Trần Văn Cảng chưa hoàn toàn mất trí, anh đã tránh những điểm yếu. Nhưng anh đã kìm nén cơn phẫn nộ trong lòng mình trong nhiều năm quá rồi.
Bộ mặt hung tợn của Hà Gia Tuấn cùng vô số những biểu cảm khinh miệt, lăng mạ và tục tĩu như chồng lên nhau, những khuôn mặt đó chồng chất tầng tầng lớp lớp, hiện ra như những bóng ma trên bầu trời đêm và trong cơn ác mộng, nán lại rất lâu.
Con người có 206 chiếc xương, đôi khi chúng cần phải cứng cỏi hơn một chút. Anh cũng không muốn cứ mãi làm một thằng hèn trốn trong góc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, đánh Hà Gia Tuấn cũng gây ra rắc rối.
Trần Văn Cảng vùi mình trong vòng tay Hoắc Niệm Sinh, hai cánh tay thả lỏng quàng qua cổ y. Anh như một đứa trẻ cố tình làm vỡ bình hoa, sau đó rụt vai đứng chờ kết cục của mình.
Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngồi xổm xuống, mùi chất nôn vừa hôi vừa chua xộc vào mũi. Y cũng cảm thấy hơi ghê tởm, nhìn xuống bộ mặt xanh xanh đỏ đỏ của Hà Gia Tuấn, nhất thời không biết nên xuống tay từ đâu. Cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đưa tay ra, chụm bốn ngón tay lại, vỗ nhẹ vào mặt gã: "Vẫn còn tỉnh à?"
Trên lưng Hà Gia Tuấn dính đầy chất nôn của chính mình, dù có thể đứng dậy nhưng vẫn không chịu dậy, chỉ ậm ờ chửi thề, bảo họ đợi đấy.
"Tùy mày, sao cũng được." Hoắc Niệm Sinh không để tâm lắm: "Nhân tiện, mày còn nợ bao nhiêu ở sòng bạc nhỉ? Năm ngoái gần 100 triệu rồi phải không, mày đã lén thế chấp cổ phần của mình, mày nghĩ không ai biết chuyện này, nhưng giờ tao biết rồi này. Nếu mày tiếp tục vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con tới giờ này thì không chỉ là bấy nhiêu nữa rồi, vậy sau đó mày có giải quyết chưa, hay vẫn còn tiếp tục thế chấp?"
Ánh mắt trợn trừng trên mặt gã chuyển thành kiêng kỵ. Cặp môi dày của Hà Gia Tuấn mấp máy nhưng không phát ra tiếng, đồng tử vô thức co lại, cổ và nách đều toát mồ hôi nóng hổi. Gã có thể phung phí tiền bạc, nhưng cũng biết mình không thể động vào thứ gì. Suy cho cùng, dù nhà họ Hà có quyền lực đến đâu thì họ cũng không sinh ra được một thằng con trời, khoét một lỗ trên trời rồi vẫn có thể vá lại được. Hà Gia Tuấn không dám nói ra chuyện mình nhắm tới cổ phần, càng không được để Hà Hồng Xương biết.
Hoắc Niệm Sinh hỏi với vẻ thương hại: "Mày sợ à? Sợ cái gì?"
Y rút khăn tay ra lau tay: "Sợ ba mày biết chuyện mày dám bán cổ phần để kiếm tiền sẽ lột da mày, hay là sợ các nhà đầu tư chứng khoán mất lòng tin, ngày mai sàn giao dịch sẽ lột da cả nhà mày?"
Giọng Hà Gia Tuấn khản đặc. Trần Văn Cảng bị Hoắc Niệm Sinh đẩy ra xa rồi, đứng xa nên không nghe rõ lời gã nói.
Hoắc Niệm Sinh khuỵu một chân xuống, thân hình cúi rất thấp, y khẽ mỉm cười bên tai Hà Gia Tuấn: "Mày đã không lo nổi thân mình nữa rồi, coi như tạm tính món nợ này cho tao đi nhỉ. Người của tao đánh mày, so với tao đánh mày, dù sao cũng chẳng khác gì nhau, đúng không nào?" Nói xong, y chống đầu gối đứng dậy.
Khi quay về, Hoắc Niệm Sinh do dự một lát rồi quyết định ném khăn tay đi.
Trần Văn Cảng hạ mắt xuống, đứng trước mặt y, kéo theo một cái bóng mơ hồ lẻ loi.
