Người giúp việc già tỏ ra không vui. Ông ta đã phục vụ trong dinh thự này nhiều năm, những sợi bạc trên mái tóc của ông ta dường như đều tượng trưng cho công lao. Sau mấy chục năm vất vả, nhà tổ họ Hoắc cũng là địa bàn của ông ta. Bây giờ bắt ông ta phải cúi đầu trước một người không danh chính ngôn thuận trên địa bàn của mình thì quả thật là không còn thể diện gì.
Ông ta đứng yên. Trần Văn Cảng tự cởi áo khoác, Hoắc Niệm Sinh nhận lấy, giơ lên. Sau ba giây, đối phương mới chịu nhượng bộ, miễn cưỡng cầm lấy mang đi treo lên. Bấy giờ Hoắc Niệm Sinh mới đưa hộp cho ông ta: "Cũng không nhìn lại xem hôm nay là ngày gì. Bác Trung, bác có vai vế cao, nhưng cũng đừng có ỷ già mà làm quá lên."
Trần Văn Cảng vẫn giữ im lặng.
Người giúp việc già nhận món quà, quay đầu đi thẳng.
Họ đến sớm, gia đình Hoắc Chấn Phi vẫn đang ăn sáng trong phòng ăn: "Hai người có muốn ăn gì không?"
Hoắc Niệm Sinh nghênh ngang ngã người ra sau ghế, than phiền: "Thôi bỏ đi, không có tâm trạng."
"Ờ, bác Trung nữa à." Hoắc Chấn Phi đã nghe nói chuyện cãi vã ở cửa rồi. "Dù sao ông ấy cũng đã chăm sóc ông nội nửa đời rồi. Ngay cả ba anh và ba chú từ khi chào đời cũng do ông ấy chăm sóc cả, coi như là có công lao với cả nhà, anh còn phải nhường ông ấy, hai người cũng không cần để bụng chuyện của ông ấy làm gì."
Hoắc Niệm Sinh làm ra vẻ mặt khoa trương: "Nhiều năm trước khi em mới đến đây cũng dùng chiêu bài này rồi, sao bây giờ vẫn vậy? Đã trèo qua đầu chủ nhà rồi kìa, còn công lao với cả nhà gì nữa, sau này anh lên làm chủ, anh cũng không thể trị được ông ta à?"
Hoắc Chấn Phi chỉ cười: "Vấn đề không phải là có thể trị hay không. Coi như nể mặt thế hệ trước, cũng phải khoan dung."
Hoắc Niệm Sinh gắp một cái bánh bao cua bỏ vào miệng: "Nếu mà là em, cũng chỉ giữ lại một thời gian thôi, sau này đá ra ngoài là xong."
Sau này mà y nói... là sau khi Hoắc Khải Sơn qua đời. Hoắc Chấn Phi liếc nhìn về phía Trần Văn Cảng.
"Cũng không phải lần đầu tiên như vậy rồi, trước kia chú cũng chưa từng khó chịu gì, bây giờ định làm sao?" Anh ta hạ giọng hỏi: "Vừa mới đưa người về nhà, đã biểu diễn màn nổi trận lôi đình vì mỹ nhân?"
Hoắc Niệm Sinh cười khẩy, miệng nói không ăn nhưng lại gắp thêm một cái bánh bao thịt nướng khác đưa lên, một miếng là hết một cái.
Trần Văn Cảng nhìn quanh, lúc này Giang Thái không có mặt tại bàn. Thư ký của Hoắc Chấn Phi đã chuyển trường cho cô bé, bình thường cô bé vẫn ở trong trường, nhưng bây giờ cũng phải đón về rồi mới phải.
Hoắc Chấn Phi quay sang anh, như muốn giải thích, hắng giọng nói: "Là tại con bé không muốn ăn cùng chúng tôi. Nó muốn ăn trong phòng mình."
Con trai anh ta, Hoắc Dữ Tường, lại rất tò mò về Trần Văn Cảng, cậu nhóc lại gần: "Nổi trận lôi đình vì mỹ nhân nghĩa là sao?"
Vợ của Hoắc Chấn Phi thì khá lịch sự, khẽ mắng nó: "Đừng vô lễ."
