Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 85

Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống bên giường.

Trần Văn Cảng vẫn còn hơi choáng váng, cúi đầu nhìn lại mình vẫn đang mặc đồ ngủ. Thần thái của anh vẫn còn vẻ ngơ ngác ngây thơ chưa tỉnh hẳn, như thể vẫn chưa hiểu ra làm sao Hoắc Niệm Sinh có thể bế mình lên thuyền mà anh không hề hay biết. Chắc không phải dùng xe đẩy đẩy lên chứ?

Hoắc Niệm Sinh đưa tay v**t v* gò má mềm mại của anh: "Có bán em mất chắc em cũng không biết."

Trần Văn Cảng ngả người ra giường, giọng khàn khàn êm dịu: "Anh định bán đi đâu?"

Hoắc Niệm Sinh cởi giày, nằm xuống: "Bán đến nơi không thể quay lại."

Trần Văn Cảng hỏi: "Thật à?"

Hoắc Niệm Sinh đáp lại bằng nụ cười.

Y gối đầu lên tay, ngang nhiên chiếm cứ vị trí giữa giường. Trần Văn Cảng vắt ngang cả cánh tay lên ngực y, người cũng dán chặt lấy. Nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trên biển rất lớn, thậm chí còn hơi lạnh. Hai người nép sát lại, nhiệt độ cơ thể hòa lẫn vào nhau, chân quấn chặt lấy nhau dưới chăn.

Thân tàu lắc lư, Hoắc Niệm Sinh trở mình, nằm nghiêng sang, cánh tay tì lên gối, tìm kiếm đôi môi người yêu. Môi răng dịu dàng quấn quýt. Ngón tay luồn vào tóc, tiếng thở dài như lời nói mê thoát ra từ cổ họng.

Màn đêm chảy chậm, sóng biển dâng lên rồi lại hạ xuống không ngừng, như nhịp thở của trời và đất. Nhưng hôm nay hơi thở của biển rất gấp gáp, gió thổi vội vàng, thân thuyền lắc lư dữ dội, bầu trời lúc ban mai vẫn đen đặc, có thể thấy rõ là thời tiết không được đẹp cho lắm. Mây chen nhau tầng tầng lớp lớp, không thấy nổi trăng sao trên đầu.

Bên tai Trần Văn Cảng chỉ có tiếng sóng biển xa xa, anh được Hoắc Niệm Sinh ôm vào lòng, cảm giác nhấp nhô này thật sự không đáng kể. Trong phần lớn thời gian, thiên nhiên vốn chẳng hề hiền hòa. Nói một cách chính xác thì không phải là anh không sợ ra khơi. Đây không phải là vấn đề anh có sợ hay không.

Người sinh ra gần biển thì buôn bè bán bãi, đây là di sản đã ăn sâu vào gen của họ. Cha của anh là người nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, lên bờ làm tài xế, nhưng nếu đếm ngược lên thì tổ tiên nhà anh đời đời đều là ngư dân. Họ không còn lựa chọn nào khác, quen với biển cả, rồi lao mình ra biển, mỗi lần ra khơi đều có thể sẽ không bao giờ quay trở lại, đây là lẽ dĩ nhiên để sinh tồn.

Ở kiếp trước, thật ra Trần Văn Cảng đã ra khơi nhiều lần, là nhiều năm sau khi Hoắc Niệm Sinh qua đời. Anh nhớ lại trải nghiệm của mình lúc đó, quy kết lại thành vì mình không tìm được điểm tựa trong cuộc sống. Kèm theo cả một chút xu hướng tự hủy hoại bản thân vì chán ghét thế giới, anh đã làm rất nhiều việc mạo hiểm, không coi trọng mạng sống. Anh thậm chí còn tự mình lái một chiếc thuyền buồm nhỏ vượt đại dương, gặp phải vô số vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn trở về nguyên vẹn. Có lẽ là vì vẫn chưa đến lúc ông trời mang anh đi.

Sau này Trần Văn Cảng lại theo tàu hàng đi biển, thuyền trưởng không dám đuổi ông chủ xuống, thuyền viên cũng đành phải chấp nhận cho anh cùng ăn cùng ở trên thuyền trong nỗi kinh ngạc. Thật ra thì một khi đã ra khơi, chẳng ai còn để ý đến anh nữa. Phần lớn thời gian, cuộc sống trên thuyền chỉ có buồn chán vô tận. Nhưng buồn chán vẫn tốt hơn là rơi vào tình huống nguy hiểm.

