Album không dày, có thể lật hết trong khoảng mười phút.
Những bức ảnh là khoảng thời gian được đóng băng, khi nhìn lại sẽ cho con người một cảm giác rất kỳ diệu. Dường như Hoắc Niệm Sinh không thích bị chụp hình, nhưng vẫn có nhiều người khác nhau, vào những thời điểm khác nhau, đã ghi lại vài hình ảnh ngày trước của y. Trần Văn Cảng khom người trên đầu giường, ngón tay lướt nhẹ trên những tấm hình, kiếp trước anh chưa từng thấy cuốn album này, có lẽ ai đó đã lấy nó đi mất rồi.
Hoắc Niệm Sinh thuở nhỏ đã có nét mặt sáng sủa rạng rỡ, đến tuổi thiếu niên, thần sắc của y lại có thêm phần kiêu ngạo. Vào thời điểm đó, y đã thích hất cằm lên, nhìn người khác với nụ cười nửa miệng, giống như bây giờ vậy. Trần Văn Cảng không khỏi mỉm cười.
Album dừng lại ở trang cuối cùng, chèn thêm mấy bức ảnh họ chụp ở Las Vegas. Hoắc Niệm Sinh ôm anh trong lòng, vẻ mặt lười biếng, Trần Văn Cảng dựa vào vai y, còn luật sư Chúc giúp họ bấm máy.
Trần Văn Cảng thấy cảm xúc dâng trào, không biết y rửa hình từ khi nào. Anh mỉm cười hỏi: "Sao anh lại bỏ cả hình riêng của em vào nữa?"
Hoắc Niệm Sinh tựa cằm vào vai anh, làm ra vẻ khó hiểu: "Cũng không biết nữa, bị lẫn vào thôi."
"Vậy thì lấy nó ra." Trần Văn Cảng giả vờ muốn rút ra, nhưng y giữ lại không cho, hai người đọ sức trên album. Hoắc Niệm Sinh đột nhiên nghiêng đầu sang, hôn lên tai anh. Trần Văn Cảng ôm lấy cái tai ngứa ngáy, vừa cười vừa vỗ nhẹ vào tấm lưng dày rộng của y.
Anh lật lại album đằng trước, lần này phát hiện ra nhiều chi tiết hơn.
"Đây là dạ hội tốt nghiệp à? Ai nhảy với anh thế?"
"Không nhớ nữa, một bạn nữ cùng lớp mà tôi chưa từng nói chuyện. Còn em?"
"Em cũng là với một bạn nữ cùng lớp không thân lắm. Lúc mở màn tình cờ đứng cạnh nhau, không chủ động mời con gái thì không lịch sự."
"Thế à."
Hoắc Niệm Sinh đi bật loa. Y lấy vài đĩa nhạc từ trên kệ sách xuống, so sánh rồi chọn một đĩa, điệu Valse vang lên. Trần Văn Cảng hiểu ý, trượt xuống giường, đứng dậy đi về phía y. Hoắc Niệm Sinh nắm tay anh, tay còn lại vòng qua eo anh. Cơ thể họ áp sát vào nhau, chân di chuyển theo vòng tròn trên tấm thảm.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Tôi cứ tưởng em sẽ kể là nhảy điệu đầu tiên với Trịnh Ngọc Thành chứ. Em nhảy với một bạn nữ mà hắn không ghen sao?"
Trần Văn Cảng nhận ra bây giờ họ có thể nói chuyện cởi mở về những việc này: "Không nhớ nữa, lúc đó còn chưa có quan hệ gì cả."
"Tôi ở trên hai người nhiều khóa quá." Hoắc Niệm Sinh tiếc nuối nói: "Nếu không thì có lẽ khi đó tôi đã theo đuổi em rồi."
"Vậy nên đáng tiếc, em quen biết anh quá trễ, chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian." Trần Văn Cảng nói: "Nhưng nhìn từ góc độ khác, dù có chuyện gì xảy ra thì em vẫn không bỏ lỡ anh, ông trời vẫn ưu ái em. Em luôn cảm thấy mình là người may mắn."
Họ nhảy quanh phòng, tựa như đang tham dự một buổi dạ hội tốt nghiệp bị lỡ.
Trong màn đêm không có người ngoài, nội dung trò chuyện cũng bắt đầu vượt qua giới hạn, thậm chí còn chuyển sang nói đến đám cưới thế kỷ của Hoắc Chấn Phi.
Hoắc Niệm Sinh thừa nhận: "Hoắc Anh Phi nói cũng đúng, nhà giàu thì coi trọng nhất là làm sao cho hào nhoáng mà. Tôi đã chứng kiến kiện trọng đại của họ năm đó, em có thể tìm thấy trên báo. Em có bao giờ nghĩ rằng như vậy mới đúng là một đám cưới chưa?"
