Hoàng thượng và ta, hai người ở
trong xe quỷ dị trợn mắt nhìn nhau một lúc lâu sau, cuối cùng hoàng
thượng nhịn không được…đã mở miệng trước. Đúng vậy, chỉ có ta là bình
tĩnh nhất ~
“Ngươi…có yêu lực khiến đàn ông mang thai sao?” Hoàng thượng có chút hứng thú – vui thích nhìn ta hỏi.
“Phốc…” Nghe câu đó, hơn nữa …vẻ mặt của hoàng thượng này, ta bình tĩnh
phá đợt tấn công. Đại biến thái! Ngươi đã hủy hoại danh dự của ta rồi
T_T
“Đại biến thái hắn căn bản không có mang thai, mà là trúng độc.” Ta uể oải giải thích.
“Không phải mang thai?” Hoàng thượng hình như vừa thở dài một hơi, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ nhìn ta.
“Đương nhiên không phải!” Ngươi đó, nhìn ta như vậy là có ý gì đây? ! Ta thật chỉ muốn dẹp quách ngươi qua một bên. “Đó là một loại độc rất kỳ
quái, ta cũng đã từng trúng phải. Sau khi trúng độc sẽ lập tức giống như đang hoài thai ba tháng, nếu chỉ là thầy thuốc thông thường, không
thuộc cấp bậc thần y, thì không thể phân tích được có mang thai thực sự
hay không. Mà trong thời gian mang thai giả này, phản ứng trúng độc cũng khiến sinh lý người trúng độc biến hóa, đều rất giống với các triệu
chứng sinh lý khi mang thai. Sau khi trúng độc được ba tháng, cũng sẽ có bộ dáng như hoài thai sáu tháng, người bị trúng độc sẽ xuất huyết bài
độc tựa như bị sinh non. Bài độc xong, cơ thể lập tức sẽ khôi phục lại
bình thường. Thuốc này là thủ hạ của Yến Vương, một cô gái tên là Tranh
Nhiên vốn muốn cho ta nuốt vào, nhưng Đại biến thái chỉ là thừa sống
thiếu chết lỡ lầm ăn phải. Cho nên bây giờ mới biến thành như vậy.” Ta
tỉ mỉ giải thích cho Hoàng thượng.
“Lại có thuốc như thế sao?” Hoàng thượng khẽ cụp mắt, nhíu mày suy nghĩ
một hồi. Giọng nam trầm thấp khẽ nói: “Như vậy thì, Lệ phi của trẫm…đúng là nữ nhân do Yến Vương an bài đặt bên cạnh trẫm sao?”
Chuyện này…Ta đâu thèm quan tâm làm gì, điều mà bây giờ ta quan tâm
chính là, làm sao lấy được quần lót của ngươi kìa! Đại khái là bởi vì
trong lòng cũng có đăm chiêu suy nghĩ, não bộ tự giác điều động, ánh mắt ta bất tri bất giác tập trung nhìn vào trọng điểm trên người hoàng
thượng.
Hoàng thượng sa sầm nét mặt nhìn ta – ánh mắt dâm tà đang theo dõi trọng điểm trên người hắn. Ánh mắt lay động, lơ đãng lấy tay nhẹ nhàng cản
chắn.
“Ai ~!” Ta uể oải thở dài, sau đó lắc đầu. Bởi vì ta cảm thấy ở chỗ này
mà đánh cướp quần lót của hoàng thượng là quyết định không sáng suốt gì, nên đổi kế hoạch khác thì hơn.
“Ngươi…Ngươi là có ý gì! Chẳng lẽ lại hiềm nghi trẫm nhỏ? !” Hoàng
thượng thấy ta ngắm nghía cậu nhỏ của hắn rồi lại cảm thán lắc đầu, thẹn quá hóa giận.
“Chê ngươi nhỏ? Ngươi so với bọn Đại biến thái đều nhỏ hơn một chút,
nhưng khả năng này không phải là lý do ta ghét bỏ ngươi a.” Ta không
hiểu ra sao, bởi vì vừa rồi một lòng một dạ đang lo lắng đến chuyện làm
sao trộm được quần lót, nên không thể lý giải được hoàng thượng nói
‘Nhỏ’ ở đây là ý gì, còn tưởng hắn đáng nói về chuyện tuổi tác cơ.