Trần Văn Cảng vẫn nhớ lần nguy hiểm nhất là khi họ gặp phải sóng giết người trên biển - đó là cách gọi của thuyền viên, sức gió cấp 10 tạo ra những con sóng dữ dội có thể phá hủy bất cứ thứ gì, boong tàu liên tục bị nước biển đánh vào, nếu có ai bị cuốn xuống nước thì thật sự không còn cơ hội sống sót trở về. Những con sóng đen nhìn từ xa cứ như đã đông đặc lại, như những ngọn núi vô cùng nặng nề, đè xuống một cách khủng khiếp, con tàu thép kéo dài hơi tàn ở giữa.

Những tia sét chói lòa đánh từ trên trời xuống mặt biển, một dải ánh sáng thô dày, tưởng chừng nắm lấy nó là có thể trèo lên tới trời. Nhưng con người không thể leo lên đó được, ranh giới giữa sống và chết mong manh như sợi chỉ.

Thân thuyền cứ liên tục nhấp nhô lên rồi xuống, bị hất tung lên rồi rơi xuống, như một con tàu cướp biển hoàn toàn mất kiểm soát. Sau một ngày đêm dằn vặt, ai cũng ôm bồn cầu mà nôn thốc nôn tháo, kể cả những thuyền viên dày dạn kinh nghiệm nhất, cabin bừa bộn lôi thôi như vừa trải qua một thảm họa.

Trước nguy cơ tai họa đang rình rập, thuyền trưởng báo với Trần Văn Cảng rằng các máy móc quá tải đang liên tiếp bị hỏng. Nơi neo đậu gần nhất vẫn còn cách xa hơn một trăm hải lý, nhưng con tàu của họ không thể tiến về phía trước, ngược lại còn bị đẩy lùi mấy chục hải lý chỉ sau một đêm, ngày càng xa khỏi hy vọng được an toàn.

Cơn bão kéo dài đã vài chục giờ mà không dừng lại. Qua cửa sổ, anh thậm chí còn tận mắt chứng kiến bão lật úp một con tàu khác ở đằng xa, nhấc một đầu tàu lên như đồ chơi trẻ em, lật ngược lại, rồi thả rơi thẳng đứng ở góc 90 độ. Một thuyền viên trẻ hỏi có cần phải đi cứu hộ không, đại phó và phó hai hạ giọng đáp lại gì đó, nhưng thực ra chính họ cũng đang gặp nguy hiểm, xung quanh chìm trong bầu không khí u ám và tuyệt vọng. Có người cầu khẩn Phật và Bồ Tát, người thì cầu nguyện với Mẫu Tổ, người khác lại đang gọi tên Chúa Jesus.

Lúc đó, Trần Văn Cảng đã nảy ra một ý nghĩ, có lẽ số phận của mình sẽ kết thúc ở đây. Nếu con tàu của họ cũng không may bị chìm, có lẽ đây sẽ là chốn về phù hợp nhất với anh. Tự cổ chí kim có vô số linh hồn bị chôn vùi trong lòng biển cả, liệu họ có nơi nào để về không, cuối cùng họ có thể tụ họp lại dưới âm phủ hay không?

Nhưng các thuyền viên rõ ràng là nghĩ khác với anh, ai cũng có gia đình đang chờ đợi họ bình an trở về. Có người mắng rằng sau này dù có được trả bao nhiêu tiền cũng không dám ra khơi nữa, nhưng thực ra chỉ đang than vãn thôi, nếu lần này số phận có ưu ái, lần sau họ vẫn phải ra khơi kiếm sống.

Trần Văn Cảng loạng choạng trở về phòng, sau mấy chục giờ trên tàu, về cơ bản là mọi người đều đi như thế. Anh nắm chặt chiếc giường được gắn chặt xuống sàn, gân xanh nổi lên trên cánh tay, sau một lúc do dự, anh vẫn quỳ xuống, cầu nguyện với Thượng đế mà anh thậm chí còn không biết đang ở đâu.

Sau đó, không biết là thần Phật do ai cầu xin đã hiển linh, cuối cùng họ vượt qua được cơn bão, con tàu cập bờ an toàn. Du Sơn Đinh và Amanda thay nhau mắng anh một trận, nói rằng việc làm này quá nguy hiểm, rồi về sau Trần Văn Cảng dần mất hứng thú. Những ngày chờ đợi cái chết chỉ còn lại cái cảm giác dài dòng và tê liệt.

Anh lắng nghe tiếng sóng biển, chậm rãi nhắm mắt lại, cuộn mình trong vòng tay Hoắc Niệm Sinh, hai người lại nằm bên nhau ngủ một lúc.

Khi thức dậy thì quả nhiên là trời âm u.

