Nhưng anh gần như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Trịnh Bỉnh Nghĩa lắc đầu: "Xét theo mối quan hệ giữa cha và bác Hà, hai gia đình thành thông gia cũng là việc thêu hoa lên gấm thôi. Nhưng cha thực sự không thích cách làm của cô ta. Ép buộc rồi lại dụ dỗ để đạt được mục đích của mình, Ngọc Thành không thể kiểm soát được một cô gái như vậy."
Ông nhìn Trần Văn Cảng một cái: "Nhưng bây giờ mọi chuyện đã rồi, không tiện lan truyền ra ngoài, nếu không lại trở thành một vụ bê bối. Đặc biệt là trong thời gian gần đây nhà họ Hà đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, chúng ta không thể có lỗi với người ta. Đây là vấn đề giữa hai đứa chúng nó, tương lai thế nào đành chờ số phận quyết định vậy."
Trần Văn Cảng mỉm cười đúng mực: "Cha nói thế cũng đúng, tùy duyên thôi." Chỉ không biết mối duyên này sẽ là lương duyên hay nghiệt duyên.
Sau khi rời khỏi văn phòng chủ tịch, anh đến phòng nhân sự nhận mẫu đơn xin nghỉ việc. Tỉ mỉ điền mẫu đơn, sau đó bắt đầu lấy chữ ký từ quản lý trực tiếp sau đó là chữ ký của các trưởng phòng ban có liên quan, mất gần hết cả ngày. Cuối cùng, anh trở lại văn phòng chủ tịch tìm Trịnh Bỉnh Nghĩa. Trần Văn Cảng nhìn ông rút một cây bút máy từ túi áo trước ngực, mở ra, đi một nét lớn.
Trịnh Bỉnh Nghĩa trả lại tờ đơn cho anh: "Dù sau này con làm gì, cha cũng chúc con luôn thuận lợi."
Trần Văn Cảng đáp lại, nói lời cảm ơn.
Anh quay lại nơi làm việc để dọn bàn, dọn sạch từng chút một, phân chia lại những đồ dùng văn phòng chưa sử dụng nhận được từ phòng hậu cần cho những người khác. Cuối cùng, Trần Văn Cảng đứng đó, tưới nước cho cây trầu bà vàng, suy nghĩ xem còn công việc nào chưa bàn giao không.
Những đồng nghiệp có mối quan hệ tốt với anh tụ tập lại, bàn chuyện sắp xếp thời gian ăn tối để tiễn anh.
Phòng làm việc của Trịnh Mậu Huân hình như hé ra một khe hở, để lộ nửa khuôn mặt, hắn định ra nhưng lại thôi, cuối cùng giận dỗi đóng sập cửa lại.
Một lúc sau, Trần Văn Cảng đẩy cửa ra, chủ động vào xem: "Sao vậy, cậu ngại đến chào tôi à?"
Trịnh Mậu Huân nhíu mày nói: "Tôi đột nhiên nghĩ rằng không cần thiết như vậy, buổi tối anh vẫn về nhà, chúng ta vẫn có thể gặp nhau kia mà?"
Trần Văn Cảng mỉm cười, đặt một con vịt cao su màu vàng lên trên màn hình của hắn: "Dễ thương không? Cái này cho cậu."
"Cái quái gì thế?" Trịnh Mậu Huân trợn tròn mắt: "Vịt để chơi khi tắm à? Bao nhiêu tuổi mà mua cái này."
"Đừng coi thường nó đấy." Trần Văn Cảng nhéo con vịt, nó kêu lên một tiếng, anh bật cười: "Đây là quà của Grace cho tôi, mà Grace lại thừa hưởng từ người đồng nghiệp cũ, đồng nghiệp cũ này cũng thừa hưởng từ một đồng nghiệp cũ trước đó... cho nên con vịt này được coi là nguyên lão trong phòng chúng ta. Tôi giao nó cho cậu, sau này cậu có trách nhiệm truyền lại nó cho người khác."
