Thấy Trần Văn Cảng đi thẳng về phía đám người, Đầu Trọc cũng xuống xe theo anh.
Tổng cộng có bốn hoặc năm người, trong đó có một cô gái đang say khướt bước loạng choạng, bị hai nam giới kẹp lấy. Nhưng cả nhóm người này cũng chẳng khá hơn là bao, khó mà nói được là còn mấy người có thể đi theo đường thẳng, hú hét như quỷ khóc sói gào, khoác vai bá cổ nhau gây ồn ào trên phố.
Đầu Trọc nghe Trần Văn Cảng gọi "Giang Thái".
Cô bé trang điểm đậm đang ôm lấy cổ người đàn ông kia nâng mí mắt lên, khuôn mặt được trang điểm theo phong cách khói hun xám xịt.
Anh lại cao giọng hơn, gọi: "Giang Thái?"
Lần này Giang Thái có phản ứng. Cô mở to mắt nhìn, má phồng lên, đẩy người bên cạnh ra rồi lảo đảo dưới ánh đèn đường, "ọe" một tiếng, nôn òng ọc ra ngoài. Sau khi cô bé nôn xong, một người đàn ông túm lấy cô cố gắng nhấc lên lần nữa, tay gã nắm vào mép quần cạp trễ của cô, định mò mẫm.
Trần Văn Cảng nhíu mày: "Các người và cô ấy có quan hệ gì?"
Một gã khác chen vào: "Ê trai đẹp lo chuyện bao đồng làm gì? Mắc gì tới mày?"
Trần Văn Cảng đột nhiên giận dữ quát lên: "Các người toàn thân đầy mùi c*n s*, nói xem tôi có cần lo chuyện bao đồng không? Có nên gọi cảnh sát không?"
Cả nhóm người lặng ngắt như tờ trong giây lát.
Đầu Trọc như một bóng ma đi đến gần, ngực rộng, vai rộng, mặc áo thun polo đen khoe hai cánh tay rắn chắc cơ bắp cuồn cuộn.
Đám người kia chỉ là miệng cọp gan thỏ, lẩm bẩm vài câu rồi nhanh chóng rút lui như thủy triều, để lại Giang Thái ở giữa.
Trần Văn Cảng bảo Đầu Trọc ra xe lấy chai nước: "Còn muốn nôn nữa không?"
Giang Thái lắc đầu, tóc tai bù xù, vẻ mặt vô hồn, lớp trang điểm nhòe nhoẹt, đôi mắt trông như mắt gấu trúc. Sau khi nôn hết ra, cô bé có vẻ tỉnh táo hơn. Đầu Trọc mang nước đến, Trần Văn Cảng mở nắp đưa cho cô. Giang Thái ngửa đầu ra sau uống ừng ực vài miếng, ánh mắt cuối cùng cũng có thần hơn.
Trần Văn Cảng nhíu mày ngửi thử, quá gần thì không tiện nên chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: "Em có hút chưa?"
Giang Thái nhìn thẳng vào mắt anh, một lúc sau cười quái kỳ: "Hút chứ."
"c*n s*?!"
"Thuốc lá. À... anh nói cái đó, chưa đâu, vừa rồi chỉ nói là muốn thử thôi... sao anh cản em hả anh Trần." Khuôn mặt trẻ con pha lẫn vẻ ph*ng đ*ng và ngang bướng mà cô bé đã học được ở đâu đó, thấy không ai cố gắng ngăn cản mình, cô quay người bước đi.
Đi xuống cầu thang, phía sau phố quán bar là con đường đi bộ dọc theo bờ sông. Cô loạng choạng rồi ngã xuống, dựa vào lan can cạnh bờ sông. Một cơn gió thoảng qua, Giang Thái thấy ngột ngạt, bèn nhoài nửa người ra: "AAAAA... "
Trần Văn Cảng sợ hết hồn, kéo cô lại mạnh đến nỗi cô bé ngồi phịch xuống bậc thềm. Anh mắng mà lòng đầy bất lực: "Thật ra em muốn gì, giữa em và mẹ có thù oán gì sâu nặng đến thế sao?"
