Hoắc Niệm Sinh vừa nói vừa duỗi tay ra, mở hộp đựng trên tay vịn phía trước ra, mò mẫm hồi lâu, dựa theo trí nhớ tìm được một thỏi son chưa mở.
Hình như là món quà của trợ lý Amanda bỏ quên trong xe từ 800 năm trước, Hoắc Niệm Sinh không thường lái chiếc xe này, cứ tiện tay nhét nó vào rồi quên mất. Có lẽ nó đã hết hạn rồi, nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, quay mặt sang một bên, nhưng lại bị kéo về, nằm trên vai Hoắc Niệm Sinh, mặt hơi ửng hồng vì xấu hổ. Anh như một con bướm hấp hối, bất lực bị ghim chặt xuống làm tiêu bản trưng bày.
Hoắc Niệm Sinh "suỵt" một tiếng bên tai anh: "Đừng sợ, có miếng dán chống nhìn trộm, không ai nhìn thấy."
Để khiến anh chấp nhận, trước kia Hoắc Niệm Sinh luôn có biểu hiện lấy lòng, nhưng hôm nay lại là một ý nghĩa hoàn toàn khác. Nhìn xuống anh từ trên cao, hành động không còn là âu yếm, mà đúng hơn phải nói là đùa giỡn.
Trước mắt là ánh sáng trắng lóa, trong cơn chóng mặt, Trần Văn Cảng nhìn thấy ánh mắt của y. Bình tĩnh như thể đang chơi đùa với một món đồ trang sức đắt tiền.
Gần trưa, mặt trời cuối cùng trở thành một quả cầu lửa, chiếu thẳng xuống con đường lát đá cuội, khiến nó gần như phản chiếu ngược lại. Không khí nóng như thiêu bên ngoài cửa sổ xe gần như trở thành một cơn sóng nhiệt có thể thấy bằng mắt thường, may mắn là hệ thống làm lạnh trong xe vẫn hoạt động, phả ra luồng gió mát.
Trần Văn Cảng dựa đầu vào cổ Hoắc Niệm Sinh, nhưng trên trán vẫn còn một lớp mồ hôi, sắc mặt tái nhợt vì mệt mỏi, mắt thâm quầng.
Thấy anh như vậy, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên cảm thấy hơi hối hận. Nhưng lại không thể nói ra được, đành cúi xuống hôn anh: "Vẫn ổn chứ?"
Trần Văn Cảng thì thầm ra lệnh: "Bác Lâm bảo em mang chìa khóa nhà về, em quên rồi, anh giúp em lấy."
Hoắc Niệm Sinh biết đây là cái cớ, giao chìa khóa xe cho anh, rồi xuống xe theo lời anh nói.
Trần Văn Cảng từ từ cài nút áo lên đến cái trên cùng. Trong chuyện chăn gối, anh vẫn luôn chiều theo ý Hoắc Niệm Sinh, thỉnh thoảng có những trò hơi quá đáng cũng sẽ không từ chối, nhưng đột nhiên bị đối xử như vậy, không khỏi cảm thấy khó chấp nhận được.
Nghĩ hồi lâu vẫn không ra nguyên cớ, anh mở cửa ra, một luồng nhiệt lập tức ập tới, khiến anh không muốn ra ngoài. Nhưng ở trên xe không thể đứng thẳng, áo sơ mi nhét vào trong cạp quần vẫn cứ thấy cộm. Trần Văn Cảng bước ra khỏi xe giữa trời nắng gắt, mượn thân xe làm nơi che chắn, thắt lại thắt lưng.
Nhìn xung quanh, bốn phía chẳng có ai cả, chỉ có tiếng ve kêu thật chói tai. Anh quay lại, cúi xuống lấy ra một gói thuốc lá từ hộp đựng trên tay vịn.
Hoắc Niệm Sinh đến phòng bệnh, bác Lâm tuy cảm thấy lạ nhưng vẫn đưa chìa khóa cho y.
