Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 56

(*Thẳng nam: là từ trong giới đam mỹ dùng để chỉ những người đàn ông chân chính, chỉ thích tình yêu nam-nữ => bẻ cong thẳng nam: chính là kế hoạch biến thẳng nam thành người thích tình yêu nam-nam)

Trong thời gian gần đây, trong kinh thành, ai ai cũng đều cảm thấy bất an. Bởi vì theo lời đồn, vào khoảng thời gian này, trong kinh thành xuất hiện một tên đạo tặc quần cộc kinh khủng. Nghe nói tên đạo tặc này chuyên trộm quần cộc, đặc biệt là quần cộc của quan to quý nhân. Chỉ trong vòng một ngày, hắn đã trộm hết toàn bộ quần cộc của toàn bộ người thuộc hoàng tộc trong hoàng cung. Quan phủ đã nhanh chóng ra thông cáo, treo giải thưởng đuổi bắt cho bằng được đạo tặc quần cộc.

Chính là…Nếu có người chú ý một chút sẽ phát hiện, hai ngày nay, ở một nơi nào đó trong hoàng cung, chính xác là trong một ngõ ngách, không ngừng có một lũ khói xanh mềm mại bay lên.

Đó là bởi vì…Nữu mỗ đang ở đó…thiêu quần cộc = =!

Nếu đúng như Tiêu Lôi đã nói, Thần bí thạch nguyên bổn là một viên đá thì chắc chắn nó không sợ bị thiêu cháy. Cho nên, ta quyết định đem nguyên đống quần lót khổng lồ ra, từng cái từng cái ném vào trong một chậu than lớn. Tận mắt thấy đám quần lót càng thiêu càng ít, sắp bị đốt sạch, ta bắt đầu hoài nghi bản thân có thể đã không trộm được Thần bí thạch rồi, lại đột nhiên chú ý thấy, mỗi lần ta thò tay nắm một đống quần cộc bỏ vào chậu, luôn luôn có một cái quần lót màu tím, hình như là luôn len lén lui lại phía sau.

Vì vậy, ta đồng loạt lôi cái quần lót màu tím đó ra, vừa thử hướng tới chậu than ném vào liền cảm giác cái quần trong tay bắt đầu giãy dụa mãnh liệt. Sau đó, hoa văn trên chiếc quần nguyên bổn theo một nguyên tắc nhợt nhạt, bắt đầu tự đồng sắp hàng, đang nhiên hợp thành một chuỗi chữ Hán: Van cầu ngươi, không cần thiêu ta…>_

Ta xấu hổ giơ lên chiếc quần đang cầu xin tha thứ, hỏi nó: “Ngươi chính là Thần bí thạch?”

Quần cộc lại bắt đầu run lên, hoa văn lại một lần nữa sắp hàng thành tổ hợp chữ “Ngươi…Làm sao ngươi biết? !”

-_- # Nói chuyện với một chiếc quần lót, cảm giác, cũng rất quỷ dị nha…

“Ngươi biến lại nguyên hình cho ta!” Ta không muốn phải nghĩ cách để giấu một chiếc quần lót ở trong người đâu.

“Ta không muốn!” Quần cộc lại lần nữa run lên, phát biểu kháng nghị.

“Tại sao?” Thần bí thạch này, lại thích làm quần lót đến như vậy sao?

Quần cộc cúi xuống, hình như là đang do dự có nên trả lời ta hay không.

Ta giơ chiếc quần lên trước chậu than dứ dứ muốn thả xuống.

Quần cộc mãnh liệt run rẩy, ta đưa tay rời khỏi chậu than, quần cộc cuối cùng lại giũ ra một nhóm chữ nữa: “Nguyên hình của ta, quá xấu!”

Ta hết nói nổi, lại lần nữa giơ chiếc quần lên trước chậu than.

“Chờ! Chờ một chút!” Quần cộc kịch liệt giẫy dụa.

“Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ta không muốn cứ phải giơ lên một cái quần lót nữa!” Ta ra tối hậu thư, bởi vì, hành vi bây giờ của ta thật sự rất giống một tên biến thái T_T

“Ta có thể biến thành hình dạng khác mà, ngươi thích hình gì, nhưng ta không biến trở về nguyên hình đâu nha!” Quần cộc rất nhanh chóng tổ hợp ra một nhóm chữ.