Nhưng cô bé dường như dị ứng với xưng hô này, đột nhiên bùng nổ, hét lên: "Không phải tôi hận bà ta! Mà là bà ta hận tôi!"
Trần Văn Cảng nhất thời sửng sốt, nhưng vẫn không cản cô bé trút giận.
"Bà ta thật ra coi tôi là con gái hay là công cụ, bây giờ bà ta sợ mình chết rồi không ai chăm sóc tôi?" Cô bé hét lớn: "Mọi người đều kể với tôi rằng mẹ tôi đã vất vả thế nào, khó khăn thế nào vì tôi! Ai biết tôi đã sống thế nào đâu? Bà ta dùng tôi để cầu xin người khác thương hại ngay từ khi tôi còn nhỏ kìa, không có tiền đóng học phí bà ta bắt tôi quỳ trước mặt giáo viên, không có tiền thuê nhà bà ta bắt tôi quỳ trước mặt chủ nhà, bà ta chặn xe người khác cũng ấn đầu tôi bắt quỳ, tôi không xứng được đứng để làm một con người sao? Hả? Bà ta vui thì ôm tôi bế tôi, làm đồ ăn ngon cho tôi, nói con yêu nhìn xem mẹ thương con nhiều thế nào, mẹ làm mọi thứ vì con, còn lúc nào không vui, có ai nghe bà ta mắng chửi tôi thế nào đâu? Nói tôi là gánh nặng, là con đ*, là con hoang, là gái đ**m, không ai thèm tôi, chưa bao giờ sinh ra tôi thì tốt rồi... Bà ta thương tôi à? Anh nói bà ta tốt thì dễ quá rồi, mẹ anh có đối xử với anh như vậy không?"
Giang Thái khóc òa lên, ngã vật ra trên bậc thềm.
Chờ cô bé gào mệt rồi, Trần Văn Cảng ngồi xổm trước mặt cô, đưa cho cô một tờ khăn giấy. Anh nói: "Anh không nhớ mẹ mình, nhưng cha anh rất tốt với anh."
Giang Thái lại trừng mắt nhìn anh, nấc cụt rồi lấy khăn giấy lau mặt.
Trần Văn Cảng nói: "Đi thôi, đưa em về nhà trước đã. Nếu còn để cho anh phát hiện ra em đi chơi lung tung, anh sẽ báo cảnh sát bắt hết cả đám vào tù."
Giọng điệu của anh rất hung dữ, vẻ mặt nghiêm nghị. Lúc đầu Giang Thái không coi anh ra gì, vì cho rằng anh chỉ đang đạo đức giả, đóng vai người tốt ở trường, nhưng có vài lần thấy rõ ràng một người đàn ông ăn mặc bảnh bao lái xe thể thao đến đón anh, khiến tất cả mọi chuyện có vẻ rất buồn cười. Sau đó cô bé lại nghe nói rằng bản thân thầy Trần cũng có xuất thân không tầm thường, người giàu có thường thích diễn kịch ra vẻ mình nhân ái vô tư lắm.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên trở thành thầy giám thị giống như Diêm Vương kia, lộ ra một bộ mặt khá đáng sợ.
Giang Thái không khỏi nghẹn họng, chân mày cau chặt lại. Cô bé không ngại xé quần áo để phản kháng thầy giám thị ở trường, chẳng qua là bây giờ say rượu chóng mặt, nước mắt và mồ hôi dính khắp cơ thể, nhớp nháp làm cho cô không muốn cử động. Cô đứng dậy, nhếch mép cười, đi theo anh về, vênh váo bước vào ghế sau xe của Đầu Trọc.
*
Thế nên vẫn phải điều tra lại người tên Giang Vãn Hà này.
Hoắc Niệm Sinh cho người đi làm việc này.
Ngày hôm sau, một triển lãm mới được khai mạc tại phòng tranh do Lý Hồng Quỳnh đầu tư, Trần Văn Cảng tình cờ gặp cô ở đó. Trong lúc nói chuyện phiếm, cô nhanh nhạy nghe được tin tức: "Nghe nói Lão Hoắc đang điều tra hai mẹ con nào đó? Có gì đặc biệt à?"
