Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 83

Ban đầu khi Hà Uyển Tâm xuất hiện, có vẻ như đó là một bất ngờ nực cười. Cô ả hung hăng hống hách, chuộng hư vinh lại phô trương, bị một người theo đuổi như vậy quấy rối tất nhiên không dễ chịu gì.

Đôi khi, Trần Văn Cảng không quá muốn nhớ lại quá khứ của mình với Trịnh Ngọc Thành. Sau khi vượt qua nỗi sợ hãi, anh vẫn nghĩ ra được một vài việc. Từ khi cô ả xen vào, ban đầu nó giống như một nốt nhạc không hài hòa bị chơi sai trong một bản nhạc piano, tiếp theo trở thành một tiếng chuông báo động chói tai, gào thét bên tai như giai điệu của điềm rủi.

Nhưng khi anh còn trẻ lại quá ngây thơ, không thể đưa ra phán đoán đúng đắn và phản ứng kịp thời trước tình huống không may này. Nhận tội thay cho người khác vốn đã là sai lầm, phải trả giá là điều tất nhiên. Nhưng cái giá đó lại vượt xa khả năng gánh chịu của anh.

Trong thời gian ở trại tạm giam, thật ra Hà Uyển Tâm đã đến gặp anh một lần, chỉ một mình cô ả, Trần Văn Cảng không đồng ý gặp. Không cần phải nói, cô ả chỉ muốn diễu võ dương oai, nhưng điều anh không hiểu là dù có rất nhiều đối tượng để diễu võ dương oai, nhưng tại sao cô ả lại nhất định đuổi theo anh đến cùng.

Sau đó đi tù.

Sau phiên tòa, anh đã hạ thấp lòng tự trọng và thể diện của mình hết mức có thể, vẻ kiêu ngạo trước đây không đáng nhắc đến nữa.

Nếu có điều gì đáng mừng thì đó là bản án dành cho tội phạm kinh tế thường không nặng. Luật sư nói thậm chí có rất nhiều người có trình độ học vấn cao cũng phạm tội này, họ đều từng có cuộc sống khá giả hơn người, nên nghe qua thì có vẻ không đến nỗi đáng xấu hổ lắm. Lại thêm nhà họ Trịnh lo lót, anh có thể chỉ ở trong đó một hoặc hai năm, đủ để giảm án ra tù, sẽ không gặp khó khăn gì.

Nhưng phần lớn thời gian, cuộc đời không để ta làm những gì mình muốn, nó chỉ cho ta một cái tát vào mặt.

Hoàn toàn trái ngược với những gì luật sư nói, ngày thứ hai sau khi bị chuyển trại, Trần Văn Cảng bị gọi ra ngoài mà không hề hay biết gì về tình hình. Một bọn giang hồ hung ác bao vây anh lại, đòi dạy cho anh một bài học. Anh vốn kiêu hãnh, không chịu cúi đầu, không chấp nhận chịu thiệt. Đối phương người đông thế mạnh, một gậy giáng thẳng vào lưng, nếu cai ngục không đến, gậy tiếp theo sẽ đánh vào đầu anh.

Sau khi bị cảnh cáo thì tạm thời sóng yên biển lặng, nhưng đây mới chỉ là màn khởi đầu cho cuộc sống trong tù. Những điều tồi tệ hơn vẫn còn ở phía trước.

Nhà tù là một xã hội đen tối đầy rẫy băng đảng và bè phái, bị một nhóm nhỏ nhắm đến cũng giống như chọc phải bọn sài lang hổ báo. Ban đầu Trần Văn Cảng không biết vì sao mình bị nhắm đến, nhưng anh đã sống một cuộc sống bình yên trong sáng suốt hai mươi năm đầu đời, sao có thể là đối thủ được?

Cho đến khi một bạn tù gầy gò đeo kính lén nói với anh: "Cậu có chọc phải kẻ nào không? Tôi nghe nói có người muốn hành cậu." Sau đó, anh ta ngậm chặt miệng lại, không nói thêm gì nữa.

Dù Trần Văn Cảng có biết chuyện cũng chẳng làm gì được. Vì vậy, bài học sâu sắc nhất mà khoảng thời gian này dạy cho anh là đừng bao giờ trao quyền tự do của mình cho người khác.

Khi luật sư đến thăm tù thì liên tục đảm bảo rằng vấn đề sẽ được giải quyết, nhưng sau đó mọi thứ vẫn như cũ. Tất nhiên là gã cũng bị Hà Uyển Tâm mua chuộc rồi, nhưng đó là việc về sau mới được chứng minh. Lúc đó, Trần Văn Cảng không có cách nào biết được tình hình bên ngoài. Anh chỉ có thể chờ đợi. Anh có thể đoán rằng những người quen cũ của mình vẫn còn vui vẻ sung sướng. Nhưng có lẽ không ai biết anh phải trải qua cuộc sống trong tù như thế nào.

