Khi Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân cùng nhau chạy đến phòng bệnh thì trời đã sáng.
Bác Lâm đã chụp CT, cũng đã chụp MRI, được chỉ định nằm trên giường. Ông bị đập vào túi khí, kết luận là chấn động não nhẹ, ngoài ra còn gãy xương sườn, cảm thấy tê liệt khi cử động tay chân, không biết có bị chèn ép lên dây thần kinh nào đó không. Người già lại bị tổn thương gân cốt, việc phục hồi sẽ khó khăn hơn một chút, nhưng nhìn chung đây lại là may mắn trong bất hạnh rồi. Bác sĩ đã nói thế.
Trần Văn Cảng không bị gì nghiêm trọng, đã chụp X-quang, đang ngồi trong phòng bệnh ngẩn người. Anh vẫn ăn mặc giống như ngày hôm qua đi làm, chỉ có điều đã cởi áo vest, tháo cà vạt, hai cúc áo sơ mi bị giật rơi, giày da thì bám đầy bụi, trông có vẻ hơi tiều tụy.
Cả đoàn người bị hành xác từ đêm khuya cho đến tận bây giờ. Lúc đầu chú Vương nhận ra xe phía sau chưa đuổi kịp nên quay lại đúng lúc, gọi cảnh sát, bấm số 120, đưa anh cùng bác Lâm đến phòng cấp cứu của bệnh viện gần nhất. Khi trời sáng, họ lại được chuyển sang bệnh viện tư mà nhà họ Trịnh hợp tác.
Buổi sáng, Trịnh Bỉnh Nghĩa là người đầu tiên đến thăm, bây giờ đã đi ra, được viện trưởng mời lên văn phòng uống trà.
Trịnh Bảo Thu ghé sát mép giường, nước mắt rưng rưng. Bác Lâm còn phải quay ra an ủi cô: "Thôi nào thôi nào, khóc gì chứ, không may mắn."
Chú Vương đến vỗ về cô bé: "Tài xế xe tải đó lái xe trong lúc mệt mỏi, ngủ gật trên đường, xe của bác Lâm thật ra đã tránh được rồi, chỉ suýt nữa thì đâm vào thôi, có điều do lúc rẽ quá gấp mới đâm vào hàng rào. Vậy nên không sao cả, đừng sợ."
Trần Văn Cảng ngước nhìn lên.
Trước khi chuyển viện, chú Vương thì thầm với anh: "Thấy không, may mà bác Lâm thiên vị cậu, kịp thời đánh lái sang phải, trùng hợp... Nếu mà là rẽ trái thì chưa chắc đã được thế này đâu. Sau này phải biết hiếu thảo với ông ấy."
Anh nói anh biết.
Chú Vương lại cảm thấy tâm trạng anh không ổn: "Nhưng chuyện này không liên quan gì đến việc cậu không lái xe, đừng nghĩ nhiều nữa, được không?"
Cảnh tượng tại hiện trường thực sự khá bi thảm, chiếc xe tải sượt qua họ, đâm thẳng vào đầu cầu, gần như lật nhào.
Trịnh Bảo Thu tức lắm: "Tài xế đó đâu? Ngủ gật à? Bị bắt hay chưa? Đừng để hắn chạy mất..."
Chú Vương thở dài: "Tài xế đường dài đều muốn chở được nhiều hàng hóa hơn. Đầu xe bị móp hết cả, lõm vào rất sâu, người thì vẫn đang cấp cứu kìa, sống hay chết còn khó đoán, có thể chạy đi đâu? Nếu có cứu được, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra, cô đừng nóng."
Trịnh Bảo Thu bấy giờ mới dịu lại.
Vì là phòng bệnh đơn, nhiều người cùng lúc đứng trong đó vẫn rất đông đúc. Trịnh Mậu Huân đứng ở cửa, không muốn chen vào đám đông, quay đầu lại nhìn Trần Văn Cảng, đột nhiên thấy trên mặt anh có mấy vết xước: "Này, anh không sao chứ?"
Trần Văn Cảng không lên tiếng.
Hắn cúi xuống, quan sát thật kỹ, lo trước tính sau: "Anh thế này là... không phá tướng luôn chứ hả?" Trịnh Mậu Huân có một cảm giác rất lạ, khuôn mặt này vừa giành giải Ngôi sao học đường đấy. "Hay là nhờ bác sĩ kê trước cho anh thuốc xóa sẹo?"