“Vậy có phải là sau này ta cho ngươi biến thành cái gì ngươi liền biến thành cái đó?” Ta giơ quần cộc lên hơ hơ trên lửa.

“Đúng! Đúng đúng đúng!…>o

“Rất tốt, vậy ngươi…biến thành một vật trang sức nhỏ gắn trên dtdd này trước đi.” Ta lấy dtdd ra cầm trên tay. Quần cộc liền biến thành một chuỗi thủy tinh màu tím, còn tự động kết vào trên dtdd.

Nhìn cũng rất đẹp, ta tinh tế thưởng thức, nói với Thần bí thạch: “Ngươi bây giờ đợi ở đây, chờ lệnh của ta. Hiểu chưa.”

Dây treo dtdd run lên, tỏ vẻ đồng ý.

Ta hài lòng đem dtdd cất đi, nhìn vài ba cái quần lót còn xót lại, đang muốn đem ném toàn bộ vào trong chậu than, lại nghe tiếng Tiểu Chu Tước cấp báo: “Nhị Nữu, mau thu dọn đi, có người đến!”

Ta vội vàng nắm quyền…đầu tiên đem tất cả quần lót còn thừa lại ném hết vào trong bao tải, sau đó lại gom một bó lớn lá cây bỏ vào trong chậu than, mấy cái quần cộc còn xót lại liền bùng cháy sạch sẽ. Vừa làm xong những việc này, Tiểu Si đã chạy vọt lại.

“Nhị Nữu tỷ tỷ, ta tới tìm ngươi chơi. Ngươi đang làm gì đó? !” Tiêu Si thắc mắc nhìn ta đang đứng chắn trước chậu than.

“Ách…Tỷ tỷ, đang nướng khoai lang, Tiểu Si có muốn ăn hay không?” Kỳ thật, vì đề phòng đột nhiên có người trông thấy, giống như tình huống bây giờ nè, cho nên ta thật sự có thả vào chậu than mấy củ khoai lang. Để chứng minh mình trong sạch, ta bắt đầu lui cui nhặt dưới đáy chậu than ra mấy củ khoai lang đã bị nướng cháy nát.

Tiểu Si nhìn thoáng qua chậu than, lại nhìn mấy củ khoai lang đen thui thui, lắc đầu: “Ta vừa mới ăn xong , Nhị Nữu tỷ tỷ tự mình ăn đi.”

Ta có chết cũng không bao giờ ăn khoai lang nướng chung với quần lót này! = =

“Được rồi, Tiểu Si, theo tỷ tỷ vào đây, còn có chút chuyện tỷ tỷ muốn nói với ngươi.” Ta kéo Tiểu Si vào trong phòng, sau đó tiếp tục nói với hắn: “Qua mấy ngày nữa, tỷ tỷ sẽ cử hành nghi thức vì dân cầu phúc. Trong nghi thức, tỷ tỷ muốn đưa ngươi theo ta cùng hoàng thượng chủ trì, Tiểu Si, ngươi có làm được không?” Ta đã nghĩ qua, phải đưa được Tiểu Si ra khỏi cung mới không bị lão yêu bà kia ăn hiếp nữa. Không bằng trong lúc làm nghi thức hiến tế, đưa Tiểu Si cùng tham dự, sau đó tạo ra ‘Thần tích’ nói rằng Tiểu Si và Linh Sơn có duyên, phải cùng Thánh Nữ hồi Linh Sơn. Như vậy, cho dù là thái hậu, cũng không thể phản đối.

“Tỷ tỷ? Ngươi thật sự cho Tiểu Si tham gia nghi thức hiến tế sao?” Tiểu Si vô cùng mừng rỡ, giống như trẻ con sắp được cho đi chơi công viên vậy. Ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ban đầu còn sợ Tiểu Si sẽ chê là nhàm chán không chịu tham dự cơ.

“Ừm, nhưng mà…trong suốt thời gian tham dự, ngươi phải nghe lời tỷ tỷ, không được lộn xộn, cũng không thể nói năng lung tung! Có làm được không?”

“Được!” Tiểu Si hất đầu, tràn đầy tự tin.

