Trịnh Mậu Huân giơ đũa lên nửa chừng: "Sao anh ta lại đi bệnh viện?"
Hoắc Niệm Sinh mở lon Sprite đưa cho Trần Văn Cảng, sau đó nói với Trịnh Mậu Huân: "Sao thế, cậu không biết mẹ cậu phải vào viện à?"
Trần Văn Cảng cầm lấy lon nước, những bọt khí mang theo mùi hương ngọt ngào xì ra, anh vô thức l**m mép lon. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của Hoắc Niệm Sinh đang dán chặt vào anh, mang đầy thâm ý. Trần Văn Cảng phản ứng lại, trừng mắt nhìn lại y, quay đầu đi, ngửa đầu uống vài ngụm.
Trịnh Mậu Huân không để ý gì cả: "Tôi không biết. Bà ấy đi khi nào? Sao cả ngày không ai nói với tôi?"
Bên này, Trần Văn Cảng gọi điện cho Trịnh Bảo Thu, hỏi vài câu rồi đưa điện thoại cho hắn. Trịnh Bảo Thu vẫn chưa ngủ, đang ở bệnh viện để chăm sóc mẹ, Trịnh Mậu Huân ra hành lang nói chuyện với em gái.
Hỏi xong mới biết, Trịnh Ngọc Thành đến bệnh viện là vì thay mặt Trịnh Bỉnh Nghĩa đưa Hoắc Mỹ Khiết vào. Sáng sớm, hai vợ chồng cùng nhau vội vã ra cảng, vừa xuống xe đã bị phóng viên vây quanh, liên tục hỏi han. Đám đông xô đẩy qua lại làm Hoắc Mỹ Khiết bước hụt chân ngã xuống, sau đó là thấy không khỏe. Vào thời điểm quan trọng này, Trịnh Bỉnh Nghĩa không thể rời đi nên đã cử con trai lớn và tài xế đang có mặt tại đó đưa bà đến bệnh viện.
Sáng nay, Hoắc Niệm Sinh và nhóm người Hoắc Chấn Phi tình cờ cũng có mặt tại bệnh viện, vừa rời khỏi phòng của Hoắc Khải Sơn, nghe tin liền ghé qua thăm Hoắc Mỹ Khiết. Khi họ đến nơi thì Trịnh Ngọc Thành đang đứng tựa người vào tường ngoài hành lang, Hoắc Niệm Sinh đụng mặt hắn, không ai lên tiếng.
Đột nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Hà Uyển Tâm bước ra với nụ cười ngọt ngào, ôm lấy cánh tay hắn: "Ngọc Thành... cô không sao đâu."
*
Nghe vậy, Trần Văn Cảng cũng chỉ im lặng một lát: "Thôi bỏ đi, tàu thuyền còn có thể va chạm kia mà, hai người đó có đến với nhau cũng chẳng có gì lạ." Anh nghĩ ngày hôm nay dù có xảy ra chuyện gì bất thường nào nữa cũng không thể làm anh ngạc nhiên.
Hoắc Niệm Sinh cười gian xảo bỡn cợt: "Nhưng tay bạn trai cũ của em trông cũng không được vui vẻ cho lắm."
Trần Văn Cảng uống hết một lon Sprite rồi hỏi: "Sao vậy, anh vẫn nghĩ em còn tình cảm với Trịnh Ngọc Thành?"
Hoắc Niệm Sinh chống tay vào má, nhìn anh: "Tình nghĩa mười năm, buông tay không dễ dàng đâu?"
Trần Văn Cảng cũng nghiêng đầu theo y: "Từ nay về sau, em chỉ có tình cảm với anh thôi, được không."
Hoắc Niệm Sinh cong khóe miệng, tiến lại gần, dang rộng vòng tay với anh: "Lại đây."