Y vừa cười vừa đùa: "Em cũng thật cả tin, qua loa cho có vậy thôi mà cũng dỗ được, lén ra nước ngoài, hoàn thành thủ tục giấy tờ xong là hài lòng."
Trần Văn Cảng mỉm cười với y: "Anh có bao giờ nghĩ rằng việc trở thành tâm điểm chú ý còn áp lực hơn không. Đó không phải là điều em muốn."
Hoắc Niệm Sinh thì thầm: "Nếu như chúng ta... "
Chẳng biết từ khi nào, điệu nhảy đã dừng lại.
Trần Văn Cảng nắm lấy cánh tay y, không cho y nói tiếp phần sau. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, chậm rãi nghiêng người về phía trước, cho đến khi chiếm lấy môi anh, mềm mại ấm nóng. Trần Văn Cảng nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của y. Người thương trước mặt anh như một ly rượu Nàng tiên xanh đầy k*ch th*ch, chứa bùa chú độc hại, khiến người ta chỉ cần nhấp một hớp là sẽ sa lầy, lún sâu.
Trên bầu trời bỗng có tiếng sấm nổ. Trần Văn Cảng giật mình, rèm cửa kêu phần phật, bay lên theo gió. Cơn mưa rào bất ngờ đổ xuống, đập mạnh vào cửa kính. Anh buông tay Hoắc Niệm Sinh, chạy nhanh ra trước ban công, đưa tay đóng cửa sổ kiểu Pháp lại.
Trần Văn Cảng đứng đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen: "Dự báo thời tiết không nói có giông bão."
Hoắc Niệm Sinh tiến đến ôm chặt eo anh, cũng ngẩng đầu nhìn lên, một tia chớp lóe lên cắt ngang bầu trời, tiếp theo là một tiếng sấm lớn.
"Dự báo thời tiết có khi nào là chính xác đâu."
Họ không khiêu vũ nữa, tiếng nhạc không còn du dương, bên tai chỉ toàn là tiếng sấm như đại bác nổ, như một điềm báo không lành.
Hoắc Niệm Sinh nói: "Nghỉ sớm đi."
Tiếng sấm dữ dội, ầm ầm cho đến tận nửa đêm. Lúc đầu, cứ hai phút lại nổ một lần, ồn ào khiến người ta giật mình, không thể ngủ được. Trần Văn Cản trằn trọc, dán sát vào ngực Hoắc Niệm Sinh, biết y cũng chưa ngủ. Hai người lặng lẽ ôm nhau trong bóng tối, cảm nhận hơi thở của người kia.
Sau đó, cường độ của sấm chớp dần giảm xuống, trở thành tiếng sấm rền trầm dày, vang vọng từ xa, giống như một đoàn tàu hỏa bất tận chạy qua bầu trời. Mãi đến gần nửa đêm, Trần Văn Cảng mới chợp mắt được một lát trong tiếng mưa như trút nước.
Mơ mơ màng màng nghe thấy mười hai hồi chuông vang lên, Hoắc Niệm Sinh hôn lên trán anh: "Em ngủ đi, tôi ra ngoài xem sao."
Là bác Trung đến gõ cửa.
Hoắc Niệm Sinh khoác thêm áo, theo ông ta tới cửa phòng ngủ của Hoắc Khải Sơn. Hoắc Chấn Phi, Hoắc Anh Phi, Hoắc Kinh Sinh và những người khác đã đứng thành một hàng. Họ đều đã vào gặp ông nội rồi, Hoắc Chấn Phi ra hiệu cho Hoắc Niệm Sinh: "Chỉ còn mỗi mình chú thôi."
Hoắc Niệm Sinh đẩy cửa vào.
Hoắc Khải Sơn nằm ngửa trên giường, phòng ngủ của ông vẫn được cải tạo thành phòng bệnh tạm thời. Ông đeo thiết bị theo dõi trên người, dựa vào một đống gối ở đầu giường, nhưng trông có vẻ tỉnh táo bất thường, thậm chí còn có vẻ rạng rỡ hơn cả lúc ăn trưa.
Trong lòng Hoắc Niệm Sinh chợt nảy ra một cụm từ.
Hồi quang phản chiếu.
Lúc này, Hoắc Khải Sơn như một người ông bình thường, đang căn dặn cháu mình vài điều, cứ nói như thế rồi chìm vào dòng ký ức: "Trưa nay ông ngủ một giấc, không hiểu sao lại mơ thấy Phụng Lai đến thăm ông. Các con có hiểu không? Dù đời người có bao nhiêu đứa con, cảm giác lần đầu làm cha mẹ sẽ luôn khác biệt, năm đó ba con chào đời, nhỏ xíu vậy thôi, y tá bế ra đặt vào tay ông, quá mềm, ông không dám mạnh tay, ông nghĩ, đây là con trai mình, Hoắc Khải Sơn này có con trai rồi..."