Hoàng thượng lập tức lộ vẻ thập phần uể oải.
Ách… Ta có nói sai cái gì rồi sao? Ta không rõ nội tình – nhìn hoàng
thượng, vỗ vỗ vai hắn an ủi: “Yên tâm đi, mặc dù làm hoàng thượng mà nhỏ như vậy, rất dễ bị người ta khinh thị. Nhưng như vậy không có nghĩa là
ngươi không thể trở thành một hoàng đế vĩ đại!”
Vì vậy, hoàng thượng càng tỏ ra uể oải.
Sao vậy? Ta an ủi – lại sai nữa sao? Ta còn cảm thấy mình rất dũng cảm nha. Nam nhân, thật sự là khó chiều quá.
Tuy nhiên, sau khi hồi cung, tin tức đầu tin được truyền bẩm, dĩ nhiên là thái hậu triệu kiến.
Ta cười lạnh. Hừ, thế nào? Xuất binh tới hỏi tội sao? Ta cùng hoàng
thượng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng nhau đi đến tẩm cung của thái hậu.
Thái hậu thấy ta và hoàng thượng đúng là cùng nhau tới, không khỏi ôn hòa một chút.
“Nghe nói, hoàng nhi và Thánh Nữ cùng nhau đi thăm Tư Đồ thừa tướng,
không biết bệnh tình Thừa tướng lúc này thế nào rồi?” Thái hậu chậm rãi – yếu ớt hỏi.
“Bẩm thái hậu, bệnh của Tư Đồ ái khanh đã sắp khỏi rồi, còn khoảng nửa
tháng nữa sẽ bình phục an khang.” Hoàng thượng nhất mực cung kính đáp.
Thái hậu gật đầu. “Vậy thì tốt rồi, Tư Đồ thừa tướng vất vả đêm ngày vì quốc sự, hoàng nhi đáp lại cần phải quan tâm nhiều hơn.”
“Hoàng nhi xin nghe theo lời dạy bảo.”
“Thánh Nữ.” Thái hậu nhìn về phía ta nói.
“Vâng” Ta cúi đầu.
“Nghe nói, tối hôm qua ngươi nghỉ đêm tại tẩm cung của hoàng nhi ta?”
Giỏi cho thái hậu ngươi, bắt gian không được, liền trực tiếp vu cáo.
“Tiểu nữ hôm qua rõ ràng ngủ trong phòng mình. Thái hậu, lời nói hủy
danh dự người khác, không nên nói lung tung thì tốt hơn.”
“Không có việc này là tốt rồi. Ai gia cũng chỉ nghe được một ít tin đồn
từ phía nô tài. Cho nên mới triệu kiến hai người đến hỏi một chút. Nhưng mà Thánh Nữ, Ai gia vẫn phải nhắc nhở ngươi, đây là trong cung không
phải Linh Sơn, hành vi cử chỉ lúc nào cũng phải chú ý một chút. Nếu
không rất dễ trở thành trò cười cho thiên hạ.”
“Vâng.”
Ta phi! Ngươi ở đó mà ra vẻ đạo mạo – bà thím, chuyện hôm qua còn không
phải một tay ngươi dựng nên hay sao. Hại ta phải ngâm trong nước đá cả
đêm, ngược lại bản thân ngươi thì cả đêm sung sướng, bây giờ còn kêu ta
chú ý hành vi cử chỉ? Tin đồn từ phía nô tài này, chỉ sợ cũng một tay
ngươi an bài-.
“Thái hậu, Thánh Nữ còn có việc muốn bẩm báo.”
“Chuyện gì?”