Cái thai thứ hai của chị ta đã hiện rõ, bụng hơi nhô lên. Chị ta xoa đầu con trai: "Được rồi, ăn xong rồi thì ra chơi với anh... với chú này đi. Đây là lần đầu tiên chú Trần đến nhà, con dẫn chú ấy đi tham quan nhà, được không?"
Chú Trần mỉm cười thân thiện, Hoắc Dữ Tường nhìn mà đơ cả người, rồi gật đầu, nhảy khỏi ghế, nắm lấy tay anh.
Hai anh em Hoắc Niệm Sinh và Hoắc Chấn Phi thì vào phòng làm việc.
Trần Văn Cảng ngước lên nhìn, một người trông giống y tá đang bưng khay bước lên cầu thang.
Hoắc Dữ Tường rất nhiệt tình, dẫn Trần Văn Cảng đi tham quan quanh dinh thự: "Đó là bếp, đây là nhà kính... Nhìn này, đây là dâu tây con trồng." Cậu nhóc lục lọi, rồi nhặt một hộp bi ve trên bệ cửa sổ nhà kính. "Đây là quà của cháu trai ông Trung tặng con."
Cậu nhóc ngồi xổm xuống đất, đặt một viên trước mặt mình, ngón tay cái búng một viên khác, hai viên bi thủy tinh va vào nhau. Hoắc Dữ Tường thè lưỡi: "Chỉ khi nào Phi Phi đến có người chơi với con. Mẹ con nói chơi cái này không đẹp mắt, có thời gian thì tập bóng chày còn hơn."
Trần Văn Cảng mỉm cười, cũng ngồi xổm xuống, nháy mắt với cậu nhóc, thì thầm: "Chú cũng chơi với con được."
Hoắc Dữ Tường mừng rỡ, đào hai cái hố nhỏ dưới đất, hai chú cháu ngồi xổm trong nhà kính chơi bắn bi. Cậu nhóc chổng mông quỳ dưới đất, đến khi nhớ ra thì quần đã dính đầy đất. Nó lồm cồm bò dậy, lo lắng vỗ vào đầu gối.
"Không sao không sao." Cậu nhóc tự an ủi: "Chỉ hơi dơ một chút thôi, chú đừng nói với ba con."
Trần Văn Cảng bật cười, vẫy tay gọi nó, giúp nó phủi sạch đất bẩn trên mông.
Hoắc Dữ Tường ôm mông, ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy rất yên tâm.
Trần Văn Cảng nắm tay cậu nhóc, hai người lén la lén lút trở vào nhà.
Hoắc Dữ Tường đang định lén đi rửa tay thì lại buồn tiểu: "Chú đợi con một chút, con muốn đi vệ sinh."
Trần Văn Cảng bèn đứng ở chân cầu thang đợi nó.
Có một bức tường ảnh ở góc, anh ngước lên nhìn, đủ mọi kiểu ảnh gia đình được đóng khung treo ở đó. Trần Văn Cảng cố gắng tìm Hoắc Niệm Sinh trong số những gương mặt cũ này, nhưng không hề dễ dàng, vì tần suất xuất hiện của Hoắc Niệm Sinh rất ít.
Một khuôn mặt quen thuộc thoáng qua khóe mắt anh, khiến anh suýt nữa thì nhận lầm, nhưng khi nhìn kỹ thì vẫn không phải. Một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt tuấn tú, đôi mắt hoa đào đa tình xếch lên, đứng giữa cha mẹ mình, hai bên là ba người em trai.
Đây hẳn là Hoắc Phụng Lai đó rồi. Mặc dù biết người đàn ông này lăng nhăng và vô trách nhiệm, nhưng vẻ ngoài của ông ta vẫn đủ sức đánh lừa mọi người, lắm tiền lại đa tình, như một siren biết hát, chẳng trách luôn có những người phụ nữ bị quyến rũ, cứ thay phiên nhau lao vào, dù là vì tiền hay vì bản thân ông ta.