Trần Văn Cảng cười, nói vòng vo tam quốc: "Vừa rồi anh ấy ở đây, sao chị không hỏi thẳng? Anh ấy nói sao?"
Lý Hồng Quỳnh lại tỏ ra tán thưởng: "Tôi luôn cảm thấy cậu đáng tin cậy ở điểm này nhất, chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác."
Hoắc Niệm Sinh gặp một người quen, được mời ra ngoài từ trước. Hai người họ trò chuyện một lát rồi đi ra khu vực hút thuốc ngoài trời.
Lý Hồng Quỳnh gõ ra một điếu thuốc dành cho nữ. Dáng vẻ cô hút thuốc rất tao nhã và quyến rũ, kẹp điếu thuốc mảnh mai giữa các ngón tay, tay trái ôm vòng quanh khuỷu tay phải, nhìn bầu trời, nhả ra một làn khói, như một mỹ nhân bước ra từ một cuốn lịch cũ.
Tất nhiên, Trần Văn Cảng nhìn cô như thế này đã là qua bộ lọc rồi. Dù sao thì anh cũng có ý đồ với Lý Hồng Quỳnh. Tập đoàn Lý Thị hoạt động trong lĩnh vực phát triển bất động sản và tái thiết đô thị, nếu họ có thể rộng lượng đưa luôn cả phố Giang Hồ vào bản đồ kế hoạch, cải tạo phát triển thay vì phá bỏ rồi xây dựng lại thì chắc chắn sẽ lưu giữ được nhiều kỷ niệm, khiến nó trông mới mẻ nhưng không hoàn toàn mất đi. Khi có thời gian rảnh rỗi, Trần Văn Cảng lại tra cứu biên niên sử địa phương, làm một vài tài liệu tham khảo cho cô xem.
Lý Hồng Quỳnh thích thú cầm lấy một tập giấy từ tay anh, gấp lại nhét vào túi xách: "Cậu vất vả, tôi về sẽ nghiên cứu thêm."
Điếu thuốc gần hết mà Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa trở lại, nhưng cả hai đã gần nói xong những chủ đề chung hạn hẹp của họ.
Có người ném vài tờ báo cũ lên bậc thang. Không hiểu sao đám phóng viên này lại nghĩ đến Hoắc Niệm Sinh, bắt đầu kể lại chuyện y dành cả ngày để chơi bời, đua ngựa, chơi bóng, rồi thì suy đoán thật ra là sức khỏe của Hoắc Khải Sơn vẫn ổn, hay chẳng qua là y không thèm quan tâm.
Lý Hồng Quỳnh thấy vậy thì nói nhỏ: "Vẫn tốt rồi đấy, lời lẽ không có gì quá đáng hay thất đức."
Trần Văn Cảng quay đầu lại hỏi: "Trước kia có thể thất đức đến mức nào?"
Lý Hồng Quỳnh nói: "Thôi bỏ đi, đã là thất đức thì không đáng nói đến."
Cô búng tàn thuốc lá đi, lại liếc nhìn anh: "Mà hiếm thấy là ồn ào bao lâu rồi mà vẫn nhịn được không đào sâu vào cậu. Không biết đã lo lót cho bao nhiêu cơ quan truyền thông, thực sự là rất có lòng. Thật ra những bạn bè thân cận với Lão Hoắc đều biết rằng giờ đây anh ta có thêm người bên cạnh, cậu đoán thử xem thế nào? Ngay cả chúng tôi cũng bị nhắc nhở từng người một, không được nói bậy trước mặt cậu, vậy thì chúng tôi còn có thể nói gì nữa? Chỉ có thể nói sau lưng rằng cậu có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ khiến anh ta cúi đầu phục tùng."
Trần Văn Cảng không lưu tâm, cười cười.
Suy cho cùng, Lý Hồng Quỳnh không giữ được miệng cũng là bình thường: "Thật ra cứ giữ nguyên hiện trạng bây giờ, để anh ta ra sức theo đuổi cậu là tốt rồi."
