỏi: "Câu hỏi cuối cùng, hôm nay em về nhà hay ở lại với tôi?"

*

Lần này lại đến một khách sạn năm sao khác. Trang trí theo phong cách châu Âu, đại sảnh có mái vòm cao, trần nhà trang trí bằng tranh tường khoáng đạt, mô phỏng lại tác phẩm Trần nhà nguyện Sistina của Michelangelo. Thượng Đế đang vươn tay ra để tạo dựng Adam, lấp đầy cơ thể ông bằng linh hồn thiêng liêng. Phòng cho khách cũng được sơn bằng tông màu đậm như tranh sơn dầu, rèm dày treo trên các cột giường cao, vải phủ tường màu đỏ, tua rua màu vàng.

Trần Văn Cảng quay đầu lại, vòng tay ôm cổ y: "Em chỉ mang theo một cái áo để thay..."

Hoắc Niệm Sinh ôm eo anh, siết chặt rồi kéo tới trước mình: "Vậy thì tốt quá mà, có chuẩn bị trước."

Trái cổ của Trần Văn Cảng trượt nhẹ, anh nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của y.

Rồi lập tức bị cuốn vào một trò chơi của kh*** c*m.

Dịu dàng và hung hãn đều quen thuộc đến tận cùng. Ban đầu là vì khoảng thời gian gián đoạn suốt mười năm xa cách, trúc trắc là không thể tránh khỏi, cơ thể lại nhận ra tình cũ sớm hơn chính anh. Hoắc Niệm Sinh dễ dàng chiếm giữ toàn bộ tâm trí và suy nghĩ anh.

...

Nói là sẽ đi xem triển lãm, nhưng cuối cùng lại lăn lộn cho đến tận trưa mới dậy.

Trần Văn Cảng lấy từ trong ba lô ra một chiếc áo thun đen, rất mỏng, nên cuộn lại sẽ không chiếm nhiều diện tích. Hoắc Niệm Sinh cũng đang mặc quần áo, quần áo của y là do bộ phận phục vụ phòng giặt sạch, sấy khô rồi gửi trả lại. Cài xong áo, y lại thấy Trần Văn Cảng đang mở áo ra, tròng lên đầu.

Hoắc Niệm Sinh cúi xuống nhặt cái áo mà anh mặc hôm qua dưới đất lên: "Cất đi cho em?"

"Cảm ơn, anh giúp em gấp lại, cứ bỏ vào ba lô đi."

Hoắc Niệm Sinh nhìn qua thì thấy trên áo có in vài chữ màu đen, đường may cũng chỉ ở tầm trung. Trần Văn Cảng vuốt phẳng mép dưới chiếc áo thun mới, đứng cách một khoảng nhận ra ánh mắt y: "Cứ nhét vào đâu đó là được. Mua ngoài siêu thị, 50 tệ, không đáng bao nhiêu cả."

Hoắc Niệm Sinh làm theo lời anh, kéo khóa ba lô lại rồi tiến đến hôn lên má anh: "Văn Cảng của tôi giỏi quán xuyến gia đình."

Tim Trần Văn Cảng run lên, mặt cũng thoáng chốc ửng hồng, không phải vì mấy chữ "giỏi quán xuyến gia đình" đó.

Vẻ mặt ấy khiến Hoắc Niệm Sinh suýt nữa lại lột hết quần áo anh lần nữa. Nhưng bị đẩy ra, Hoắc Niệm Sinh cười hai tiếng rồi nhặt ba lô của Trần Văn Cảng lên: "Kiểm tra xem điện thoại ở đâu, đừng để quên đồ."

Hai người khởi hành đến phòng trưng bày nghệ thuật, hôm nay là ngày thứ hai của triển lãm, không khí vẫn khá náo nhiệt, người đến rất đông.

Vào cửa rồi lòng vòng được một lúc, Hoắc Niệm Sinh cúi đầu gửi vài tin nhắn: "Lý Hồng Quỳnh cũng ở đây, em tìm cô ấy không?"

"Ở đâu?" Trần Văn Cảng vô thức nhìn xung quanh.

"Văn phòng giám đốc, cô ấy có đầu tư vào phòng trưng bày nghệ thuật này."

Một thanh niên đang đi về phía này, không biết là người nào trong nhóm bạn xấu của Hoắc Niệm Sinh, tiến lại chào hỏi y. Chiếc áo thun giảm giá của Trần Văn Cảng bỗng nổi bật khi đứng cạnh Hoắc Niệm Sinh, tuy rằng triển lãm không yêu cầu mặc trang phục trang trọng, nhưng đối phương thấy anh ăn mặc giản dị đến độ nhạt nhẽo, không giống hạng người thích lấy lòng người khác thì đoán là sinh viên mà Hoắc Niệm Sinh mới cưa được. Đã có những suy nghĩ như vậy thì sẽ không coi anh ra gì: "Từ khi nào mà mắt nhìn người của anh lại biến thành thế này?"

