Hoắc Chấn Phi mắng y: "Lẩm cẩm đến mức lúc nào cũng nghĩ đến chú sao? Anh lại cảm thấy ông nội thực sự nghiêm túc với chuyện này. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh thôi. Ông nội đã đến lúc lâm chung rồi, trong lòng vẫn còn những vướng mắc không thể buông bỏ, ông không muốn mang theo xuống dưới."
Anh ta không nói toạc ra, nhưng ý nghĩa vẫn rất rõ ràng, bọn họ đều biết vướng mắc đó là gì.
Hoắc Niệm Sinh thản nhiên khom người xuống, lấy một hộp đá từ tủ đông dưới quầy bar ra: "Anh có muốn không?"
Hoắc Chấn Phi đẩy ly ra.
Một tiếng kêu leng keng vang lên, viên đá tròn rơi vào trong ly, chìm xuống rồi lại nổi lên.
Anh ta nheo mắt nhìn vẻ mặt của Hoắc Niệm Sinh, thận trọng nói: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, anh cũng không ngại nói thẳng. Anh nghe nói cách đây không lâu ông nội đã nói một câu với luật sư Kỷ, nói rằng ông vẫn hy vọng gia đình hòa thuận, không muốn đến khi ông nằm trong quan tài lại thấy con cháu mình náo loạn. Nghe vậy, anh mới nhớ ra, thảo nào mà từ ngày chú về nước, ông cứ giục chú hai sắp xếp cho chú đi xem mắt. Thì ra chính là ý tưởng này."
Hoắc Niệm Sinh đưa ly rượu lên môi: "Ý tưởng hay đấy. Bảo chú hai tìm cho em một người vợ, rồi bắt em quên đi quá khứ, làm hòa với lão ta à."
Hoắc Chấn Phi nói: "Cũng không hẳn là vậy. Chú nói thế thì quá cực đoan."
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Nếu không thì sao, tranh thủ trước khi ông nội mất, bảo em cưới vợ xung hỷ à?"
Hoắc Chấn Phi nghẹn lời. Nhưng chính anh ta là người nêu ra chủ đề này, không thể không làm người hòa giải: "Hôn nhân là chuyện hệ trọng, tất nhiên không thể vội vàng được. Ông nội hy vọng chú có một ngôi nhà, quan trọng hơn, ông không muốn chú sống cuộc sống như trước đây. Hàng đêm chú ngủ ở đâu? Một ngày ba bữa có nơi nào cố định để ăn cơm không? Đó chính là ý nghĩa của việc lập gia đình. Rày đây mai đó dù sao cũng không thể kéo dài được lâu."
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, nghịch điện thoại: "Nói thế tức là anh cũng đang muốn khuyên em ổn định cuộc sống."
Hoắc Chấn Phi thăm dò: "Nếu mỗi ngày chú lại đổi một người, anh cũng không nói nhiều làm gì nữa."
Hiển nhiên quá rồi, cuối cùng Hoắc Chấn Phi cũng thôi vòng vo: "Thành thật mà nói, lần trước anh đã biết chú có vấn đề. Thật ra ông nội còn nghe nói từ trước nữa kìa, không có bức tường nào là không lọt gió. Anh thấy chú cũng không có ý định giấu giếm, hay là chú dẫn về nhà xem sao?"
Hoắc Niệm Sinh không phản ứng, nhắc nhở một cách hờ hững: "Anh có điện thoại."
Hoắc Chấn Phi cúi đầu nhìn thì thấy tên của cấp dưới, nếu lúc này nhận được điện thoại thì nhất định là có việc gấp trong công ty, anh ta cầm điện thoại lên đi nghe.
Trước khi bắt máy, anh ta vẫn quay đầu lại nói thêm: "Dù là đàn ông hay phụ nữ, cứ đưa về ra mắt mọi người trước rồi tính. Chú thấy đấy, thay vì để ông nội nghe người khác kể lại, thà chú chủ động giới thiệu người ta cho mọi người vẫn hơn chứ?"
Hoắc Niệm Sinh nở nụ cười giễu cợt sau lưng anh ta, rồi ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay. Y lại rót cho mình một ly nữa.
Một lúc sau, chị dâu xuống lầu, thấy Hoắc Niệm Sinh đang uống một mình: "Hoắc Chấn Phi đâu?" Chị ta mặc một chiếc áo choàng lụa màu xanh cô-ban, váy ngủ lụa màu be, tóc được búi hờ lệch bên thành một búi phồng, ăn mặc như sắp đi ngủ. Hoắc Niệm Sinh chỉ ra ngoài cửa kính, chị dâu gật đầu rồi đi ra ngoài tìm người chồng vẫn chưa về phòng.