Mặt trời ló dạng, nhưng vẫn trốn sau những đám mây, chẳng thấy tung tích đâu. Cả bầu trời trở nên trắng xóa, lạnh lẽo và vô cảm như kim loại. Phía chân trời ẩn hiện đường nét của đảo nhỏ và núi non, trông khá thú vị trong thời tiết này, sương mù nhạt nhòa, mơ hồ huyền ảo, như một thiên đường xa vời không thể chạm tới, tưởng như có thể nghe thấy âm thanh mông lung thần tiên. Dù thật sự lên được đảo, có lẽ đập vào mắt cũng chỉ là đá và rừng cây chưa được khai phá.

Gió đã yếu hơn nhiều, Trần Văn Cảng dựa vào lan can nhìn xuống biển phía dưới.

Hoắc Niệm Sinh tiến đến hỏi: "Em đang nghĩ gì?"

Anh nhìn Hoắc Niệm Sinh bằng ánh mắt dịu dàng: "Khi nào chúng ta trở về?"

Hoắc Niệm Sinh dựa vào mạn thuyền, cười nói: "Hôm nay không quay về nữa nhé?"

"Anh nói nghiêm túc à?" Trần Văn Cảng mở to mắt. Anh vẫn đang nghĩ về bữa tiệc gia đình của nhà họ Trịnh, ban đầu anh nghĩ tối nay là phải về, vậy thì ngày mai có thể bắt kịp, huống hồ gì nhà họ Hoắc cũng sẽ có một cuộc họp mặt gia đình, anh nhắc nhở: "Ngày mai là Tết Trung thu."

"Về cũng chẳng có gì hay ho." Hoắc Niệm Sinh nói: "Chỉ là một bữa cơm ở nhà, quy trình năm nào cũng vậy thôi."

Trần Văn Cảng còn đang do dự, Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Sao thế, em phải diễn thuyết gì à?"

Anh lại suy nghĩ, cuối cùng mỉm cười: "Anh nói đúng, em quá coi trọng bản thân mình, không có em thì cũng chẳng sao cả."

Hoắc Niệm Sinh đổi tư thế: "Hay là em đặc biệt thích cảm giác gia đình đông người tụ họp?"

Trần Văn Cảng nói: "Cũng không đến mức ấy. Thật ra mặc dù tất cả đều là họ hàng nhưng không phải ai cũng quen thân với nhau, vai trò của bọn em cũng giống như phục vụ thôi, có khách đến thì nhận quà, cất quần áo, bưng trà rót nước. Nói trắng ra thì cũng giống như chân chạy vặt."

"Bọn em? Ngoài em ra thì còn ai?"

"Được được, chỉ có em." Trần Văn Cảng giơ ngón trỏ lên đặt trên miệng y: "Đừng thẳng thừng như vậy, không về là được rồi mà."

Trên thuyền không có WiFi, càng không có sóng điện thoại, cách duy nhất để liên lạc là dùng điện thoại vệ tinh. Hai người trở về cabin, Trần Văn Cảng nghe thấy Hoắc Niệm Sinh gọi cho Hoắc Chấn Phi thật. Y thích gì làm nấy, không thèm báo trước với ai, khiến Hoắc Chấn Phi chỉ biết bất lực kêu ca vài câu.

Trần Văn Cảng cũng nhìn xuống điện thoại của mình, nhưng điện thoại mà không có kết nối internet thì cũng chỉ là cục gạch. Yên tĩnh hoàn toàn, không có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào. Cái cớ không có sóng có thể giải quyết được mọi chuyện. Không cần phải suy nghĩ xem nên gửi tin nhắn chúc mừng cho ai, không cần phải giải thích với ai xem mình sẽ đi đâu, hay là phải cân nhắc từng câu từ để giải thích lý do tại sao vắng mặt. Dù người khác có việc, muốn tìm cũng chẳng thể tìm được anh.

Trần Văn Cảng từ bỏ việc suy nghĩ, anh tin tưởng Hoắc Niệm Sinh một cách mù quáng, nếu y thấy ổn thì sẽ không thành vấn đề. Trở về nhà để mà chen chúc hầu hạ một nhóm người chắc chắn không thể thoải mái bằng việc hai người dành thời gian riêng tư và thư giãn với nhau. Đây là biển cả, không có ai khác, bất kể làm gì cũng sẽ không có ai nhìn thấy, cũng không có những ánh nhìn trách cứ hay mong đợi điều gì.

