Khi mở mắt ra lần nữa thì đã gần hai mươi giờ trôi qua. Trần Văn Cảng phải nhìn giờ trên điện thoại mới xác định được thời gian, căn phòng thì đã trống không. Hoắc Niệm Sinh không biết đã đi từ lúc nào.
Anh nửa tỉnh nửa mê bước vào phòng tắm, nhìn vào gương rồi cẩn thận kiểm tra vết thương trên mặt mình. Tất cả đều là vết xước nhỏ ngoài da, bác sĩ nói chỉ cần chú ý thì sẽ không để lại sẹo.
Anh giữ được tính mạng cũng là nhờ bác Lâm, mãi đến lúc này anh mới mới cảm nhận được nỗi sợ hãi, anh không sợ chết, nhưng không muốn mất đi những thứ mà đến giờ mình mới có được. Anh nhớ có người đã nói một câu thế này, hạnh phúc lớn nhất trên thế gian là lấy lại được những gì đã mất, nỗi đau lớn nhất trên thế gian là mất đi những gì đã đạt được.
Sau khi ra khỏi phòng tắm mới nhớ ra điều gì đó, Trần Văn Cảng đột nhiên quay đầu nhìn về phía đầu giường, tờ giấy vẫn còn dán nguyên ở đó.
Khi xuống lầu, anh nghe thấy Trịnh Bảo Thu đang nghe điện thoại ở phòng khách: "Được, được... vậy à, tôi hiểu rồi."
Trần Văn Cảng bước xuống bậc thang cuối cùng, nghe thấy cô quay lại nói với Trịnh Mậu Huân: "Tài xế gây tai nạn không ổn rồi. Nằm trong phòng ICU hai ngày, nghe nói không cứu được nữa."
"Ồ, vậy thì là lái xe nguy hiểm. Người chết rồi, cảnh sát còn có thể làm gì nữa?"
Trần Văn Cảng lên tiếng chào buổi sáng.
Thấy anh đi xuống, hai người kia nhanh chóng đổi chủ đề. Thực ra anh không quan tâm, nhưng Trịnh Bảo Thu có vẻ coi trọng chuyện này, khiến cho Trịnh Mậu Huân cũng phải giữ im lặng, không dám nhắc tới mấy chữ tai nạn xe hơi. Đương nhiên, bình thường tên nhóc này không biết điều như vậy, không chừng là do bị em gái đàn áp. Trần Văn Cảng nghĩ đến đây không khỏi mỉm cười, giả vờ không phát hiện ra, chấp nhận tấm lòng của họ, ngồi xuống dùng bữa sáng cùng nhau.
Gia đình của tài xế gây tai nạn nghe nói là đến từ tỉnh khác, đã nhận được một khoản bồi thường bảo hiểm, nhưng cũng đã mất đi trụ cột của gia đình, cả gia đình khóc lóc thảm thiết. Những việc tiếp theo đều do chú Vương nghe được khi trao đổi với cảnh sát giao thông, sau đó về nhà kể lại.
Bác Lâm nằm viện một tuần rồi cũng về nhà. Ngày ông xuất viện, cả nhà chào đón như một anh hùng, trong nhà treo đầy bóng bay màu sắc sặc sỡ có dòng chữ Welcome, đám trẻ trong nhà thì lần lượt ôm ông. Trịnh Ngọc Thành đi theo ông đến một góc, nói chuyện riêng vài câu, bác Lâm giơ tay vỗ vai hắn như để an ủi.
Nhìn thấy Trần Văn Cảng, bác Lâm lại chống nạng đi về phía anh.
Trần Văn Cảng muốn đỡ ông: "Bác thấy thế nào? Tay chân còn tê không?"
Bác Lâm đẩy anh ra: "Đỡ gì mà đỡ, chỉ dùng nạng tạm thời thôi mà, bác không phải Lão Phật gia!"
Trần Văn Cảng mỉm cười, bác Lâm chỉ vào mặt anh: "Con phải chú ý vết thương này đấy, những ngày này đừng để dính nước, cũng đừng ăn nước tương."
"Con biết rồi, mấy ngày này ai gặp con cũng phaiỉ hỏi một lần, con sẽ chú ý."
Bác Lâm hài lòng rồi, bèn lập tức đi tìm người khác dặn dò, ông cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian, công việc phải giao cho những người bên dưới.
Quản gia già đã phục vụ nhà họ Trịnh nhiều năm, địa vị rất đặc biệt. Hôm đó, Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng rất vui vẻ, thậm chí còn đồng ý cho Trịnh Bảo Thu gọi pizza và burger ăn tiệc, những món mà bình thường đừng hòng lọt vào mắt xanh của ông. Bác Lâm vừa cười vừa mắng cô bé quỷ quái, bảo rằng không biết ai đang ăn mừng cho ai.
