Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 69

Hoắc Kinh Sinh cảm thấy khinh thường trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cố che giấu sự khinh thường đó. Sau lần trước, hắn lại một lần nữa đánh giá Trần Văn Cảng thật kỹ. Đồng thời cố tỏ ra mình rất thâm sâu khó hiểu trước mặt anh.

Trần Văn Cảng mỉm cười, bình tĩnh như không, đưa tách trà lên môi.

Hoắc Kinh Sinh đọc được trong đó một kiểu nịnh bợ rất kín đáo. Hắn tin rằng diện mạo xinh đẹp này đủ để quyến rũ Hoắc Niệm Sinh, nhưng không ngờ được Trần Văn Cảng lại tham lam đến vậy, còn muốn giữ chắc Hoắc Niệm Sinh trong tay. Hai người đàn ông có thể giữ được nhau bao lâu, về sau nhan sắc úa tàn, tình yêu phai nhạt, còn muốn bên nhau trọn đời à?

Thế rồi trong trí tưởng tượng ghê tởm của mình, Hoắc Kinh Sinh dường như nảy sinh một kh*** c*m khó tả... Không phải là thích cao quý sao? Người mà Hoắc Niệm Sinh coi như báu vật cũng chỉ có vậy thôi. Thói đời mà, chê cười kẻ nghèo chứ không chê cười ca kỹ, chẳng có ai thực sự cao quý!

Vậy nên hắn vẫn ngồi yên vị trên ghế, không vội bỏ đi. Hoắc Kinh Sinh cũng nhấp một hớp trà, im lặng suy nghĩ.

Nếu bảo rằng hắn muốn thấy Hoắc Niệm Sinh có một cuộc sống tốt đẹp thì tất nhiên là nói dối. Không cần phải che giấu điều này. Chú hai Hoắc bảo hắn thuyết phục Hoắc Niệm Sinh chấp nhận một cuộc hôn nhân thương mại, hoặc là bảo hắn thuyết phục Trần Văn Cảng rút lui hòng loại bỏ những trở ngại, lão ta đã nói gì nhỉ? Lão nói, "chỉ có lợi ích vĩnh cửu, không có kẻ thù vĩnh viễn, nếu chúng ta có thể lôi kéo được anh con, vậy vẫn tốt hơn là để nó và chú ba con thành lập liên minh vững chắc". Hoắc Kinh Sinh không phản bác, chỉ tuân theo vì thói quen, bởi hắn và chú hai vẫn luôn cùng hội cùng thuyền.

Nhưng sự bất quá tam, một việc xảy ra đến lần thứ ba thì hắn không thể không nghĩ nhiều hơn được. Đúng thế, ai cũng nghĩ đến lợi ích của mình, ai thèm quan tâm một kẻ tên là Hoắc Kinh Sinh?

Qua nhiều năm, Hoắc Kinh Sinh cũng nhận ra rằng bản thân mình trong mắt chú hai Hoắc có lẽ cũng giống như một món hàng cũ, bỏ thì thương vương thì tội. Có vẻ như không cần thiết phải vứt bỏ, nhưng càng không có chuyện trọng dụng hắn. Keo kiệt bủn xỉn, cứ dùng vài củ cà rốt treo trước mũi hắn. Giả sử chú hai Hoắc thực sự được thỏa nguyện, trở thành đồng minh với Hoắc Niệm Sinh, vậy thì lúc đó hắn sẽ bị xử trí thế nào.

Cho dù bỏ qua tất cả những điều này, liệu hắn có thực sự muốn nhìn thấy Hoắc Niệm Sinh có vợ hiền con ngoan, gia đình hạnh phúc không?

Trần Văn Cảng cũng nhìn thấy rõ vẻ mặt bất định của Hoắc Kinh Sinh. Sau đó anh mỉm cười: "Đoán xem vì sao tôi có thể hiểu được cảm xúc của anh? Ở một mức độ nào đó, tôi cũng giống anh. Vậy đấy, khi có người với hoàn cảnh tương tự như anh ở bên cạnh, hai người nhất định sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh. Tất nhiên, nói toạc ra thế thì không hay, tôi cho anh một phép so sánh, có thể không phù hợp lắm - nhau thai cung cấp chất dinh dưỡng cho phôi thai, nhưng dinh dưỡng của cơ thể mẹ có hạn, nếu người mẹ mang thai đôi thì sẽ có hai phôi thai bị ép vào bên trong cùng một lúc, không ai vừa sinh ra đã hiểu được kính trên nhường dưới, ngay từ khi mới chào đời đã phải cạnh tranh với nhau để giành giật tài nguyên, ai khỏe mạnh nhất sẽ sống sót. Thậm chí nếu một trong hai phôi thai quá mạnh, nó sẽ trực tiếp hấp thụ cái còn lại làm chất dinh dưỡng cho mình."