"Tôi không thèm tôi không thèm." Trịnh Mậu Huân nói: "Sao anh không tặng tôi con ếch xanh biết nhảy của anh làm kỷ niệm."
"Không được." Trần Văn Cảng cười, mắt cong cong: "Tôi phải mang nó theo, cậu đừng có mà nghĩ tới nữa."
Nói xong, anh vẫy tay ra hiệu cho Trịnh Mậu Huân lại gần rồi hạ giọng nói: "Theo tôi thấy, nếu Trịnh Ngọc Thành thực sự vẫn cứ dây dưa với Hà Uyển Tâm thì sau này cậu sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với cô ta. Nhưng tính cách của cô ta rất cực đoan, nên cậu phải cẩn thận."
"Cho dù cô ta có thực sự trở thành bạn gái của Trịnh Ngọc Thành thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi làm gì mà có nhiều cơ hội gặp cô ta."
"Sau này mà trở thành người một nhà, vậy không phải cậu cứ nói không là sẽ không tiếp xúc. Lần trước cậu và Bảo Thu không phải đã có xích mích với cô ta sao? Đừng coi nhẹ việc này, có biết thế nào là thà mất lòng quân tử chứ đừng đụng vào tiểu nhân không? Bởi vì tiểu nhân sẽ giở trò sau lưng cậu, khó mà đề phòng, vậy là nguy hiểm nhất."
"Anh làm tôi thấy lo đấy, nghe anh kể cứ như cô ta là phần tử cực đoan vậy."
"Hãy nhớ lời tôi nói. Cho dù là tôi nói dối cậu thì cẩn thận vẫn hơn."
Trịnh Mậu Huân thấy rất ngạc nhiên: "Nhưng bất kể có đúng hay không, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói xấu sau lưng người khác đấy."
Trần Văn Cảng cười nhạt nói: "Cẩn thận thì không có gì là sai, phải không? Cứ coi như 'người sắp ra đi thì lời nói phải tử tế'."
Trịnh Mậu Huân nói: "Nói bậy, cái gì mà người sắp ra đi, chưa bao giờ nghe ai nói về mình như thế."
*
Con phố dưới tòa nhà của Trịnh Thị vẫn ngựa xe như nêm, đối diện có một chiếc xe bán kem lưu động bấm còi inh ỏi rao hàng.
Trần Văn Cảng mua một cây kem ốc quế, đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường, bất chợt không biết nên đi đâu. Anh nhìn quanh, tự hỏi liệu Đầu Trọc có còn ở đó không. Khi anh đi làm, Đầu Trọc thường một mình đi lang thang ở dưới lầu. Nhưng Đầu Trọc không phải là người giỏi trò chuyện với anh, anh cũng không biết phải thổ lộ nỗi buồn mơ hồ này với ai. Mỗi người đều có việc của mình, không cần thiết phải làm phiền ai. Cuối cùng, anh ăn xong cây kem rồi thôi.
Một thời gian trước, các phóng viên thường phục kích ở gần đây mỗi ngày, như hổ rình mồi. Bây giờ không còn ai đến canh chừng nữa, nhưng trang bìa của các tạp chí tài chính ngoài sạp báo vẫn có tiêu đề đưa tin về vụ đắm tàu của Trịnh Thị. Từ khi vụ việc xảy ra cho đến nay, dư luận liên tục bày tỏ chỉ trích và nghi ngờ, phe chuyên giật tít thì nói là tư bản lòng dạ đen tối coi thường tính mạng con người, trong khi một số cơ quan truyền thông chuyên sâu nói về những lỗ hổng trong quản lý của Trịnh Thị.