Hoắc Niệm Sinh đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng khách vài bước, chậm rãi lên dây cót cho chiếc đồng hồ cổ hai lần, rồi mới từng bước một bước lên cầu thang.
*
Sau lần gặp riêng với Hoắc Kinh Sinh, Trần Văn Cảng đã kết bạn trên ứng dụng với hắn. Sau đó, mối liên lạc này vẫn không được sử dụng, nhưng Hoắc Kinh Sinh cũng không nghĩ đến việc chặn anh. Có vẻ như Hoắc Kinh Sinh là người thích chia sẻ, đăng mọi thứ lên WeChat Moments, thích nói lung tung về các sự kiện theo thời thế. Trần Văn Cảng thỉnh thoảng nhìn thấy cũng bấm thích cho hắn. Cho đến thứ năm tuần này, anh bất ngờ nhận được tin nhắn từ Hoắc Kinh Sinh.
Ngày hôm sau gần đến cuối tuần, Hoắc Niệm Sinh đã hẹn trước sẽ đón Trần Văn Cảng đi ăn tối. Sau khi giải quyết xong công việc ở Trịnh Thị, anh được nghỉ ngơi vài ngày, nhưng vẫn luôn có những việc khác lấp đầy lịch trình của anh.
Hoắc Niệm Sinh nhận thẻ khách của trường giáo dục đặc biệt, đi vào qua cánh cửa nhỏ, lên tầng hai của khu dạy học, nhìn thấy Trần Văn Cảng đang bận rộn qua lớp kính cửa sau.
Có năm sáu đứa trẻ đang vẽ xung quanh bàn. Các giáo viên và trợ giảng ở đây đều mặc đồ thể thao, giản dị, không màu mè, nhưng hành động của họ lại đều rất phóng khoáng, dang rộng hai chân ép vào hai bên bàn để đề phòng bọn trẻ chạy lung tung, nhưng trông thực sự buồn cười.
Sau khi nhìn hồi lâu, đáy mắt Hoắc Niệm Sinh vô thức hiện lên một ánh cười dịu dàng.
Có người đi ngang qua phía sau, y quay lại, đối mặt với một người phụ nữ trung niên.
Nụ cười của Hoắc Niệm Sinh ngay lập tức thay đổi, y đánh giá từ trên xuống dưới: "Bà... Giang Vãn Hà?"
Giang Vãn Hà hai tay đang cầm một cái giỏ mây, nghe thấy tên mình thì cả người toát ra vẻ hoang mang: "Ồ, cậu, cậu là người đó, của thầy Trần... thầy Trần, buổi học ở đây phải mất nửa tiếng nữa mới kết thúc."
Hoắc Niệm Sinh nhìn bà ta, "ờ" một tiếng, rồi nói cảm ơn.
"Thầy Trần tuy còn trẻ nhưng thực ra là người rất tốt, rất điềm tĩnh." Giang Vãn Hà không đi mà bắt chuyện với y: "Lúc đầu tôi rời vào đường cùng, không có việc làm, vậy mà tìm đến thầy Trần, thầy Trần lại giúp đỡ mẹ con tôi rất nhiều. Nhân tiện, lần trước thầy Trần đưa con gái tôi về nhà, tôi còn phải cảm ơn nữa."
"Bà còn có con gái à?" Hoắc Niệm Sinh nói: "Ồ, trí nhớ của tôi kém quá, hình như lúc trước đến đây tôi cũng gặp rồi."
"Gặp rồi, gặp rồi. Chính là con bé tên Thái Thái, đang học trung học, thực ra đầu óc cũng rất thông minh, nhưng không muốn tập trung vào việc học. Tất nhiên, trường của nó cũng không phải là tốt, trường trung học trong khu vực của chúng tôi cũng chẳng có nhiều giáo viên giỏi, tôi cũng không giỏi dạy kèm..."
Hoắc Niệm Sinh kiên nhẫn lắng nghe bà ta kể chuyện, từ việc lo lắng cho con gái mình bao năm nay cho đến việc nhờ thầy Trần chăm sóc nhiều hơn. Nghe đến cuối cùng, y mới nói: "Nếu tôi hiểu lầm, tôi xin lỗi trước." Y cúi xuống nhìn Giang Vãn Hà.