Y biết Trần Văn Cảng có ý muốn tránh mặt mình đi nên không vội quay lại, mà đi dọc theo con đường ven hồ vừa rồi, chẳng hiểu sao lại quay lại nơi ban đầu. Tất nhiên là Trịnh Ngọc Thành không còn ngồi đó nữa, Hoắc Niệm Sinh cũng không quan tâm hắn đã đi đâu.
Sóng nước dập dờn trên mặt hồ, tỏa ra sức sống của mùa hè, nhưng y chỉ cảm thấy lồng ngực buồn bực khôn tả. Đa phần cảm xúc bị dồn nén đều tan biến sau cuộc mây mưa, nhưng vẫn còn một phần đang đấu đá lung tung không tìm được lối thoát, thậm chí còn trở nên nghiêm trọng hơn. Hoắc Niệm Sinh sờ túi, phát hiện không có thuốc lá, nhưng lại lười lấy tay ra, cứ thế đút tay trong túi đứng bên hồ ngắm đàn chim nước.
Sáng sớm thức dậy nghe tin tai nạn, tim y như bất chợt nổ tung, không đợi được tài xế, vội vã chạy đến đây.
Sau đó nhìn thấy Trần Văn Cảng và Trịnh Ngọc Thành.
Đang trò chuyện có vẻ thân mật.
Thật ra, không nên nói là tức giận, nhưng y không đến đây để xem cảnh này. Lo lắng và bất an đã phá hủy lý trí của Hoắc Niệm Sinh, đặc biệt là khi nhìn thấy vết xước trên mặt Trần Văn Cảng, y không dám nghĩ sâu xa, cũng không dám đối mặt với khả năng suýt nữa mất đi anh, chỉ có thể bỏ mặc làm ngơ. Y kìm nén những hình ảnh kinh hoàng trong tâm trí, rồi lại chọn cách khác, vội vàng muốn xác nhận sự tồn tại của anh.
Hoặc là...
Đột nhiên điện thoại reo lên.
Là Trịnh Bảo Thu gọi: "Anh họ, anh Văn Cảng có đi cùng anh không? Sao vẫn chưa về đến nhà?"
Hoắc Niệm Sinh lơ đễnh đáp lại: "Em tìm cậu ấy làm gì?"
"Anh hỏi anh ấy xem có về nhà ăn trưa không, về thì em nói cho nhà bếp."
"Không cần đâu, anh dẫn cậu ấy đi ăn."
"Cũng được. Đại nạn mà không chết ắt có phúc về sau, ăn một bữa thật ngon để chúc mừng... Á bậy rồi, không phải, quên đi, anh đừng nói với anh ấy như thế." Trịnh Bảo Thu phì phì mấy tiếng: "Anh biết chuyện của ba anh ấy trước kia chứ?"
"Ừ."
"Lần này đến lượt bác Lâm gặp tai nạn, suýt nữa thì lớn chuyện, chắc là anh ấy không vui. Tóm lại là đừng nhắc đến."
Hoắc Niệm Sinh dừng lại, cúp máy rồi quay người đi về xe.
Nhưng Trần Văn Cảng không có trong xe.
Bãi đậu xe trống không khiến tim Hoắc Niệm Sinh đập nhanh hơn, y đội ánh mặt trời gay gắt trên đầu, bắt đầu tìm từ dưới bóng cây gần nhất. Suy cho cùng, không ai lại ngu ngốc đến mức đứng ngoài nắng gắt thế này cả. Y đi từ nơi này đến nơi khác, cuối cùng tìm thấy người ở khoảng giữa hai tòa nhà.
Khi Hoắc Niệm Sinh nhìn thấy Trần Văn Cảng, anh đang đứng trên bậc thềm, rất cao, mi mắt khép hờ, nhìn xuống Hoắc Niệm Sinh với vẻ mặt vô cảm.