Trần Văn Cảng cười cười, đẩy mặt hắn ra xa: "Tôi không sao đấy thôi? Vết thương không sâu, lát nữa kê đơn sau."
"Ờ. Tự anh nhớ lấy là được."
"Cậu và Bảo Thu hỏi thăm bác Lâm rồi về nhà đi, ở lại đây làm phiền bệnh nhân đấy."
Trịnh Mậu Huân nhướng mày, không có nhiều điều để nói, nhưng lại vô thức liếc nhìn góc phòng...
Một người đang ngồi ở góc phòng, bất động như núi. Trịnh Ngọc Thành đã tỉnh táo từ lâu, không nói một lời, ngồi yên trong một góc phòng bệnh, cả người toát lên vẻ âm u không muốn nói chuyện với bất kỳ ai.
Hắn trông như thế khiến ngay cả Trịnh Mậu Huân cũng không thèm đến gây sự, chỉ tặc lưỡi mấy cái rồi bị đuổi về nhà cùng Trịnh Bảo Thu.
Trần Văn Cảng cũng im lặng trở lại.
Chú Vương nhìn người này rồi lại nhìn người kia, muốn an ủi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ thở dài rồi lấy một trái táo từ trong giỏ trái cây ra, giơ lên trước sáng nhìn thử, rồi lấy một con dao gọt trái cây, dùng chân đẩy thùng rác về phía bên cạnh sô pha.
Trần Văn Cảng nhận lấy: "Chú Vương, để con làm."
Vừa gọt được một ít thì Trịnh Ngọc Thành không nói một lời đứng dậy, giật lấy táo và con dao. Lưỡi dao ấn xuống thịt quả, kéo ra một vòng vỏ dài, cuối cùng đứt ra, rơi vào thùng rác. Bỗng nhiên Trịnh Ngọc Thành xuýt xoa một tiếng không rõ ràng, tiếp đó m*t một cái rồi giấu tay vào trong. Nhưng không giấu được, chú Vương vội lấy miếng băng cá nhân từ trong hộp y tế ra, kéo hắn vào nhà vệ sinh rửa sạch.
Bác Lâm cuối cùng không chịu đựng được nữa: "Đủ rồi, đây là tai họa bất ngờ, là ý trời muốn giáng tội thôi, không liên quan đến ai cả. Xem ai nấy đều sợ như mất hồn thế kia, Văn Cảng, con kiểm tra xong thì cũng về nhà đi."
Trịnh Ngọc Thành giữ lấy ngón tay quấn băng cá nhân.
Trần Văn Cảng đã đứng dậy. "Vậy bác Lâm nghỉ ngơi đi, ngày mai con sẽ quay lại."
Chú Vương tiễn cả hai xuống lầu: "Tôi không tiễn các cậu nữa, khi nào có người thay ca thì tôi mới về."
Trịnh Ngọc Thành cuối cùng cũng cười, nhưng nụ cười đó không đẹp cho lắm, nhờ ông ở lại bệnh viện chăm sóc cho bác Lâm và báo lại cho Trịnh Bỉnh Nghĩa. Khi quay lại thì Trần Văn Cảng đã đi về phía cửa.
Trịnh Ngọc Thành đi theo sau, đi qua một bãi cỏ, đột nhiên chạy lên hai bước, nắm lấy vai anh: "Văn Cảng, chúng ta nói chuyện?"
Môi trường trong bệnh viện tư rất yên tĩnh, nhiều cây xanh như công viên. Bên bờ hồ có một chiếc ghế dài màu sáng, Trần Văn Cảng cả đêm không ngủ, đã rất buồn ngủ rồi, anh bước tới ngồi xuống trước. Sau đó mới nhìn Trịnh Ngọc Thành, quan sát hắn từng li một: "Anh muốn nói chuyện gì?"
Trịnh Ngọc Thành do dự nhìn anh, nhưng không ngồi xuống bên cạnh, mà từ từ khuỵu một chân, hạ thấp người xuống ngang tầm mắt anh.
