Trên đường đưa Trần Văn Cảng về nhà, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Nếu có người mà em vô cùng căm ghét, em có muốn trả thù người đó không?"
Câu hỏi này có thể nói là rất quen tai. Trần Văn Cảng quay đầu nhìn y, chậm rãi hỏi: "Ghét thế nào? Mà đến mức muốn trả thù?"
"Không có gì, tôi cảm thấy em sẽ không làm thế."
"Tại sao?" Trần Văn Cảng mỉm cười.
"Chưa xem phim Hollywood bao giờ à? Người tốt sẽ không làm những việc giống như người xấu làm, nếu không thì anh ta không phải là người tốt." Hoắc Niệm Sinh nghiêm túc như thật: "Em là người 'chỉ lo làm việc thiện, không lo đến tương lai'... Ông trời sẽ không nỡ sắp xếp cho em một kết cục tồi tệ đâu."
Trần Văn Cảng sửng sốt, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời, cảm xúc khó hiểu bỗng dâng lên trong lòng. Kiếp trước và kiếp này cứ như hai lớp bột phủ lên nhau của một món tráng miệng, có phần nhào lẫn vào nhau, có phần tách biệt rõ ràng.
Cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh thả anh trước cửa nhà họ Trịnh: "Tới rồi." Y cũng theo xuống, hôn lên thái dương anh một cái: "Có đi có về."
Khoảng thời gian cuối tuần vui vẻ kết thúc như thế.
Chiếc MPV lại chạy xa, qua gương chiếu hậu, Trần Văn Cảng ngày càng nhỏ dần. Hoắc Niệm Sinh thấy anh đứng trước cổng nhà vắng tanh, vẫy tay về phía chiếc xe đang rời đi, vài giây sau mới quay lại bấm chuông cửa.
Lúc này đã hơn tám giờ tối, trong sân tối đen, trên đường không một bóng người, chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào yếu ớt truyền ra từ nhà bếp phía sau.
Trần Văn Cảng bước vào hành lang, suýt nữa giẫm phải vật gì đó, nhìn kỹ lại thì thấy là một con gà la hét màu vàng đang há miệng. Vẻ ngoài gào thét của món đồ chơi ngớ ngẩn này hoàn toàn không phù hợp với phong cách trang trí tao nhã của nhà họ Trịnh. Anh bật cười, cúi xuống nhặt nó lên, bóp mạnh, cuối cùng nó kêu lên một tiếng quái dị đúng như mong đợi.
Tiếng kêu ma mị này đã thu hút cô giúp việc Mai đi ra, cô cũng cười nghiêng ngả theo, thậm chí còn thừa dịp không có người ở bên cạnh, tiến đến nhéo nó vài cái để giải tỏa căng thẳng: "Đây là của cô Bảo Thu mua cho em bé, phá quá đi, chắc là do Yoyo tha ra, ngày nào cũng giấu chỗ này chỗ kia."
"Mọi người trong nhà đâu rồi?"
"Giờ này thì ông chủ đưa bà chủ ra ngoài đi dạo, lát nữa sẽ về. Cô Bảo Thu và cậu Mậu Huân tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn." Mai liếc nhìn anh: "Cậu Ngọc Thành... cuối tuần này cũng tăng ca. Hiện tại cậu ấy rất bận."
Trần Văn Cảng có biết việc này.
Sau khi đi Singapore bàn chuyện các tuyến đường mới về, Trịnh Ngọc Thành bước vào trạng thái làm việc quên mình. Hắn dường như ép mình phải cố gắng hết sức, lúc nào về nhà cũng tỏ ra kiệt sức, nhưng tính tình hắn cũng dần định hình lại. Trịnh Bỉnh Nghĩa công nhận sự tiến bộ của hắn, cũng đã trao đổi với hắn vài lần.