Vì vậy, việc anh nghỉ việc vào thời điểm này có phần hơi tùy tiện. Trịnh Thị đang trải qua giai đoạn sóng gió, thế mà ngay cả "người trong nhà" như Trần Văn Cảng cũng phủi tay nghỉ việc, tín hiệu này chắc chắn sẽ khiến các đồng nghiệp phải suy nghĩ nhiều, làm dao động tinh thần người trong công ty. Trịnh Bỉnh Nghĩa không khuyên can gì mà dứt khoát để anh đi, như vậy đã là rất có lòng rồi.
Khi ăn xong kem, Trần Văn Cảng dần hình thành những ý tưởng rõ ràng trong đầu.
Hoắc Niệm Sinh dừng chiếc xe thể thao của mình trên đường, bước ra khỏi xe, tay phải cầm một bó hoa hồng sâm-panh lớn trông như chiếc váy balê. Y bước về phía Trần Văn Cảng, hành động rất khoa trương, không rõ là xe hay người thu hút sự chú ý hơn: "Tìm chỗ ăn thôi?"
Trần Văn Cảng tiến đến bên y, nhận lấy bó hoa, nhìn y với nụ cười bất lực: "Anh khiêm tốn một chút thì một bước cũng khó đi à?"
Hoắc Niệm Sinh không hề xấu hổ, chỉ cười mà không nói, thậm chí còn tỏ vẻ đắc ý kéo anh lên xe.
Họ đến một nhà hàng do người Nga điều hành. Quầy lễ tân toàn là nhân viên người Nga mũi cao mắt sâu, cố nói lời chào bằng tiếng Trung ngọng nghịu.
Lần trước, Trần Văn Cảng và Lý Hồng Quỳnh thỉnh thoảng ăn đồ ăn Nga, hương vị của món súp Borsch đã để lại ấn tượng sâu sắc cho anh. Anh có nhắc đến với Hoắc Niệm Sinh một lần, vậy là Hoắc Niệm Sinh đưa anh đến đây. Ít nhất là khi nói đến chuyện ăn uống và vui chơi, công tử phong lưu này luôn thành thạo.
Hoắc Niệm Sinh giơ nĩa lên, mỉm cười, lắng nghe anh chia sẻ những việc mình đã làm trong suốt thời gian này. Tất nhiên không cần phải nói thêm về Trịnh Thị và việc anh nghỉ việc nữa, nhưng Trần Văn Cảng còn nhiều chủ đề khác để nói. Càng quen biết nhiều tình nguyện viên, anh càng gặp đủ loại chuyện.
Ví dụ, một người làm công tác phòng chống dịch bệnh đi phát bao cao su cho thanh thiếu niên: "Họ nói đi nói lại với cậu bé suốt cả một giờ đồng hồ, phổ cập kiến thức đàn ông quan hệ với nhau cũng cần dùng bao cao su, cậu bé đó thì cứ lặp đi lặp lại một câu - tôi không thể có thai được. Trẻ con mới 16 hay 17 tuổi gì đấy, trông như vẫn là học sinh trung học. Cuối cùng cũng giải thích cho rõ ràng, cậu ta cũng hứa sau này sẽ cẩn thận hơn, nhưng khoảng nửa năm sau, cậu ta lại gọi điện cầu cứu tình nguyện viên, hỏi bên dưới bị ngứa thì phải làm gì. Hỏi lại thì hóa ra cậu ta vẫn không sử dụng biện pháp bảo vệ, nói rằng chồng mình không thích... Đôi khi thật sự là vừa giận vừa buồn cười, mà lại còn không được cười."
Trần Văn Cảng kéo khăn ăn lên, rồi nhớ ra, nhìn lên y: "Anh có ngại nói chuyện này trong lúc chúng ta ăn không?"
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Cứ nói đi. Đều là người lớn, có gì mà không được chứ."
Trần Văn Cảng chống cằm nhìn y: "Có lẽ anh sẽ thấy những việc của em rất nhàm chán."
Hoắc Niệm Sinh vẫn cười: "Chuyện của em sẽ không bao giờ nhàm chán với tôi."