Vẻ ngoài của bà ta nhợt nhạt sưng húp, thấp hơn y gần một cái đầu.
Hoắc Niệm Sinh cười cười: "Tôi tưởng rằng người mà bà thật sự để ý đến là tôi đấy, sao cứ luôn quấy rầy thầy Trần thế?"
Giang Vãn Hà hít một hơi vào, mắt trợn to, không nói nên lời, như thể đã rất sợ hãi.
Tiếng nhạc tan học đột nhiên vang lên du dương, cứu vãn khoảnh khắc này.
Bà ta quay đầu, bước đi nhanh chóng.
Hoắc Niệm Sinh hờ hững nhìn theo bóng lưng bà ta bước đi, rồi lại quay đầu nhìn vào lớp học.
Trần Văn Cảng vừa ôm thắt lưng vừa đi ra: "Gần đây mọi người lây cúm cho nhau, nhiều giảng viên bị hạ gục rồi, trợ giảng cũng không đủ." Vì vậy, anh bị kéo đến thay thế tạm thời.
Hoắc Niệm Sinh cười hỏi: "Người khác bị cảm, còn thắt lưng của em thì sao đây?"
Trần Văn Cảng cùng y trở lại văn phòng, rồi vén áo lên nhìn lại: "Góc bàn rõ ràng đã được bọc lại rồi, không biết bị đập vào đâu."
Hoắc Niệm Sinh cũng cúi đầu nhìn: "Xem ra là bầm tím rồi, em không biết cẩn thận là gì cả. Ngày mai còn tăng ca chứ?"
Trần Văn Cảng cầm áo sơ mi và quần jean của mình đi thay: "Không cần. Ngày mai không có lớp học."
Trong văn phòng còn có hai giáo viên khác, cũng không lấy gì làm ngạc nhiên trước Hoắc Niệm Sinh. Không khí làm việc ở đây khá thoải mái, có vẻ như những người làm nhiều công tác xã hội thường có tư tưởng sống chậm, giản dị là phúc lành, vậy nên vẫn họ thích nghi rất tốt trước một người nhìn có vẻ không ra người tốt như y, chỉ nói đùa anh Hoắc lại đến rồi.
Thậm chí có người còn mời: "Hai người có muốn đi ăn đồ ăn Nhật với chúng tôi không?"
Trần Văn Cảng mỉm cười vẫy tay chào họ: "Lần sau đi. Hôm nay tôi có kế hoạch khác."
Cái gọi là kế hoạch khác, thật ra là nửa giờ sau, Hoắc Niệm Sinh ngồi cùng anh tại một sạp hàng ven đường, bộ quần áo đắt tiền trên người phải trải nghiệm thử thách bởi khói lửa. Nhưng ăn xiên nướng thì phải chọn những nơi tường thấp loang lổ, bốn bề lọt gió thế này, còn nhà hàng sang trọng có ba sao Michelin thì lại nhạt nhẽo vô vị. Xiên thịt cừu và bơ phát ra tiếng xèo xèo trên bếp, mỡ chảy xuống, mang theo mùi thơm của hạt thì là và bột ớt tỏa ra bốn phía.
Trần Văn Cảng rót hai ly bia: "Không biết anh có quen không, chứ hồi nhỏ mà bọn em được người lớn dẫn đi ăn đồ nướng là đã vui như tết rồi. Cuối cùng còn gọi thêm một tô mì bò, nhưng em có xem thử... mà quán đó dọn đi mất rồi."
Hoắc Niệm Sinh cùng anh uống một ly, cười nói: "Cuối tuần này chúng ta đi đâu?"
Trần Văn Cảng ghé lại gần, đút cho y một miếng ớt sừng nhồi thịt: "Đâu cũng được."
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Đâu cũng được mới là khó chiều nhất đấy."
Trần Văn Cảng suy nghĩ một lát rồi nói: "Nghĩ lại thì anh còn nhớ là anh đã cho em một chiếc thuyền không?"
Nhắc lại chuyện đó, cả hai đều bật cười. Hoắc Niệm Sinh nói đùa: "Có vẻ đúng vậy. Vậy thì sao?"
Trần Văn Cảng nói với y: "Thì em chợt nghĩ đến, hay là đi xem thuyền của em đi."