Đồng thời, sinh linh mới mà Hoắc Mỹ Khiết mang đến dường như tạo ra một vài thay đổi lạ thường trong mối quan hệ gia đình. Một mặt, bà ta bận chăm sóc cái thai, lại có chồng bầu bạn bảo vệ, tạm thời không có tâm trí để ý đến Trịnh Ngọc Thành, mặt khác, Trịnh Ngọc Thành không hề bài xích đứa bé này như những người khác hay thậm chí là chính hắn đã tưởng tượng, nó còn quá nhỏ, không phải là mối đe dọa. Thậm chí có một ngày nọ, hắn còn mang về một bộ sách khoa học về động vật, nói rằng khi đi tham qua triển lãm sách thì thấy thiết kế khá đẹp, thế là tiện tay mua về.
Hoắc Mỹ Khiết nở nụ cười: "Con đấy... cái này dành cho trẻ em từ 3 đến 6 tuổi, trẻ sơ sinh xem thì còn quá sớm."
Trịnh Ngọc Thành bình thản nói: "Vậy thì cứ giữ ở nhà đi, sớm muộn gì cũng dùng đến thôi."
Trịnh Bỉnh Nghĩa đi xem mấy tấm thiệp động vật được in rất tinh tế đó, cũng thấy được an ủi: "Bảo người dọn chỗ cất giữ, đừng để bị mất."
Sau đó bác Lâm quản gia đã tìm được một vị trí nổi bật cho nó trong phòng làm việc.
Khi Trần Văn Cảng đi tìm sách, lần nào đi ngang qua cũng có một chú gấu mèo cười với anh. Anh đi qua rồi, nó lại cười ngốc nghếch với giá sách bên cạnh, nơi số lượng sách nuôi dạy con cái và sách tranh thiếu nhi mỗi ngày đều tăng lên rõ rệt.
Về phần Hà Uyển Tâm...
Sau khi bẫy được Trịnh Ngọc Thành một vố, cô ả bỗng nhiên không còn động tĩnh gì. Hoặc có thể vẫn còn đang quấn lấy Trịnh Ngọc Thành, chỉ là Trần Văn Cảng không biết mà thôi. Như Hoắc Niệm Sinh đã nói, cô ả không làm phiền Trần Văn Cảng, Trần Văn Cảng cũng ít khi nghĩ tới ả.
Anh đặt con gà la hét lên bàn, rửa mặt rồi đi ngủ.
*
Ngày hôm sau, anh lại thay Âu phục giày da, vẫn đi làm ở Trịnh Thị.
Gần đây tích lũy khá nhiều công việc, cuối cùng Trần Văn Cảng cũng phải cắm đầu tăng ca. Khoảng hơn 9 giờ tối, khi anh xuống lầu ăn khuya thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trịnh Ngọc Thành.
Người nói chuyện ở đầu dây bên kia không phải là chủ điện thoại mà là bạn của Trịnh Ngọc Thành: "Trần Văn Cảng à?" Giọng điệu ra lệnh của bên kia rất ngang ngược: "Ngọc Thành say rồi, đến đón cậu ấy đi."
Trần Văn Cảng dừng chân lại: "Các người uống rượu ở đâu?"
"Còn có thể ở đâu nữa? Hắc Phong Động." Đây là tên lóng của một quán bar, nếu Trần Văn Cảng chưa từng đến cùng Trịnh Ngọc Thành thì cũng chưa chắc biết đó là quán nào. Bên kia cũng có vẻ say rồi, âm thanh phía sau rất ồn ào chói tai: "Tôi nói sao cậu lại phụ lòng Ngọc Thành, để cậu ta uống rượu thế này... Cậu phải biết cậu ta đối xử với mình như thế nào chứ, đúng là đồ ăn cháo đá bát... Thôi bỏ đi, không nói nữa, nhanh lên."
Trần Văn Cảng phì cười, rồi gọi báo cho bác Lâm, bác Lâm nói sẽ cử tài xế đi đón.
Khi anh về đến nhà đã là 11 giờ. Không khí trong nhà nặng nề lạ thường, Trần Văn Cảng vừa bước vào nhà đã được đưa lên phòng làm việc của Trịnh Bỉnh Nghĩa.
Bình thường vào giờ này, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã đi ngủ, nhưng hôm nay lại còn thức. Ông ta hỏi Trần Văn Cảng: "Ngọc Thành có nói cho con biết nó đi đâu không?"