Trần Văn Cảng lạnh nhạt liếc nhìn hắn rồi nói với Hoắc Niệm Sinh: "Em đi nói chuyện với Lý Hồng Quỳnh."

Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ lưng anh: "Đi đi."

Sau khi anh đi, ánh mắt của người kia có thêm phần nghi ngờ, hắn quay lại thì thấy Hoắc Niệm Sinh không để ý đến mình nữa, đã đi mất. Nghĩ đến Hoắc Niệm Sinh tâm trạng thất thường, hắn cảm thấy hôm nay không phải ngày tốt, chỉ đành sờ mũi mình, không dám đuổi theo trêu chọc y nữa.

Hoắc Niệm Sinh thong thả đi ra tiền sảnh của phòng tranh, ở đó đông người, y tiến lại gần, thì ra là có phóng viên đang kê chân máy và máy quay lên, trước gương phản chiếu có hai chiếc ghế để người ngồi nói chuyện. Nhìn rõ đối tượng được phỏng vấn, y cười khẩy rồi dừng chân.

Mục Thanh tạo dáng hoàn hảo trước ống kính, nhưng nói chuyện mà cứ ra vẻ như thế cũng mệt lắm. Gã không để ý thấy Hoắc Niệm Sinh đang tới.

Trong đám đông còn có một người quen, Thích Đồng Chu. Thích Đồng Chu ngoái đầu lại thì ngây người, rồi vô thức nhìn ra đằng sau, mãi đến khi không thấy Trần Văn Cảng mới thở phào nhẹ nhõm, không tự ti cũng không kiêu ngạo chào một tiếng "anh Hoắc".

Hoắc Niệm Sinh như thấy buồn cười, cười phì ra nhưng vẫn gật đầu, rồi lại bắt tay giám tuyển đứng cạnh đó.

Thích Đồng Chu thực sự không thích thái độ bất cần của y, cho rằng như vậy là ngạo mạn.

Nhưng thái độ của giám tuyển thì khác hẳn, rất ân cần, ông ta biết rất rõ về nhóm khách hàng có giá trị tài sản ròng cao, vậy nên thật khó để không nghe đến tên tuổi công tử Hoắc. Xét về ngoại hình, ông ta tóc đuôi ngựa, đội nón tai bèo, rất phù hợp với hình mẫu rập khuôn của giới nghệ sĩ, đây cũng chính là người mà mẹ Thích Đồng Chu giới thiệu.

Bà Thích là khách hàng quan trọng của ông ta, lần này cậu út nhờ quan hệ của gia đình, muốn nâng đỡ một người bạn. Nhưng ngày hôm qua là lễ khai mạc triển lãm tranh, ai cũng phải loay hoay bận rộn, chân không chạm đất, chắc chắn là không có thời gian. Hôm nay ông ta mới có thời gian, bèn mời phóng viên đến quay vài đoạn phỏng vấn. Có bảy tám họa sĩ cần phải lăng xê, phỏng vấn sẽ lần lượt hoàn tất trong vòng một tuần, Mục Thanh coi như là được ưu tiên, xếp đầu tiên.

Giám tuyển đưa danh thiếp trước: "Họa sĩ mới mà chúng tôi đang phỏng vấn thực ra vẫn là sinh viên học viện Mỹ thuật, nhưng là một chàng trai trẻ có tiềm năng lớn. Ba bức tranh ở đây đều là tác phẩm của cậu ấy, có một chút phong cách của bậc thầy trừu tượng thế kỷ 20 Vorgon, cũng có thể thấy rằng đã chịu ảnh hưởng của bậc thầy phong cách dân tộc Vương Hiển Tông, điều quan trọng nhất là cậu có thể thấy rằng cậu ấy có thế giới quan của riêng mình..."

Hoắc Niệm Sinh ngẩng đầu, nghiền ngẫm một lát, nhướng mày: "Vậy sao? Nhìn không hiểu."

Giám tuyển vẫn duy trì nụ cười: "Đúng vậy, nghệ thuật cần phải được diễn giải."

Hoắc Niệm Sinh lười biếng nhìn đi chỗ khác: "Tôi là người th* t*c, anh bảo tôi đi ngắm Botticelli hay là Caravaggio, ít ra còn có thể thưởng thức một chút, không phải chỉ là người trong tranh đẹp sao? Còn những cái trường phái trừu tượng này thì tôi không hiểu đâu, anh nói trong này có bậc thầy, tôi tin, anh nói có những người đục nước béo cò, tôi cũng tin. Người như tôi thì không hiểu, cũng không biết cách phân biệt."