“Thánh Nữ trong một đêm lạ xem số tử vi, suy tính được, hai mươi ngày
sau là thời gian tốt nhất để cử hành nghi thức cầu phúc. Vì dân cầu phúc là chức trách của Thánh Nữ Linh mẫn sơn, cho nên Thánh Nữ đặc biệt tại
đây thống báo với hoàng thượng cùng thái hậu một tiếng, mong sớm ngày
chuẩn bị nghi thức vì dân cầu phúc sẵn sàng.” Trong cung này, ta tuyệt
không muốn ở lâu, cho nên linh hoạt ra tay, dứt khoát đối phó với nghi
thức cầu phúc trước, đến lúc đó ta mà có muốn đi, bọn họ cũng không có
lý do gì để giữ lại. Mà ta chọn thời điểm vào hai mươi ngày sau, một là
cho mình một chút thời gian đoạt Thần bí thạch, hai là khi đó Đại biến
thái đã giải được độc, chúng ta có thể cậy nhờ lẫn nhau.
“Thật sự là vào hai mươi ngày sau?” Thái hậu hơi cao giọng hỏi.
“Phải” Hừ hừ, ta là Thánh Nữ mà, còn không phải do ta quyết sao.
“Trẫm biết rồi.” Hoàng thượng tiếp lời, sau đó quay qua thái hậu nói:
“Mẫu hậu, hoàng nhi chắc chắn sẽ chuẩn bị thật tốt nghi thức vì dân cầu
phúc, xin mẫu hậu an tâm.”
Thái hậu còn muốn nói gì đó nữa nhưng suy nghĩ một chút lại hình như không biết nên nói như thế nào, đành phải gật đầu.
Ừm, ta còn phải nghĩ cách, đến lúc ra cung, dẫn theo Tiểu Si cùng đi
luôn, nếu không hắn lại bị lão phù thủy này ăn hiếp. Nhưng việc cấp bách bây giờ vẫn là tính toán làm sao lấy được quần lót của hoàng thượng
đây.
Sau khi ta quan sát thăm dò vài ngày, rốt cuộc thu được đầy đủ thông tin cần thiết, cũng đã vạch xong kế hoạch trộm quần lót…
Thông tin thứ nhất: Quần lót của hoàng thượng cũng giống như áo ngoài,
đều thay đổi mỗi ngày. Nói cách khác, hoàng thượng ngày đó đi thăm Đại
biến thái, quần lót mà hắn mặc đã bị thay ra rồi. Hơn nữa, hoàng thượng
khẳng định không chỉ có một, hai cái quần lót, cho nên, trong thời gian
ngắn hoàng thượng sẽ không mặc lại cái quần kia nữa.
Thông tin thứ hai: Quần áo hoàng thượng tắm rửa thay ra, ngoài một số ít đặt ở ngoài tẩm cung, còn lại đa số sau khi giặt xong đều được thu vào
để trong Tàng Y các được chỉ định sẵn. Buổi sáng mỗi ngày sẽ do thái
giám chuẩn bị y phục cho hoàng thượng ngày đó đến Tàng Y các lấy ra, đưa đến cho hoàng thượng. Còn quần lót, ta cũng đã hỏi được, toàn bộ đều
được cất giữ trong Tàng Y các.
Cho nên, ta quyết định làm một phen…Nội khố đại trộm!
Đêm đó, ta mặc y phục dạ hành, mang theo một bao bố lớn, trên đầu trùm
kín một mảng khăn đen, thắt nút ngay trước mũi. Hình tượng cụ thể mời
xem qua hình tượng lão thầy chùa Bát Bảo trong phim Loạn Mã 2/1. Hướng
Tàng Y các xuất phát…
Bởi vì trước đó ta đã thăm dò địa hình kỹ càng cho nên rất thuận lợi bay tới nóc Tàng Y các.
“Tiểu Chu Tước, ngươi giúp ta canh chừng, có người đến thì gọi liền
nha!” Ta thấp giọng nói với Tiểu Chu Tước. Dù sao Tiểu Chu Tước nói,
người thường nghe không được, nhờ nàng giúp ta canh chừng là tốt nhất
rồi.
“Ừm, biết rồi!” Tiểu Chu Tước gật đầu, bay đến chỗ cao, bắt đầu giúp ta trông chừng.
Ta dè dặt gỡ ngói trên nóc nhà, mãi đến khi mở ra một cái lỗ lớn, mới
lấy ra một dây móc câu, một đầu cố định trên lưng nóc nhà rồi theo dây
đu xuống dưới, thuận lợi trượt xuống đột nhập Tàng Y các.
