Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 171

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


BIỆN PHÁP ĐỐI PHÓ TÌNH ĐỊCH CỦA THÁI TỬ


“Bệ hạ muốn tiêu diệt mãng xà, tuy nhiên nếu tấn công có bằng sức mạnh chắc chắn toàn quân sẽ bị diệt, đệ hãy
ngăn cản bệ hạ, khuyến n3ghị với ông ta rằng nên giết nó bằng cách đầu độc.” Tiêu Hoa Ung rất hài lòng với dáng
vẻ nghe lời của Tiêu Trường Canh.


“Vân1g.” Tiêu Trường Canh nhanh chóng nhận lời.


Tiêu Hoa Ung nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve cánh chim cắt: “Đệ không hỏi cô vì sao9 muốn giết con mãng xà đó
bằng cách đầu độc à?”


“Mong Thất ca chỉ rõ cho.” Tiêu Trường Canh không muốn đoán, ai mà đoán nổi t3âm tư Tiêu Hoa Ung được chứ.


“Nếu đệ muốn nghe lý do chính đáng thì đó là vì cô có lòng nhân đức, không nỡ hi sinh người vô t8ội, không đành
lòng để cho các binh sĩ vốn gánh vác trọng trách bảo vệ quốc gia phải chết uổng.” Khóe môi Tiêu Hoa Ung chậm rãi
nhếch lên, “Còn nếu đệ muốn nghe lý do thật sự, đó là vì cô muốn Trường Lăng phải chốn thấy trong bụng rắn.”


Tiêu Trường Canh chợt ngẩng đầu, hơi nheo mắt. Từ bé, Trường Lăng đã thường xuyên bắt nạt hắn, hắn cũng
không thích Trường Lăng, thậm chí còn muốn trừng trị nàng ta, nhưng chưa từng nghĩ sẽ khiến nàng ta chết một
cách thảm thiết như thế. “Hắn đệ rất tò mò, mãng xà có thể dễ dàng cắn chết Trường Lăng, việc gì ta phải để đệ đi
đầu độc nó.” Tiêu Hoa Ung không để ý đến Tiêu Trường Canh mà tiếp tục nói, “Loại mãng xà khổng lồ kiểu này có
da rất dày, độc tố bình thường chưa chắc có thể tổn thương đến nó, muốn lấy mạng nó phải dùng thuốc độc đặc
biệt trong tay cô.”


Tiêu Hoa Ung không muốn ra mặt, ngộ nhỡ bọn họ thiệt đơn thiệt kép, chẳng những không thể thuốc chết mãng xà
mà còn chọc nó điên lên thì lúc ấy sẽ thành một trận huyết chiến, thương vong vô số.


Hắn đã tính toán từng đường đi nước bước, không chút sơ hở.


Tiêu Trường Canh còn đang khiếp đảm, thì nụ cười của Tiêu Hoa Ung chợt trở nên hiểm độc: “Quan trọng nhất là
loại thuốc độc được bọc sáp này một khi đi vào cơ thể sẽ khiến Trường Lăng cảm thấy đau đớn như bị vạn tiễn
xuyên tim, muốn sống không được, muốn chết không xong, quán quại đến tận khi tắt thở, có vậy mới có thể xua tan
mối hận trong lòng ta.”


Lời này khiến Tiêu Trường Canh kinh hãi lùi lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch, khó nhọc thốt từng tiếng: “Là… là vì
nàng ta đã hãm hại Chiêu Ninh quận chúa ư?”


“Phải.” Tiêu Hoa Ung hờ hững đáp, sau đó lạnh nhạt lên tiếng, “Trên đời này, bất cứ kẻ nào dám động đến nàng
đều phải chịu kết cục như vậy.” Giờ đây Tiêu Trường Canh mới biết vì sao Tiêu Hoa Ung muốn đưa mình đến


Đông cung, là để mình thấy được gương mặt thật của hắn.


Tiêu Hoa Ung muốn cảnh cáo hẳn hãy biết chừng mực, đừng có tình cảm không nên có với Chiêu Ninh quận chúa.


