Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 170

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


CÔ SẼ CHO NGƯỜI CƠ HỘI LỘ MẶT


Thấy Trường Lăng công chúa nhảy xuống nước trước mắt bao người, các thị vệ và nội thị hối hả nhảy xuống cứu
người nhưng chỉ vớt được y p3hục của Trường Lăng công chúa chứ không tìm được nàng ta. Hắn là nàng ta đã
chìm xuống đáy sâu, ai cũng biết dưới đó có mãng xà khổng l1ồ nên chẳng dám lặn xuống tìm.


Nhiều người còn không dám lại gần đầm nước, bởi quanh đó lúc nhúc rắn màu sắc sặc sỡ, chắc chắn 9là rắn độc.


Bọn họ soi đuốc nhìn ra xa, đầm nước phẳng lặng như gương, hoàn toàn không có động tĩnh gì.


Đúng lúc này, c3him cắt chợt bay đến, lớn tiếng rít gào khiến ai nấy đều ngẩng đầu nhìn lên, cùng lúc đó, có người
kéo Trường Lăng công chúa xuống đầm,8 nhấn chìm nàng ta xuống đáy nước, mặc cho nàng ta vùng vẫy trong
tuyệt vọng, nước mắt không ngừng tuôn trào.


Từ trên nhìn xuống, có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của nàng ta ẩn hiện giữa sóng nước dập dềnh. Tiếng kêu
của chim cắt chẳng những thu hút sự chú ý của mọi người mà còn khiến mãng xà giận dữ nhô đầu ra khỏi mặt
nước, đám rắn nhung nhúc quanh bờ cũng rất rộng đầy kích động.


Chim cắt chao liệng trên không, liên tục kêu to, tiếng kêu của nó khiến mãng xà vô cùng phẫn nộ, khổ nỗi dù nó có
vươn cao hết cỡ cũng không thể chạm vào chim cắt được, đã vậy chim cắt còn cố tình sà xuống thấp trêu tức nó, nó
mổ mấy lần đều hụt cá. Các thị vệ hốt hoảng bắn tên công kích mãng xà, làm nó càng điên cuồng hơn.


Mãng xà vung đuôi, tạo thành sóng lớn ập vào bờ, đám rằn trên bờ bị sóng nước hất tung đến chỗ các thị vệ, không
ít người không kịp lùi lại, bị rắn cắn trúng, chẳng mấy chốc đã ngã gục ngay tại chỗ, toàn bộ thị vệ hoảng sợ lui ra
xa.


“Là Tử công chúa, là Tử công chúa kìa!”


Ngay lúc ấy, Trường Lăng công chúa bỗng nổi lên trên mặt nước, bị mãng xà lao đến cắn xé trong cơn giận dữ, ai
nấy chỉ biết trơ mắt nhìn Trường Lăng công chúa bị nó táp một củ, máu tươi bắn tung tóe, sau đó bị nó hất lên mặt
nước.


Dường như nó muốn cảnh cáo mọi người nên cắn xé Trường Lăng công chúa rất tàn bạo rồi nuốt chửng vào bụng,
cảnh tượng này khiến ai nấy mất hồn mất vía, tay chân bủn rủn.


Đúng lúc này Hữu Ninh để dẫn theo người ngựa chạy đến, dừng lại ở một khoảng cách an toàn, lạnh lùng hỏi:
“Trường Lăng đâu?”


Bốn bề im phăng phắc, chưa ai kịp lấy lại tinh thần.


Hữu Ninh để càng giận dữ hơn: “Trẫm hỏi Trường Lăng đâu rồi?”


Thống lĩnh thị vệ hoàn hồn, thấp thỏm quỳ gối trước mặt Hữu Ninh đế: “Bẩm bệ hạ… Công chúa đã bị mãng xà
nuốt vào bụng…”


Bọn họ không dám nói mình đã bất cẩn bỏ qua công chúa trong lúc lục soát đầm nước, bằng không bọn họ chỉ có
nước chôn cùng. Chỉ có thể để Hoàng thượng tưởng rằng bọn họ đuổi theo không kịp, lúc chạy đến nơi thì công
chúa đã rơi vào bụng mãng xà.


Tiêu Hoa Ung đã dự đoán được phản ứng của bọn họ nên mới hành động như vậy, bằng không hẳn sẽ không đủ
thời gian đầu độc Trường Lăng. Bây giờ chỉ còn lại một bước cuối cùng, đó là che giấu chất độc trong người nàng
ta.


“Lưu Tam Chỉ, ngươi đích thân đi tìm Lê Cận, lệnh cho hắn dẫn theo ba nghìn người tiến vào bãi săn diệt rắn!”
Hữu Ninh để đưa lệnh bài cho Lưu Tam Chỉ.


Ngoài Thái tử đang bệnh nặng, các hoàng tử khác đều đi theo Hữu Ninh để đến đây, Thập nhị hoàng tử Tiêu
Trường Canh nghe vậy vội vàng tiến lên: “Phụ hoàng, nhi thần biết phụ hoàng đang giận dữ vì Tử tỷ, nhưng tấn
công bằng sức mạnh không phải thượng sách.”


Hữu Ninh để quắc mắt nhìn Tiêu Trường Canh, ánh mắt sắc lẻm.


Tiêu Trường Canh giật thót, đây là lần đầu tiên hắn phải đón nhận sự thịnh nộ trong im lặng của để vương, dường
như chỉ cần nói thêm một câu là sẽ khó giữ được mạng, nhưng nghĩ đến lời dặn dò của người kia, Tiêu Trường
Canh đánh liều: “Phụ hoàng, thân nam nhi phục vụ trong quân đội là để bảo vệ quốc gia, cống hiến sức mình để
giang sơn xã tắc được thái bình, dẫu có máu chảy đầu rơi thì đó cũng là sự hi sinh có ý nghĩa, bọn họ không nên
uống mạng tại đây.”