Bên Tiểu Si như vậy là xong! Kế tiếp, chính là phải đối phó với lão phù thủy thái hậu kia.



“Cái gì? Muốn Tam hoàng tử cùng tham gia nghi thức cầu phúc? Tuyệt đối không được!” Lão phù thủy thái hậu lớn tiếng phản đối.

“Hồi bẩm thái hậu, vì dân cầu phúc là trọng trách của Linh Sơn Thánh Nữ ta…Việc cầu phúc không chỉ có mình hoàng thượng, mà cả hoàng tử cũng đều phải tham gia nghi thức cầu phúc. Theo ta được biết, trong huynh đệ tỷ muội của hoàng thượng hình như cũng chỉ còn lại một mình Tam hoàng tử. Cho nên nghi thức cầu phúc lần này, phải do chúng ta ba người cùng nhau chủ trì.” Ta hùng hồn bịa chuyện, lời nói đầy lý lẽ.

“Không được, nghi thức tế thiên cực kỳ quan trọng. Tam hoàng tử là một đứa si nhi, không thể làm được gì. Nếu trong nghi thức xảy ra nhiễu loạn, sẽ khiến lòng dân không yên, quốc gia rung chuyển!” Thái hậu tiếp tục cực lực phản đối.

“Đúng là nghi thức cầu phúc cực kỳ trọng yếu, cho nên mới phải dựa theo tất cả yêu cầu của nghi thức mà tiến hành!” Ta đương nhiên không chút nhường nhịn.

“Này…” Lão phù thủy thái hậu rõ ràng bắt đầu có chút do dự. “Việc này, vẫn phải do hoàng thượng thương nghị cùng tất cả đại thần rồi mới quyết định.”

“Tùy các ngươi thương nghị hay làm gì cũng mặc, nếu không đáp ứng đầy đủ yêu cầu nghi thức, Thánh Nữ sẽ không chủ trì nghi thức cầu phúc lần này.” Ta ngoan cố nói. Nói xong liền xoay người đi mất.

Kết quả đúng như ta dự đoán. Cuối cùng, mọi người cũng đều đồng ý để cho Tiểu Si đồng chủ trì. Mà điều khiến ta bất ngờ chính là, Yến Vương cũng không có vẻ gì muốn phản đối. Nhưng ta rất nhanh chóng đã biết được nguyên do. Đó là, địa điểm tổ chức nghi thức cầu phúc chính là…

Thánh Nữ đời thứ nhất vì để tổ chức nghi thức cầu phúc mà đặc biệt cho xây dựng một đài cầu phúc. Chính là nơi thái hậu đã ban thưởng cho hắn cách đây không lâu – thành Khải Hề!

Thành Khải Hề.

Đi từ kinh thành đến đó chỉ mất một ngày đường. Ta, hoàng thượng, Tiểu Si, khi còn cách ngày tổ chức nghi thức cầu phúc chừng ba ngày, liền bắt đầu xuất phát đến thành Khải Hề. Đương nhiên, cùng đi theo còn có Đại biến thái cuối cùng cũng đã bài độc thành công. Lại thêm một người có trách nhiệm hộ tống bảo vệ an toàn cho chúng ta – Thiếu niên lang Tiếu tướng quân!

“Thần Vũ, không ngờ ngươi lại trở thành Thánh Nữ? !” Trên đường đi, thiếu niên lang một mình tìm đến ta. Nửa như mừng rỡ, nửa như ưu sầu nói với ta.

“Chuyện này…hoàn toàn nhờ may mắn thôi.” Ta hơi co quắp, không biết rốt cuộc phải ứng phó như thế nào với … ‘Vị hôn phu’ này đây.

“Vậy, hôn sự của chúng ta…” Thiếu niên lang cuối cùng mở miệng.

“Chỉ có thể coi là…” Đây là ta nói

“Đương nhiên chấm dứt!” Đây là giọng nói của Đại biến thái đồng thời vang lên.

“Thừa tướng đại nhân? !” Thiếu niên lang rõ ràng bị sự xuất hiện đột ngột của Đại biến thái dọa hoảng. Sau đó lại nói: “Nhưng mà, Thừa tướng đại nhân, ban đầu hôn sự giữa ta và Thần Vũ do chính miệng ngươi hứa hẹn-!”