Trong tù có nhiều chiêu trò bắt nạt khác nhau, Trần Văn Cảng cũng từng phải chịu đựng rất nhiều, có lần nghiêm trọng là vài tên trong đó ấn anh xuống, suýt nữa dí đầu lọc thuốc lá lên vai anh. Sự việc chỉ dừng lại vào phút chót, cai ngục xuất hiện kịp thời, kẻ nào đáng bị trừng phạt thì đều phạt giam giữ biệt lập. Nhưng cai ngục không quan tâm đến những lời đe dọa giết người riêng tư, kẻ được thả khỏi phòng biệt giam lại vẫn tiếp tục quấy rối anh: "Đừng để một mình rơi vào tay tao đấy, sớm muộn gì mày cũng chết."

Người có vẻ ngoài thanh tú có lẽ đã định trước là phải chịu nhiều đau khổ hơn, Một gã chân thọt lúc nào cũng sầm mặt được nhiều người gọi là "đại ca" từng ám chỉ rằng nếu anh chịu nghe lời gã thì sẽ không phải chịu khổ nhiều như vậy. Nhưng khi Trần Văn Cảng không nghe lời, cũng chính gã đánh anh ác nhất, ánh mắt như một con rắn máu lạnh.

Sau đó, một ngày nọ khi làm việc ngoài trời, một gã to lớn vẫn luôn đi theo tên thọt chân tiến về phía anh.

Trần Văn Cảng hoàn toàn không kịp phản ứng, đối phương vung tay một cái, đối với anh đã là tận thế. Lần này không ai có thể cứu anh, anh ôm mặt đau đớn, cuộn tròn trên mặt đất, sống không bằng chết. Trên đầu bốn phương tám hướng đều có tiếng nói, thủ phạm cùng bọn đồng phạm của gã chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Không có ai đến giúp. Lần này dường như đã qua cả một thế kỷ mà cai ngục vẫn không đến, hoặc có thể do Trần Văn Cảng đã mất đi khái niệm về thời gian.

Lúc đầu, anh vẫn được bản năng sinh tồn chống đỡ, nhưng rồi anh nhận ra thực tế trong tuyệt vọng. Anh bị tạt axit, cơn đau dữ dội đến mức vượt quá giới hạn chịu đựng về mặt thể chất, ngược lại đã khiến anh tê liệt. Suy nghĩ duy nhất còn lại với anh là có thể mình sẽ không sống sót được nữa. Cuộc sống của anh đã kết thúc vào khoảnh khắc này.

Nhưng chết thì cứ chết thôi, chết rồi, nỗi đau sẽ chấm dứt. Anh đã bị hủy hoại, còn có gì đáng để lưu luyến chứ?

Trong đầu anh tràn ngập đủ loại ký ức quá khứ, anh không biết đây có phải thời khắc hấp hối không. Anh sinh ra đã tầm thường, chỉ lạc bước vào giấc mộng hoàng lương. Không phải là chưa từng cố gắng hết sức, cứ tưởng rằng nếu cố gắng, thì tương lai tươi sáng sẽ vẫy tay chờ đằng trước.

Nhưng anh đã sai rồi, sai ở chỗ tưởng rằng mình có chút liên hệ với danh gia vọng tộc thì có thể một bước lên mây, đứng trên đỉnh thế giới.

Đến cuối cùng, anh vẫn chỉ là một con tốt vô nghĩa, bị lợi dụng xong rồi, sẽ không ai trân trọng, không ai nhớ đến anh nữa.

Cuộc đời anh cứ như thế, hơn hai mươi năm ngắn ngủi trôi qua trong chớp mắt, kết thúc vào hôm nay.

Cứ dừng lại ở đây thôi.

Trần Văn Cảng không bao giờ nghĩ đến sau này mình sẽ sống lâu hơn gần gấp đôi con số đó, dù vẫn còn đầy đau đớn. May mắn thay, có người đã đi cùng anh một đoạn, dẫn anh ra khỏi bóng tối, tiến vào vùng sáng. Sau đó để lại thêm nhiều bi thương, nhưng anh vẫn sống tiếp.

Đây là quá khứ mà anh không dám đối mặt. Phải hơn một thập kỷ sau, anh mới lên tiếng hỏi chuyện gì đã xảy ra với bọn người đó.

Luật sư Chúc có vẻ không hiểu, sau một hồi lâu mới nhớ ra: "Có lẽ anh sẽ không tìm thấy bọn chúng trên thế giới này nữa."

Trần Văn Cảng xuất thần hồi lâu, rồi như tỉnh mộng, hỏi: "Không còn ai nữa sao?"

Luật sư Chúc khéo léo mỉm cười, không nói gì.