Trần Văn Cảng nhướng mày nhìn cô, tỏ ý muốn nghe thêm chi tiết.
Cô rít thêm một hơi thuốc: "Còn cần phải hỏi nữa sao? Đàn ông đều như vậy cả mà, cầu mà không được mới là tốt nhất. Anh ta cho cậu càng nhiều thì lại càng thèm muốn cậu hơn. Cậu nghĩ mối quan hệ của hai người chỉ đơn giản như chuyện tình thời đại học thôi à, khi cậu giới thiệu anh ta với bạn bè của mình, anh ta giới thiệu cậu với bạn bè của anh ta... giống như chơi đồ hàng, thế là tự nhiên hòa vào vòng xã giao của nhau? Không hài hòa như thế được đâu. Tôi biết những gì tôi nói là sai, không chính xác về mặt đường lối chính trị, nhưng thói đời lại thực dụng như thế đó, thân phận của hai người khác biệt, địa vị cũng không thể tương đồng. Anh ta dồn hết sức lực để theo đuổi cậu, mặc dù người khác có thể bàn tán về cậu nhưng trong mắt họ, cậu vẫn là viên ngọc mà anh ta đã hái được. Ngược lại, nếu cậu theo đuổi anh ta, trong mắt người khác, cậu chỉ là đang bán mình đổi lấy lợi ích, là thấy người sang bắt quàng làm họ."
Lý Hồng Quỳnh kết luận: "Thế nên cậu phải giữ vững tinh thần, nếu không sẽ rơi vào tình trạng rất khó coi đấy."
Trần Văn Cảng đáp: "Cảm ơn đã nhắc nhở. Đúng là rất thực tế."
Lý Hồng Quỳnh nói: "Đúng vậy, đôi khi tôi cũng tự hỏi, tại sao quy luật của xã hội này lại như thế." Cô nhìn vào khoảng không đằng xa, đắm chìm trong suy tư triết lý nào đó, lắc đầu, rồi cụp mắt xuống dập tắt điếu thuốc.
Lúc này, Hoắc Niệm Sinh đã xong việc, đi tới nói với Trần Văn Cảng: "Tôi còn cuộc họp phải tham dự, phải đi một lát."
Lý Hồng Quỳnh giành trả lời trước: "Thế anh đi đi. Chúng tôi đang nói chuyện rất vui vẻ đây."
Trần Văn Cảng mỉm cười, giữa ban ngày ban mặt, Hoắc Niệm Sinh đặt một nụ hôn lên môi anh.
Bốn con mắt dõi theo y rời đi.
Nhưng có vẻ như vẫn còn nhiều điều cần nói. Trần Văn Cảng dựa vào tường, khoanh tay trước ngực, nhìn theo dáng y đi ra ngoài phố. Tài xế mở cửa xe.
Anh suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi Lý Hồng Quỳnh: "Đã nói đến nước này rồi, tôi cũng có một câu hỏi thực tế muốn hỏi chị."
Lý Hồng Quỳnh "ừ" một tiếng: "Cái gì?"
"Chị là bạn của Hoắc Niệm Sinh, chị nghĩ tại sao anh ấy lại theo đuổi tôi?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Không phải cần giữ vững tinh thần à? Biết người biết ta."
Nghe vậy, Lý Hồng Quỳnh lại thấy hơi buồn cười, nhìn anh thật sâu, như thể vừa chạm đến một chủ đề thú vị rất đáng bàn luận: "Bị sắc đẹp cám dỗ, có thể nói vậy sao? Trước hết, ngoại hình của cậu quả thật ưa nhìn. Đừng giận, tôi chắc chắn vẫn còn những thứ khác. Tính cách tốt, khó nổi giận, đối xử tốt với mọi người, tôi mà còn thích ở cùng cậu. Như tôi vừa nói, không nói xấu sau lưng người khác cũng là một đức tính tốt đẹp đáng nói rồi. Cậu có biết một người có thể mang lại cảm giác mình đáng tin tưởng trong mắt người khác là rất hiếm có không?"