Hoắc Niệm Sinh lại ôm anh vào lòng, v**t v* lưng anh. Trần Văn Cảng gục trên vai y, người đã ra tay trước bây giờ lại như đang bị tủi thân lắm, cơn kích động đã lắng xuống, nhưng cơ bắp vẫn còn hơi run. Hoắc Niệm Sinh cũng không răn dạy gì, vỗ nhẹ hai cái để an ủi, rồi dẫn anh xuống lầu.
Trong lúc chờ thang máy, Trần Văn Cảng mới hỏi nhỏ: "Sao anh lại ở đây?"
"Người tình cũ của em sắp ra mắt phụ huynh cùng người yêu mới, tôi nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy bất an." Hoắc Niệm Sinh đáp: "Dịp này mà cũng gọi em đến làm gì? Tôi đã bỏ tiền để vào kia mà, ai quan tâm là tôi đến đây để canh chừng hay làm gì nào?"
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng phì cười.
Khi sắp bước ra khỏi cửa, anh đột nhiên nhớ ra: "Đợi đã."
Trở lại quầy lễ tân khách sạn, Hoắc Niệm Sinh thấy anh nói vài câu với nhân viên, sau đó họ lấy chiếc Patek Philippe mà anh đã gửi ra.
Sau khi lấy lại đồng hồ, Trần Văn Cảng định đeo vào tay theo thói quen, nhưng khi dây đồng hồ chạm vào da, anh mới nhận ra mình cũng không sạch sẽ. Hà Gia Tuấn toàn thân dính đầy chất bẩn, anh không tránh khỏi bị cọ phải, lăn lộn trên mặt đất cũng lấm lem bụi, tóc tai bù xù, chẳng trách nhân viên khách sạn lại lén liếc nhìn anh mãi. Anh lặng lẽ thoát khỏi tay Hoắc Niệm Sinh, không cho y chạm vào mình nữa.
Hoắc Niệm Sinh ôm eo anh kéo trở về, thản nhiên nói: "Về nhà đằng nào chẳng phải tắm."
Trần Văn Cảng đi theo y, lên xe rồi mới nghe Hoắc Niệm Sinh cười: "Trước khi đánh người còn nhớ cất đồ quý giá đi à?" Lời trêu chọc nghe vào tai thậm chí còn giống lời khen.
Trần Văn Cảng cúi đầu thất thần. Còn việc giải thích hay không giải thích, thực ra không có gì khác biệt cả. Ban đầu, anh định gặp Hà Uyển Tâm, vì lo lắng cô ả mất kiểm soát cảm xúc hoặc thậm chí đột nhiên nổi điên, trước đó cô ả cũng từng làm trò chặn đầu xe, anh không muốn để cô ả có cơ hội đập phá đồ đạc rồi mình phải hối hận. Cuối cùng, cô ả không làm gì, anh lại vô tình đánh nhau với Hà Gia Tuấn. Cũng gần như nhau cả.
Tài xế đạp ga đi thẳng.
Khách sạn Vương Miện và tất cả mọi người bên trong đều bị bỏ lại phía sau.
Trần Văn Cảng nhìn lại qua tấm kính, thấy nguồn sáng ở cửa khách sạn ngày càng xa dần, cho đến khi rẽ vào góc rồi biến mất hoàn toàn. Anh yên lặng nằm trong lòng Hoắc Niệm Sinh, không hỏi sẽ đi đâu. Cho dù đối phương có đưa anh đến chân trời góc bể, anh cũng sẽ đi theo.
Xe chạy rất lâu, không về cao ốc Vân Đỉnh.
Đi được nửa đường, Trần Văn Cảng đã đoán được đích đến.
Khi mở cửa xe, dưới chân đã là địa bàn của câu lạc bộ Hội Du thuyền, không khí tràn ngập hơi nước từ dòng hải lưu và mùi tanh mặn của thủy triều. Kim Thành là một thành phố ven biển, trong thành phố có rất nhiều tòa nhà, công viên và lối đi dành để ngắm nhìn cảnh biển. Nhưng dù sao thì cuộc sống trần tục cũng lấn át cảnh sắc thiên nhiên, khác với nơi được bao quanh bởi vịnh biển này, gió biển về đêm thổi mạnh vào người, trực tiếp và dữ dội.
Khi đến phòng riêng, Trần Văn Cảng bị Hoắc Niệm Sinh đẩy vào phòng tắm.