Đây là mặt sau của một tòa nhà văn phòng, có một cánh cửa kính, mặc dù có khóa bằng xích sắt, nhưng có lẽ vẫn có một chút không khí lạnh thoát ra ngoài, vì vậy Trần Văn Cảng chọn hút thuốc ở đây. Tay phải của anh nâng khuỷu tay trái, kẹp điếu thuốc cháy một nửa giữa những đầu ngón tay, khói thuốc lượn lờ bốc lên.
Ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh trượt xuống tay anh, các khớp xương gồ lên, mu bàn tay trắng nõn hiện rõ mạch máu xanh. Hình ảnh đó mang đến cảm giác lạnh lẽo và cô đơn khó tả, như có thể xua tan hoàn toàn cái nóng của mùa hè.
Ánh nhìn của Trần Văn Cảng bám theo y, anh bất động, chỉ dùng ngón trỏ búng tàn thuốc.
Tiếng ve kêu ngày càng huyên náo hơn.
Hoắc Niệm Sinh nhíu mày, có thứ gì đó đang nổ tung trong lồng ngực, lần lượt đổ sụp. Cơn chóng mặt quen thuộc chiếm lấy y, như thể vô số mũi kim thép sắc nhọn đâm vào hộp sọ. Y không biết vừa rồi Trịnh Ngọc Thành đau đầu vì say rượu là thế nào, nhưng lúc này lại đổi thành y, có một mạch máu lớn trong não bắt đầu co giật mạnh. Hoắc Niệm Sinh không để ý đến những điều này, bước ba bậc một, phóng lên chỉ bằng hai bước.
Trần Văn Cảng vẫn tiếp tục theo dõi y, cho đến khi Hoắc Niệm Sinh đứng trước mặt anh.
Khi luồng nhiệt ập đến, Hoắc Niệm Sinh do dự rồi đưa tay ra, chạm vào má anh. Mang tính thăm dò, ngón tay chạm vào làn da mịn màng và mềm mại. Đột nhiên Hoắc Niệm Sinh nhíu mày, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm.
Y nhìn Trần Văn Cảng, lòng biết rõ rằng, từ trước đến nay, cảm giác như đang đánh cược giữa họ chưa thực sự biến mất, chỉ tạm thời bị đè xuống mà thôi. Y hưởng thụ kh*** c*m đi săn, hưởng thụ sự dịu dàng và phục tùng của đối phương, có ý định giữ lấy đối phương làm của riêng.
Nhưng Trần Văn Cảng không thể thực sự trở thành đồ chơi của y.
Nội tâm của anh như một ngọn lửa ôn hòa, tỏa ra ánh sáng và sức nóng không chói mắt, nhìn thì có vẻ vô hại, nhưng nếu có người quyết tâm khiêu khích anh, thì không thể không bị nó đốt phỏng tay. Đôi khi Hoắc Niệm Sinh rất khinh thường trò chơi tình ái như kiểu chơi đồ hàng của Trịnh Ngọc Thành, nhưng đến lượt mình, y cũng phải cười nhạo chính mình. Y cho là mình rất phóng khoáng, nhưng ngọn lửa này có thể thiêu đốt xương cốt của y thành tro bụi.
Sau khi nhận ra điều này, Hoắc Niệm Sinh lại thản nhiên chấp nhận số phận. Thật ra thì người đang sợ hãi là y. Y là người có thể chấp nhận thua cuộc, không cúi đầu trong trò chơi này, y chỉ có thể thua thảm hại.
Hoắc Niệm Sinh nhắm mắt lại, thở ra một hơi, chuyển sang dùng ngón tay cái xoa: "Xin lỗi em."
Trần Văn Cảng lại bật cười: "Sao thế? Chỉ vì màn trình diễn trên xe vừa rồi à?"
"Tôi xin lỗi." Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua vai anh kéo vào lòng: "Tôi vừa làm em sợ, phải không?"