"Quá khen."
"Tất cả chỉ là đoán bừa thôi. Tôi chỉ có thể nói rằng cậu mang lại cho anh ta một cảm giác khác biệt, có lẽ việc ở bên cậu có thể khiến anh ta cảm nhận được những thứ tốt đẹp? Suy cho cùng thì anh ta không tốt đẹp, người ta nói thiếu cái gì thì cầu mong cái đó mà, đây chính là thứ anh ta thiếu nhất."
"Tôi có nên coi đó là lời khen không?"
"Không có gì."
Sau khi hai người chia tay, Trần Văn Cảng tiếp tục đi xem triển lãm. Bên phía Hoắc Niệm Sinh kéo dài rất lâu, nói rằng buổi tối phải đi dự tiệc xã giao.
Khi Lý Hồng Quỳnh chuẩn bị ra về thì vẫn còn thấy Trần Văn Cảng nán lại ở cửa, hai người bèn cùng nhau đến một nhà hàng Nga gần đó cùng ăn tối. Hoắc Niệm Sinh dự tiệc không bao lâu thì đến đón anh, người y đầy mùi rượu, nhưng không quá say, ý thức vẫn còn tỉnh táo.
Trần Văn Cảng theo y về cao ốc Vân Đỉnh, cho y uống nước mật ong.
Người say thường nói nhiều, y ép Trần Văn Cảng xuống tra hỏi: "Nói chuyện gì với Lý Hồng Quỳnh mà lâu như vậy hả?"
Trần Văn Cảng mỉm cười, giữ kín miệng: "Em không thể có bí mật với người khác sao?"
Quậy phá một hồi rồi mới đi tắm, Hoắc Niệm Sinh dựa vào giường, ngọn đèn đầu giường tỏa ánh sáng yếu ớt lên người y. Mái tóc vừa sấy khô buông xuống tự nhiên, lúc này y đã giấu đi tất cả những góc cạnh sắc bén và bất cần đời, chỉ như một người đàn ông bình thường.
Trần Văn Cảng quấn mình trong chiếc áo ngủ của y, bước tới gần nâng mặt Hoắc Niệm Sinh, cọ lên trán y. Anh ghé lại gần xem kỹ hơn những tài liệu trong máy tính bảng của y, là những thông tin cơ bản của mẹ con Giang Vãn Hà sau cuộc điều tra sơ bộ.
Trần Văn Cảng cũng lướt qua, thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Nhiều nhất thì chỉ có Giang Vãn Hà là một bà mẹ đơn thân, dẫn theo con gái bôn ba khắp nơi từ khi cô bé còn nhỏ, phần lớn thời gian họ sống trong cảnh nghèo đói khó khăn. Như lời Giang Thái mô tả, có lẽ họ đã phải chịu đựng rất nhiều. Nhưng dựa vào độ tuổi và hành tung của bà ta, ít nhất có thể chắc chắn bà ta không thể là mẹ ruột của Hoắc Niệm Sinh hoặc Hoắc Kinh Sinh.
Trần Văn Cảng hỏi: "Vậy anh muốn điều tra sâu thêm không?" Anh nhìn điện thoại của mình, thấy nó đã tắt. Anh đưa cho Hoắc Niệm Sinh: "Hết pin rồi."
Hoắc Niệm Sinh cầm dây sạc giúp anh c*m v**: "Bây giờ em sai bảo tôi rất thuận miệng rồi nhỉ?"
Trần Văn Cản chỉ cười, dốc hết can đảm vênh mặt hất hàm sai khiến Hoắc Niệm Sinh, bảo y sáng mai nhớ đánh thức mình dậy.
Khi anh thực sự bị đánh thức, nhìn ra sắc trời thì mới chỉ là hừng đông.
Trần Văn Cảng lim dim mơ màng mở mắt ra: "Có chuyện gì vậy?"
Hoắc Niệm Sinh an ủi anh: "Có chút chuyện, gọi em dậy xem thử. Đừng lo, không liên quan đến em, nhưng có thể sẽ tìm em."