Tiêu Trường Canh nói đến đây, hàng loạt tiếng kêu thảm thiết không ngừng vọng đến, Hữu Ninh để và tùy từng
nhìn sang, thấy mãng xà đang nổi cơn thịnh nộ, thân hình nhô lên khỏi mặt nước hơn phân nửa, bắt đầu cắn xé các
thị vệ. Bọn họ sao có thể đọ lại tốc độ và sức mạnh của nó được, nó chỉ cần lắc mình một cái là có không ít người bị
hất văng lên không, sau đó ngã nhào xuống đất, hầu như ai cũng học máu mà chết.


“Nói xem, con có thượng sách gi?” Hữu Ninh để lạnh lùng hỏi.


Tiêu Trường Canh bình tĩnh đáp: “Đầu độc.”


Các hoàng tử nhìn nhau, Hữu Ninh để còn chưa kịp hỏi chi tiết đã có người hô to: “Bệ hạ, mau rời khỏi…”


Thì ra mãng xà đã bò ra khỏi đầm nước, thấy vậy, các tùy tùng không dám nhiều lời, lập tức cho ngựa quay đầu, hộ
tống Hữu Ninh để rút lui. Tiêu Trường Canh vừa giục ngựa đuổi theo Hữu Ninh để vừa lớn tiếng nói: “Phụ hoàng,
không thể chọc giận mãng xà thêm nữa, mong phụ hoàng hạ lệnh rút lui, bằng không nó sẽ truy đuổi không tha!”


Con mãng xà khổng lồ này mà đuổi theo đến hành cung ắt sẽ khiến cho sinh linh đồ thán. Ngay từ đầu Tiêu Hoa
Ung đã dự đoán được kết quả này, không thể tấn công mãng xà bằng sức mạnh và giết chết nó trong thời gian ngắn
là bất khả thi, một khi chọc giận nó mà không thể tiêu diệt thành công thì tất cả sẽ phải uổng mạng.


“Lưu Tam Chỉ, lệnh cho tất cả rút lui!” Hữu Ninh để nói với Lưu Tam Chỉ.


Lưu Tam Chỉ lập tức truyền lệnh, tất cả cấp tốc rút lui. Mãng xà vẫn đuổi theo một đoạn, quyết tâm trả thù bằng
được. Tiêu Hoa Ung đứng trên cao quan sát bọn họ chạy trốn trong chốc lát, thầy đã gần đến hành cùng mới lấy sáo
xương ra thổi.


Chim cắt được lệnh bèn giương cánh bay vút qua ngăn chặn mãng xà, nó có tốc độ nhanh như chớp, đòn công kích
vừa mạnh vừa linh hoạt, mãng xà không phải là đối thủ, cứ thể bị nó ép phải lùi về đầm nước.


Chim cắt chao lượn vài vòng trên đầm nước rồi bay thẳng lên chín tầng mây. “Bệ hạ mang theo thiên mệnh nên mới
được thần điểu trợ giúp.” Các thị vệ vẫn còn sợ hãi, chật vật vô cùng, Lưu Tam Chỉ lập tức tìm cách cổ vũ sĩ khí.


Nghe vậy, ai nấy đều tỏ vẻ tôn kính, chỉ riêng Tiêu Trường Canh là cụp mắt. Hiện hắn đang sống tại Đông cung,
lần này được đến bãi săn cũng là nhờ Thái tử dẫn theo, nên hắn đang ở cùng một chỗ với Thái tử điện hạ trong
hành cùng.


Một canh giờ trước, Tiêu Hoa Ung thình lình xuất hiện trước mặt hắn, trên tay Thái tử điện hạ chính là con chim cắt
oai vệ kia.


“Cô sẽ cho ngươi cơ hội lộ mặt, chỉ cần thành công, người sẽ được bệ hạ ưu ái hơn trước, còn lập công to.” Giữa
bóng đêm, giọng Tiêu Hoa Ung trầm thấp mà lạnh nhạt, tựa như lá rơi lả tả trong gió, mang theo cái lạnh cuối thu.


Trước mặt Tiêu Trường Canh, Tiêu Hoa Ung chẳng buồn ngụy trang gì, thậm chí còn cho phép hắn được tự do đi lạ
trong Đông cung, kể cả Tàng Thư các. Tiêu Trường Canh đã đọc nhiều cuốn sách có lời phê bình và chú giải Tiêu
Hoa Ung viết trong đó, từ đây càng thêm khâm phục và e sợ Tiêu Hoa Ung.


Càng biết nhiều về vị Thái tử ca ca này, hắn càng thêm sợ hãi, cũng hiểu được vì sao Lục ca lại quyết định rời xa hoàng thành. Đã có lúc Tiêu Trường Canh cũng muốn bỏ trốn.


Sự tồn tại của một người như Tiêu Hoa Ung giữa hoàng thành này chẳng khác nào một thanh đao vô hình treo lơ lửng trên đầu người ta, có thể im lìm rơi xuống bất cứ lúc nào.


Gặp lúc tâm trạng Tiêu Hoa Ung đang vui vẻ, hắn còn có thể cho người ta được chết nhanh chóng, nhưng nếu hắn đang bực mình, lưỡi đao ấy sẽ chậm rãi lăng trì đối phương!


“Xin Thất ca cứ phân phó.” Tiêu Trường Canh cung kính nói.

Bình Luận (0)
Comment