Tay chân Tiêu Trường Canh chợt nặng như chì, song hắn vẫn đứng thẳng, chật vật chắp tay làm lễ với Tiêu Hoa
Ung: “Thập Nhị Lang đa tạ Thất ca đã chỉ giáo.”


Nghe vậy, Tiêu Hoa Ung ngoài đầu hỏi Tiêu Trường Canh: “Cô đã chỉ giáo đệ chuyện gì?”


Tiêu Trường Canh hít sâu một hơi rồi nói: “Thất ca đã tự mình dạy để làm thế nào để có thể đứng ngoài cuộc mà
vẫn hoàn thành được mục đích, làm thế nào để người ta cam tâm tình nguyện mặc mình sai khiển.”


Chuyện này do Tiêu Hoa Ung bày mưu tính kế, nhưng sẽ chẳng ai hoài nghi hắn cá, vì hắn đã dàn dựng để bản
thân biến thành kẻ ngoài cuộc.


Tiêu Trường Canh đồng ý làm theo lời Tiêu Hoa Ung không phải vì sợ mà là vì không thể kháng cự sự dụ hoặc mà
Tiêu Hoa Ung mang lại. Việc hiến kế đầu độc giết rắn cho Hữu Ninh để không chỉ biểu hiện tài trí của hắn trước
mặt Hữu Ninh để mà còn giành được thiện cảm của các thị vệ.


Vừa có cơ hội bộc lộ tài năng, còn được lòng người khác, đây chính là khát vọng cấp thiết nhất của hắn hiện tại.


“Thông minh đấy.” Tiêu Hoa Ung cảm thấy đích thân bồi dưỡng một người, để người đó tỏa sáng giữa đám đông
quả là một chuyện thú vị. “Còn việc gì mà Thập Nhị Lang có thể cống hiến sức lực vì ca ca nữa không?” Tiêu
Trường Canh lại hỏi. Với những lợi ích lớn lao như vậy, Tiêu Hoa Ung hoàn toàn có thể nhờ người khác góp lời
cũng được, hắn là còn nguyên nhân gì khác nên Tiêu Trường Canh mới trở thành người phù hợp. “Nếu bệ hạ hỏi
đệ muốn được ban thưởng gì, cứ nói đệ cần mật rắn là được, cô muốn có mật rắn.” Tiêu Hoa Ung nói.


Tiêu Hoa Ung không thể ra mặt xin mật rắn được, cũng không thể tình cờ mắc phải một căn bệnh cần có mật rắn
trăm năm làm thuốc chữa. Như vậy chỉ càng khiến lòng nghi ngờ của Hữu Ninh để thêm trầm trọng, nhất là khi
Trường Lăng vừa làm hại Thẩm Hi Hòa rơi xuống nước, mà hắn lại chưa bao giờ che giấu tình cảm mình dành cho
Thẩm Hi Hòa. Chuyện này rất có thể sẽ khiển Hữu Ninh để nghĩ rằng sở dĩ Trường Lăng đột ngột trầm mình là do
hắn bày mưu tính kế.


Cho dù không có chứng cứ, việc này vẫn có thể khiến Hữu Ninh để sinh lòng cảnh giác, mà hắn thì không muốn
giao tranh trực diện với ông ta trước khi tìm được đội quân bí mật ông ta đang ẩn giấu.


“Thập Nhị Lang biết rồi.” Tiêu Trường Canh cúi đầu thật thấp.


Tiêu Hoa Ung mang theo chim cắt rời khỏi đó, chẳng bao lâu sau bỗng có tin nhà kho bốc cháy, ngay sau đó
Trường Lăng thình lình thét lên chói tai, cướp ngựa bỏ chạy như điên rồi nhảy xuống đầm nước.


Trong lòng Tiêu Trường Canh, Tiêu Hoa Ung còn đáng sợ hơn cả mãng xà.


“Thập Nhị Lang, con nói xem nên đầu độc thế nào?” Hữu Ninh đế cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn.