"Con chỉ nghe nói là say rượu... Sao ạ, vẫn chưa về?"
"Lão Vương đến quán bar mà con nói rồi." Bác Lâm lên tiếng: "Đã gặp đám bạn bè của cậu ấy, nghe họ nói rằng sau khi gọi cho con xong, Ngọc Thành lại tự gọi một tài xế lái thay khác, nhất định đòi đi, sau đó đã đi đâu thì không ai biết... Cậu ấy không gọi lại cho con nữa à?"
Trần Văn Cảng chỉ lắc đầu: "Dạ không. Con không thấy gì."
Từ 9 giờ đến 11 giờ, cách nhau hai giờ, có ra khỏi thành phố một chuyến cũng đủ vừa đi lẫn về. Bây giờ cả xe lẫn người cũng không thấy đâu. Trịnh Bỉnh Nghĩa nhíu mày, lo lắng thì có, ngoài miệng vẫn mắng: "Không để người ta yên mà."
Sau đó bác Lâm tiếp tục gọi điện cho quản lý các tòa nhà có bất động sản mang tên Trịnh Ngọc Thành, nhưng nhìn vẻ mặt của ông thì chẳng có kết quả gì. Trong nhà có hai tài xế, chú Vương đang đợi ở dưới nhà, một người khác thì lái xe tuần tra rải thảm quanh khu vực quán bar để xem có thấy xe của Trịnh Ngọc Thành không.
Nửa đêm rồi, gọi điện thoại đến khàn cả giọng, bác Lâm lắc đầu. Trịnh Bỉnh Nghĩa không nói gì, chưa quyết định có nên gọi cảnh sát hay không. Đột nhiên, hai cặp mắt trong phòng làm việc đổ dồn vào Trần Văn Cảng.
Anh do dự: "Phải rồi, con biết mật khẩu tài khoản điện thoại di động của Ngọc Thành... không biết đã đổi chưa."
Nếu có mật khẩu đăng nhập thì có thể tìm ra vị trí GPS của chủ sở hữu, đây cũng là một giải pháp. Bác Lâm đưa điện thoại anh xử lý, ông già rồi không rành những cái này, chỉ nhìn anh đăng xuất khỏi tài khoản trước đó, nhập lại tài khoản của Trịnh Ngọc Thành.
Khi nhập mật khẩu, Trần Văn Cảng hơi khựng lại, dưới cái nhìn của hai người, anh nhập ngày sinh của chính mình. Trịnh Ngọc Thành đã dùng mật khẩu này từ lâu. Thử một cái, đăng nhập thành công.
Trần Văn Cảng không lên tiếng. Trịnh Bỉnh Nghĩa và bác Lâm cũng không có phản ứng gì nhiều. Ngày đó là ngày sinh của Trần Văn Cảng theo lịch dương, nhưng từ nhỏ, gia đình anh vẫn quen ăn mừng theo lịch âm, nghĩ lại thì chắc chẳng ai nhớ rõ.
Điểm mấu chốt là bí mật tung tích của Trịnh Ngọc Thành đã nhanh chóng được phá giải... Không hiểu sao mà hắn lại chạy ra bãi biển. Thậm chí là rất xa.
Nửa đêm, chú Vương tài xế chở Trần Văn Cảng và bác Lâm, ba người cùng tới nơi. Mục tiêu vẫn đứng yên trên bản đồ. Một già một trẻ ngồi ở ghế sau, không ai có tâm trạng để trò chuyện, âm thanh duy nhất trong xe là của hệ thống dẫn đường. Chú Vương đạp ga rất thấp, tốc độ xe tăng vọt, thứ nhất vì nơi đó quá xa, thứ hai là vì lo Trịnh Ngọc Thành xảy ra chuyện gì.
Khi nhìn thấy địa điểm đó, trong lòng Trần Văn Cảng bỗng dâng lên một cảm giác mơ hồ về số phận, nhưng cũng dường như chưa nắm bắt được điều gì.
Vịnh biển vắng vẻ đó là nơi họ đã trốn ra cắm trại qua đêm để ăn mừng sinh nhật lần thứ 21 của Trịnh Ngọc Thành vào kiếp trước. Họ chọn nơi này một cách ngẫu nhiên. Thực ra, nó không có ý nghĩa gì đặc biệt, bãi biển này không thuộc về bất kỳ một người nào.