Trần Văn Cảng đẩy cái tách trở lại bàn, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn.

Hoắc Kinh Sinh hơi kinh hãi, nhưng vẫn cố ra vẻ bình tĩnh: "Ồ, thì sao?"

Trần Văn Cảng nói: "Không có gì. Tôi chỉ muốn chỉ ra rằng ghen tị với người khác là điều bình thường. Đây là quy luật của tự nhiên."

Vẻ mặt Hoắc Kinh Sinh u ám hẳn đi, nhưng không phải là không động lòng, cũng không phải là không có cảm xúc. Trong cuộc sống, đâu đâu cũng có bất hạnh, bị bỏ rơi, cô đơn, gian khổ, đâu đâu cũng là chiến trường, đâu đâu cũng phải chiến đấu. Nếu suy nghĩ kỹ, ẩn dụ đẫm máu này thậm chí còn khá chính xác. Từ khi được đưa đến nhà họ Hoắc kín cổng cao tường, có lẽ hắn và Hoắc Niệm Sinh thực sự giống như hai phôi thai trong cùng một miếng nhau thai.

Đột nhiên, ngay cả một số việc hắn từng làm cũng có lời giải thích hợp lý. Hắn không mạnh bằng Hoắc Niệm Sinh, hắn chỉ không muốn mình bị hấp thụ mà thôi.

Hoắc Kinh Sinh vẫn tỏ vẻ mình rất cao quý: "Dù cậu nói nhiều thế nào, cũng đừng mong tôi làm gì cho cậu."

Trần Văn Cảng cười nhạt: "Anh hiểu lầm rồi. Thực ra tôi không muốn anh làm gì cả." Trước ánh mắt nghi ngờ của hắn, anh lại rót đầy tách trà cho Hoắc Kinh Sinh: "Vả lại tôi có thể mong đợi gì từ anh chứ, giúp tôi sắp xếp những cuộc gặp gỡ tình cờ? Tôi đã từng thấy trình độ của anh trước đây rồi."

Suýt nữa thì nói thẳng là hắn đáng nhận giải Mâm Xôi Vàng. Hoắc Kinh Sinh không vui: "Nói tới nói lui, thật ra cậu có ý gì?"

Trần Văn Cảng xúi giục: "Đừng lo, chuyện không phức tạp đến thế đâu. Tôi chỉ hy vọng anh có thể vô tình cho gia đình anh biết về sự tồn tại của tôi, trong tương lai nếu có cơ hội, anh có thể tỏ thái độ thừa nhận tôi trước mặt mọi người, vậy thôi."

"Rồi sao?"

"Tôi sẽ tự lo liệu phần còn lại."

"Tôi nói này, cậu không nghĩ rằng nếu cậu có thể được người trong nhà tôi chấp thuận thì sau này cậu có thể dễ dàng vào nhà chứ?"

"Điều đó có quan trọng gì? Thành công hay không là việc của riêng tôi." Trần Văn Cảng không để tâm: "Nói tới nói lui cũng chỉ là như vậy thôi, anh không muốn thấy Hoắc Niệm Sinh có cuộc hôn nhân hạnh phúc đúng không? Anh và tôi không cần phải ưa nhau, chúng ta chỉ cần có chung lập trường trong vấn đề này thôi."

Hoắc Kinh Sinh trầm ngâm, đưa tách trà lên môi, không uống được gì, rồi mới nhận ra rằng không còn nước nữa. Hắn đặt tách xuống.

Trần Văn Cảng cười, nhìn hắn: "Đương nhiên, tôi vẫn phải nhắc nhở anh nên chú ý mức độ, ngay cả tôi cũng biết tình hình hiện tại của nhà họ Hoắc, anh hẳn là hiểu rõ hơn tôi, chuyện này không thể bị các phóng viên đưa tin lên khắp mặt báo, nói chuyện riêng tư là đủ, đừng công khai."

"Tôi không ngốc đến vậy." Hoắc Kinh Sinh ngạo mạn ngắt lời anh: "Nhưng tôi sẽ không hứa làm gì cho cậu đâu."

"Tùy duyên là được." Ánh mắt Trần Văn Cảng sâu thẳm, anh nâng tách trà lên như một chiếc cúp.

"Anh không cần phải coi yêu cầu của tôi hôm nay là áp lực. Sau này tôi sẽ phải đối phó với rất nhiều người trong nhà họ Hoắc các người, đúng không? Cuộc gặp gỡ này có thể coi như là tôi đang cố gắng tiếp cận anh trước."

*

Sau khi rời khỏi quán trà, Hoắc Kinh Sinh đến bệnh viện.

Họ thay phiên nhau đến thăm Hoắc Khải Sơn định kỳ, hôm nay là ngày mà hắn và chú hai đã thống nhất.