Ăn xong, hai người đi dạo phố một lát, Hoắc Niệm Sinh lấy một cái hộp lên, ghé vào tai anh hỏi: "Cần có biện pháp bảo vệ đúng không? Xem này, mọi điều em nói, tôi đều lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ trong đầu."
Trần Văn Cảng cười.
Hoắc Niệm Sinh âu yếm v**t v* anh, hôn anh trong một căn phòng trên tầng cao của khách sạn.
Sau khi y vào phòng tắm, Trần Văn Cảng ngồi dậy giữa tiếng nước chảy, cố tìm thuốc lá trong túi y nhưng không được gì. Anh thử ngửi quần áo của Hoắc Niệm Sinh, ngửi thấy mùi gỗ quen thuộc đó, nhưng đã lâu rồi anh không ngửi thấy mùi thuốc lá nữa.
Trần Văn Cảng đành phải tay không ra ban công ngắm cảnh đêm.
Trong lòng anh hiểu ra một điều, có lẽ bây giờ Hoắc Niệm Sinh rất thích có một người tình trong sáng. Có lẽ hình ảnh của anh trong tâm trí Hoắc Niệm Sinh là như thế, dịu dàng tốt bụng, không quan tâm đến chuyện thế tục, điều đó khiến y cảm thấy thoải mái, cũng khiến y muốn bảo vệ anh. Cho nên, anh vẫn luôn được Hoắc Niệm Sinh dung túng, che chở bảo vệ.
Nếu có thể, Trần Văn Cảng cũng mong muốn được sống một cuộc sống giản dị, yên tâm học tập và nghiên cứu ở trường, làm những công việc mà mình quen thuộc trong lĩnh vực mình theo đuổi. Nhưng nếu hoàn cảnh không cho phép anh thoải mái thờ ơ, thì anh cũng đành chịu. Tai nạn của Trịnh Thị và Hà Uyển Tâm ngày càng dồn ép dường như đang nhắc nhở anh điều này, buộc anh phải cảnh giác.
Trần Văn Cảng hà hơi lên lớp kính cửa, vẽ từng nét một. Tình hình và các mối quan hệ trong nhà họ Hoắc dần dần trở nên rõ ràng trong lòng anh.
Hoắc Khải Sơn sẽ chết, chú ba Hoắc sẽ lên ngôi, nhưng chắc chắn nội bộ vẫn sẽ rối loạn. Từ khi tái sinh, anh vẫn luôn không muốn can thiệp vào cuộc sống hiện tại của Hoắc Niệm Sinh, là vì dấu hiệu nguy cấp vẫn chưa xuất hiện. Dù có bóng ma vẫn đeo bám trong lòng, người ta cũng không thể định tội cho một việc gì đó chưa xảy ra.
Nhưng nói đi thì phải nói lại, Hoắc Niệm Sinh có ý nghĩ riêng của mình, thì anh nhất định phải ngoan ngoãn à?
*
Hoắc Kinh Sinh rất ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi của Trần Văn Cảng, hỏi một cách mỉa mai: "Sao lại muốn gặp tôi?"
Giọng điệu của Trần Văn Cảng vẫn pha lẫn với nụ cười thân thiện: "Anh Hoắc, đã lâu không gặp, chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện được chứ?"
"Cậu thì có gì trong tay mà cho rằng tôi sẽ nói chuyện với cậu?"
"Đừng bất lịch sự như vậy chứ. Lần trước anh bảo tôi đến gặp anh, không phải tôi rất hợp tác sao?"
Hoắc Kinh Sinh tuy kiêu ngạo nhưng vẫn đồng ý, chỉ muốn xem thử anh định làm gì.
Trần Văn Cảng dù bận vẫn nhàn, trước cuộc hẹn một ngày, anh đến Ngôi nhà Nhân ái thăm Đồng Đồng và Điểm Điểm.
Điểm Điểm vừa nhìn thấy anh là đột nhiên tủi thân òa khóc, Trần Văn Cảng ngồi xổm xuống hỏi: "Sao vậy?"
