Quả thực đã có chuyện không may.
Vào khoảng 2 giờ sáng, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, đội tàu Minh-890 thuộc tập đoàn Trịnh Thị đã gây ra một vụ tai nạn giao thông đường thủy gần bờ biển - tàu kéo H va chạm với một tàu container khiến 9 sà lan tách khỏi tàu kéo. Đây không phải là chuyện nhỏ.
Nghe vậy, hơi thở của Trần Văn Cảng chậm lại, đôi mắt đờ đẫn, không biết là do sốc hay là chưa tỉnh hẳn.
Hoắc Niệm Sinh không muốn anh lo lắng, xua tay trước mắt anh: "Đang nghĩ gì vậy?"
Trần Văn Cảng nắm lấy tay y: "Tàu kéo có chìm không? Sà lan thì sao?"
"Chờ xem tin tức đã."
"Có gì trên đó vậy?"
"Có vẻ như là cát vàng. Chắc có thứ gì đó khác nữa, chờ trời sáng mới biết."
"Ồ... không phải dầu thô sao?"
"Không phải, không phải là tàu chở dầu." Hoắc Niệm Sinh vén tóc anh: "Sao thế này, chưa tỉnh à?"
Trần Văn Cảng nhíu mày, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm thấy đầu mình đang toát mồ hôi lạnh. Anh ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Niệm Sinh với vẻ mặt kỳ lạ.
Mắt anh lại hướng về chiếc điện thoại đang nằm trên bàn cạnh giường, pin đã sạc đầy 100%, nhưng vẫn tắt nguyên. Chẳng trách yên tĩnh như vậy, e rằng ngay khi bật điện thoại lên sẽ có một loạt tin nhắn và cuộc gọi đổ dồn vào.
Trần Văn Cảng cảm thấy mí mắt giật giật.
Anh cúi xuống suy nghĩ.
Tàu kéo va chạm, sà lan tách ra - quỹ đạo có vẻ giống như kiếp trước, nhưng lại khác biệt. Vì vậy, khi vừa tỉnh dậy, anh đã rất hoảng sợ, nghĩ rằng đây chính là tai nạn đã xảy ra với Trịnh Thị ở kiếp trước của mình. Một tàu chở 70.000 thùng dầu thô bị chìm trên vùng biển quốc tế, dầu thô tràn ra, thảm họa hàng hải, hậu quả là giá trị thị trường của Trịnh Thị đã bốc hơi hơn 15 tỷ chỉ sau một đêm, chưa kể đến mức độ ô nhiễm không thể ước tính được mà tai nạn gây ra cho môi trường. Tai nạn kinh hoàng này đã để lại cho Trịnh Thị một bóng ma mà nhiều năm sau vẫn không thể thoát khỏi.
Đối với những người trong cuộc, đây là một loạt những rắc rối vừa có thể vừa không thể lường trước. Cho nên từ khi trở về kiếp này, anh không thể không tìm cách cảnh báo trước cho Trịnh Bỉnh Nghĩa.
Nguyên nhân gây ra va chạm tàu thuyền, ngoài thời tiết và điều kiện dòng nước ra thì có 80% là do con người. Năm đó, tin tức này đã gây chấn động toàn thế giới, nguyên nhân và thủ phạm của vụ tai nạn đều đã được điều tra rõ ràng. Trần Văn Cảng vẫn nhớ tên thuyền trưởng gây ra tai nạn đó là gì.
Trên thực tế, anh đã tìm ra bằng chứng cho thấy người này đã nhiều lần chểnh mảng nhiệm vụ và vi phạm quy định, bản thân anh báo cáo với Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng rất thuận tiện, cách đây một thời gian cũng xác nhận được rằng người này đã bị sa thải.
Trần Văn Cảng nghĩ thế là an toàn rồi. Anh buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng mọi chuyện từ giờ trở đi sẽ ổn thôi. Vậy tại sao lại biến thành những con tàu khác lại đâm vào nhau? Cứ như thể số phận đang nhắc nhở anh rằng Oedipus* mãi mãi là Oedipus, tương lai không dễ gì thay đổi được. Anh vô thức quay người lại, ôm chặt Hoắc Niệm Sinh.
* Oedipus là một vị vua huyền thoại của Thebes, người anh hùng có số phận bi thảm trong thần thoại Hy Lạp. Một cách vô tình, Oedipus đã thực hiện lời tiên tri dành cho mình rằng, ông sẽ g**t ch*t cha mình và kết hôn với mẹ mình, do đó sẽ mang lại tai họa cho đất nước và gia đình mình.
Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ lưng anh: "Làm sao thế này, phản ứng mạnh thế?"