Môi Hoắc Niệm Sinh hơi cong lên, như đang lắng nghe, nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc nào.
Hoắc Khải Sơn chìm đắm trong những ký ức tốt đẹp về người con trai đầu lòng, rồi bắt đầu lẩm cẩm, vẫy tay với Hoắc Niệm Sinh: "Lại gần đây."
Hoắc Khải Sơn vẫy tay với Hoắc Niệm Sinh: "Con lại gần đây."
Hoắc Niệm Sinh tiến lại gần, khom người cúi đầu trước mặt ông.
Hoắc Khải Sơn cau mày, ánh mắt lơ đãng, chuyển từ đầu óc tỉnh táo sang ý thức mơ hồ dường như chỉ trong chớp mắt. Ông nhìn Hoắc Niệm Sinh, hồi lâu, thở dài lẩm bẩm: "Phụng Lai..."
Hoắc Niệm Sinh thong thả bước ra, tìm nhân viên y tế: "Đi xem có cần cấp cứu không."
Chú hai Hoắc đang hút thuốc liền dập tắt điếu thuốc, chú ba Hoắc vội vã bước vào.
Hoắc Niệm Sinh trở về phòng ngủ, bắt đầu mặc quần áo. Trần Văn Cảng lại tỉnh giấc, ngồi dậy hỏi: "Sao vậy?"
"Ông nội sắp đi rồi." Hoắc Niệm Sinh vỗ về anh. "Không sao đâu, chuyện đã biết từ lâu rồi. Em cứ nằm đây đi."
"Em đi cùng anh." Trần Văn Cảng ngáp một cái rồi đi tìm quần áo của mình.
"Không cần."
Đúng lúc này, Hoắc Chấn Phi gõ cửa, theo sau là Hoắc Dữ Tường đang thấp thỏm bất an. Trẻ con thấy sợ cũng dễ hiểu, tiếng bước chân dồn dập trên hành lang, nhân viên y tế di chuyển với tốc độ chóng mặt, xe cấp cứu dừng ngoài cửa, ánh đèn đỏ xanh chói lòa nhấp nháy trong im lặng.
Thật ra cũng chỉ là thủ tục thôi, vừa rồi bác sĩ ở trên lầu đã lắc đầu. Chú hai Hoắc yêu cầu đưa cha mình đến bệnh viện cấp cứu lần nữa, chú ba Hoắc cũng không thể từ chối, nên đành thế thôi.
Người làm cha vỗ nhẹ vào lưng con trai, ra hiệu cho cậu nhóc ở lại trong phòng này. Hoắc Chấn Phi nhìn sang Trần Văn Cảng: "Bây giờ chúng tôi phải đến bệnh viện, vợ tôi cũng đi cùng, trẻ con thì thôi không đi làm gì, nhưng nhà không có người lớn nào cả, nhờ cậu ở nhà trông chừng giúp tôi được không?"
Trần Văn Cảng dừng lại, gật đầu đồng ý, đưa tay nắm lấy tay Hoắc Dữ Tường.
Xe cấp cứu nhanh chóng khởi hành, chẳng mấy chốc nhà tổ họ Hoắc đã trở nên vắng lặng, không một bóng người.
Một lát sau, cửa phòng lại bị gõ hai cái, Giang Thái quấn mình trong chăn, thò đầu vào lắp bắp: "Em ở lại với anh được không?" Cô bé nói thế rồi tự động chuồn vào: "Em không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần sô pha để ngủ thôi."
Trần Văn Cảng hỏi: "Em không đi với họ sao?"
Giang Thái ngơ ngác: "Em không biết phải làm gì, không ai nói cho em, không ai quan tâm đến em. Dù sao thì em cũng là người ngoài cuộc, sáng mai có gì để ăn hay không còn chưa biết."
Hoắc Dữ Tường được nhét vào chăn của Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng mặc nguyên quần áo, nằm trên giường vỗ về, dỗ nó ngủ một lát.
Hoắc Dữ Tường không ngủ được: "Ông cố sắp chết à?"
Trần Văn Cảng đáp: "Có thể."
Giang Thái vô tâm, cảm thấy như mình bình chân như vại: "Vậy ngày mai sẽ rất đông vui nhỉ?"
Trần Văn Cảng lại nói: "Phải đấy."
Cứ như vậy cho đến tận bình minh, quả thực rất đông vui. Ngày mà các phóng viên mong đợi cuối cùng cũng đã đến, các tít báo tràn ngập tin tức về việc Vua Thuyền một thời Hoắc Khải Sơn ra đi.
