“Đc r, đc r, đợi lát e coi, e đi trc đây!” Hạ Băng Khuynh ôm chị 1 cái, sau khi tạm biệt những ng khác, liền đi.
Mắt Mộ Nguyệt Sâm theo hình bóng cô cho đến cô rời phòng, từ ánh sáng trở thành bóng tối.
Về khách sạn, Hạ Băng Khuynh chui lên giường đọc sách.
Não k ngừng nhảy lên khuôn mặt đến gần của Hạ Băng Khuynh, còn có mùi yên thảo nhàn nhạt trên ng anh.
Tim, lại có gì đó lan tràn ra.
Thở dài, cô lật ng nằm ngang, nhìn trần, ngây ng.
Đến xế chiều, cô vẫn do dự tối có nên đi k.
“Ding dong---”
Chuông cửa vang lên.
Hạ Băng Khuynh đứng dậy mở cửa, đứng ngoài là Quý Tu.
Từ hqa vào khách sạn đến nay, cô và Quý Tu mạnh ai nấy đi.
Cô cũng k biết anh đi làm gì r!
Nhưng chắc cũng đoán đc.
“Thầy Quý? S thầy ở khách sạn?” Lúc này k fai nên tìm Tiêu Nhân s.
“E k fai cũng ở khách sạn s.”
“Uhm, e là tự về sớm, vốn tối còn tiệc, e k muốn tham gia.”
“Tại s k tham gia? K có ng đi cùng? Tôi đi cùng e!”
“A?” Hạ Băng Khuynh ngây 1 lúc.
“Đi thay đồ, chúng ta đi tiệc!” Quý Tu quyết đoán nói.
Hạ Băng Khuynh k hiểu tại s a có hứng thú với tiệc này, nhưng cô nghe lời anh quen r, bất giác gật đầu: “Uh, v e đi thay đồ.”
Quý Tu gật đầu: “Đc, tôi ở dưới lầu đợi e!”
Anh nói xong liền đi.
Hạ Băng Khuynh nghi hoặc, đóng cửa, thay lễ phục.
Dưới lầu, Quý Tu đang đợi.
“E xong r, đi thôi!” Hạ Băng Khuynh đi qa.
Quý Tu đánh giá cô 1 cái, khen: “Rất đẹp!”
“V còn fai nói, đi thôi!” Hạ Băng Khuynh tự tin nghiêng đầu 1 cái.
Ngồi trong xe, Hạ Băng Khuynh bất giác nghiêng đầu nhìn Quý Tu, hnay a có chút lạ.
Nói s nhỉ, nóng nảy K sai, hôm nay có chút nóng nảy.
Đột nhiên đến phòng cô, đột nhiên nói làm bạn nam đi cùng, sau đó lập tức kéo cô cô, nhưng k fai tính anh.
Nhất định xảy ra chuyện gì.
Tim Hạ Băng Khuynh nghĩ, lại k dám hỏi.
Xe đến khách sạn.
Lúc họ lên, tiệc đã bắt đầu, từ xa, thấy cửa lớn đang dần đóng lại.
“Đợi tí---” Hạ Băng Khuynh gấp, chạy vài bước, lên trc đẩy cửa.
Hạ Vân Khuynh thấy e gái đến, nâng cao váy vui vẻ chạy qua:”Nha đầu chết tiết, còn tưởng thật sự k đến.”
“E đến trễ r!” Hạ Băng Khuynh có chút chột dạ, cô vừa nãy thật sự muốn k đi.
“K trễ, chỉ cần e đến, chị vui r” Hạ Vân Khuynh nói, thấy Quý Tu bên cạnh Hạ Băng Khuynh, kinh ngạc nói: “Thầy Quý cũng đến r!”
“Đc, hôm qa cùng Băng Khuynh về, đây là tí quà nhỏ, tặng tiểu thiên kim.” Quý Tu đưa hộp nhỏ trên tay cho Hạ Vân Khuynh.
“Đến là đc, cần gì tốn kém” Hạ Vân Khuynh nhận hộp, đưa tay: “Mời vào”
Hạ Băng Khuynh khoác tay Quý Tu đi vào.
Nâng mắt, liền thấy Mộ Nguyệt Sâm đứng ở chỗ xa, anh vẫn hấp dẫn sự chú ý như v, ở trường hợp nào cũng sáng chói.
Dù thấy r, cô chỉ cười với anh 1 cái.
Anh độc miệng, nhưng cô k giống a k có phong độ như v.
Mộ Nguyệt Sâm k phản ứng lại nụ cười của cô, thấy chí có thể hình dung là như k thấy gì.
- -------- ----------