Nhân lúc không khí vui vẻ, cả gia đình chụp ảnh tập thể trước ghế sô pha ở phòng khách. Vài ngày sau, bức ảnh gia đình này được rửa ra, đóng khung treo trên tường.
*
Trong cái nóng oi ả của mùa hè, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ.
Trần Văn Cảng thỉnh thoảng có gặp Thích Đồng Chu ở Ngôi nhà Nhân ái, cậu ta thật sự đăng ký với viện trưởng Lưu, qua được phỏng vấn rồi đến l*m t*nh nguyện viên. Trước đó, Trần Văn Cảng muốn làm rõ vài việc với cậu ta, nhưng dường như cậu ta đã nhận ra điều gì, bắt đầu tuân theo khuôn phép, không còn tỏ ra ân cần như trước.
Chỉ có điều khi Trần Văn Cảng xem lại WeChat Moments của cậu ta, lại thấy tần suất Mục Thanh xuất hiện trong đó ngày càng cao. Hai người họ thỉnh thoảng chụp ảnh cùng nhau, lịch trình cũng có vẻ thường xuyên trùng khớp, quán trà buổi sáng, nơi nhảy bungee, chơi khinh khí cầu trên cao, ra bãi biển... Xem ra Thích Đồng Chu đã có một kỳ nghỉ hè bổ ích lý thú.
Lý Hồng Quỳnh hẹn Trần Văn Cảng đi ăn tối vì việc của dự án cải tạo khu phố cổ. Khác nghề như cách núi, anh không hiểu về phát triển bất động sản, phạm vi mà anh biết được chỉ có khu vực mà anh từng sống và đi qua trong khu phố cổ. Không có siêu thị lớn nào gần đó, nhưng lại có những khu chợ to to nhỏ nhỏ trên đường phố, bán rau tươi, gà sống cá sống, các quán ăn lâu đời, tất cả đều có mùi phố phường pha lẫn chút tanh mặn, đằng sau mỗi cửa hàng cũ với biển hiệu bong tróc có thể là cả một truyền thống. Lý Hồng Quỳnh bị thu hút bởi thứ tình cảm này.
Lý Hồng Quỳnh là người mời đi ăn, nhưng Trần Văn Cảng lại quyết định địa điểm, anh dẫn cô đến một quán bồ câu quay đã hơn 20 năm tuổi. Từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện phiếm, khi bữa ăn kết thúc, Lý Hồng Quỳnh lau tay, nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi thăm anh về Mục Thanh.
Trần Văn Cảng chỉ nói đùa: "Cô June đây lại muốn đích thân điều tra à?"
Lý Hồng Quỳnh tỏ ý xin lỗi: "Hành vi của tôi lúc trước là không đúng mực, sẽ không tái phạm nữa. Còn về việc hỏi thăm cậu ta là do lý do khác, cậu ta muốn hợp tác với phòng tranh, dù sao thì tôi cũng có cổ phần trong đó, muốn biết thêm về đối tác cũng dễ hiểu thôi. Tất nhiên, thế là bảo cậu đi nói xấu sau lưng người khác, chắc cậu không phải là loại người đó, là tôi nghĩ hơi quá. Cứ coi như tôi chưa từng hỏi đi."
Bận rộn việc này việc kia, một tháng nghỉ hè đã trôi qua trong chớp mắt.
Bên phố cổ, Lư Thần Long giúp Trần Văn Cảng thuê đội xây dựng đến cải tạo ngôi nhà cũ của anh. Vì rò rỉ nước nghiêm trọng, cuối cùng quyết định cải tạo toàn bộ, phải thuê một nhà kho để chuyển toàn bộ đồ đạc ra ngoài, nối lại đường nước đường điện, lát lại gạch sàn.
Trần Văn Cảng không tiện ngày nào cũng chạy đi chạy lại, nên phần lớn thời gian đều do Lư Thần Long thay mặt anh giám sát. Đội xây dựng này không liên kết với công ty trang trí nội thất, nhà thầu tự mình thực hiện công việc, hoàn toàn dựa vào lời truyền miệng giới thiệu của người quen, không biết Lư Thần Long tìm đâu ra được, cũng đáng đồng tiền bát gạo. Chất lượng của dự án có thể đảm bảo, nhưng tính thẩm mỹ lại thiếu nhà thiết kế cầm trịch.
Hoắc Niệm Sinh nhận được vài tấm ảnh của Trần Văn Cảng gửi, hỏi y loại gạch lát sàn nào phù hợp. Y cười rồi gọi điện sang: "Muốn tôi làm tham mưu cho em?"
Trần Văn Cảng hỏi: "Vậy công tử Hoắc có chịu giúp không?"