Vẫn là một hồ nước nóng được phục vụ chu đáo. Lúc này anh thực sự rất cần một bồn tắm nước nóng, Trần Văn Cảng c** q**n áo bước vào ngay. Mồ hôi trên người bị máy lạnh làm khô, nhưng vết bẩn vẫn không thể biến mất được, làn da dính nhớp toàn mùi tanh mặn được làn nước dịu dàng vỗ về.
Hoắc Niệm Sinh cũng vào phòng tắm, nhưng quần áo vẫn còn nguyên vẹn: "Em ngâm đi."
Trần Văn Cảng mím môi, vươn tay nắm lấy tay y: "Đừng đi."
Hoắc Niệm Sinh giữ nụ cười trêu đùa, cố ý hỏi: "Cần người chà lưng à?"
Y ngồi xuống chiếc ghế cạnh bồn tắm, xắn tay áo lên, nhúng cẳng tay vào nước. Trần Văn Cảng nắm lấy tay y, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay, đầu lưỡi nếm được chút vị nước nhạt nhẽo. Hoắc Niệm Sinh cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, cúi đầu nhìn anh.
Trần Văn Cảng nhìn lại, dán mặt vào bàn tay y. Anh cẩn thận như thế, chỉ hận không thể cứ mười phút lại nhắc nhở bản thân rằng những khoảnh khắc bình thường đến mức tầm thường này đã từng xa vời đến nhường nào trong ký ức quá khứ của mình. Thật ra cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa quen với nó, đôi khi anh cảm thấy như thể mình đang đánh cắp nó lúc Thượng đế đang gật mà thôi. Anh rất sợ Thượng đế sẽ đột nhiên tỉnh giấc, phát hiện ra ở đây có một cái bug cần phải sửa chữa.
Một lúc sau, Trần Văn Cảng hỏi: "Luật sư Chúc có nói cho anh biết việc anh ta điều tra Hà Uyển Tâm không?"
Hoắc Niệm Sinh đáp: "Ừ."
Trần Văn Cảng ngước nhìn y, nhíu mày, nhất thời không biết nên nói tiếp thế nào.
Quả thật đúng như luật sư Chúc đã nói, tìm ra bằng chứng về hành vi từ thời vị thành niên không phải là điều dễ dàng, mà dù cho có tìm ra cũng chưa chắc có thể truy cứu được nhiều trách nhiệm. Nhưng với Trần Văn Cảng, ý nghĩa nằm ở chỗ anh muốn chứng minh cô ả là người như thế nào trong kiếp này. Luật sư Chúc có năng lực, còn Hà Uyển Tâm hiển nhiên vẫn là Hà Uyển Tâm đó, ả không hề thay đổi. Một câu nói khác của luật sư cũng đúng, bản chất con người khó thay đổi, hạng người tàn nhẫn đã phạm tội một lần thì có khả năng sẽ có lần thứ hai.
Vẻ mặt Trần Văn Cảng có vài phần u ám khó hiểu.
Hoắc Niệm Sinh chỉ nhìn người dưới nước. Phòng tắm bị hơi nóng hun lên, y ở trong này, cơ thể cũng nhanh chóng toát mồ hôi, ướt đẫm. Không phải là không thể cùng nhau vào tắm, nhưng nếu c** q**n áo ra thì khó mà đảm bảo là chỉ tắm thôi. Mà trong lòng Hoắc Niệm Sinh đang có rất nhiều điều phải suy nghĩ, y thật sự không chắc thứ mình cần ngay lúc này có phải là một cuộc l*m t*nh hay không.
Y cảm thấy ngày hôm nay Trần Văn Cảng bất thường. Trần Văn Cảng đánh Hà Gia Tuấn không phải là điều gì đáng ngạc nhiên, nhưng khi y bước ra ban công, Hoắc Niệm Sinh chưa bao giờ nhìn thấy anh như vậy. Nếu một người tốt đột nhiên để lộ bộ mặt hung tàn của mình, chắc chắn phải có lý do.
Còn về phần Hà Uyển Tâm... Trần Văn Cảng nằm trên mép bồn tắm, tựa cằm lên tay, anh bất ngờ gọi Hoắc Niệm Sinh một tiếng.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Sao thế?"
Trần Văn Cảng nói: "Em không muốn cô ả có một kết thúc tốt đẹp."
Hoắc Niệm Sinh không hỏi tại sao, chỉ cười rồi đổ một vốc nước lên người anh: "Thế cũng khó trách."