Thế nhưng cái ôm chỉ kéo dài được vài giây rồi bị đẩy ra - "Nóng."
Trần Văn Cảng đẩy y ra khỏi khu vực hơi lạnh thoát ra, khoanh tay trở lại, rít một hơi thuốc rồi hướng mắt về phía xa.
Hoắc Niệm Sinh tự rước lấy bực, nhưng khóe miệng lại cong lên, nắm lấy tay anh, siết chặt trong tay mình, cúi xuống hôn lên đầu ngón tay.
Ngón tay co lại theo phản xạ, Trần Văn Cảng rút tay về.
Nghe thấy y nói: "Lần sau tát tôi một cái. Văn Cảng, đừng mềm lòng."
Anh quay lại nhìn thẳng vào Hoắc Niệm Sinh, cuối cùng khẽ mỉm cười, sau đó lại khàn giọng, ho khan hai tiếng.
Hoắc Niệm Sinh vẫn đang nói chuyện với anh, âm thanh như lơ lửng trong không trung, lúc đầu Trần Văn Cảng còn lắng nghe, nhưng sau đó thật sự không thể nhịn được, cứ thế xuất thần. Thật ra thì cơn buồn ngủ đã cướp đi phần lớn khả năng suy nghĩ của anh, anh phải dựa vào điếu thuốc trên tay để giữ tỉnh táo, máy móc búng tàn thuốc.
Hoắc Niệm Sinh nhận ra mắt anh trống rỗng, không nhịn được lại cười cười. Vẫn là cái điệu cười bất cần đời của y. Nhưng dù sao thì có những cảm xúc đã thay đổi. Chỉ không biết là y đã phát hiện ra rồi, hay vẫn chưa.
Bỗng nhiên, tay Trần Văn Cảng trống rỗng, anh không đề phòng nên bị giành mất điếu thuốc.
Hoắc Niệm Sinh đưa nửa điếu thuốc còn lại lên môi, hít một hơi thật sâu. Đốm lửa l**m lên trên một chút, chậm rãi nhưng vững vàng. Hút thêm một hơi nữa thì gần như đã cháy hết. Sau đó, y dùng ngón tay dập tắt đầu mẩu thuốc lá, bước hai bước, tiện tay ném vào thùng rác cạnh cửa.
"Trên mặt em vẫn còn vết thương, đừng hút thuốc nữa." Y nói: "Tôi dẫn em đi ăn chút gì đó, sau đó về ngủ."
"Ừm..." Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát, cũng không có ý kiến nào hay hơn. "Đi thôi."
Hoắc Niệm Sinh dẫn anh đến một nhà hàng gần đó, gọi vài món ăn thanh đạm lại lên món nhanh, ăn xong thì đi thẳng về nhà họ Trịnh.
Trần Văn Cảng nhắm mắt nghỉ ngơi trên xe, một lát sau nghe thấy Hoắc Niệm Sinh tắt đài phát thanh giao thông.
Hoắc Niệm Sinh đã rành rẽ đường vào nhà họ Trịnh, khi gần đến nơi, y đột nhiên quay đầu nhìn về phía ghế phụ, Trần Văn Cảng thực ra không ngủ, mắt vẫn còn hơi hé mở. Hoắc Niệm Sinh nhướng mày hỏi anh: "Em nghĩ gì thế?"
"Không nghĩ gì cả. Buồn ngủ quá, lại không ngủ được." Trần Văn Cảng ngáp một cái, lúc này bắt đầu thấy nhức đầu.
"Vậy thì nằm xuống giường cho đàng hoàng." Hoắc Niệm Sinh nói: "Thư giãn một chút, nghe nhạc."
"Được." Trần Văn Cảng lơ đãng đồng ý, rồi đột nhiên hỏi: "Tài xế xe tải vẫn đang cấp cứu à?"
Hoắc Niệm Sinh nghĩ đến lời Trịnh Bảo Thu nói, cân nhắc một lát: "Cũng không chắc. Tôi sẽ hỏi lại rồi nói cho em biết."
