Cô bước vào trong phòng thì thấy có rất nhiều thảo dược phơi khô, cô nghĩ: không biết cái này dùng để làm gì nữa. Cô lại chỗ để đám rổ, cầm đại năm cái ra và đưa cho sư bá mình:
_ Dạ, rổ đây sư bá.
Mộ Dung Dật vừa pha trà, vừa bảo:
_ Con cầm năm cái rổ qua bên đó cho ta.
Theo hướng chỉ của sư bá, cô đến bên phải của vườn dược liệu và đặt năm cái rổ xuống. Thấy cô đã làm xong hết tất cả, anh mới cầm chiếc đồng hồ cát và nói:
_ Ta sẽ để ngược đồng hồ cát, trong thời gian đồng hồ cát chảy, con hãy hái năm loại thảo dược này cho ta. Đó là nấm Linh Chi, Diệp Thảo, Quế Chi, Bạch dược, Hà thủ ô. Nếu hái không đầy cái rổ thì con sẽ bị phạt. À ta quên nói, lần đầu chỉ được cầm một cái rổ thôi, lần sau thì được cầm hai cái. Đó là quy định của ta đó.
Sau khi nghe lời của sư bá xong, cô như bị sét đánh ngang tai, cô ngơ ngác nhìn cái vườn dược liệu trải rộng mà không thấy điểm dừng. Nó bao la rộng lớn bao nhiêu là con tim Thiên Nguyệt lại tan nát bấy nhiêu. Cô rất muốn khóc và rút lại suy nghĩ vừa rồi: gì mà sư bá tốt bụng, ân cần này nọ, đều là phù du hết. Bây giờ cho chỉ biết ở trước mặt cô là một ác ma đội lớp trích tiên. Thấy cô lo suy nghĩ mà không lo thực hiện, anh liền ho và nói:
_ Con không lo làm là hết giờ á.
Nghe được lời sư thúc nhắc cô lật đật cầm một cái rổ đi hái. Thường thì nấm Linh Chi mộc ở trên các loại thân cây, hoặc gỗ mục. Cô dùng tinh thần lực nhìn vườn dược, tìm kiếm chỗ nào có gỗ mục,thì thấy cách chỗ này năm mươi mét ở bên trái có một số cây đã chết. Xác định được mục tiêu, cô vận dụng linh lực của mình chạy thật nhanh lại chỗ đó. Đến nơi cô nhìn thấy khá nhiều nấm Linh Chi mọc, cô liền ngồi xuống hái thật nhanh để vào rổ. Xong xuôi cô chạy lại chỗ sư bá và đặt nó xuống.
Cô lại cầm thêm hai cái rổ nữa và đi hái Diệp Thảo và Quế Chi, hồi nãy lúc cô hái nấm Linh Chi có thấy hai loại đó. Nó nằm bên phải cách hai mươi lăm mét, cô lại vận dụng tiếp linh lực đến chỗ đó. Cô nhanh chóng hái Diệp Thảo bỏ vào rổ, rồi quay qua hái Quế Chi. Khi đã hái đầy rổ, cô lại chạy đến đặt kế bên sư bá mình.
Liếc thấy đồng hồ cát chỉ còn một chút, cô gấp rút cầm hai cái rổ lên. Vừa đi vừa vận dụng tinh thần lực để tìm vị trí của hai loại thảo dược còn lại. Rốt cuộc cũng tìm được, ở phía bắc cách chỗ cô đứng khoảng năm trăm mét, khá xa cô. Cô định dùng linh lực nữa nhưng nó lại cạn kiệt mất rồi, cô liền dùng hai chân của mình chạy thật nhanh. Khi đến được nơi mồ hôi cô rơi xuống đất như mưa, cô cầm rổ và hái Bạch dược, hái xong cô chuẩn bị hái tiếp Hà thủ ô thì nghe sư bá mình nói:
_ Hết giờ rồi. Con hãy cầm rổ vào đây cho ta.