Những cánh hoa hồng trôi nổi trên mặt nước, Trần Văn Cảng nhặt một cánh đưa lên chóp mũi, cánh hoa màu đỏ được bao phủ trong một màng nước dày, phải ở gần mới ngửi thấy hương thơm. Anh thở dài, nhưng không tìm được lời nào để nói: "Không phải vì những lý do ngớ ngẩn như cô ả cướp Trịnh Ngọc Thành."
Hoắc Niệm Sinh thản nhiên nói: "Tôi cũng không nói là nghi ngờ, hơn nữa, chúng ta đã thống nhất ý kiến rồi, hắn có gì đáng để mà để cướp chứ?"
Trần Văn Cảng cong khóe môi cười nhẹ.
Hoắc Niệm Sinh thì liếc một cái nhàn nhạt trên đầu anh. Điều y muốn hỏi hơn là tại sao anh lại quan tâm nhiều đến vậy, vì quá coi trọng chính nghĩa, vì căm ghét bạo lực, hay vì anh đã từng trải qua điều đó?
Lời đến bên miệng lại bị khóa chặt, Hoắc Niệm Sinh cũng không có ý định hỏi thêm. Ít nhất là khi chưa hoàn toàn chắc chắn, y không thích tìm kiếm những manh mối mà mình còn không biết là gì như một con ruồi mất đầu. Đôi khi những chuyện liên quan đến Trần Văn Cảng giống như một mớ dây nhợ hỗn độn khiến y đau đầu, nhưng điều mà Hoắc Niệm Sinh không muốn làm chính là cắt đứt khỏi anh một cách đơn giản thô bạo.
Sau khi tắm rửa, bước ra khỏi phòng tắm nóng nghi ngút khói, Trần Văn Cảng thay quần áo rồi lên giường. Chỉ đến lúc này anh mới có thời gian kiểm tra điện thoại, bên trong đã đầy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Trịnh Bảo Thu là người đầu tiên nhắn tin cho anh, báo rằng hai gia đình đã ăn xong đang chuẩn bị đi về. Có lẽ vì anh mãi không trả lời nên tiếp theo trở thành một trận oanh tạc cuộc gọi. Những cuộc gọi nhỡ có của Trịnh Mậu Huân, của Trịnh Ngọc Thành, của tài xế, thậm chí là của Mục Thanh.
Trần Văn Cảng gửi tin nhắn thoại cho Trịnh Bảo Thu, chỉ kịp giải thích tối nay anh có việc bận. Hoắc Niệm Sinh vừa tắm xong quay ra đã lấy mất điện thoại của anh: "Mặc kệ đi, tôi đã nói với chú rồi."
Trần Văn Cảng mỉm cười, tựa đầu vào vai y. Anh cảm thấy mệt rồi, cả ngày hôm nay thật là tồi tệ. Việc dùng bữa với người nhà họ Hà vốn đã là một tình huống khiến Trần Văn Cảng vô cùng khó xử, cuộc xung đột với hai anh em nhà họ Hà lại càng giống một vở kịch hơn.
Ngày kia mới đến Tết Trung thu, nhưng vì là cuối tuần nên ngày mai anh không phải đi làm. Trần Văn Cảng thậm chí không đặt báo thức, chỉ nằm gọn trong lòng Hoắc Niệm Sinh nhắm mắt lại, yên tâm ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ sâu này rất hiếm hoi, hơn nữa dường như rất dài, nhưng thật ra khi anh tỉnh dậy thì trời vẫn còn tối. Trần Văn Cảng đưa đồng hồ lên trước mắt, mới hơn bốn giờ một chút, nhưng cái giường bên dưới cứ lắc lư dập dềnh, không phải là cảm giác trên đất liền. Anh ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ là kính của cabin tàu, còn bên ngoài chỉ có biển cả mênh mông.
Lúc này, Hoắc Niệm Sinh từ trong buồng lái trở về: "Dậy rồi?"
Trần Văn Cảng sững sờ, vẫn chưa phản ứng nổi: "Chuyện gì thế này?"
Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống bên cạnh anh: "Nếu tôi nói là em mộng du, nửa đêm bắt tôi ra bến tàu, lái tàu ra biển, em có tin không?"
Trần Văn Cảng lắc đầu, lại ngây ra một lúc rồi không nhịn được cười: "Anh định đi đâu vậy."
Hoắc Niệm Sinh vòng tay qua vai anh, hôn lên má anh: "Muốn đi đâu thì đi, chỉ hai chúng ta thôi."
Trần Văn Cảng "ừm" một tiếng.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Không sợ ra biển sao?"
Trần Văn Cảng đáp: "Em chưa bao giờ sợ ra biển."