Trần Văn Cảng vùi mình vào lòng y: "Chỉ là hơi đột ngột thôi. Để em tiêu hóa đã."
Anh không thể giải thích được vì sao mình hoang mang, nên đành phải lau mặt, đối mặt với thực tế. Bên ngoài trời đã lờ mờ sáng, Trần Văn Cảng ôm y một lúc rồi bình tĩnh lại, cầm điện thoại lên. Anh biết rằng một khi mở lên sẽ phải đối diện với tình hình hỗn loạn, nên không khỏi thở dài.
Hoắc Niệm Sinh đột nhiên nói: "Nếu em không muốn xen vào, có thể ở lại đây với tôi."
Trần Văn Cảng cười rồi nói: "Anh cho rằng em là ai? Hiện giờ cả nhà nhất định đều đang hoảng loạn, em phải đi xem sao." Nói rằng chuyện này không liên quan gì đến anh thì không đúng lắm, anh là một thành viên của nhà họ Trịnh, đây là bổn phận của anh.
Hoắc Niệm Sinh xuống giường mặc quần áo: "Cũng được, tôi đưa em đến đó."
Trần Văn Cảng mở miệng, thế nhưng lại là thái độ phản đối: "Anh đừng đi."
Hoắc Niệm Sinh chăm chú nhìn anh.
Trần Văn Cảng dừng lại hồi lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều lý do nhưng đều không đủ sức thuyết phục, anh miễn cưỡng lựa chọn một cái, nhớ tới hôm qua Hoắc Chấn Phi gọi điện bảo Hoắc Niệm Sinh đến thăm Hoắc Khải Sơn: "Anh còn phải đi bệnh viện mà... Anh làm việc của anh đi, em sẽ gọi điện cho anh."
Ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh xuất hiện thêm vài phần dò hỏi, cuối cùng y cũng đồng ý.
*
Anh bật điện thoại lên, quả nhiên hàng chục tin nhắn b*n r*. Còn chưa kịp đọc thì nhận được cuộc gọi của Trịnh Bỉnh Nghĩa, bảo anh đi thẳng ra cảng.
Khi Trần Văn Cảng đến nơi, các phóng viên đài truyền hình cũng có mặt, tường thuật trực tiếp hiện trường trước ống kính, theo dõi tình hình cứu hộ theo thời gian thực. Gió trên bờ biển rất mạnh, khiến micro rít lên, nghe toàn là tạp âm. Ngoài ra còn có rất nhiều người đến hóng chuyện, người trên bến tàu đang bàn tán với nhau. Tình hình không lạc quan như mong đợi. Phóng viên giải thích trước ống kính máy quay, sau khi 9 cái sà lan tách ra, chúng lênh đênh trôi nổi trên biển, bị sóng cuốn trôi, một trong số chúng chở theo hóa chất nguy hiểm methanol, có nguy cơ bị chìm rất lớn, gây ô nhiễm vùng biển.
Trịnh Bỉnh Nghĩa là người chỉ huy, khuôn mặt già nua vô cùng nghiêm nghị, mọi người liên tục đến gặp ông để xin chỉ thị. Khi thấy Trần Văn Cảng đến muộn, ông khẽ nhíu mày: "Sáng nay con làm gì rồi?"
Trần Văn Cảng biết ông đang sứt đầu mẻ trán: "Xin lỗi, điện thoại của con hết pin. Bây giờ con cần làm gì?"
"Nhiệm vụ của con hôm nay là giúp đỡ tiếp đón người nhà người bị nạn. Phải an ủi họ, đừng để họ gây rắc rối vào thời điểm quan trọng này."
"Con hiểu rồi. Có bao nhiêu người gặp nạn, công tác cứu hộ tiến triển thế nào?"
"Đang chờ đội cứu hộ nhắn tin lại." Một người nữa đi đến, Trịnh Bỉnh Nghĩa bận rộn không dứt ra được: "Con sang xem Mậu Huân trước đi."
Trần Văn Cảng đi ngược lại đám đông, tìm thấy Trịnh Mậu Huân trên bến tàu. Hắn đang bị mẹ của một thuyền viên gặp nạn túm chặt, bà khóc đứt ruột đứt gan. Cậu ba Trịnh không còn làm giá nữa, nhưng dù muốn an ủi người ta thì cũng lúng túng chẳng biết làm sao. Hai giám đốc công ty ngồi xổm bên cạnh, cố gắng khuyên can người mẹ.