Đến nơi vào lúc tảng sáng, chú Vương chẳng tốn công sức gì đã tìm thấy xe của Trịnh Ngọc Thành trên đường cái.
Kết quả chỉ là một phen hú vía, Trịnh Ngọc Thành say rượu, ngủ say sưa trên ghế phụ. Tạm thời không biết hắn đã ép buộc hay hối lộ tài xế lái thay như thế nào để người ta lái xe đến một nơi đồng không mông quạnh như vậy. Có lẽ vì tài xế lái thay sợ hắn chết ngạt nên hạ cửa sổ xe xuống một chút, còn người thì không thấy đâu nữa.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này cũng không màng đến trách cứ ai. Chú Vương gõ cửa sổ, cố đánh thức Trịnh Ngọc Thành.
Tiếng động mạnh làm người trong xe giật mình, Trịnh Ngọc Thành mở đôi mắt say xỉn mơ màng, cũng không biết đã tỉnh hay chưa, nhưng ít ra cũng biết làm theo chỉ dẫn, mở khóa xe, mở cửa, loạng choạng bước ra ngoài. Hắn bắt được ánh mắt của Trần Văn Cảng trong đêm, như người đi trên sa mạc chợt nhìn thấy ốc đảo: "Văn Cảng..." Thậm chí còn đưa tay ra nắm lấy.
Để tránh hiềm nghi, Trần Văn Cảng lách ra sau lưng quản gia già, nhưng sau đó cảm thấy việc này thật ngốc nghếch. Đây là gì? Chơi rồng rắn lên mây à? Không khí bỗng nhiên thêm phần lúng túng, dù sao thì bác Lâm và chú Vương cũng đang nhìn.
Trần Văn Cảng ho khan, chủ động tránh ra xa. Anh nhìn về phía mặt biển đen kịt, thủy triều dâng cao vào ban đêm, sóng lớn nơi đường chân trời tựa như những dãy núi, đang tích tụ một sức mạnh khủng khiếp. Trên bờ sừng sững một ngọn hải đăng đã bỏ hoang từ lâu, không còn ánh sáng, hải đăng không cao lắm, trông như một món đồ chơi bỏ túi trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Vịnh biển này chưa được khai thác phát triển, dân cư thưa thớt, bãi biển toàn sỏi, thêm một chiếc thuyền cũ nát mắc cạn.
Sau đó, Trần Văn Cảng không can thiệp, chú Vương đỡ Trịnh Ngọc Thành lên xe, nằm xuống, còn ông đi lái xe của hắn. Trịnh Ngọc Thành say khướt quậy phá, liên tục gọi tên Trần Văn Cảng. Bác Lâm có vẻ rất không vui: "Còn ra thể thống gì..."
Trần Văn Cảng chỉ đứng đó nhìn, im lặng, anh cũng không thể nói gì.
Quản gia già không có con cái, Trần Văn Cảng biết tình cảm của ông dành cho Trịnh Ngọc Thành cũng khác. Mặc dù biết hắn có khuyết điểm cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Vừa rồi khi chưa tìm thấy Trịnh Ngọc Thành, trên đường đến đây, bác Lâm bồn chồn không yên, hết lo hắn có gặp tai nạn xe cộ gì không, lại lo hắn sẽ gặp phải tên tài xế lái thay độc ác nào định cướp của giết người, cứ như trên ghế là đống lửa đốt mông.
Chú Vương mở cửa sổ xe, quay đầu xe lại, bên đường còn có một chiếc xe khác, chính là chiếc xe bọn họ lái từ nhà đến. Vừa rồi ông ném chìa khóa cho Trần Văn Cảng, anh đang định ngồi vào ghế lái thì bác Lâm bảo: "Để bác lái."
"Để con lái đi..." Trần Văn Cảng ngăn ông lại, thức đến lúc này, mắt ai cũng đỏ hoe.
"Được rồi, con ngồi bên kia đi." Gió trên bãi biển rất mạnh, bác Lâm ho húng hắng, còn cười anh: "Bác cũng chưa phải già cả gì."