Đồng Đồng lật đật chạy đi lấy ra con gấu bông lần trước anh tặng. Anh lật ra xem lại thì thấy quần áo của gấu đã bị xé rách, đồ chơi mang về thường sẽ được các nhân viên giặt sạch rồi treo lên, những đứa trẻ khác chuyền tay nhau để chơi, mà trẻ con thì không biết nặng nhẹ gì, làm hỏng chỉ trong vài phút.
Trần Văn Cảng lấy một chiếc ghế nhỏ ra ngồi xỏ kim, trong khi Điểm Điểm nằm bên cạnh nhìn anh khâu váy cho gấu.
Viện trưởng Lưu cũng cầm một chiếc ghế đẩu đi tới: "Con bé không cho người khác làm, chê là không đẹp. Nhất định phải chờ cậu đến."
Trần Văn Cảng nói: "Không phải người khác may xấu. Đây là nghi lễ, ai mua thì người đó phải may, đúng không?"
Đồng Đồng gật đầu, đúng là anh hiểu được logic của trẻ con. "Anh là mẹ của nó!" Vì vậy, anh phải chăm sóc nó.
Trần Văn Cảng nói: "Vậy sao? Đáng tiếc, anh là con trai, thôi thì làm ba, được chứ?"
Điểm Điểm cười trong nước mắt, rồi thì thầm gì đó với chị em của mình, lại cùng nhau cười.
Ngày hôm sau, anh thay quần áo, ăn mặc chỉnh tề rồi ung dung xuất hiện tại quán trà nơi hẹn gặp Hoắc Kinh Sinh.
Hoắc Kinh Sinh muốn lên mặt nên cố ý đến muộn, Trần Văn Cảng đứng dậy, bình tĩnh mời hắn ngồi.
Hắn liếc Trần Văn Cảng: "Tôi không có nhiều thời gian, có gì thì nói nhanh lên."
Trần Văn Cảng không nóng vội, cầm ấm trà rót cho hắn: "Người ngay thẳng không nói vòng vo, tôi sẽ nói thẳng. Tôi đã suy nghĩ về những gì anh nói lần trước, nhưng tôi có một câu hỏi, anh có thực sự muốn thấy anh mình cưới vợ không?"
Hoắc Kinh Sinh ngồi thẳng dậy một chút: "Cậu muốn nói gì?"
Trần Văn Cảng nói tiếp: "Anh cũng nói rằng chỉ vì người lớn trong nhà lo lắng về cuộc hôn nhân của anh ấy, nhưng nếu anh ấy có thêm một người vợ xuất thân vững chắc thì liệu điều đó có mang lại lợi ích gì cho anh không? Hiển nhiên là không nhỉ. Nhưng nếu anh ấy cứ mãi chỉ lo ăn chơi thì sao? Thật ra anh sẽ hài lòng hơn phải không?"
Hoắc Kinh Sinh tiếp tục liếc xéo anh.
Trần Văn Cảng cười niềm nở: "Đúng, ý tôi là vậy đấy. Tôi không muốn thấy anh ấy kết hôn với người khác, tôi đoán anh cũng không muốn như vậy. Sao anh không nghĩ đến chuyện giúp tôi hạ gục anh ấy nhỉ?"
Hoắc Kinh Sinh thả chân xuống, cười khẩy: "Không phải cậu đã hạ gục anh ta từ lâu rồi sao? Đang nói cái gì vậy?"
Trần Văn Cảng thẳng thắn nói với hắn: "Như vậy chưa đủ. Anh không biết con người anh ấy bất ổn thế nào sao? Hứng thú chỉ kéo dài ba phút. Chỉ có tình cảm thì quá xa vời, muốn xa cách là xa cách ngay được thôi. Tôi cũng muốn có một thứ gì đó để dựa vào, để có thể giữ anh ấy trong tay mãi mãi."