Không khí lúc đó vô cùng nặng nề. Mặc dù đây không phải là thảm họa đến mức hủy hoại hết hệ sinh thái như vụ chìm tàu chở dầu kiếp trước, nhưng cũng không thể gọi là tai nạn nhỏ, đã có 10 thuyền viên trên tàu kéo được xác nhận tử vong, 5 người bị thương, ngoài ra còn 22 người mất tích. Hơn 30 người, phía sau họ là hơn 30 gia đình. Có những người vợ, người con và cha mẹ của nhiều gia đình đang vội vã lao đến bến cảng, nỗi đau buồn này sẽ nhanh chóng lan rộng vô tận.
Sau một ngày, Trần Văn Cảng cũng ở trong trạng thái sứt đầu mẻ trán. Anh cùng Trịnh Mậu Huân và vài lãnh đạo công ty đã nỗ lực duy trì trật tự tại hiện trường, an ủi gia đình các nạn nhân, nhưng liệu có dễ dàng? Hàng chục hoặc thậm chí hàng trăm người hoặc lo lắng bất an hoặc đau khổ quá mức, một người đã kích động thì tất cả cùng không thể kiểm soát, suýt nữa làm sập cầu tàu. Có người gần như ngất đi vì khóc, người khác lại la hét kích động.
Lúc này Đầu Trọc không còn tàng hình nữa, anh ta luôn ở sát cạnh Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng tranh thủ giờ nghỉ, giao cho anh ta một nhiệm vụ: "Anh có trách nhiệm thuyết phục sếp anh không đến đây."
Đầu Trọc bối rối, nhưng vẫn làm theo vô điều kiện.
Dù sao thì Hoắc Niệm Sinh cũng tôn trọng ý định của Trần Văn Cảng, y không xuất hiện.
Buổi tối, phòng hành chính lại mang đồ ăn đồ uống đến, họ lấy ra phân phát cho từng người nhà nạn nhân, tha thiết khuyên họ ăn một chút.
Nhiều nhân viên chưa ăn uống gì, Trần Văn Cảng cũng vậy. Nhưng anh cũng không đói, bên tai anh toàn là tiếng khóc và tiếng thở dài. Anh nhìn thấy một cô gái trẻ đang ngồi xổm ở góc, vừa lau nước mắt vừa xem ảnh trên điện thoại. Trần Văn Cảng không đành lòng nhìn cảnh này, không cho Hoắc Niệm Sinh đến vì anh sợ mình lại nhớ đến rồi cũng suy sụp theo.
Để kéo sà lan về, Trịnh Thị phái tàu kéo cứu hộ và tàu kéo phụ đến khu vực xảy ra tai nạn. Hoắc Thị và Lý Thị đều gọi điện đến hỏi thăm, lần này nhà họ Hà cũng khá có tình nghĩa, ngay lập tức điều động hai tàu bán chìm Hercules đến hỗ trợ cứu hộ. Công việc này kéo dài cả ngày, cuối cùng nhận được tin tàu bán chìm đang kéo sà lan chở đầy methanol về, điều này ít nhất cũng khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm.
Đã gần mười một giờ, Trần Văn Cảng và Trịnh Mậu Huân mới rời bến cảng, nhưng không về nhà. Ban đầu họ dự định nghỉ qua đêm tại một khách sạn gần đó, nhưng bị phóng viên đuổi theo nên đành đổi lộ trình, quay trở lại trụ sở Trịnh Thị. Từ phòng quan hệ công chúng, bộ phận cứu hộ khẩn cấp đến bản thân họ đều chắc chắn không thể ngủ được đêm nay, tìm bừa nơi nào đó để nghỉ chân cũng chẳng có gì khác biệt.
Trần Văn Cảng kéo một chiếc giường nghỉ trưa ra khỏi khu vực bàn làm việc, giường rất hẹp, dán sát mặt đất, anh mệt mỏi nằm xuống.
Ở bên kia, Trịnh Mậu Huân đưa Hoắc Niệm Sinh lên lầu. Hai người cùng đi vào, Trần Văn Cảng đang nằm trong một tư thế rất nghiêm chỉnh, ngay ngắn, hai tay khoanh lại đặt trên bụng, đầu thậm chí còn không nghiêng đi một chút nào, hai mắt đờ đẫn nhìn thẳng lên trần nhà. Tư thế này dường như giúp anh được yên tĩnh suy nghĩ, hoặc có lẽ nó chỉ phù hợp để ngây người.
Trịnh Mậu Huân cũng kiệt sức, tiện tay kéo giường của đồng nghiệp bên cạnh ra rồi ngã xuống đó. "Đừng có mà nằm thẳng đơ như thế, anh đang làm gì vậy, làm bọn tôi hết hồn."
Trần Văn Cảng mỉm cười. Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống bên cạnh, nắm tay anh: "Hôm nay có ổn không?"