Hai chiếc xe lần lượt nháy đèn hậu, rồi quay trở lại đường cái, tiến về phía trước như những con tàu trong bóng tối.
Trên đường đi, Trần Văn Cảng gọi điện cho Trịnh Bỉnh Nghĩa báo tin an toàn, bảo ông yên tâm đi ngủ.
Bác Lâm lái theo chiếc xe phía trước, không bật radio hay nhạc, lần này ngay cả giọng nữ được lập trình sẵn của phần mềm dẫn đường cũng không còn, không khí dường như quá yên tĩnh, giọng nói của Trịnh Bỉnh Nghĩa ở đầu dây bên kia cũng có thể nghe rõ. Bác Lâm giữ yên lặng, nghe anh kết thúc cuộc gọi.
Trần Văn Cảng cúp máy, một lúc sau đột nhiên nghe ông nói: "Lúc còn nhỏ, hai đứa cũng bắt cả nhà nửa đêm đi tìm, con còn nhớ không?" Ông đang nói đến cái lần Trịnh Ngọc Thành bỏ nhà đi cùng anh.
Trần Văn Cảng khẽ cười: "Lúc đó còn không biết gì... không có ý định gây phiền phức cho mọi người."
Giống như người bạn nhậu của Trịnh Ngọc Thành đã gọi điện cho anh hôm nay, bọn họ đều vênh mặt hất hàm sai khiến, đối xử với anh như kẻ hầu người hạ. Thực ra khi còn đi học, vì anh còn nhỏ nên không thể chịu đựng được kiểu thái độ như vậy, giáo viên lúc đó cũng là kẻ nịnh hót, thiên vị những học sinh là con cái gia đình quyền thế. Trần Văn Cảng giận dỗi, nói với Trịnh Ngọc Thành là muốn về nhà, sau đó hai người lại chạy về phố cổ, thực chất là bỏ nhà ra đi.
Bác Lâm khẽ mỉm cười, nếp nhăn ở khóe mắt sâu thêm một chút: "Lúc đó bác cũng lo lắng lắm. Con không ghét bác chứ? Bác bận công việc, không thể chăm sóc con mọi lúc mọi nơi được... Thôi quên đi, bác không giỏi chăm lo cho trẻ con, chẳng chăm sóc con tốt được."
Trần Văn Cảng gần như vừa mừng lại vừa lo: "Không có đâu, đã là chuyện cũ rồi."
Bác Lâm thở dài. Cả hai đều không thoải mái lắm với việc bày tỏ cảm xúc thế này.
Nghĩ đến điều gì đó, bác Lâm lại hỏi: "Chủ nhật tuần trước con lại đi chơi với cậu ấm nhà họ Hoắc đó à?"
Trần Văn Cảng không tiện nói thẳng: "Đi l*m t*nh nguyện, rồi xem triển lãm tranh... lúc về thì quá muộn, phải ở ngoài một đêm."
Chiếc xe chạy lên một cây cầu. Bác Lâm "ờ" một tiếng, suy nghĩ, rồi gọi tên Trần Văn Cảng: "Con đấy, chỉ là quá si mê, lúc trước bác cũng hơi nặng lời, nhưng dù sao thì..."
Chú Vương lái xe nhanh, đã bỏ xa bọn họ một khoảng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Sau khi xuống cầu có một ngã tư, họ đang định rẽ thì đột nhiên có một chiếc xe tải nhỏ chạy ngược chiều thẳng tới, đèn pha sáng mạnh khiến bác Lâm và Trần Văn Cảng phải nheo mắt.
Chẳng hiểu sao, tài xế xe tải có vẻ như ngủ gật, không biết phải rẽ thế nào, chiếc xe vẫn lao thẳng về phía trước.
Trần Văn Cảng ngồi ở ghế hành khách bên phải, bị dây an toàn thắt chặt vào ghế, không thể cử động. Trong chớp mắt, hai chiếc xe đã gần trong gang tấc, sắp va chạm đến nơi, bác Lâm không chút do dự, quay bánh lái sang phải hai vòng.