"Hôm qua anh uống nhiều như vậy vì..." Hắn cười tự giễu, nói năng không mạch lạc lắm: "Xin lỗi, anh lại làm việc đáng xấu hổ rồi. Hôm qua anh cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là không muốn về nhà. Văn Cảng, thật sự không còn đường lui sao?" Nói xong, hắn lại đối diện với một đôi mắt hổ phách sẫm màu.
Lúc này Trần Văn Cảng không nhịn được ngáp một cái: "Anh là cậu chủ của nhà họ Trịnh, thật sự không cần phải vướng mắc mãi như vậy."
Một lúc lâu sau, Trịnh Ngọc Thành hít một hơi thật sâu rồi nói: "Anh hiểu rồi. Lặp đi lặp lại cùng một việc thế này... cũng rất nhàm chán."
Nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó. Hoặc có thể do hắn không muốn di chuyển, tinh thần của hắn bây giờ cũng chẳng ra sao, tỉnh dậy sau cơn say, biết rằng có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Đầu Trịnh Ngọc Thành đau nhói lên từng cơn như có ai đó dùng búa đập vào, đến nỗi chỉ mong có ai đó đập cho một cái thật mạnh cho xong.
"À phải, hôm qua các người uống rượu với nhau, là Vưu An Bình gọi điện bảo tôi đến đón anh." Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát rồi quyết định cho hắn biết: "Sau đó chú Vương đã đi xác nhận thông tin của anh với họ, anh nên gọi điện lại cho họ báo rằng vẫn an toàn thì hơn."
"Cậu ta gọi điện cho em?" Trịnh Ngọc Thành lúc đó đang bất tỉnh. "Cậu ta nói gì vậy?"
Trần Văn Cảng không trả lời thẳng mà loay hoay bấm mép điện thoại, nhìn hắn như đang cân nhắc điều gì đó.
Trịnh Ngọc Thành không hiểu tại sao, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng khoảnh khắc sắp tới chính là thời điểm phán xét.
Thực ra thì nó không quan trọng đến thế. Trần Văn Cảng nhìn hắn chăm chú, cuối cùng thở ra một hơi. Để tránh nhớ sai địa chỉ, ngày hôm qua khi Vưu An Bình cao giọng nói tên quán bar, anh đã bấm ghi âm cuộc gọi.
"...Tôi nói sao cậu lại phụ lòng Ngọc Thành, để cậu ta uống rượu thế này..."
"Cậu phải biết cậu ta đối xử với mình như thế nào chứ, đúng là đồ ăn cháo đá bát..."
Trịnh Ngọc Thành biến sắc liền mấy lần, cố gắng thanh minh: "Em cũng biết, bọn Vưu An Bình toàn nói như vậy, không biết phép lịch sự. Đừng để bụng... Cậu ta chắc chắn không có ý đó. Em cũng biết cậu ta say rượu chỉ toàn nói nhảm thôi."
Trần Văn Cảng chậm rãi nói: "Có lẽ do tôi đã một ngày một đêm không ngủ nên đầu óc không minh mẫn lắm, nên anh không cần phải coi trọng những lời tôi nói. Chỉ là sau bao nhiêu năm qua... bạn bè anh, thật ra đang nói nhảm, hay chỉ là đang coi thường tôi?"
Trịnh Ngọc Thành không nói nên lời, cau mày, vô thức cắn môi.
*
Hoắc Niệm Sinh vội vã đi đến, bước chân khựng lại.
Ánh nắng giữa trưa đã bắt đầu gay gắt, sau khi xuống xe đi được vài bước, trên trán y đã có thêm một lớp mồ hôi mỏng. Không chỉ vậy, lòng y cũng đang như sôi lên, nhất là khi nhìn thấy hai người bên hồ, Trần Văn Cảng ngồi đó ngơ ngác, Trịnh Ngọc Thành quỳ một chân trước mặt anh, không rõ đang nói gì.
Thấp thoáng cảnh hồ bên núi non, Hoắc Niệm Sinh hai tay đút trong túi, lạnh mặt nhìn ra, tưởng một giây sau Trịnh Ngọc Thành sẽ lấy nhẫn ra cầu hôn.
Y nhìn chằm chằm một lúc lâu, Trần Văn Cảng mới dường như cảm nhận được, nhìn về phía y. Hoắc Niệm Sinh nhìn lại, trên môi nở nụ cười thờ ơ, nhưng ánh mắt nhìn vở kịch phía trước lại lạnh lẽo, như có một cơn bão không rõ tên đang dấy lên.