Anh hướng mắt về phía Hoắc Niệm Sinh: "Bọn em thì chẳng có gì ổn hay không ổn cả, chỉ là mệt thôi."
"Tại sao em lại bị đẩy ra an ủi người nhà nạn nhân, có bị ai làm khó không?"
"Cũng được, có thể hiểu cảm xúc của họ, kích động cũng dễ hiểu thôi, thấy họ như vậy thì có gì để phàn nàn nữa chứ, ít nhất thì chúng ta vẫn còn tay chân nguyên vẹn, người thân và bạn bè đầy đủ. Hiểu cho họ vậy thôi. Trút bỏ cảm xúc của mình ra được là may rồi."
Hoắc Niệm Sinh cười, siết chặt tay lại. Chiếc giường hẹp, dù y có ngồi ngoài mép thì vẫn chiếm tới một phần tư, sát ngay cạnh bên hông Trần Văn Cảng. Hoắc Niệm Sinh nghiêng người về phía anh, chống tay bên mặt anh: "Vậy thật ra tại sao không cho tôi đến đó?"
Trịnh Mậu Huân cảm thấy không khí bất ổn: "Này, hai người kia? Kiềm chế được không, đây là công ty, tôi còn ở đây."
Cả hai đều lờ hắn đi.
Trịnh Mậu Huân cười khẩy, hai chân vừa đau nhức vừa nặng nề, hắn cũng không có tâm trí mà quan tâm người ta có vượt quá giới hạn không nữa.
Trần Văn Cảng quay lại nhìn trần nhà, trả lời không vào trọng tâm: "Chỉ đang nghĩ, có những thứ phải chăng là định mệnh."
Trịnh Mậu Huân gác chéo chân lên, xoay mắt cá chân: "Khó nói lắm. Tôi là người vô thần, nhưng tôi thấy cái này khá bí ẩn, như năm ngoái, đạo sĩ ở Thanh Quang Các hay nơi nào đó còn nói với tôi là trong nhà sẽ có kiếp nạn đấy, có phải nói trúng rồi không?"
"Vậy người ta nói kiếp nạn này sẽ hóa giải được hay không?"
"Lúc đó tôi không tin. Lần sau tôi sẽ hỏi lại."
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng bật cười, nhưng cười xong bỗng thấy đói, bụng sôi ùng ục lên.
Hoắc Niệm Sinh kéo anh dậy: "Khang Minh nói em còn chưa ăn cơm? Có chuyện gì vậy?"
Trịnh Mậu Huân hỏi: "Khang Minh là ai? Cái tên đầu trọc hôm nay à? Tôi vẫn còn thắc mắc anh ta là ai đấy, sao lúc tôi không ăn thì không thấy anh ta hỏi tôi?"
Trần Văn Cảng liếc nhìn hắn: "Cậu ăn đến hai cái hamburger và hai ly Coca mà cũng tính là chưa ăn à?"
"Anh phải xem một người đàn ông trưởng thành như tôi đã đi bao nhiêu bước trong một ngày chứ! Cùng lắm là lót dạ thôi, tiêu hết từ lâu rồi. Hai người gọi món gì nhanh lên, nhớ gọi cho tôi nữa."
Giờ này thì không còn nhiều cửa hàng mở cửa, Hoắc Niệm Sinh lại không có ứng dụng giao đồ ăn - những người như y không cần phải phụ thuộc vào dịch vụ giao đồ ăn để sinh tồn, thế là điện thoại của Trịnh Mậu Huân bị trưng dụng. Trần Văn Cảng dựa vào y, thì thà thì thầm, chỉ tay vào màn hình. Chọn hai phần cháo sò điệp trắng và tôm, ăn kèm với ốc biển cắt lát trộn nước sốt, mực ống khứa hình hoa, tôm, váng đậu và gỏi dưa leo. Trịnh Mậu Huân lười ngồi dậy nhìn, chỉ nói sao cũng được, hắn nghiêng đầu nhìn bọn họ, cảnh tượng này là một cảm giác không thể diễn tả được.
Người giao hàng mang đồ ăn khuya đến, ba người ngồi trên giường thấp, kéo cái tủ hồ sơ ra giữa thay bàn. Trần Văn Cảng đang tháo túi đồ ăn, Trịnh Mậu Huân chợt nhớ ra: "Sao cả ngày hôm nay không thấy Trịnh Ngọc Thành đâu? Chúng ta mệt như chó thế này, anh ta đang làm trò gì?"
Hoắc Niệm Sinh lại biết rõ: "Tìm anh trai cậu à? Đang ở bệnh viện."
---
Người dịch: Tại vì vết thương của Văn Cảng chưa bao giờ lành, tàu chìm và Niệm Sinh là chìa khóa kích hoạt.