Anh dùng giọng nói nhẹ nhàng để kéo dài từ "của em", làm cho người nghe phải quyến luyến. Tất nhiên, câu lạc bộ không chỉ là nơi ngắm thuyền mà còn là chỗ vui chơi tiêu khiển, gần đây hình như đang có hoạt động mùa hè. Hoắc Niệm Sinh không có lý do gì để phản đối hứng thú của anh, vui vẻ đi cùng.
Kế hoạch hẹn hò cuối tuần này đã được ấn định như thế. Tuy nhiên, Hội Du thuyền cách thành phố hai giờ lái xe, đã quyết định đến đó thì dứt khoát khởi hành ngay đêm nay, có hơi giống hứng lên là đi. Hoắc Niệm Sinh lái xe, khoảng 10 giờ tối đến nơi, tất nhiên vẫn nghỉ lại căn phòng 707 đã đặt dài hạn của y.
Sáng hôm sau, nhân viên đưa họ đi xem Tàu Alex hiện giờ. Thực ra đây là lần đầu tiên Trần Văn Cảng nhìn thấy du thuyền sau khi được sang tên. Hầu hết thời gian, anh thậm chí còn không nhớ rằng mình có một món đồ chơi đắt tiền mang tên mình thế này. Con thuyền nằm lặng lẽ trên mặt biển, nhấp nhô, như thể đang hít thở trong nỗi cô đơn.
Hoắc Niệm Sinh đứng trên bến tàu, hai tay đút túi quần, dáng vẻ rất phóng khoáng, như thể buông bỏ rất dễ dàng: "Biết lái không?"
Trần Văn Cảng nhìn y trong làn gió biển: "Anh đoán xem?" Không đợi câu trả lời, anh đã nhảy xuống thuyền một cách điêu luyện, trông không giống một người không biết lái thuyền.
Hoắc Niệm Sinh chậm rãi đi theo, nhìn quanh boong thuyền quen thuộc: "Chỉ lên đây xem một chút, không tính là ra khơi đâu nhỉ, thầy Trần?"
Hơi thở phả vào tai, Trần Văn Cảng mỉm cười, quay đầu nhìn y: "Anh thật sự vẫn còn nhớ sao?"
Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn anh: "Em tự mình đếm xem, có lời nào em nói mà tôi chưa làm được không?"
Trần Văn Cảng quay lại nhìn các nhân viên trên bờ, khoang thuyền đã che khuất tầm nhìn của họ. Anh kéo cổ Hoắc Niệm Sinh xuống: "Cho anh một ngoại lệ này, chỉ cần dẫn em theo, muốn đi bao xa cũng được. Chúng ta lái ra ngoài một vòng?"
Thật không may, động cơ gặp sự cố, du thuyền vẫn đang được bảo trì, hôm nay không thể ra khơi.
Hai người quay trở lên bờ. Nhân viên xin lỗi, rồi lại nghĩ ra vài hoạt động khác mà có thể đàn ông sẽ thích: "Có một đường đua ở phía bên kia núi, hôm nay đang tổ chức một cuộc đua, anh Hoắc, cậu Trần, hai vị có hứng thú không? Chúng tôi có xe chuyên dụng đưa các hội viên đến đó vào buổi trưa."
Nhận thấy ánh mắt Trần Văn Cảng, Hoắc Niệm Sinh nói: "Muốn đi thì đi."
Trần Văn Cảng không phải là người hâm mộ đua xe F1, nhưng đi xem cuộc đua cũng không thành vấn đề. Họ đến địa điểm thi đấu, kiểm tra vé ở lối vào, đi đến khán đài ở khu vực xuất phát. Khi đến nơi thì nhiều xe đang làm nóng lốp xe, tiếng động cơ gầm rú vang lên liên tục.
Chỗ ngồi trên khán đài được chọn ngẫu nhiên, hai người lần lượt đi vào, đám đông khá thưa thớt, những nhóm ba hoặc năm người là bạn bè ngồi cùng nhau.
Ở một nơi nào đó được đám đông vây quanh, một người đàn ông quay đầu lại, sửng sốt một lát rồi chủ động bước tới, gọi Hoắc Niệm Sinh. Người đàn ông đưa tay ra, tự giới thiệu với Trần Văn Cảng: "Hoắc Chấn Phi. Cậu là bạn của Niệm Sinh?"
Trần Văn Cảng bắt tay Hoắc Chấn Phi.
Vòng eo của anh bị siết chặt, một cánh tay từ từ quấn lên, Hoắc Niệm Sinh kéo anh vào lòng.