Trần Văn Cảng nghiêng người về phía y, tay sượt qua túi quần, chạm phải vật gì đó cứng cứng. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh lấy từ trong túi ra hai tờ giấy nhỏ, mở ra trước mặt Hoắc Niệm Sinh. Tờ giấy nhăn nheo, viết đầy những nét chữ nguệch ngoạc, cẩu thả.
"Cái này đăng ký gì đây?" Ánh mắt Hoắc Niệm Sinh lướt xuống tờ giấy.
"Đều là gia đình của các thuyền viên gặp nạn, ai đến hiện trường hôm nay đều được yêu cầu ký vào đây." Trần Văn Cảng lướt qua một lần, cố gắng làm cho tờ giấy phẳng hơn: "Phải rồi, nhân lúc em còn chưa quên, phải sao lại một bản." Anh đặt đũa xuống, đi khởi động máy in.
Hoắc Niệm Sinh dùng đũa của anh gắp một miếng mực, cho vào miệng nhai, mắt quan sát bóng lưng anh đang làm việc một lúc.
Chiếc máy nhả ra một vài tờ giấy A4 nóng hổi, Trần Văn Cảng tìm một chiếc túi đựng hồ sơ, bỏ tài liệu gốc vào bên trong. Anh giải thích: "Phòng nhân sự có hồ sơ của từng nhân viên, ngày mai sẽ đối chiếu với thông tin người thân đã đăng ký của họ."
Hoắc Niệm Sinh hiểu rằng làm vậy là để đề phòng có người thừa nước đục thả câu, lừa đảo tiền bồi thường: "Những gì họ phải làm thì bảo họ đi làm."
Trần Văn Cảng cười: "Cũng vậy thôi, có gì quan trọng?"
Trịnh Mậu Huân gọi điện xong thì quay về, biết mẹ mình vẫn khỏe, không có gì đáng lo, hắn ngáp dài, mắt ngấn nước.
Sau khi ăn khuya, dọn dẹp xong, Trần Văn Cảng thương lượng với hắn: "Cậu lên lầu dùng phòng nghỉ của Trịnh Ngọc Thành được không?"
Hắn không vui: "Tại sao tôi phải dùng của anh ta?"
Trần Văn Cảng nhướng mày, ra hiệu bằng mắt rằng Hoắc Niệm Sinh cũng cần một cái giường: "Hai người là anh em, cậu ngủ giường của Trịnh Ngọc Thành một đêm dù sao cũng hợp tình hợp lý. Chúng tôi đều là người ngoài, cũng không tiện tự ý vào phòng làm việc của anh ta, đúng không?"
Nói như vậy thì còn bắt bẻ gì được, Trịnh Mậu Huân thật sự buồn ngủ quá rồi: "Được rồi." Hắn lảo đảo quay đi, nhưng đột nhiên quay đầu lại nói: "Nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy trên giường của tôi."
Trần Văn Cảng vừa cười vừa giận đẩy hắn lên cầu thang.
Anh mang theo bộ đồ vệ sinh du lịch mua từ cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc mở vòi nước để rửa tay, anh mới phát hiện có ai đó dùng móng tay cào mình vài đường, hôm nay có quá nhiều người tâm trạng kích động nên lúc đó không để ý, giờ cũng đã đóng vảy.
Anh đang kiểm tra vết thương thì Hoắc Niệm Sinh bước vào, anh tự lên tiếng giải thích trước: "Không sao, không đau."
Hoắc Niệm Sinh nắm tay anh lên nhìn: "Sao em phải liều mạng thế này?"
Trần Văn Cảng rụt tay lại: "Không phải liều mạng, chỉ là bất cẩn thôi."
Đêm đã khuya, phòng chứng từ vắng tanh, nhưng các phòng ban khác vẫn sáng đèn. Ít nhất thì những người trong phòng quan hệ công chúng phải thức trắng đêm để đưa ra kế hoạch giải quyết trong cơn khủng hoảng.
Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh chen chúc cùng nhau trên chiếc giường nhỏ trong phòng làm việc của Trịnh Mậu Huân. Chiếc giường chỉ khoảng 1,2 mét, không rộng hơn nhiều so với cái giường tạm ngoài khu vực làm việc, ban đầu anh định để Hoắc Niệm Sinh ngủ một mình, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại ôm anh vào lòng, quấn cả hai trong chăn mỏng. Trần Văn Cảng gần như không có thời gian để ngần ngại, đầu vừa chạm vào gối là nhắm mắt lại ngay.
Hoắc Niệm Sinh cũng không buồn ngủ lắm, y nằm nghiêng, nhìn chằm chằm vào mặt anh mà xuất thần, ngón tay v**t v* mái tóc của người trong lòng.
Hai giờ trôi qua trong bóng tối, đến sáng sớm, có người không thể ngủ được nữa. Trần Văn Cảng dậy một lần, rồi lại dậy lần nữa, Hoắc Niệm Sinh mở mắt ra, thật lâu sau vẫn không thấy người bên cạnh trở lại. Độ ấm trên giường đã tan đi hết, y xoa trán rồi đứng dậy đi tìm. Mở cửa phòng tắm, y thấy Trần Văn Cảng đang cúi người, chống tay trên bồn rửa mặt mà nôn.
"Làm sao thế này?"
Trần Văn Cảng xả nước ào ào: "Anh đi xem thử Trịnh Mậu Huân đi. Nếu cậu ta ổn thì không phải là do thức ăn."
Trịnh Mậu Huân đang nằm dang chân tay ngủ như heo trên lầu, rất khỏe. Hoắc Niệm Sinh cũng đụng vào chút hải sản đó rồi, chỉ có một m*nh tr*n Văn Cảng nôn tối tăm trời đất. Như vậy nghĩa là thức ăn của người ta không có vấn đề gì, nguyên nhân là do anh.
Anh vốc nước lên súc miệng, Hoắc Niệm Sinh đi ra ngoài lấy một ly nước ấm, đút cho anh một chút. Không ngờ, Trần Văn Cảng nôn dữ dội hơn trước, ngay cả nước lọc vừa uống vào cũng nôn ra ngoài, cuối cùng chỉ còn lại mật vàng xanh. Lưng anh tê dại từng cơn, cổ họng đau rát, miệng đầy vị đắng nghét không tả nổi. Anh nhìn mình trong gương, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt mệt mỏi và ốm yếu như một bóng ma.
Hoắc Niệm Sinh thở dài, cũng không phải là ngày đầu tiên biết anh mong manh dễ vỡ, gió thổi là lay thế này: "Đi thôi, tôi đưa em đến phòng cấp cứu."
"Không cần." Trần Văn Cảng nắm lấy cánh tay y, anh không thể nôn thêm được nữa, hít một hơi thật sâu. "Đỡ hơn nhiều rồi, không cần phải đi."
"Đỡ hơn cái gì?" Hoắc Niệm Sinh cười anh: "Em nắm giữ bao nhiêu cổ phần của công ty mà đáng để em bán mạng như thế hả?"
"Em nghĩ chỉ là co thắt dạ dày, anh lấy cho em ít nước nóng, nằm xuống một lúc là ổn thôi, không cần đi đâu."
"Em nhìn xem em mong manh thế nào kìa." Hoắc Niệm Sinh đỡ anh về: "Hở ra là sốt cao nôn mửa liên miên, sức khỏe cũng rất nhiều vấn đề. Sau này em định trông chờ ai chăm sóc mình?"
"Vậy sao." Trần Văn Cảng uống nước trên tay y, kéo chăn lên đến ngực rồi cười với y: "Sao anh vẫn chưa chê em nhỉ."
Anh mặc nguyên quần áo nằm trên giường, nghĩ đến lần mình đi nhờ xe của Hoắc Niệm Sinh cách đây vài tháng, anh cũng nôn thốc nôn tháo sạch sẽ như thế này. Còn về chuyện vừa rồi, bản thân Trần Văn Cảng đoán là do hôm nay anh phải chịu nhiều áp lực tinh thần. Thỉnh thoảng anh cũng thế này, cứ hễ lo lắng quá mức thì lại buồn nôn. Thật ra anh không bị tái phát bệnh đã là cải thiện khá nhiều, đã một thời gian không bị hoảng loạn nữa, cũng có thể vượt qua được tình huống hỗn loạn như ngày hôm nay.