Hoắc Niệm Sinh bảo anh sắp xếp thời gian, lái xe chở anh đến trung tâm nội thất để xem nhà mẫu.
"Em muốn giữ mọi thứ đơn giản thôi." Trên đường đi, Trần Văn xem trước trang web chính thức: "Như vậy không cần phải tùy chỉnh toàn bộ ngôi nhà, giờ này mà trao đổi với đội xây dựng từ khâu thiết kế thì hơi muộn. Đồ nội thất cũ vẫn có thể tiếp tục sử dụng, còn ít formaldehyde hơn."
Hoắc Niệm Sinh xoay tay lái, mắt nhìn về phía trước: "Em quyết định là được."
Khi nói điều này, y cảm thấy có một cảm giác thật lạ, như thể họ đang là một đôi vợ chồng bình thường đang trên đường đến chợ đồ kim khí, thảo luận về dáng vẻ tương lai của ngôi nhà. Xét đến tuổi đời ngôi nhà của Trần Văn Cảng thì lại còn thuộc tình huống chưa đủ khả năng mua nhà mới, chỉ có thể mua nhà cũ đã qua sử dụng. Ý nghĩ này khiến Hoắc Niệm Sinh cười thầm, nhưng thực ra cảm giác này cũng không tệ chút nào, có thể còn khá là mới lạ.
Họ ghé thăm năm sáu cửa hàng đồ gia dụng lớn, mất hết cả một ngày dạo qua từ thương hiệu cao cấp đến cửa hàng bình dân. Hoắc Niệm Sinh tỏ ra vô cùng kiên nhẫn, mặc dù phải so sánh giá cả qua lại rất nhiều, nói cách khác, y không hề mất kiên nhẫn dù chẳng mua được bất cứ thứ gì. Thỉnh thoảng Trần Văn Cảng quay lại nhìn y, thấy y đang lơ đãng đứng bên quầy trưng bày, không cùng tâm trạng như những khách hàng khác đang cúi xuống chọn lựa. Nhưng thỉnh thoảng y lại cầm một thứ gì đó lên, ra hiệu cho người bán hàng, như thể y sẽ mang đi thanh toán ngay lập tức.
Hoắc Niệm Sinh thật sự cũng đang suy nghĩ đến ngôi nhà của Trần Văn Cảng. Có lẽ trong số tất cả bất động sản của y, chưa từng có căn nhà nào phải tốn nhiều công sức như vậy. Suy cho cùng, chỉ cần y nói ra ý tưởng của mình, tự nhiên sẽ có rất nhiều người tận tâm tận lực tạo ra hiệu quả mong muốn. Chỉ là khi hai người đi dạo lòng vòng sẽ có cảm giác không giống như chỉ ngồi đó tận hưởng thành quả lao động của người khác.
Nhìn thấy một chiếc đèn tường bằng thủy tinh, một chiếc sô pha vải sáng màu, một chiếc tủ đặt sát tường có họa tiết khảm độc đáo... trong đầu sẽ không thể không nghĩ, nếu mang thứ này về nhà thì nên đặt ở đâu, liệu có vừa không, có hợp với phong cách không. Do đó phải quyết định phong cách cho ngôi nhà trước, phong cách hiện đại đơn giản hay phong cách đồng quê Mỹ, hoặc có nên sơn một mặt tường màu xanh Bohemian không. Hoặc, sau này vào ở có được đẹp mắt và thuận tiện không, ai sẽ sống cùng trong ngôi nhà đó... Chẳng trách được các nhà hoạch định quảng cáo lại nói thời nay người ta không bán sản phẩm, mà bán bối cảnh.
Y quay lại, thấy Trần Văn Cảng đang thử nệm, chiếc giường đôi được phủ một tấm ga trải giường có hoa văn rất thanh lịch. Cô bán hàng còn xúi giục anh nằm xuống thử. Còn Hoắc Niệm Sinh tưởng tượng ra khung cảnh đó là chỉ muốn nhét vài cái gối mềm mại bồng bềnh kia dưới eo anh.
Nhưng thực ra, từ sau lần trước ở trên xe, Hoắc Niệm Sinh thật sự không chạm vào anh nữa. Cái vẻ mặt muốn khóc lại thôi đó cứ quanh quẩn trong tâm trí y suốt mấy ngày, áp lực quá lớn. Sau đó, Hoắc Niệm Sinh vẫn đến tìm anh, đại khái khoảng bốn năm lần. Hẹn hò vẫn diễn ra theo lịch trình cũ rích, đặt chỗ ở nhà hàng, xem một bộ phim mới ra mắt, xem một vở ba lê hay tham dự một buổi hòa nhạc. Hoặc Trần Văn Cảng muốn làm gì, Hoắc Niệm Sinh cũng sẽ đồng hành cùng anh như ngày hôm nay.