Dưới chân tòa nhà bệnh viện, hắn gặp Hoắc Anh Phi ăn mặc chỉnh tề sáng sủa, tóc tai chải chuốt gọn gàng. Nhìn bóng người từ phía sau thì quả thật rất giống Hoắc Niệm Sinh đang nhàn nhã đứng đó, khi đến gần hơn, Hoắc Anh Phi quay lại, lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn khác. Không thể nói là không đẹp trai, ưu thế di truyền vẫn còn đó, nhưng con người sợ nhất là so sánh mình với người khác. Ngay đến Hoắc Kinh Sinh, nếu phải miêu tả, thì hắn cũng thấy hình như Hoắc Anh Phi thật sự là hơi bóng bẩy giả tạo, vẻ sinh động và khí khái anh hùng của thiếu niên tuấn tú ngày xưa đã bị xóa bỏ hoàn toàn. Mà cái miệng của phóng viên thì chẳng biết kiêng nể bao giờ, họ thường gọi gã là lão dê già, không biết có phải là do nói quá nhiều hay không mà lại thành sự thật rồi.

Nhắc đến hình ảnh người quân tử như ngọc, chính trực ngay thẳng ngày đó, Hoắc Kinh Sinh lại thầm mỉa mai, rồi nghĩ đến người mình vừa gặp.

Trần Văn Cảng ít nhất đã thành công trong việc tạo dựng một hình tượng tốt. Trước khi đi, Hoắc Kinh Sinh đã chế nhạo anh: "Hôm nay vẫn có thu hoạch, trước kia không nhìn ra đấy, hóa ra cậu trăm phương ngàn kế đóng vai đóa sen trắng ngây thơ, phải chăng là đã nhắm tới mục tiêu từ trước, lên kế hoạch cho ngày này lâu lắm rồi phải không?"

Trần Văn Cảng cong môi, nói với hắn: "Đây là hiểu lầm và thành kiến ​​đối với tôi. Khi tôi làm việc tốt thì vẫn là xuất phát từ lòng chân thành. Anh không thể phủ nhận rằng mỗi người đều có nhiều khuôn mặt, việc tôi muốn dựa vào Hoắc Niệm Sinh để sống tốt hơn và việc tôi là người tốt có gì mâu thuẫn?"

Đúng là vàng thật không sợ lửa, nói cho Hoắc Kinh Sinh nghẹn họng, nhất thời không biết đáp lại thế nào.

Hoắc Anh Phi thấy hắn tới, khoác vai hắn rồi cùng đi vào: "Sao giờ này mới tới? Ba và anh đợi chú lâu lắm rồi."

Hoắc Kinh Sinh tặc lưỡi trong lòng, cố nhếch mép: "Có hẹn với bạn, tốn chút thời gian."

Hắn mang theo một ít đồ để thăm bệnh, Hoắc Anh Phi rất tự nhiên lấy đi một giỏ trái cây, cầm trên tay. Hoắc Kinh Sinh mấp máy môi nhưng rồi không nói gì, chỉ nhìn gã đưa tay ấn nút thang máy đi lên. Sau khi ra ngoài, họ gặp chú hai Hoắc ở trạm y tá.

"Ba."

"Dạo này ông nội thế nào rồi?"

"Vẫn như cũ chứ sao?" Chú hai Hoắc thở dài: "Còn tùy thuộc vào thời gian nữa."

Nhưng chậm trễ thế này thực sự khiến con cháu lo lắng không yên.

Hoắc Khải Sơn đã thay đổi di chúc của mình năm sáu lần trong lúc nửa tỉnh nửa mê, phiên bản cuối cùng chỉ có ông và luật sư đáng tin cậy được biết, thậm chí sẽ lại tiếp tục sửa nữa, như thể ông chưa giải quyết được mọi nỗi niềm trong đời mình. Càng gần đến thời hạn cuối cùng thì do dự chần chừ càng phát sinh nhiều, chỉ làm xáo trộn gia đình hơn. Bất kỳ ai đến thăm ông nhiều hơn nửa giờ, ai trò chuyện riêng với ông thêm một lúc, tất cả chắc chắn sẽ gây ra nghi ngờ.

Hoắc Kinh Sinh xếp cuối hàng bước vào phòng bệnh, thấy Hoắc Khải Sơn đang úp một cái khung ảnh trên tủ đầu giường. Lại nữa rồi, hắn nghĩ, cái khung ảnh đó là của ai vậy?

Chú hai Hoắc và Hoắc Anh Phi bước tới, khom lưng trò chuyện với ông cụ như thể mỗi sáng và mỗi tối đều đến thăm.