Nhưng Hoắc Niệm Sinh lại cười khẩy: "Em không chê tôi là tốt rồi, sao hả, tôi còn dám chê em?"
Trần Văn Cảng nghe ra được ẩn ý, nói đi nói lại thì cũng là chế giễu thái độ che giấu của anh từ sáng. Anh mỉm cười, ngồi dậy, bình tĩnh nói: "Sáng nay vội quá, không biết phải nói với anh thế nào. Em biết mình là người thiếu quyết đoán, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, điều đó không tốt. Khi nghe tin về vụ tai nạn, em lại nhớ đến câu nói, không biết điều gì sẽ đến trước, ngày mai hay một vụ tai nạn. Cho nên em không muốn trì hoãn thêm nữa, chuyện đã rồi, em phải hoàn thành công việc cuối cùng mới có thể yên tâm nghỉ việc. Em không cố tỏ ra mình giỏi, lúc này chỉ đang làm hết sức mình thôi, ít nhất thì sau này em cũng có thể yên lòng, không phải nợ ai điều gì."
Hoắc Niệm Sinh "ừ" một tiếng, lại nằm xuống bên cạnh anh: "Thế thì tốt. Ngủ thêm một lát."
Trần Văn Cảng rút tay ra khỏi chăn, nắm lấy y: "Từ giờ trở đi, anh là người quan trọng nhất với em."
Hoắc Niệm Sinh ấn ngón trỏ lên môi anh: "Tôi tin."
*
Vụ tai nạn đắm tàu của Trịnh Thị được đưa tin liên tục trong một thời gian. Sau thời gian vàng giải cứu, đội cứu hộ không tìm thấy thêm người sống sót. Trong số những người mất tích, chỉ có 13 thuyền viên được xác nhận đã tử vong, số phận của những người còn lại vẫn chưa rõ.
Sau một hoặc hai tuần, các đội cứu hộ đã lần lượt rút lui. Những người không được tìm thấy có thể đã bị cuốn xuống biển sâu. Một số người thân trong gia đình không chịu bỏ cuộc đã tự nguyện thuê một đội cứu hộ dân sự, vô vọng nhưng kiên quyết tìm kiếm trong vùng biển rộng.
Cho nên hiển nhiên sẽ có người đến gây rối, cũng có người chỉ giả vờ gây rối, treo biểu ngữ trước cửa, cầm bảng hiệu ngồi phản đối... Việc bồi thường chắc chắn là phải tiến hành, nhưng không thể giải quyết được mọi vấn đề. Xu hướng dư luận thay đổi hàng ngày, bộ phận quan hệ công chúng luôn trong tình trạng báo động, không tăng ca đến tận đêm khuya là không đi về được.
Sau vụ tai nạn, giá cổ phiếu của Trịnh Thị giảm một thời gian, hội đồng quản trị và nội bộ công ty cũng có nhiều ý kiến khác nhau. Trịnh Bỉnh Nghĩa trở về văn phòng chủ tịch, giúp ổn định tình hình.
Nhưng những điều này sẽ nhanh chóng không còn liên quan gì đến Trần Văn Cảng nữa. Anh do dự ngoài cửa một lúc, giơ tay lên gõ cửa...
"Vào đi."
Trần Văn Cảng bước vào, đưa đơn nghỉ việc lên bàn trước mặt Trịnh Bỉnh Nghĩa.
Trịnh Bỉnh Nghĩa không tỏ ra ngạc nhiên, ông mở lá đơn xin nghỉ của anh ra, đeo kính đọc sách lên, đọc lại hai lần: "Con đã nghĩ kỹ rồi?"