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng thôi thả hồn lên mây. Anh liếc nhìn Trịnh Ngọc Thành rồi bước tới: "Anh đến khi nào?"
Khi đến gần hơn, lại nghe Hoắc Niệm Sinh hạ giọng hỏi: "Tôi không nên làm phiền hai người, đúng không?"
Trần Văn Cảng nhíu mày.
Hoắc Niệm Sinh giữ lấy eo anh, kéo về phía mình, lại chỉ tặc lưỡi một cái. "Sao mặt lại trầy xước thế này?"
Ngón tay cái chạm vào bên phải khuôn mặt anh, lướt qua mấy vết xước nông sâu khác nhau. Động tác vẫn giống hệt như khi thân mật trước đó, chỉ có điều dịu dàng và ấm áp đã biến mất, ý nghĩa cũng đã thay đổi. Khoảng cách này hơi nguy hiểm, vì Trần Văn Cảng có thể nhìn rõ ánh mắt y.
Trịnh Ngọc Thành vốn đang nửa ngồi nửa quỳ, lúc này vịn vào ghế, từ từ đứng thẳng dậy, nghe thấy đầu gối mình lên tiếng phản đối. Hắn không thèm để ý, vội vã chạy tới vài bước, đứng đối diện với Hoắc Niệm Sinh: "...Anh tới đây làm gì?"
Hoắc Niệm Sinh tỏ vẻ thờ ơ, đột nhiên nở nụ cười: "Gia đình cậu xảy ra chuyện đấy thôi? Đương nhiên là tôi tới thăm rồi."
Trịnh Ngọc Thành nghiến răng nói: "Quản gia nhà tôi bị tai nạn, cần đến họ Hoắc các người xen vào à?"
Hoắc Niệm Sinh cười bất cần đời: "Nói cũng đúng. Vậy thì tôi không cần lên lầu thăm nữa. Văn Cảng, đi theo tôi."
Giữa thanh thiên bạch nhật, y ngang nhiên kéo Trần Văn Cảng rồi bỏ đi.
Trịnh Ngọc Thành cau mày, bị bỏ lại phía sau. Hắn vô thức hét lên "đứng lại", nhưng đôi chân lại cưỡng lại ý chí của hắn, như thể chúng bị đóng đinh tại chỗ, khiến giọng nói đó cũng chẳng còn mấy khí thế.
Hắn nhận ra rằng thật ra mình không dám đi thẳng ra phía trước, vì điều đó sẽ khiến hắn nhận được câu trả lời mà mình có thể không muốn đối mặt. Trong lúc hắn còn đang do dự, chớp mắt một cái, đã không còn ai trên con đường nhỏ xanh biếc đầy sức sống. Hắn như đột nhiên tỉnh dậy khỏi giấc mơ, lùi lại hai bước, ngồi xuống băng ghế.
Cùng lúc đó, Hoắc Niệm Sinh đã cướp người lên xe.
Y lại đổi sang một chiếc xe mà Trần Văn Cảng chưa từng thấy trước đây, đang dừng ở một bãi đậu xe ngoài trời trống trải, bên trong không có tài xế, có lẽ y tự lái đến. Hoắc Niệm Sinh ném Trần Văn Cảng vào ghế sau, rồi cũng theo vào, hơi lạnh trong xe vẫn chưa tan hết.
Trần Văn Cảng quay người lại, nắm lấy vai y, còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị chặn lại.
Không gian ở ghế sau đủ rộng, Hoắc Niệm Sinh từ từ đẩy anh ngã xuống ghế. Một nụ hôn sâu nhưng thô bạo, Trần Văn Cảng bị ép chặt vào y, không thoát ra được, chỉ có thể nhận lấy. Hoắc Niệm Sinh cắn lên yết hầu anh, một tiếng tách vang lên, tiếng khóa kim loại va chạm, thắt lưng nới lỏng ra.
Trần Văn Cảng vô thức sợ hãi trước vẻ tàn bạo của y: "Anh giận gì thế?"
"Tôi không có giận." Hoắc Niệm Sinh dạy anh: "Bé ngoan, cái này gọi là ghen."
Trần Văn Cảng há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thêm, hai ngón tay đã bị nhét vào miệng.