Trần Văn Cảng lại đứng trên ban công hồi lâu. Trên bàn ăn chẳng ai chào đón anh, mà anh cũng không quan tâm đến người nhà họ Hà. Đã gặp Hà Uyển Tâm rồi, anh không có ý định vào lại nữa.

Từ đây nhìn ra, khách sạn Vương Miện vẫn lộng lẫy như trước, ánh sáng và bóng tối nhảy múa đan xen, đèn đuốc rực rỡ. Không giống như khi nhìn qua những bức tường bê tông xám và hàng rào thép gai, tất cả những gì có thể thấy là bầu trời bị cắt xẻ thành vụn.

Đã muộn rồi, nhưng Trịnh Bảo Thu vẫn ngồi ở bàn lại chưa báo cho anh là chuẩn bị ra về.

Một lúc sau, lại có một vị khách không mời mà đến làm phiền: "Chắc mày lại đắc ý lắm hả?"

Hà Gia Tuấn thực sự giống ôn thần, một khi dính vào là cứ đeo bám mãi. Cũng có thể khi trở vào phòng Hà Uyển Tâm đã nói gì đó, dù sao thì cô ả cũng rất giỏi xúi giục sau lưng. Gã có vẻ đã uống say, nheo mắt nhìn cổ tay trống rỗng của Trần Văn Cảng: "Đồng hồ của mày đâu?"

Trần Văn Cảng không nói gì, chỉ nhìn xuống cổ tay mình, vẻ mặt điềm tĩnh như không.

Hà Gia Tuấn thấy anh như vậy thì lại vô cùng ngứa mắt. Với một số người, thế giới được chia thành hai cấp độ, có lẽ Hà Gia Tuấn là loại người này. Gặp người từ địa vị của gã trở lên, gã không dám hành động liều lĩnh. Nhưng từ gã trở xuống, tất cả mọi người đều phải khom lưng uốn gối, nịnh hót lấy lòng, gã không thể chịu đựng được bất kỳ ai phá vỡ quy tắc này.

"Tao biết, tao nhìn ra mà, là của Hoắc Niệm Sinh." Gã thở hổn hển ra toàn mùi rượu nồng nặc, ợ lên một cái, trong miệng cũng chỉ có mùi của thịt cá: "Mày lại bán cho Hoắc Niệm Sinh chứ gì, nó cho mày một cái đồng hồ nát là mày vui không biết trời trăng gì rồi? Mẹ kiếp, tao ghét nhất loại người như mày, đê tiện thật, mày nghĩ mày có tư cách gì mà ngồi cùng bàn với tao hả?"

Trần Văn Cảng lạnh lùng nhìn gã, ánh mắt sắc bén ẩn giấu nguy hiểm.

Đầu óc Hà Gia Tuấn bị rượu làm tê liệt: "Thằng cha mày chỉ là thằng tài xế thôi, có tài cán gì chứ, nếu không may mắn, chết đúng lúc, mày làm gì mà được ngồi ngang hàng với bọn tao như hôm nay? Cái phúc lớn nhất trong đời mày là thằng cha mày chết..."

Trần Văn Cảng đấm một cái thật mạnh vào bụng gã.

Hà Gia Tuấn hoàn toàn không kịp chuẩn bị nên ngã ngửa ra sau, tuy rằng chính Trần Văn Cảng cũng không ngờ tới, gã ôm bụng nôn thốc nôn tháo ra sàn.

Trần Văn Cảng rất ít khi đánh nhau, nhưng đó là vào thời sinh viên.

Chứ không phải sau khi anh vào tù.

Thật khó để tưởng tượng một người thường ôn hòa ít nói lại có thể đánh nhau theo kiểu liều mạng đến vậy, nhưng bây giờ chính là như thế. Nếu mang ra so sánh thì cái lần Hoắc Niệm Sinh đánh Hoắc Anh Phi chỉ là một trò đùa. Nhờ kinh nghiệm trước kia, anh biết rất rõ rằng một khi đã ra tay thì phải đánh đòn phủ đầu, thế là cú đấm đầu tiên nhắm thẳng vào dạ dày của Hà Gia Tuấn. Đối phương lập tức cuộn lại như một con tôm, khuôn mặt vặn vẹo méo mó, thân hình cong queo.

Trần Văn Cảng không đợi gã phản ứng mà lại bồi thêm một đấm nữa, Hà Gia Tuấn trượt chân ngã vào bãi nôn của chính mình. Nhưng như thế lại khiến Trần Văn Cảng thấy hơi ghê tởm, anh bèn túm lấy cổ áo gã nhấc lên, kéo sang một bên.