Hoắc Niệm Sinh thật sự quá giống cha ruột, nhưng xét về ngoại hình thì phải công nhận là con hơn cha. Có vẻ như y đã thừa hưởng tất cả các gen tốt từ cha mẹ mình, Hoắc Phụng Lai trông tương đối nữ tính hơn một chút, nhưng cái vẻ kiêu ngạo và khinh miệt trong mắt họ thì như cùng một khuôn đúc ra.
Trần Văn Cảng thất thần nhìn Hoắc Phụng Lai, không biết đang nghĩ gì.
Lúc này, có người tiến lại gần từ phía sau: "Đang xem ảnh à? Đây là lịch sử được truyền qua nhiều thế hệ của gia tộc chúng tôi."
Trần Văn Cảng quay lại. Hoắc Anh Phi từ hành lang đi dọc theo bức tường đến gần anh. Gã lang thang một mình, Trần Văn Cảng lùi lại nửa bước, nở một nụ cười lịch sự nhưng hời hợt.
Hoắc Anh Phi dường như không quan tâm, ngay cả chuyện xấu hổ bị Hoắc Niệm Sinh đấm cũng như chưa từng xảy ra. Gã chỉ vào một bức ảnh đóng khung treo trên tường ở gần phía dưới: "Bức ảnh gia đình này có đủ người nhất, chụp khi bà nội còn sống, năm đó Hoắc Dữ Tường vừa mới chào đời."
Trong ảnh, Trần Văn Cảng quả thật đã nhìn thấy vợ của Hoắc Chấn Phi đang bế đứa con còn bọc tã trên tay. Cuối cùng anh cũng tìm thấy Hoắc Niệm Sinh trong bức ảnh này, y đứng ở ngoài rìa xa nhất, tay đút túi quần, nhìn vào ống kính một cách thờ ơ. Phía trên là ảnh cưới của Hoắc Chấn Phi thời trẻ, vợ anh ta mặc váy cưới trắng tinh khôi thánh thiện, khung cảnh rất tráng lệ.
Hoắc Anh Phi nở nụ cười đầy ẩn ý, nhớ lại: "Đám cưới của họ được giới truyền thông đưa tin là 'đám cưới thế kỷ', chỉ riêng tiền tổ chức đã là 100 triệu, môn đăng hộ đối, tất cả những nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh, văn hóa thể thao đều có mặt để chúc mừng, vậy mới ra dáng một đám cưới của gia đình danh giá. Nói đến chuyện này, tôi nhớ khi Dữ Tường chào đời, ông nội tôi đã rất vui mừng vì có cháu trai đích tôn, ngay trong ngày đặt tên là tặng cho nó một chiếc du thuyền mang tên của nó luôn. Ờ... cậu thì chắc không thấy lạ đâu hả? Dù sao thì Hoắc Niệm Sinh cũng đã tặng cậu một chiếc thuyền kiểu đó mà. Nhưng mà nó thì không sánh được với ông nội. Lúc đó chị dâu còn đang ở cữ, ông nội đã thưởng cho chị ta một căn biệt thự trị giá 50 triệu cộng thêm 200 triệu tiền mặt nữa đấy. Nếu không thì tại sao bây giờ chị ta lại vội có thêm đứa nữa?"
Trần Văn Cảng hiểu ý, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Hoắc Anh Phi nhìn bụng anh như ám chỉ: "Thật đáng tiếc, cậu mà có thể sinh con thì nhà này cũng không xử tệ với cậu rồi. Cậu nói xem có phải làm phụ nữ thì tốt hơn không nhỉ? Kiếm tiền thì dễ, lại hợp pháp, làm vợ nhà giàu cũng là đương nhiên."
Gã lại cảm thán một cách độc ác: "Thật đáng tiếc cho cậu đấy, ngay từ giới tính đã thiệt thòi rồi. Cậu với Hoắc Niệm Sinh ngoài miệng thì nói là cưới, cùng lắm chỉ là tự an ủi mình thôi, nó lừa cậu cũng ra dáng quá chứ gì, hay là chính cậu cũng tin thật? Lén đi nước ngoài, lén tổ chức lễ cưới, thậm chí không có một vị khách quan trọng nào, các người gọi đó là đám cưới hay là chơi đồ hàng? Nó đối xử với cậu như vậy, chắc cũng chẳng coi trọng cậu cho lắm ha. Cậu thực sự không biết người khác đang chúc phúc hay chỉ đang cười nhạo à? Nói thẳng ra, hộ khẩu của Hoắc Niệm Sinh trong nước vẫn ghi là chưa kết hôn, cho nên dù có cưới người phụ nữ khác cũng không bị coi là phạm tội đâu, cậu nên suy nghĩ kỹ đi."