Đại biến thái chính miệng hứa hẹn hôn sự cho Thần Vũ và thiếu niên lang? Nhưng mà, nhưng mà, theo khẩu khí của Tranh Vũ, chẳng phải ban đầu Thần Vũ đã ‘yêu’ Đại biến thái rồi sao? Đại biến thái còn có vẻ là nghĩa phụ của Thần Vũ, nói như vậy, Đại biến thái đích thực là có quyền quyết định hôn sự của Thần Vũ…

“Nhị Nữu không phải là Thần Vũ.” Đại biến thái bỏ mặc câu nói kia. Lại nhìn thiếu niên lang, tựa hồ muốn bức thiếu niên lang thu hồi hôn ước.

Nhưng mà, ta còn nhớ rõ, Đại biến thái ban đầu còn giống như muốn lấy vật gì ở chỗ thiếu niên lang nữa, lại đến lúc Đại biến thái cùng hoàng thượng thương lượng chuyện Tiếu gia, thái độ cũng vô cùng quỷ dị … Chẳng lẽ! Là Đại biến thái ra lệnh cho Thần Vũ đi quyến rũ thiếu niên lang, sau đó chờ Thần Vũ cùng thiếu niên lang kết hôn xong sẽ giúp Đại biến thái ở trong Tiếu gia làm nội gián sao? Mọi chuyện hình như đã sáng tỏ thông suốt, chỉ là, suy nghĩ cẩn thận rồi, ta ngược lại, lại cảm thấy vô cùng, vô cùng khó chịu!

Vì vậy ta nghĩ lại, mở miệng gọi: “Thừa tướng đại nhân.”

“Ửm ~? !” Đại biến thái quay đầu nhìn.

“Chuyện này, ta sẽ tự mình giải thích rõ ràng với Tiếu tướng quân. Thừa tướng đại nhân có thể để ta và Tiếu tướng quân nói chuyện riêng được không.” Ta nhìn Đại biến thái, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nói một câu: “Tin tưởng ta!”

Đại biến thái thoáng sửng sốt, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

Xác định Đại biến thái đã rời đi, ta hít thật sâu một hơi, xoay người, nghiêm túc nhìn thẳng thiếu niên lang nói: “Tiếu tướng quân!”

“Thần Vũ? ! Thật ra ta chỉ muốn biết, ngươi…còn thích ta không?” Thiếu niên lang đột nhiên đỏ mặt xấu hổ hỏi.

Ta lắc đầu nói: “Tiếu tướng quân, ta muốn nói với ngươi là. Thật ra, ta còn thích ngươi hay không cũng không còn quan trọng. Quan trọng là…, ngươi kỳ thật cũng không hiểu rõ bản thân ngươi thực sự cảm thấy thế nào!”

“Ta?” Thiếu niên lang đầy một bụng nghi vấn – nhìn ta.

Ta bi tình nhìn thiếu niên lang, trọng trọng gật đầu: “Kỳ thật, ta đã sớm phát hiện!”

“Phát … phát hiện cái gì?” Thiếu niên lang thấy ta đây sao mà bi tình, sao mà nghiêm túc nhìn hắn như vậy, dĩ nhiên có chút khẩn trương.

Ta nhịn xuống khóe miệng thực sự rất muốn phì cười, tiếp tục bi tình nhìn thiếu niên lang: “Kỳ thật, người mà ngươi thật sự thích -, không phải là ta!”

“Không, Thần Vũ, lòng ta tuyệt đối không hề có nữ nhân nào khác!” Thiếu niên lang vội vàng giải thích.

Ta bi tráng che ngực, cố gắng nghiêng mày rơi xuống vài giọt lệ buồn tủi, nói với thiếu niên lang: “Không, ta không phải nói trong lòng ngươi có nữ nhân khác. Kỳ thật, người trong lòng ngươi, trước sau vẫn là…Thừa tướng đại nhân!”

“Không…” Thiếu niên lang còn chưa kịp nói tiếp phần sau, đã bị ta lập tức cắt ngang.