Cô uể oải cầm rổ đi vào, chân cô giờ đang rất là nhức. Thấy cô như vậy,anh rất là đau lòng nhưng vì muốn cô có thể tu luyện nhanh chỉ có thể làm như vậy ( tác giả: ta nhớ Thiên Nguyệt tu luyện rất nhanh mà, Mộ Dung Dật đang cầm kiếm chỉ tác giả: ngươi có ý kiến gì à,tác giả: nhanh chân chạy). Cô thở hổn hển, run rẩy đưa năm cái rổ cho sư bá mình và nói:
_ Dạ, đây là đồ người cần.
Mộ Dung Dật nhìn thì thấy có bốn cái rổ là đầy nguyên liệu, còn một cái rổ không có gì hết. Ánh mắt bạc của anh nhìn cô và răn dạy:
_ Tu luyện của con quá yếu, chỉ hái có năm loại thảo dược mà cũng không xong. Đã vậy còn thiếu một loại nữa chứ. Hôm nay ta phạt con xách nước đổ đầy cái giếng này.
Nói đoạn, anh bước vào. Thiên Nguyệt nhìn theo và biết sư bá của mình đang rất là tức giận, tại vì cô quá yếu, quá .... yếu. Ánh mắt cô trở nên kiên định và quyết tâm. Cô định sau khi xách nước xong sẽ về tu luyện ngay. Đến tối, chân tay cô rã rời, bủn rủn, cô đã xách được năm mươi thùng và đã đầy cái giếng. Cô bước vào phòng của sư thúc và chào người:
_ Dạ, con chào sư bá con về.
_ Ừ
Cô đóng cửa phòng lại, và đi về nhà. Về đến căn nhà, cô tắm một chút rồi đi ngồi tu luyện liền. Sáng hôm sau cô đã đả thông được mạch thứ tám mươi rồi, tốc độ tu luyện của cô ngày càng nhanh, chắc nhờ vào viên cầu tròn nhỏ xinh này. Đúng là một bảo vật mà.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây đã nữa năm trôi qua. Cô bây giờ đã đả thông hết một trăm lẻ tám huyệt, bước qua giai đoạn luyện khí và bắt đầu cảm nhận mình có bao nhiêu hệ. Theo như cô biết thì rất ít người song hệ, nhất hệ thì có rất nhiều và tam hệ càng hiếm. Hình như nữ chủ có tứ hệ thì phải, đúng là con của bà tác giả có khác. Ở đâu cũng có bàn tay vàng cả.
Còn luyện đan của cô thì càng ngày càng tiến bộ, bởi sư bá ác ma.Ngày nào cũng hái thảo dược, rồi lựa thảo dược, cả trăm loại trộn lẫn với nhau như truyện Tấm Cám vậy đó, lựa riết cái mũi của cô thính như chó nghiệp vụ luôn, kể cả khi ngủ cũng ngửi được mùi của thảo dược luôn. Thua thì xách nước, bị ong rượt, con nào cũng to như con voi, cái mũi kim thì bự thấy ớn. Có bữa cô bị ong chích quá, khiến bản mặt đẹp của cô bị sưng lên, ngày hôm đó cô bị sư bá cười quá trời. Bữa nọ cô thắc mắc hỏi:
_ Sư bá,ong ở đâu nhiều dữ vậy. Sao trước giờ con không thấy.
Mộ Dung Dật nhìn cô với ánh mắt khinh thường, cô phải nhịn mới được. Anh nhàn nhạt trả lời:
_ Ta nuôi nó đấy, để nói trừng trị những người thua cuộc.
_ Vậy à
Có một hôm cô bức xúc quá, cô đã lấy bột phấn mình đã bào chế từ lâu để trừng trị sư bá mình. Cô giả bộ té ngã, vừa té cô nghĩ: chắc người sẽ đỡ mình thôi. Nhưng sự thật thì rất đau lòng, người không đỡ ngược lại người còn hỏi:
_ Sao con nằm dưới đất chi vậy. Bộ dưới đó có gì à
Câu hỏi hết sức ngây thơ, của người khiến cô tan nát cõi lòng. Cô than: người không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết, không đỡ con dậy à. Như hiểu được ánh mắt của cô, anh bảo:
_ Sao con không tự đứng lên. Chẳng lẽ cần ta đỡ.