Rõ ràng là đến gây rối, Thích Đồng Chu trừng mắt tức giận nhìn y, nhưng lại không thể nổi đóa lên được, cậu ta không muốn làm gián đoạn cuộc phỏng vấn của Mục Thanh.

Bỗng nhiên Trần Văn Cảng xuất hiện từ phía sau: "Đông vui thế, sao mọi người lại đi cùng nhau?" Anh và Lý Hồng Quỳnh nói chuyện xong rồi cùng nhau đi xuống.

Lý Hồng Quỳnh ung dung bước tới, vừa cười vừa hỏi Hoắc Niệm Sinh: "Anh lại đang nói xằng nói bậy gì hả?"

Hoắc Niệm Sinh khoác vai Trần Văn Cảng: "Không có gì. Chỉ nói về phong cách thẩm mỹ cổ điển của tôi thôi, thích Botticelli."

Trần Văn Cảng mỉm cười: "Em cũng thích các thiên thần dưới ngòi bút của Botticelli. Bây giờ thích ông ấy là lỗi thời rồi sao?"

Lúc anh xuất hiện, ánh mắt của Thích Đồng Chu sáng ngời, nhưng rồi dần dần tối sầm lại, lòng cậu ta chùng xuống nặng nề. Lời nói và cử chỉ của hai người này thậm chí còn thân mật hơn cả lúc ở câu lạc bộ du thuyền. Cậu ta đang định bước tới thì Lý Hồng Quỳnh đột nhiên choàng tay qua vai: "Đồng Chu."

"Dạ!" Thích Đồng Chu rùng mình: "Sao chị?" Sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia đi xa dần.

Lý Hồng Quỳnh thở dài: "Sang đây."

Thích Đồng Chu theo cô đi sang một bên.

"Em theo đuổi ai cũng không thành vấn đề, quyền tự do của em." Lý Hồng Quỳnh khuyên một câu: "Nhưng nếu người ta là hoa có chủ rồi, em cũng đừng cứ... nhào lên nữa." Cô cố gắng nói tế nhị: "Cũng không đẹp mắt đâu."

"Nếu là trường hợp đặc biệt thì sao?" Thích Đồng Chu không cam lòng: "Nếu như 'người ta' lại để ý một tên cặn bã thì sao?"

"Ai? Đang nói Lão Hoắc? Sao em biết anh ta là cặn bã?"

"Cái loại như hắn ta còn không phải là cặn bã?" Thích Đồng Chu tự đi vào ngõ cụt trong suy nghĩ của mình.

"Em chưa thấy, chị cũng chưa thấy, sao có thể đánh giá được." Lý Hồng Quỳnh rất cẩn thận: "Anh ta trơn trượt như cá trạch, em thấy anh ta là cặn bã hả? Em có thể thử tìm điểm yếu của anh ta xem."

"Chị Quỳnh, em biết chị thân với hắn ta, nếu đến ngày đó, chị đừng thiên vị hắn ta."

"Thằng nhóc này, chị khuyên rồi đấy, còn bày đặt đưa điều kiện với chị. Chị còn có việc phải làm, em đi chơi đi."

Khi Thích Đồng Chu trở lại tiền sảnh, phần phỏng vấn của Mục Thanh đã kết thúc. Người quay phim kiểm tra màn hình nhỏ, ra hiệu OK, phóng viên kiểm tra âm lượng của micrô, ra hiệu cho người tiếp theo, ngay sau đó, một họa sĩ khác ngồi vào ghế để phỏng vấn.

"Sao rồi?" Thích Đồng Chu hỏi.

"Tôi hơi căng thẳng." Mục Thanh ôm ngực, cười có hơi khoa trương với cậu ta: "Vừa rồi tôi thực sự sợ mình nói sai. Đây là lần đầu tiên tôi đứng trước ống kính, tôi thể hiện có ổn không?"

"Tốt lắm, sao phải căng thẳng, với tài năng của anh, tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều cơ hội." Thích Đồng Chu động viên: "Mà tôi nói chứ, cuộc phỏng vấn này có được phát trên TV không? Tôi thấy logo trên micro của họ là của một đài truyền hình địa phương."

"Chắc là có. Tôi nghe phóng viên nói rằng họ sẽ làm một chuyên mục đặc biệt, phát sóng trong mục nghệ thuật, chờ hỏi rõ rồi sẽ nói cho cậu nghe."

"Tốt quá, chúc mừng anh." Thích Đồng Chu chân thành chúc mừng: "Đến lúc đó tôi phải bắt cả nhà tôi cùng xem."

Bình Luận (0)
Comment