Trần Văn Cảng chờ được điện thoại của Hoắc Niệm Sinh, giọng điệu của y vẫn thản nhiên như không: "Em ăn cơm chưa?"
"Đã ăn rồi, bếp có nấu." Trần Văn Cảng đáp.
"Đừng lo, tôi sẽ về sớm thôi."
Trần Văn Cảng nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, như ông trời cũng đang thở dài: "Ừ, anh đi đường cẩn thận nhé."
Anh cũng không có gì phải lo lắng cả. Cái chết của tộc trưởng nhà họ Hoắc lúc này thực ra chẳng liên quan gì đến anh, dựa theo quỹ tích kiếp trước, khi di chúc được công bố, phe chú ba Hoắc hẳn đã thắng thế. Mặc dù chú hai Hoắc có thể không phục, nhưng bản thân lão ta vẫn chưa thể thành công đoạt quyền.
Anh ở lại nhà tổ họ Hoắc chỉ vì có hai gánh nặng phải mang. Hoắc Dữ Tường còn nhỏ, bám chặt lấy anh không buông. Giang Thái thì trong bầu không khí trang nghiêm và ảm đạm này, dù chỉ mang tâm lý xem kịch cũng cảm thấy yên tâm vì có người thân cận để dựa vào.
Trần Văn Cảng ở lại đến chiều, không ngờ Hoắc Anh Phi lại về nhà trước: "Ồ, cậu vẫn chưa đi."
Trần Văn Cảng đang cùng Hoắc Dữ Tường đọc sách tiếng Anh trong phòng khách, gật đầu chào gã.
Đôi mắt của Hoắc Anh Phi đỏ hoe, không biết thật hay giả nhưng tóm lại vẫn trông như vừa khóc xong, còn vẻ mặt vô cảm của gã lại là chuyện khác. Gã đang định lên lầu thì đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại nói: "Nhớ những gì tôi đã nói với cậu hôm qua không..."
Trần Văn Cảng nhíu mày: "Anh nói câu nào?"
Hoắc Anh Phi liếc nhìn cháu trai mình, quyết định không nhắc lại trước mặt cậu nhóc, mà trưng ra vẻ mặt đầy ẩn ý: "Thực ra, tôi nghe nói rằng mặc dù di chúc cuối cùng của ông nội chưa được công bố, nhưng theo di nguyện của ông trước khi mất, rất có thể đã có điều khoản như thế này, chỉ cần Hoắc Niệm Sinh chịu lập gia đình bình thường, nói thẳng ra là cưới một người phụ nữ, thì nó sẽ không mất đi phần lợi ích nào làm quà. Nếu sinh thêm một đứa con nữa, theo những gì tôi nói hôm qua, cậu có thể đoán được vợ nó sẽ nhận được bao nhiêu."
Trần Văn Cảng cười cười: "Anh nói thế vì cho rằng Hoắc Niệm Sinh sẽ thỏa hiệp?"
Hoắc Anh Phi cũng cười: "Lẽ nào tôi lại mong thấy nó lấy thêm 200 triệu mà không phải làm gì? Ngược lại, tôi hy vọng nó không thỏa hiệp đấy."
Trần Văn Cảng liếc gã một cái, không nói gì.
Hoắc Anh Phi nhìn anh với vẻ ác ý: "Dù sao đi nữa, với tính tình của ông nội thì cái kiểu kết hôn như hai người sẽ không qua mặt được đâu, từ vài năm trước, ông nội đã bảo ba tôi giúp Hoắc Niệm Sinh tìm một người vợ phù hợp, ông lão rất bướng bỉnh, một khi đã nóng lên ai cũng phải nghe lời, sao lại chịu chấp nhận chiều theo ý người khác chứ? Vậy nên dù cậu luôn miệng nói hai người yêu nhau thật lòng, nhưng giờ chỉ có thể lựa chọn giữa lợi ích và tình yêu đích thực, cậu nghĩ Hoắc Niệm Sinh sẽ chọn cái nào, hay cậu sẽ đồng ý để nó kết hôn hình thức?"
Hoắc Dữ Tường ở bên cạnh nghe được: "Kết hôn hình thức là gì?"
Trần Văn Cảng đặt tay lên đầu nó: "Là một cuộc hôn nhân giả, sau này con sẽ hiểu."
Trước ánh mắt trách móc của anh, Hoắc Anh Phi bĩu môi: "Xin lỗi nhé, thật ra tôi có thù cũ với Hoắc Niệm Sinh, nên mới nhiều lần chọc tức cậu, nhưng đây cũng là lời cảnh cáo, cậu cứ từ từ suy nghĩ đi." Nói xong đi thẳng lên lầu.