Nói xong câu đó, người phát tay áo rời đi để lại cô ngơ ngác (0_0), kế hoạch thứ nhất đã thất bại. Lần thứ hai, cô liền bỏ bột phấn vào trong trà,cái này không mùi không vị, để cô xem coi người có thể nào tránh khỏi, sư bá của ta. Nói xong, cô ngửa mặt lên cười to như con điên. Nhưng mà lại một lần thất bại nữa, người không uống trà,ngược lại người còn bảo cô uống. Cô cố gắng từ chối, nhưng mà sư bá bảo:
_ Chẳng lẽ nào con nỡ từ chối ta. Này uống đi.
Vừa nói sư bá của cô vừa cầm tách trà đưa trước miệng cô. Cô từ chối thì không được, mà uống thì không xong. Nhìn ánh mắt của sư bá rất là chờ mong, cô nghĩ: thôi uống đại đi. Cô uống hết một hơi và nói:
_ Sư bá, trà ngon.
Hôm sau, mặt cô vừa bị nổi mẩn, vừa ngứa khắp người. Cô hứa với lòng sẽ không bao giờ trả thù sư bá nữa. Chưa trả thù được mà mình đã bị thương rồi. Cô không biết rằng mọi kế hoạch của cô đã bị đá Lưu kí ghi lại nên cô mới thất bại ê chề. Kết thúc hồi tưởng.
Cô cũng phải cảm ơn sư bá của mình,nhờ vào các hình phạt đó đã khiến cho tốc độ hai chân của cô càng nhanh, việc sử dụng huyền lực càng điêu luyện hơn, tốc độ của cô có thể chạy trốn khỏi kẻ thù huyền sư luôn.
Còn việc luyện kiếm thì cô đã luyện tới chiêu thứ tư rồi. Cũng nhờ sư bá chỉ dạy hết.
Hôm nay cô sẽ bắt đầu cảm nhận hệ của mình, người chỉ dạy cô chính là sư bá ác ma. Vẫn như ngày nào, vị sư bá vẫn tỏa ra sự hòa nhã, nhưng lại xa cách,lạnh lùng càng khiến cho các phái nữ muốn chinh phục. Cô nhìn mà bĩu môi:
_ Đúng là giả tạo mà.
Bỗng nhiên anh quay qua và hỏi:
_ Con mới vừa nói gì hả? Ta nghe không rõ.
Cô cười trừ và xua tay:
_ Con không có nói gì hết.
_ Vậy hả, sao ta nghe con nói là đồ giả tạo mà. Chẳng lẽ ta nghe nhầm.
Vừa nói Mộ Dung Dật vừa ngoáy lỗ tai của mình. Cô đổ mồ hôi hột, đúng là lỗ tay thính dữ. Cô giả bộ nói:
_ À hôm nay người sẽ chỉ dạy con cảm nhận các nguyên tố mà.
Anh chỉ lắc đầu cười trừ, anh đã nghe cô nói nhưng anh không muốn vạch trần. Anh xoa đầu cô và nói:
_ Ừ con hãy ngồi xuống trận pháp mà ta đã thiết lập trước, và bắt đầu thúc dục linh lực trong cơ thể ra và cảm nhận xung quanh coi có màu gì.
Theo tay anh chỉ, cô thấy có một vòng tròn. Xung quanh đặt năm khoáng thạch, đúng vị trí của ngũ hành luôn. Cô liền ngồi xuống và bắt đầu thúc dục linh khí ra. Xung quanh cô rất tối, cô không nhìn thấy gì hết. Cô lo sợ hỏi sư bá:
_ Sư bá ơi tại sao con không cảm nhận được gì hết vậy.
_ Con cứ bình tĩnh và sẽ thấy được các nguyên tố thôi.
_ Dạ
( Tác giả: mình xin cắt o đây nha,,các bạn hãy đoán xem Thiên Nguyệt có mấy hệ nè)
_______dãy phân cách______
Thiên Nguyệt mặt hầm hầm, đạp cửa nhà tác giả: Tác.... giả...! Mi ở đâu? Ra đây cho ta ...! Tại sao lại tả ta như thế hả? Tác ..... giả ......
Tác giả đang ở nhà hàng xóm, vừa ăn ổi vừa ngoáy lỗ tay: không biết tên nào đang chửi mình vậy. Mình mà biết sẽ ngược tên đó ngay.