Nếu là theo những thỏa thuận ngầm lúc trước, điểm dừng chân cuối cùng luôn là phòng khách sạn. Bây giờ có vẻ như đã thay đổi nhịp độ, không còn muốn cứ mỗi khi gặp gỡ đều chỉ để lên giường. Dù trước khi chia tay vẫn quấn quýt mãi không nỡ rời xa, Hoắc Niệm Sinh vẫn không làm bước cuối cùng.
Trần Văn Cảng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào về việc này. Anh thậm chí còn không thấy lạ. Càng ở bên nhau lâu lại càng thấy rõ tính cách vượt ra khỏi thế tục, không quan tâm thiệt hơn của anh - có quan hệ thể xác cũng được, nếu không có, anh cũng không quan tâm. Dường như mọi thứ đều chiều theo ý của Hoắc Niệm Sinh. Nhưng cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh vẫn là người nghe theo.
Hoắc Niệm Sinh nghĩ dù có người cúi đầu thần phục trước Trần Văn Cảng, có lẽ anh vẫn sẽ mỉm cười như thế, rồi nói: "Vậy sao?" Ý nghĩ này cũng khiến Hoắc Niệm Sinh phải cười vào bản thân mình.
Cuối chuyến đi trong ngày hôm nay, có một sự cố bất ngờ.
Cô bán hàng coi họ là một đôi tình nhân đang trang hoàng nhà mới: "Chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi cho loại nệm cao su này, nếu quý khách quyết định đặt hàng ngay hôm nay, có thể được tặng kèm một cặp búp bê trang trí. Tay nghề tinh xảo, anh xem bộ quần áo nhỏ này, tất cả đều được may bằng tay..."
Trần Văn Cảng nhận lấy đôi búp bê nhỏ mà cô đang nhắc đến, một chú rể mặc vest và một cô dâu mặc váy cưới. Quần áo có thể mặc vào cởi ra, khi nằm xuống mắt sẽ nhắm lại, là đồ chơi yêu thích của trẻ em. Cô nói: "Thật ra chỉ riêng cặp búp bê trang trí này đã không hề rẻ, chỉ tặng ngày hôm nay thôi..."
Hoắc Niệm Sinh đột nhiên nói: "Em tự xem một lát." Nói xong liền đi mất.
Trần Văn Cảng đợi hai phút, nhận ra điều gì đó, trả lại búp bê.
Anh đi tìm cả một đường, đến lối thoát hiểm, nhưng bên trong không có ai. Có tiếng động vang lên ở tầng dưới của cầu thang. Anh đi theo âm thanh đó xuống dưới hai tầng, bấy giờ mới thấy một người nằm trên mặt đất, trán đỏ ửng lên, trầy da, có một góc nhọn đáng ngờ nhô ra từ hộp cứu hỏa màu đỏ phía trên đầu.
Hoắc Niệm Sinh đang ngồi xổm bên cạnh hắn, mở xem điện thoại của hắn.
Trần Văn Cảng đẩy cửa ra rồi đóng lại, lặng lẽ đi đến bên cạnh y.
Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Em xuống đây làm gì." Y đứng dậy, mở album ảnh, chọn tất cả các thư mục, xóa, làm trống cả thùng rác. Sau đó, y ném điện thoại lại cho tên thợ săn ảnh: "Máy chụp hình đâu?"
Tên thợ săn ảnh luôn miệng nói "hết rồi hết rồi", dưới cái nhìn lạnh buốt của y, cuối cùng mới chịu rút ra một cái máy chụp hình gắn thẻ. Nhưng ngoài miệng lúc thì hèn, lúc lại hung dữ, hắn vừa giao nộp máy chụp hình vừa la hét rằng đây là hành vi xâm phạm quyền cá nhân, phá hoại tài sản của người khác. Thế nhưng hắn vẫn chỉ nằm đó chứ không đứng dậy, không biết là vừa rồi ngã xuống cầu thang, hay là sợ đứng dậy sẽ bị đánh cho một trận.
Hoắc Niệm Sinh rút thẻ SD ra, định bẻ gãy, nhưng sau một hồi suy nghĩ lại nhét vào túi của mình, cười khẩy rồi ném máy chụp hình xuống bụng tên kia. Máy chụp hình đập vào điện thoại, tên thợ săn ảnh hét lên, nhảy bật dậy, sau đó tiếp tục mạnh miệng, mắng y xâm phạm quyền tự do ngôn luận.
Trần Văn Cảng chứng kiến cảnh tượng này, không nói gì.
Hoắc Niệm Sinh đẩy cửa ra, nhường anh ra ngoài trước: "Xong rồi, đi thôi."