Trong phòng làm việc, Hoắc Chấn Phi phủi tàn thuốc rồi nói: "Cứ vậy đi."
Hoắc Niệm Sinh hạ đôi chân đang bắt chéo xuống, đứng dậy kéo gấu áo, liếc nhìn anh ta.
Hai người lần lượt ra khỏi phòng làm việc, đi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy có không chỉ một người đang đứng ở góc cầu thang.
Trần Văn Cảng bỗng cảm thấy dưới nách bị siết lại, hai chân bay lên không trung. Hoắc Niệm Sinh đi đến phía sau anh, nâng anh lên như đang đùa giỡn. Anh vốn đang cau mày trừng Hoắc Anh Phi, lúc này giật mình kêu lên, rồi hạ giọng thì thầm: "Làm gì vậy? Đừng đùa nữa, thả em xuống."
Hoắc Niệm Sinh nghe lời đặt anh xuống, khoác tay lên vai Trần Văn Cảng, giễu cợt Hoắc Anh Phi bằng giọng điệu bất cần đời: "Anh ghen tị người ta là phụ nữ, hay ghen tị vì người ta có 200 triệu? Nếu muốn thì tự đi kiếm vợ đi, mà thôi, anh cắt cái bên dưới đi thì nhanh hơn."
Hai người họ ở phía sau đã nghe lọt tai vài câu. Hoắc Chấn Phi thoáng nghe gã kéo vợ con mình ra làm bia đỡ, cảm thấy không vui, vậy nên không ngắt lời, bầu không khí lập tức đông cứng lại. Hoắc Anh Phi sa sầm mặt, hai con mắt đảo tròn.
Lúc này Hoắc Dữ Tường từ trong nhà vệ sinh chạy ra: "Con cũng muốn bay!" Cậu nhóc nhạy bén đoán ý, lén nhìn cha mình một cái, nói bằng giọng yếu ớt hơn: "Chú họ... con cũng muốn."
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, rồi xốc nó lên phóng qua tầng dưới. Hoắc Dữ Tường kêu lên phấn khích. Hoắc Chấn Phi đi theo sau, lớn tiếng mắng con trai, không cho nó la hét trong nhà nữa. Trần Văn Cảng đuổi theo bước chân của Hoắc Niệm Sinh.
Có tiếng ồn ào ngoài cửa, quản gia dẫn vài người trẻ tuổi trong nhà họ Hoắc vào, mọi người nhìn nhau. Mấy người kia tiến lại chào hỏi, ánh mắt tò mò đầy vẻ thăm dò đồng loạt hướng về phía Trần Văn Cảng.
Hoắc Niệm Sinh khoe khoang là đi nước ngoài để kết hôn, mà đối tượng lại có thể quyến rũ được một tay chơi như y đã sắp trở thành hình tượng hồ ly tinh trong miệng giới buôn chuyện. Có vài người trước đây đã từng nghe nói đến, những người khác lại hoàn toàn không biết gì. Dù là ai đi nữa cũng không thể tránh khỏi phải nhìn thêm vài cái xem vị Đát Kỷ giới tính nam này trông như thế nào.
Hoắc Niệm Sinh lười giao lưu, vác luôn Hoắc Dữ Tường ra nhà sau, Hoắc Dữ Tường cũng không quên Trần Văn Cảng, đưa tay giục anh đi theo. Trần Văn Cảng mỉm cười, đóng cánh cửa kính lại, để lại một bóng dáng cao gầy.
Đến trưa thì mở tiệc.