Giọng của Trần Văn Cảng khàn đi vì cơn buồn ngủ: "Thật ra em cũng thấy hiện trường rồi, đầu xe bị lõm vào không còn ra hình thù gì, khó khăn lắm mới cứu được người ra, trên mặt đất thì toàn máu... chắc là khó rồi." Anh khẽ cong khóe môi, nói: "Sau này anh lái xe cẩn thận hơn."
Hoắc Niệm Sinh cười an ủi: "Đương nhiên rồi. Đừng nghĩ nhiều nữa, về ngủ một giấc thật ngon."
*
Về đến nhà, Trần Văn Cảng không còn sức lực để quan tâm Hoắc Niệm Sinh hay không Hoắc Niệm Sinh nữa, vội vã tắm rửa rồi nằm lên giường.
Chất lượng giấc ngủ của anh vốn đã kém, ngủ không sâu lại mơ nhiều, mệt mỏi quá mức thì lại càng trằn trọc, không thể ngủ được. Không biết mình đã lật qua lật lại bao lâu, cánh cửa phòng bỗng kêu lên một tiếng...
Trần Văn Cảng giật mình, ngồi dậy nhìn rõ người kia: "Sao anh vào được?"
Hoắc Niệm Sinh nghiêng người lách vào, mỉm cười, ngón trỏ đặt trên môi: "Suỵt..."
Bây giờ quản gia già không có nhà, Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng không, thế là người này mới tận dụng cơ hội, không quan tâm đến việc có đúng phép tắc hay không, thản nhiên đi thẳng vào phòng, ngồi xuống bên giường Trần Văn Cảng: "Yên tâm, Bảo Thu cho tôi vào, không trèo tường."
Nói rồi y ngẩng lên nhìn quanh phòng.
Một chiếc bàn ở phía trước cửa sổ, trên bàn có máy tính xách tay, hộp đựng bút và bút đánh dấu, điện thoại đang c*m v** cáp dữ liệu để sạc, đèn đỏ nhấp nháy nhẹ. Bên cạnh là vài cuốn sách xếp chồng lên nhau, có dán nhãn của thư viện, cuốn trên cùng là Quản lý dự án công tác xã hội, nhiều giấy nhớ đủ màu sắc lộ ra ngoài mép sách. Tủ sách cao tới trần nhà dựa vào một bức tường cũng chứa đầy sách, có một tầng như dành riêng cho sách giáo khoa cũ.
Đây là lần đầu tiên Hoắc Niệm Sinh xông vào không gian riêng tư của anh, Trần Văn Cảng thấy căng thẳng khó hiểu: "Anh..."
Hoắc Niệm Sinh thu ánh mắt lại, ấn anh nằm xuống: "Tôi không quấy rầy em. Chỉ muốn nhìn em, chờ em ngủ rồi tôi sẽ đi." Y kéo chăn đắp lên người Trần Văn Cảng như đang dỗ trẻ con.
Trần Văn Cảng do dự, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại trước sự kiên quyết của y. Anh không biết Hoắc Niệm Sinh định khi nào thì về, nằm đó cũng không yên ổn lắm, cứ vô thức nhíu mày, giả vờ đã ngủ.
Dây thần kinh ngày một căng lên như dây đàn, rồi đột nhiên có một bàn tay đặt l*n đ*nh đầu anh, nhẹ nhàng v**t v*. Từng chút một, tiếng ồn ào trong tâm trí bị dập tắt từ lúc nào. Trần Văn Cảng không biết mình đã nằm đó một hay hai tiếng đồng hồ, nhưng khi được v**t v* liên tục như vậy, anh lại dần chìm vào giấc ngủ.
Lần này, cơn ác mộng không đến ám ảnh anh nữa, anh chìm vào bóng tối trong hơi thở của Hoắc Niệm Sinh.