Trần Văn Cảng cung kính đứng đối diện bàn làm việc của ông: "Hy vọng cha sẽ hiểu."
Anh nhìn quanh đánh giá văn phòng chủ tịch một cách kín đáo. Đây hẳn là căn phòng có tầm nhìn đẹp và lấy sáng tốt nhất trong tòa nhà, nhưng phong cách trang trí thì chưa chắc đẹp nhất, gu thẩm mỹ đã khá xưa cũ. Bên trái tường có một miếu thờ, đang thờ tượng Quan Công mặt đỏ, trong nến điện là hai bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng đỏ rực, trong lư hương ở phía trước có năm ba nén nhang, khói bốc lên nghi ngút, góc phòng đặt một cây kim ngân.
Thật lâu trước kia, Trần Văn Cảng từng nghĩ rằng văn phòng này rồi sẽ thuộc về Trịnh Ngọc Thành, cũng đã nghĩ đến việc nó sẽ trở thành như thế nào. Trịnh Ngọc Thành không thích Quan Công, có thể nói là hắn coi gu thẩm mỹ của cha mình như kẻ thù lớn, liệu hắn có chạy theo trào lưu nuôi cá rồng hay trồng cây kim ngân không? Tóm lại, đó là những suy nghĩ trẻ con và dư thừa, lúc này xem ra cũng có vẻ vô nghĩa.
Ánh mắt anh lại nhìn về phía Trịnh Bỉnh Nghĩa, in sâu hình dáng cha nuôi trong đáy mắt. Trịnh Bỉnh Nghĩa già rồi. Mọi góc cạnh và đường nét đều khắc sâu trên khuôn mặt ông. Trần Văn Cảng thấy được những dấu vết của tuổi già ở mí mắt, khóe mắt, khóe miệng và cổ ông, làn da như sáp chảy xệ nhiều hơn so với ấn tượng khi anh chín tuổi, chẳng qua là vì họ ở bên nhau mỗi ngày nên mới không chú ý đến. Trần Văn Cảng biết rằng ông sẽ già đi, nhưng những thay đổi này dường như vẫn đang chậm rãi tích tụ, lại dường như xảy ra đột ngột trong chốc lát.
Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng nhìn anh một lúc: "Cha đồng ý. Nếu con muốn đi, cha cũng không làm khó gì, con đi làm thủ tục đi."
Trần Văn Cảng cúi người chào ông rồi định ra về.
Trịnh Bỉnh Nghĩa đột nhiên gọi con nuôi lại: "Cha mong con có thể nói thật, những quyết định này không phải là bốc đồng, và không liên quan đến người khác."
Trần Văn Cảng dừng lại, gật đầu, nhưng chưa hiểu ông nói người khác là ai.
Trịnh Bỉnh Nghĩa ra hiệu cho anh lại gần, giơ điện thoại ra thật xa trong tư thế mà thường chỉ có người già mới làm, rồi vụng về mở album ảnh. Trên màn hình là ảnh thân mật của Trịnh Ngọc Thành và Hà Uyển Tâm.
Trịnh Bỉnh Nghĩa nhìn sắc mặt anh rồi hỏi: "Con đã thấy những thứ này chưa?"
Trần Văn Cảng sửng sốt, rồi im lặng ngầm thừa nhận.
---
Người dịch: Không biết có ai đọc mà cho rằng Văn Cảng quá lằng nhằng, cứ cắt đứt hết với họ Trịnh là được không nhỉ? Vấn đề là người có lỗi với Văn Cảng thật ra chỉ có Trịnh Ngọc Thành, Hà Uyển Tâm, với thêm một thằng Mục Thanh không nhiều đất diễn lắm thôi, những người khác vô tội, thậm chí Trịnh Bỉnh Nghĩa còn có ơn với Văn Cảng, bác quản gia với Bảo Thu cũng rất thương Văn Cảng, đâu phải cứ ngoảnh mặt đi là xong chuyện.