Hoắc Khải Sơn bị cắm ống khắp người, vẫy tay một cách khó khăn, hôm nay lại gọi Hoắc Kinh Sinh ở lại một mình. Hoắc Kinh Sinh sửng sốt, Hoắc Khải Sơn bảo y tá nâng đầu giường lên một chút, ánh mắt của chú hai Hoắc và Hoắc Anh Phi trước khi đi ra cứ như ghim vào lưng hắn.

Hắn bước tới trước gọi: "Ông nội."

Hoắc Khải Sơn thở hổn hển một lúc rồi ra hiệu cho hắn cầm khung ảnh lên.

Hoắc Kinh Sinh nhìn thấy mặt cha mình. Nói chính xác hơn thì đó là ảnh chụp người cha và bà nội mà hắn chưa từng gặp. Cha ruột của hắn đúng là phong lưu thành thói, nhưng phải công nhận là ông ta có một vẻ ngoài hoàn hảo, thật ra Hoắc Kinh Sinh rất ít khi xem lại những hình ảnh ông ta để lại, bây giờ nhìn vào lại chợt nhận ra anh trai mình trông giống cha hơn. Người trong ảnh có đôi mắt hoa đào, thần thái cuốn hút, gần như đúc ra từ cùng một khuôn với Hoắc Niệm Sinh.

Trong cổ họng Hoắc Khải Sơn có đờm, giọng nói khàn khàn: "Kinh Sinh."

Ông cụ nói rất khó khăn, Hoắc Kinh Sinh phải ghé sát tai vào bên miệng ông.

"Dạo này ông suy nghĩ rất nhiều, không biết khi nào ông mới được gặp lại bà và ba của con, xuống đó, giống như gia đình đoàn tụ vậy..."

"Ông đừng nói thế. Con cháu còn mong ông sống lâu trăm tuổi."

"Không cần dỗ ông, ai mà chẳng muốn ông đi sớm đi. Phụng Lai đi sớm quá, lúc đó, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh..."

Hoắc Kinh Sinh nhớ ra Hoắc Phụng Lai là tên cha mình.

Hoắc Khải Sơn hỏi: "Chú hai con tính toán lâu như vậy rồi... Con nói thật cho ông biết, anh trai con thật ra có thích ai không."

"Anh ấy..." Hoắc Kinh Sinh bắt đầu do dự: "Bây giờ ông còn đang bệnh, cho nên mới chậm trễ như vậy."

"Đừng tưởng là ông không biết. Là nó không muốn kết hôn, hay là chú hai con không tận tâm."

"Ông nội, ông không thể nói như vậy được. Ông cũng biết là anh con không muốn ổn định mà."

"Lại như vậy nữa rồi. Bây giờ thì như thế này... Thôi quên đi, ông sẽ không nhắc đến chuyện quá khứ nữa. Ông bảo con ở lại vì còn một chuyện nữa, không ai giấu ông được đâu. Nói cho ông biết, có phải nó nuôi ai ở nhà không."

*

Màn đêm buông xuống, Hoắc Niệm Sinh trở về vịnh Ngự Thủy, lại một lần nữa thấy anh họ Hoắc Chấn Phi đang mắng mỏ con trai mình. Tình huống này chẳng còn mới lạ nữa.

"Tự con đòi học cưỡi ngựa có đúng không, ai dạy con bỏ cuộc giữa chừng hả?"

Cho đến khi chị dâu đến cứu, người mẹ cằn nhằn "Nó bị té xuống gãy chân nên mới sợ, có phải anh không biết đâu, cứ nhất định bắt nó bị ám ảnh anh mới chịu", cuối cùng cứu được Hoắc Dữ Tường.

Hoắc Chấn Phi bất đắc dĩ buông tha cho con trai, nhìn về phía Hoắc Niệm Sinh.

Hai anh em họ lại ngồi vào quầy bar.

Lần này Hoắc Chấn Phi rót hai ly rượu, đẩy một ly tới trước mặt Hoắc Niệm Sinh.

Hoắc Niệm Sinh chống khuỷu tay lên bàn, xoay ly rượu, khẽ cười: "Còn muốn nói chuyện gì với em nữa đây?"

Hoắc Chấn Phi nói: "Ông nội cứ mãi nghĩ đến chú, gần đây ai đến thăm ông đều nghe nói rồi, không thấy chú có gia đình yên ấm là không thể nhắm mắt."

Hoắc Niệm Sinh hơi nhướng mày: "Nói một câu khó nghe đi, có phải bây giờ ông ấy đang lẩm cẩm hay không còn chẳng ai rõ, cần gì phải coi trọng."

---

Người dịch: Coi Văn Cảng thao túng tâm lý người ta kìa, mặc dù ẻm cứ đóng vai mèo con nép bên Niệm Sinh, nhưng người ta cũng có móng đấy.

Bình Luận (0)
Comment