Sau khi chạm đất, ta lấy dtdd ra chiếu sáng, bắt đầu tìm kiếm quần lót
của hoàng thượng. Không bao lâu sau ta đã tìm được nơi cất giữ quần lót, nhưng vấn đề là…Thì ra gửi trong Tàng Y các này, quần áo không chỉ của
một mình hoàng thượng! ! ! Rốt cuộc đống quần lót kia, cái nào mới là
của hoàng thượng đây? !
Do thời gian gấp rút, ta cũng không kịp suy đoán nhiều, dứt khoát mở bao tải, trút hết đống quần lót vào bên trong bao. Vì để phòng hờ bất trắc, ngay cả một mảnh tã lau nước tiểu ta cũng không buông tha!
Thật vất vả nhét đống quần lót vào bao tải xong, lại phí sức của chín
trâu hai hổ, cuối cùng cũng vác được bao quần lót rời khỏi Tàng Y các.
Sau đó, thật cẩn thận lắp lại mái ngói hoàn chỉnh nguyên trạng. Vác bao
quần lót trên vai, phi thân trở về phòng.
….Sáng sớm hôm sau….
Thái giám ta như mọi ngày, đến Tàng Y các lấy quần áo: “Nhanh tay một
chút, ta nhất định phải đưa quần áo đến trước khi hoàng thượng khởi hành đó ~!”
“X công công, chuyện nhỏ thế này đâu cần ngươi phải lo!”
…
…
…
“A….Quần cộc – một cái cũng không thấy…”
Sáng sớm
Chỗ hoàng thượng.
“Hôm nay quần áo thay mới sao còn chưa đưa tới? !” Hoàng thượng giận dữ hỏi.
“Khởi bẩm hoàng thượng, chuyện này…chuyện là…Tàng Y các xảy ra chuyện kỳ quái!” Tiểu thái giam run rẩy nói.
“Quái sự cái gì?”
“Mấy y phục khác đều thật tốt-, chỉ là, chỉ là quần cộc…tất cả đều đã bị trộm…”
“Tất cả? Quần cộc? Đều bị trộm? !”
“Hồi bẩm hoàng thượng, ngay cả một mảnh tã lau nước tiểu cũng không chừa lại.”
“…”
“Còn không mau đi điều tra cho ta! ! !”
Chỗ Lục mỹ nam.
“Lý công công, hôm nay trong y phục thay mới đưa tới, tại sao lại không có…áo lót!” Châu mày.
“Hồi bẩm Tam hoàng tử, nghe nói trong cung xuất hiện đạo tặc quần cộc,
trong một đêm đã trộm hết toàn bộ quần cộc trong cung mang đi.”
“Đạo tặc quần cộc?” Châu mày – bất an. “Chúng ta ở đây còn cái nào không?”
“Hồi bẩm Tam hoàng tử, áo ngoài thì có nhưng quần cộc thật sự không có chuẩn bị-.”
“Ngươi lát nữa thay ta đến truyền báo với Nhị Nữu, hôm nay ta không đến bôi thuốc…” Châu mày – đỏ mặt.
Con trưởng của Hoàng thượng:
“Quần cộc đâu?”
“Hồi bẩm hoàng tử, bị trộm, đều bị trộm.”
“Đi mua mới đi a.”
“Hồi bẩm hoàng tử, bởi vì bị trộm quá nhiều, nhanh nhất cũng phải đến ngày mai mới đưa tới.”
“…”
Con thứ của hoàng thượng.
“…”
Con …của hoàng thượng.
“Oa…Oa…Oa…Oa oa oa” (Phiên dịch: Tại sao hôm nay ta không có tã!)
Kết quả là, cả hoàng cung, tất cả nam nhân trong hoàng tộc, thân thể đều được nhẹ nhàng khoan khoái một ngày…
Mà đầu sỏ gây nên toàn bộ đại sự kiện này – Nhị Nữu, lúc này đang ngồi trong một đống quần lót…
Trời ạ…Ai có thể cho ta biết, cái nào mới là Thần bí thạch đây…>o