Hoắc Khải Sơn đã quá gầy yếu, cần nghỉ ngơi nên đến khi mọi người đông đủ rồi vẫn chưa xuống. Bệnh nhân không chịu nổi tiếng ồn. Bữa tiệc sinh nhật này được tổ chức long trọng, nhưng lại không có khung cảnh khách quý chật nhà, mà chỉ có con cháu trong nhà đến chúc mừng, đa số vẫn là thành viên nam giới của nhà họ Hoắc, ngồi đủ mỗi một bàn, thậm chí con gái đã lấy chồng xa còn không gọi về.
Trần Văn Cảng ngồi cạnh Hoắc Niệm Sinh, nếu không thì có lẽ anh đã phải đối diện với Hoắc Mỹ Khiết.
Người cháu gái duy nhất có mặt là Giang Thái, đến giờ ăn rồi cô bé mới rề rà đi ra khỏi phòng mình. Lần này, lỗi không phải ở trẻ con vị thành niên không hòa đồng, mà vì cô bé và Trần Văn Cảng trở thành hai nhân vật nổi bật nhất bàn, mọi ánh mắt đều dõi theo từng cử chỉ của họ.
Nhà bếp phục vụ cho mỗi người một chén canh gà tiềm bong bóng cá với ốc biển, nhưng chia đến chỗ hai người họ lại hết.
Hoắc Niệm Sinh đẩy phần của mình đến trước mặt Trần Văn Cảng rồi ngẩng đầu lên, mấy ánh mắt thăm dò vội quay đi nơi khác.
Trần Văn Cảng khẽ lắc đầu: "Anh ăn đi."
Hoắc Niệm Sinh vẻ mặt lạnh nhạt, múc một thìa đút cho anh: "Cũng chẳng phải thứ gì lạ, nếm thử xem."
Chú ba Hoắc chú ý đến phía này, vừa bóp trán vừa quay đầu sang hỏi: "Lại có chuyện gì vậy?"
Bác Trung tiến lại, do dự một lúc rồi cúi đầu giải thích: "Có thể nhà bếp đếm sai số người."
Chú ba Hoắc cau mày, thẳng thừng mắng vài câu. Người giúp việc già mất mặt ngay trước đám đông, vừa xấu hổ vừa bực tức.
Canh thì rất ngon, sánh đặc, hương vị tươi ngọt, nhưng đáng tiếc là người ăn vào lại không vui vẻ gì. Nhân viên nhà bếp nhanh chóng mang lên thêm hai phần, Giang Thái tỏ vẻ không thèm, hung dữ đẩy ra xa.
Trần Văn Cảng nói đùa bên tai Hoắc Niệm Sinh: "Anh phải cẩn thận có người nhổ nước bọt vào trong đấy."
Hoắc Niệm Sinh phì cười.
Lúc này, y tá đẩy Hoắc Khải Sơn ra. Ông ngồi ở ghế chính, nhìn quanh bàn tiệc, đôi mắt đục ngầu lồi ra từ hốc mắt trũng sâu, khuôn mặt vàng vọt, bề ngoài hốc hác. Hoắc Khải Sơn giờ đây gầy kinh khủng, như một bộ xương bọc trong lớp da.
Sáng nay Hoắc Dữ Tường lén nói với Trần Văn Cảng rằng nó thấy ông cố của mình thật đáng sợ. Cha mẹ muốn nói ở cạnh ông cố, làm ông vui lòng, nhưng ở trong căn phòng ngủ rộng lớn ngột ngạt đó, nó thậm chí còn không dám thở mạnh cũng không dám lớn tiếng, mà lại chẳng dám tâm sự với ai.
Trần Văn Cảng ngồi cạnh Hoắc Niệm Sinh, anh không nổi bật, mọi người đều treo lên nụ cười vui vẻ, nghe nhân vật chính phát biểu.
Hoắc Khải Sơn run rẩy nâng ly lên, nói vài lời động viên lớp trẻ, có thể thấy được là đầu óc vẫn sáng suốt. Trên bàn đầy ắp sơn hào hải vị, nhưng ăn vào miệng lại nhạt nhẽo, thiếu dầu thiếu muối, toàn là nấu theo khẩu vị dành cho bệnh nhân. Các con trai và cháu trai lấy trà thay rượu, lần lượt đứng dậy, nói "phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn" cũng không còn mới mẻ nữa.