Tiêu Trường Canh lập tức hoàn hồn, cung kính đáp: “Chúng ta có thể cho thuốc độc vào trong bụng gà vịt rồi ném
từ trên cao xuống.”


Mãng xà có ăn hay không cũng không quan trọng, chiếu theo tình hình hiện tại, đợi đến lúc bọn họ thực hiện cách
này, chắc chắn Thái tử điện hạ sẽ triệu chim cắt đến lần nữa để chọc giận mãng xà, trong cơn giận dữ, tất nhiên nó
sẽ cắn xé những con mồi từ trên trời rơi xuống kia.


Nó đã trúng độc từ lúc nuốt Trường Lăng vào bụng, bây giờ để bọn họ ném gà vịt tới chẳng qua là để ngụy trang
mà thôi.


“Cách này khả thi đấy.” Nhị hoàng tử Chiêu vương Tiêu Trường Mân đồng ý.


Những người khác cũng không phản bác, Hữu Ninh đế bèn gật đầu: “Dùng cách này đi.”


Hữu Ninh để quay lại hành cùng, Thái tử Tiêu Hoa Ung bèn dẫn theo một đám người tới diện kiến, dù sắc mặt hãy
còn trắng bệch, đi lại cũng khó khăn. Thấy vậy, Hữu Ninh để lại hỏi han một phen, Tiêu Hoa Ung nghe được cảnh
ngộ của Trường Lăng không khỏi đỏ ngầu cả mắt.


Tiêu Trường Canh đứng một bên quan sát, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của Thái tử điện hạ quả thật không ai sánh
bằng. 2


Về lại Đông cung, Tiêu Hoa Ung bèn cải trang thành một gương mặt khác, thậm chí còn nghênh ngang rời đi ngay
trước mặt Tiêu Trường Canh.


Khi hắn trở lại trên núi, trăng đã treo lưng chừng trời, Thẩm Hi Hòa vừa mới tỉnh, cảm thấy lạnh run cầm cập, cả
người mệt mỏi. Nàng ăn một bát cháo, sau đó trằn trọc không ngủ được bèn ngồi trên sườn núi nhìn đăm đăm vào
màn đêm vô tận, dáng vẻ thất thân.


Tiêu Hoa Ung không biết nàng đang nghĩ gì, hắn lại gần nàng cũng không phản ứng.


“Điện hạ, vì sao điện hạ lại cứu ta?” Từ xa Thẩm Hi Hòa đã ngửi được mùi thuốc trên người Tiêu Hoa Ung theo gió
đêm truyền đến.


Tiêu Hoa Ung chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại: “Sao ta lại
không thể cứu nàng?”


Thẩm Hi Hòa chậm chạp quay đầu sang, nhìn thẳng vào cặp mắt ôn hòa của hắn với vẻ thất thần: “Điện hạ có biết
Chiêu Ninh là người thế nào không?”


“Nàng là người lạnh lùng vô tình.” Tiêu Hoa Ung nhìn nàng đầy nghiêm túc, không giống như đang đua.


Thẩm Hi Hòa cụp mắt, khóe môi cong cong, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Điện hạ, Chiêu Ninh là người lạnh lùng vô
tình, không tin vào tình yêu nam nữ, nhưng không phải người máu lạnh. Chiêu Ninh sẽ khắc ghi ơn cứu mạng của
điện hạ hôm nay, ngày sau nếu có lúc cần liều mình vì điện hạ Chiêu Ninh sẽ không do dự mảy may.”


Trái tim Tiêu Hoa Ung nhói đau.


Thì ra nửa đêm nàng không ngủ mà ngồi đây thất thần là vì mải nghĩ xem vì sao hắn lại cứu nàng.


Tình cảm của nàng rất phong phú, có tình thân dành cho phụ huynh, có tình bằng hữu với những người mà nàng kết giao, có lòng biết ơn dành cho người đã giúp đỡ mình.


Nàng chỉ không có tình yêu nam nữ đối với các lang quân khác, bởi vì nàng khinh thường và cũng không cần đến…

Bình Luận (0)
Comment