“Ngươi hãy nghe ta nói xong đã, thật ra ta đã sớm phát hiện…Ngươi đối với Thừa tướng đại nhân….có tình cảm đặc biệt. Chỉ là ta một mực đều muốn dối gạt bản thân, mãi đến ngày hôm đó. Ngày hôm đó, ngươi còn nhớ hay không. Chúng ta cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, Thừa tướng đại nhân ăn quả ô mai trên tay ngươi. Khi hắn liếm qua đầu ngón tay ngươi, ngươi đã…đỏ mặt! Còn ta, ở bên cạnh còn nghe được nỗi lòng ngươi rung động thật sự.” Ta vô cùng đau đớn kể lể.

“Ta…Khi đó…Không có…Không thể nào…” Thiếu niên lang bắt đầu ấp úng.

“Tình cảm ngươi đối với Thừa tướng đại nhân, có thể ngay cả bản thân ngươi cũng không biết. Nhưng ta có thể nhận thấy được! Ngươi, có phải hay không mỗi lần nhìn thấy ta cùng Thừa tướng đại nhân đi với nhau, trong lòng đều tức giận?”

Thiếu niên lang mê mang gật đầu.

“Đây là ngươi đang ghen, ăn phải dấm chua của Thừa tướng đại nhân rồi! Nếu như người còn không tin, ngươi thử nhớ lại chút coi. Có phải mỗi lần ngươi nhìn chăm chú vào Thừa tướng đại nhân, đều có một thoáng tim đập nhanh hơn đúng không. Đây…chính là cảm giác rung động của con tim!” Ta nhân lúc thiếu niên lang còn đang mê mang, tiếp tục tăng thêm lừa dối. Đại biến thái kia vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, là ai đi nữa, nhìn một lúc liền sẽ bị mê hoặc. Đây chỉ là phản ứng tâm sinh lý bình thường mà thôi.

Thiếu niên lang suy nghĩ một hồi, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, trong miệng thì thào: “Không…Không thể nào, làm sao có thể như vậy được! Không…Ta không tin!”

Ta thừa thắng xông lên – vỗ vai thiếu niên lang: “Chuyện này cũng không có gì! Thật sự mà nói, ta thật lòng ủng hộ ngươi. Kỳ thật, Thừa tướng đại nhân đối với ngươi, cũng rất có cảm tình!”

“Thật sao?” Thiếu niên lang càng thêm mê mang nhìn ta.

“Ừm! Nếu không hôm nay ta cũng không nói chuyện này với ngươi đâu. Ta chính là…Ta chính là đã nhìn ra được. Hai người các ngươi kỳ thật là lưỡng tình tương duyệt-, cho nên…Cho nên mới hy sinh như thế này, muốn tác thành ước nguyện cho hai người có tình như các ngươi.” Ta hào hùng – bi tráng nhìn thiếu niên lang, lại nói tiếp: “Ngươi không nhận ra sao. Mỗi lần ta và ngươi ở chung một chỗ, Thừa tướng đại nhân đều không được vui. Như mới vừa rồi đó, ngươi nhắc tới hôn sự của chúng ta, Thừa tướng đại nhân lập tức đã đổi ý, không thèm giữ lời hứa hẹn khi xưa nữa!”

Thiếu niên lang đăm chiêu suy nghĩ rồi …gật đầu.

“Thừa tướng đại nhân là nghĩa phụ của ta, đương nhiên không thể vì ta rồi. Hắn sở dĩ tức giận như vậy, không vui như vậy, đều là vì ngươi!”

“Là vậy…Thật sao?”

Ta nghiêm túc gật đầu. “Ta biết, nhất thời ngươi khó có thể đón nhận chuyện này. Nhưng ta đều là vì muốn tốt cho ngươi, hy vọng hai người các ngươi chân thật đối mặt với tình cảm của mình!”

“Không…Không có khả năng, không phải như thế, không…” Ánh mắt thiếu niên lang dại ra, mang theo một chút đau đớn, xoay người bỏ đi.

Nhìn bóng lưng thiếu niên lang càng đi càng xa, ta cuối cùng đã không nín được – bật cười. Đại biến thái, muốn dùng mỹ nhân kế sao, tự mình ngươi đi mà quyến rũ đi! Hừm = =!
Bình Luận (0)
Comment