Mặc dù không có sóng điện thoại nhưng ngày hôm đó không hề buồn chán. Hoắc Niệm Sinh xuống nước bơi hai vòng. Trước khi xuống, Trần Văn Cảng đổ kem ra lòng bàn tay, thoa kem chống nắng cho y. Hoắc Niệm Sinh c** tr*n, vai rộng lưng rộng, cột sống lõm xuống một rãnh sâu, cơ lưng vạm vỡ chắc khỏe ở cả hai bên, đến vòng eo thì thắt vào trong, các đường nét do thường xuyên rèn luyện tràn đầy sức mạnh.

Trần Văn Cảng ngước nhìn y, thoa kem một hồi rồi chẳng hiểu sao tay anh lại bị dẫn đến một nơi không nên đến. Anh mỉm cười đẩy Hoắc Niệm Sinh, bị kéo xuống nước, bèn bơi cùng y một lúc.

Hoắc Niệm Sinh ngâm mình trong nước biển, nắm tay anh áp vào miệng: "Tôi tưởng em không cho tôi ra khơi là vì sợ nguy hiểm."

Trần Văn Cảng chỉ cười, vỗ nước vào mặt y: "Em gan dạ hơn anh nghĩ đấy. Anh cứ thử xem."

Chơi đủ rồi thì quay lên tàu ngồi, mặt trời không cần ló dạng thì nắng cũng đã đủ gắt, Trần Văn Cảng phơi nắng mà hai má nóng bừng, phải về lấy một ly nước đá. Con tàu được trang bị đầy đủ mọi thứ, từ nước ngọt, thực phẩm, nhu yếu phẩm hàng ngày, khăn lông và quần áo, ở trên biển vài ngày cũng không thành vấn đề. Trong tủ lạnh có các sản phẩm bán thành phẩm, chế biến đơn giản là có thể ăn được. Anh mở cửa tủ lạnh, nhìn thấy có cả một chiếc bánh sinh nhật trong hộp.

Đến xế chiều, bầu trời quang đãng trở lại, ánh hoàng hôn chiếu sáng bầu trời khá lâu, như ngọn lửa dữ dội lan rộng xuống biển. Khi mặt trời lặn, trên bầu trời đêm xuất hiện vài ngôi sao thưa thớt, tôn lên mặt trăng tròn sáng chói lấp lánh, rắc vầng sáng của nó xuống thế gian.

Hai người ngồi trên sô pha ở boong tàu, bữa tối là mì Ý sốt thịt cà chua và bít tết tiêu đen. Mì Ý chỉ cần nấu chín, sau đó thêm nước sốt lên, thịt bò đã ướp sẵn, chỉ cần kiểm soát nhiệt độ chiên sơ là xong, Hoắc Niệm Sinh rót thêm chút rượu vang trắng.

Trần Văn Cảng bị dụ uống vài ly, sau đó chẳng hiểu sao lại bị đè xuống boong tàu.

Hoắc Niệm Sinh cúi người, âu yếm anh.

Gió biển cuốn qua quần áo trên sàn.

Thần Vệ Nữ khỏa thân khi vừa được sinh ra từ biển, nàng là nữ thần tình yêu và sắc đẹp. Hoắc Niệm Sinh nheo mắt, y tựa như một người lái đò đã dành nửa đời mình chèo thuyền, vượt qua đại dương bao la trên chiếc thuyền nhỏ, bốn bề là nước, không thấy bờ. Y cúi đầu nhìn xuống, bên dưới chỉ còn lại vực sâu vô tận. Mặt biển chia cắt ra hai thế giới, dưới nước là cơn ác mộng lạnh lẽo, còn trên mặt nước là ánh dương miền cực lạc.

Y lạc đường trong vầng hào quang này, quên mất mình đang đi đâu.

Y chỉ biết nhìn chăm chú vào sao Kim thuộc về Thần Vệ Nữ trên biển.

...

...

Sau 12 giờ đêm, Trần Văn Cảng không còn để ý đến thời gian nữa, chỉ nghe y thì thầm vào tai: "Chúc mừng sinh nhật."

Anh gục vào vai Hoắc Niệm Sinh, nghiến răng không nói nên lời.

Hoắc Niệm Sinh chậm lại, cúi xuống hôn lên mắt anh: "Mặc dù là sinh nhật em, nhưng thật ra người nhận được quà là tôi." Giọng y khàn khàn mà dịu dàng, pha lẫn chút lười biếng vì chưa được thỏa mãn. "Hai mươi mốt năm trước em đến với thế giới này, đó là món quà tuyệt vời nhất của tôi."

Men tình vừa dịu, Trần Văn Cảng ôm lấy y, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, bất ngờ nói: "Em thương anh."