Bữa tiệc kết thúc nhanh chóng, Hoắc Khải Sơn đã kiệt sức.
Chỉ khi đến lượt Giang Thái đứng dậy, đối diện với khuôn mặt gần đất xa trời kia, đầu óc cô bé mới trở nên trống rỗng, không nói nên lời. Trước đó thì cứ như cả thế giới đều nói rằng việc cô bé được bước chân vào gia đình này là nhờ lòng tốt của chủ nhà, phải biết đội ơn đội nghĩa... Cô bé chỉ có thể nói được một câu "Chúc mừng sinh nhật".
Không còn quan trọng nữa. Hoắc Khải Sơn được đẩy trở về phòng. Lưng ông khòm xuống, những câu chúc phúc lộc thọ chẳng thể nuôi dưỡng thân thể khô héo của ông.
Sau bữa tối, mọi người rời khỏi bàn ăn. Trần Văn Cảng đang ngơ ngẩn thì nghe Hoắc Niệm Sinh thì thầm vào tai: "Đi thôi, lên phòng tôi ngủ một lát."
Trần Văn Cảng vẫn còn nhớ đường về phòng ngủ của y.
Vị trí không tốt lắm, nằm gần cuối hành lang, thông gió và lấy sáng chỉ đạt mức trung bình. Kiếp trước, Trần Văn Cảng cũng đã đến nhà tổ họ Hoắc - với thân phận của một kẻ xâm nhập không được chào đón, chỉ có điều vào khi ấy, nói một cách nghiêm khắc thì căn phòng đó không còn thuộc về Hoắc Niệm Sinh nữa, nó đã bị người làm dọn dẹp, lau chùi sạch sẽ. Một người không còn tồn tại trên thế giới này đương nhiên không cần không gian riêng của mình.
Hiện tại, phòng của Hoắc Niệm Sinh thực ra cũng chẳng có điểm gì đặc biệt. Phong cách trang trí cũng xưa cũ như tiền sảnh, sàn gỗ cứng và rèm cửa màu vàng sẫm tạo nên tông màu chủ đạo tối tăm. Bên ngoài không có nhiều đồ đạc, nhưng trông có vẻ không được ngăn nắp cho lắm, mà chỉ có sự bừa bộn là cho thấy có người còn đang sống bên trong. Trên giá sách không có đồ trang trí, đằng sau lớp kính là những tập sách lớn chuyên dùng để trang trí, những tác phẩm kinh điển của các tác giả nổi tiếng, gáy sách mạ vàng, mà có lẽ là chưa bao giờ được lấy ra. Chỉ có hai hàng tạp chí về rượu vang có lẽ được chính chủ nhân của nó lật giở.
Nhưng trong dinh thự hiu hắt quạnh quẽ này, chỉ có một góc nhỏ này là địa bàn của riêng Hoắc Niệm Sinh, có hương vị của y.
Trần Văn Cảng vừa bước vào phòng đã thả lỏng hẳn, ở đây không còn những ánh nhìn chăm chú dò xét như thể đèn pha chiếu vào anh. Anh ném mình lên chiếc giường lớn của Hoắc Niệm Sinh. Chất lượng đồ nội thất tất nhiên là tuyệt vời, chiếc giường gỗ nguyên khối rộng rãi vững chắc, có bốn cột giường cao, rèm che được vén lên, treo sang một bên.
Trần Văn Cảng thả lỏng cơ thể, tâm trí cũng thư giãn. Hoắc Niệm Sinh cũng ngồi xuống, lún sâu vào tấm nệm mềm mại bên cạnh anh. Lồng ngực ấm áp kề bên tóc Trần Văn Cảng. Anh lười biếng co một chân lên, móc lấy đùi và eo của Hoắc Niệm Sinh, sau đó lật người, vùi mặt vào lòng y.
Hoắc Niệm Sinh chợt nhớ ra điều gì đó, rời khỏi anh, đứng dậy đi ra chỗ giá sách để lấy một cuốn album ảnh.
"Đây là cái gì... anh khi còn nhỏ?"
"Phải."
Trần Văn Cảng lười biếng co một cánh tay, đỡ đầu ngẩng lên, tay kia đưa ra: "Cho em xem."