Hà Gia Tuấn tranh thủ thời gian để th* d*c, tận dụng lợi thế về trọng lượng kéo anh ngã xuống, cái đùi to mập đá lên không trung. Nhưng Trần Văn Cảng đã liều hết sức mình, lật người lại bò dậy, ngồi lên người gã, vung nắm đấm lia lịa.

Hai người vật lộn rồi lao vào ẩu đả, Trần Văn Cảng không tránh khỏi bị đánh trúng vài phát. Hà Gia Tuấn to cao, nắm đấm mạnh, nhưng mỗi lần bị đánh chỉ khơi thêm hung tính trong người Trần Văn Cảng, anh ra đòn mạnh hơn, mỗi cú đấm đều trúng vào thịt, khiến lớp mỡ dày phải co rút run rẩy.

Anh như một con thú hoang đã cắn chặt lấy con mồi, quyết không chịu nhả nanh ra, đôi mắt lóe lên ánh sáng gần như hung ác. Trước đây trong tù cũng là như thế, anh bị ức h**p quá sức chịu đựng thì túm lấy một tên nào đó đánh cho suýt chết, dù có chết thì ít nhất cũng phải kéo một kẻ theo cùng!

Mãi vẫn không có người phục vụ nào đến để phát hiện trận chiến đang diễn ra. Hà Gia Tuấn cuối cùng cũng không đánh lại, đến bây giờ buộc phải lên tiếng nhận thua, ôm đầu khóc la: "Đừng đánh nữa, tao không nói nữa, được chưa, không nói nữa không nói nữa, tao sai rồi... tao xin lỗi..."

Trần Văn Cảng hạ mắt nhìn tên hèn nhát này.

Phải, đây là phản ứng của người bình thường, bị đánh thì biết đau, đau thì mới biết sợ.

Về phần Hà Uyển Tâm, anh từng nghi ngờ cô ả thuộc loại nhân cách chống đối xã hội, nhưng điều đó có quan trọng không? Đây là chủ đề nghiên cứu của các nhà tâm lý học, Trần Văn Cảng không muốn biết quá trình diễn biến trong tâm trí của cô ả. Thực ra, ngay từ lúc Hoắc Niệm Sinh cho anh mượn con đường của luật sư Chúc, anh đã đưa ra yêu cầu trực tiếp nhất.

Đưa cô ả đến nơi ả nên đến, từ giờ trở đi anh có thể kê cao gối ngủ.

Chính là như thế.

Còn về phần tên này...

Trần Văn Cảng chèn một tay lên cổ Hà Gia Tuấn, tay còn lại siết thành nắm đấm, giơ lên cao trên không trung. Nắm đấm đó đang tích tụ sức mạnh, sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào. Mặt của Hà Gia Tuấn giờ chẳng khác gì đầu heo, nước mắt nước mũi lẫn lộn, nhìn không thể chịu nổi.

Trước kia năm lần bảy lượt bị gã sỉ nhục, không thể ra tay là vì thời điểm luôn không thích hợp, anh phải chăm sóc em họ, phải lo cho trẻ con, để ý đến trang sức trưng bày khắp nơi. Nhưng giờ đây, anh sắp rời khỏi nhà họ Trịnh rồi.

Đôi mắt Trần Văn Cảng đỏ rực lên, dường như là vô số cơn phẫn nộ, oán hận và bất bình đang tích tụ trong lồng ngực.

Cho đến khi có người nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh.

Hoắc Niệm Sinh từ phía sau vòng tay ôm thắt lưng anh, nắm lấy tay trái, dán sát lại, dịu giọng dỗ dành: "Đủ rồi, bé ngoan, xả giận thì được, nhưng đừng đánh cho thằng này xảy ra chuyện chứ. Em không phải loại người đó."

Trần Văn Cảng mím môi, không nói gì, quay đầu lại nhìn y.

Hoắc Niệm Sinh thở dài: "Nếu em mà căm ghét nó đến thế, cứ để tôi làm, tôi không sợ gây rắc rối đâu."

Những cơ bắp căng chặt khắp toàn thân Trần Văn Cảng chợt thả lỏng.

Hoắc Niệm Sinh đỡ anh dậy, anh loạng choạng một bước rồi dựa vai vào lòng Hoắc Niệm Sinh.

---

Người dịch:

Xưng hô của anh luật sư và Amanda với Văn Cảng không phải là dịch sai, tất cả đều là cố ý. Kiếp trước cả hai người họ đều gọi Văn Cảng là "anh" dù đúng là lớn tuổi hơn Văn Cảng, cái này do phép xã giao thông thường giữa người xa lạ với nhau thôi, vì họ chỉ bắt đầu qua lại với Văn Cảng sau khi Niệm Sinh đi rồi, còn thân thiết là phải tận sau 10 năm làm việc chung với nhau mới thân. Kiếp này thì quen từ đầu rồi nên sẽ gọi đúng tuổi.

Bình Luận (0)
Comment