Chuyện này đối với Hạ Băng Khuynh lại là chuyện tốt.
Tốt nhất anh cứ giữ thái độ này, nước sông k phạm nước giếng. tốt nhất là v.
Quý Tu mắt lướt qua đám đông, cuối cùng dừng lại ở thân hình mềm mại như muốn ẩn giấu mình.
Hạ Băng Khuynh thu ánh mắt lại, thấy Quý Tu nhìn sang bên đó, tay cô khoác cũng chạt hơn.
Chuyện gì v?
Quá bất thường.
Cô thuận theo ánh mắt nhìn uqa, thấy cô gái mặc lễ phép xanh lam đang cong ng, 2 tay che mặt, lén lút chạy trốn.
Tuy chỉ nhìn bóng dáng, nhưng cô vẫn nhìn ra là Tiêu Nhân.
Chỉ thấy, cô đi chưa đến mấy bước, liền bị 1 nam nhân chặn lại: “E muốn đi đâu?”
“Tôi---, đi nhà vệ sinh” Tiêu Nhân kéo tay nam nhân đến trên eo mình ra, sắc mặt hoang mang nhìn về phía Quý Tu.
“Dọa thành v, cần anh đi cùng k” Tay nam nhân tiếp tục di chuyển xuống, để trên mông cô.
Sắc mặt Tiêu Nhân lập tức thay đổi, kéo cổ áo nam nhân trung niên, đánh 1 cái lên mặt: “Đầu heo chết tiệt, ông sờ ở đâu v.”
Nam nhân đó bị đánh đến ngây ng.
Ở dưới đám đông, bị 1 cô gái đến, kêu ông để mặt mũi ở đâu.
Ông ôm mắt bị đánh sưng, tay run rẩy chỉ cô: “Cô Cô, con tiện nhân---”
“Mẹ ông mới tiện, cả nhà ông đều tiện, già háo sắc!” Tiêu Nhân trừng mắt đẹp chửi.
Cô đã gạt Tiêu Nhân, nếu ở ngoài, chạm mặt a k nói, còn bị a thấy cô bị lão già này sờ mông.
Bây h đến muốn chết cô cũng có.
Từ xa, Mộ Lâm Nguyệt vui sướng chạy qua: “Ông Vương, bớt giận, bớt giận, tiểu cô nương k hiểu chuyện”
“Đây là thành ý của các ng, tiền tài trợ 1 đồng tôi cũng k ra!” Nam nhân trung niên tức đến trừng Tiêu Nhân, miệng chửi: “Tiện nhân---, giả bộ thanh cao gì!”
“Tìm chết---” Tiêu Nhân đưa cao nắm tay lại muốn đánh.
Nam nhân trung niên trc h chưa từng thấy nữ nhân dữ như v, dọa đến lùi 1 bước, nhanh chóng rời đi.
Tiêu Nhân thả tay xuống, nhìn Quý Tu, chột dạ rụt đầu.
“Hết chuyện hết chuyện r, mọi ng tiếp tục vui chơi.” Mộ Lâm Nguyệt đối với khách khứa cười xua tay, chuyển mắt, đen mặt với Tiêu Nhân, thấp giọng dạy dỗ: “Cô cô của tôi ơi, đây là lần thứ mấy ra tay đánh ng r, nhà cô dạy võ à, ngta là nhà tài trợ, là đại gia.”
“Con k làm nữa---” Tiêu Nhân dỗi.
“Dỗi vô dụng, nghĩ coi tiền con nợ cô, r nghĩ đến sau này fai tiếp tục ntn!” Mộ Lâm Nguyệt thấp giọng, sau đó, lại hòa hoãn vỗ vai cô: “Yên tâm, cô sẽ k để con chịu thiệt lớn, con tính quá mạnh”
“Con biết r! Đừng nói nữa!”
Tiêu Nhân đau đầu ngắt lời, tim rối loạn.
Quay ng, đối lưng với Quý Tu sờ mặt mình, r mới quay lại, tránh khỏi Mộ Lâm Nguyệt, cười sáng lạn đi về hướng Quý Tu.
Vừa đi tim vừa nghĩ giải thích thế nào.
Hạ Băng Khuynh lúc này hiểu s thầy Quý kì lạ v.
Thì ra, anh muốn bắt gian!
Ài, Tiêu Nhân thật sự là tình nam nhân mà, từ bắt đầu đến bây h, chuyện nam nhân có thể làm cô đều lại, theo đuổi mạnh mẽ, đánh chết k buông, ôm nam nhân về, bây h là ngoại tình!
Đương nhiên, đây cũng k thể nói là ngoại tình!
Sắc mặt Quý Tu từ bắt đầu đến h k đổi, chỉ là trên ng phát ra sự thất vọng nồng đậm.
Thất vọng đối với 1 ng, có lúc còn công kích nặng hơn là ghét 1 ng.
Vì thất vọng là 1 loại phủ nhân, phủ nhận toàn bộ.
- -------- ----------