Hoắc Niệm Sinh ôm anh, im lặng không nhúc nhích, như thể không nghe thấy gì.

Trần Văn Cảng áp sát vào ngực y, khóe môi vẽ ra lên nụ cười: "Sao thế, câu này không hay à?"

Hoắc Niệm Sinh siết lấy anh thật chặt, như muốn hòa lẫn anh vào máu xương mình. Vô vàn câu đố cản trở tầm nhìn của y, nhưng đột nhiên một luồng sáng trắng bùng nổ, như mang đến một điều thần bí diệu kì. Y không nhìn rõ gì cả, chỉ nói với giọng trêu chọc: "Nói thêm vài lần nữa."

Y cúi đầu, đòi hỏi môi anh: "Nói thêm vài lần nữa mới cảm giác được là hay hay không."

Trần Văn Cảng khẽ cong môi, ghé vào tai y, thì thầm một câu.

Hoắc Niệm Sinh ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: "Không dễ gì." Y than thở với chính mình: "Gióng trống khua chiêng đi lấy lòng, nào là lái tàu nào là ra khơi, đúng là trăm cay nghìn đắng cũng không ngoảnh lại, mới đổi được một câu này."

Hai tay Trần Văn Cảng bám lấy y, lúc đầu còn mỉm cười, anh ôm lấy Hoắc Niệm Sinh, nhưng ở nơi mà y không nhìn thấy, nét cười dần dần nhạt đi.

Thực ra, bản thân anh không phải là người quan tâm đến chuyện yêu hay không yêu, ít nhất anh không tin rằng việc này có thể tùy tiện nói ra. Sâu thẳm bên trong, Trần Văn Cảng vẫn rất tự ti, bất kể anh có dùng bao nhiêu hào quang để tô vẽ bản thân. Anh chưa bao giờ chắc chắn rằng mình là người xứng đáng được yêu thương, nên cũng không có đủ can đảm để nhận lấy tình yêu của người khác. Còn về khả năng chủ động yêu thương người khác thì hoàn toàn không đạt chuẩn.

Tất nhiên, nếu đối phương chỉ cần nghe câu này thì... xem đi, cũng không khó để thốt lên. Nó như một mong ước chưa thành hiện thực, cuối cùng anh đã nói với Hoắc Niệm Sinh, trong lòng lại rối bời, thực ra anh cũng không chắc chắn mong muốn này là của đối phương hay chỉ là sự cố chấp của chính mình nữa. Cùng lắm thì chỉ có thể nói rằng, có còn hơn không nhỉ.

Hoắc Niệm Sinh nằm xuống, ôm anh vào ngực: "Sao lại không vui rồi?"

Trần Văn Cảng lắc đầu, nhìn khuôn mặt y: "Không phải, thực ra em rất vui."

Hoắc Niệm Sinh hôn anh, phát hiện lắm khi y có thể nhìn thấu anh hơn cả tưởng tượng của bản thân lẫn của Trần Văn Cảng. Giống như bây giờ, lòng y vốn ấm áp, lại vừa mềm yếu vừa thương cảm: "Chỉ là nói đùa thôi. Tôi cũng thương em, nhé?"

Trần Văn Cảng trầm ngâm nhìn lại, Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, bỗng nhiên vận sức bế anh lên. Anh muốn giãy giụa theo bản năng, nhưng Hoắc Niệm Sinh nói: "Yên nào, nếu không giữ được là cả hai chúng ta sẽ cùng ngã đấy."

Trần Văn Cảng bèn ôm lấy cổ y, bình tĩnh lại, đặt trọng tâm cơ thể mình chồng lên trọng tâm của y. Anh còn chưa mặc quần áo, trong khi Hoắc Niệm Sinh vẫn còn mặc nguyên, lớp vải thô ráp cọ xát vào da thịt, cảm giác xấu hổ đánh úp lên.

Hoắc Niệm Sinh trở về cabin, đặt người nặng trĩu trong tay lên giường. Trần Văn Cảng lập tức bò ra khỏi giường, muốn vào nhà vệ sinh tắm rửa. Hoắc Niệm Sinh đột nhiên nhào lên, nắm lấy mắt cá chân anh: "Nói lại lần nữa."

Trần Văn Cảng bị y kéo về, do dự một lúc rồi làm theo.

Hoắc Niệm Sinh thỏa mãn khen: "Ngoan lắm."

---

Tác giả nhắn gửi:

Kinh nghiệm đi biển trong bài viết này tham khảo từ các video và chia sẻ kinh nghiệm thực tế của các thủy thủ.

Bình Luận (0)
Comment