Cố Quân Thụy tự tạo nghiệt không thể sống, để cậu ta tự trải nghiệm!
“Nguyệt Sâm! Cứu tớ!” Anh đưa tay ra cầu cứu, khiến Khương Viên châm biếm qua tập kích.
“Cứu mẹ cậu! Nguyệt Sâm không đến giết chết cậu đã là không tệ rồi, còn dám cầu cứu, Cố Quân Thụy tôi nói cậu biết, lần này không nhịn nữa, chị nhất định khiến cậu tuyệt tử tuyệt tôn!”
Nói xong liền khoa trương xông qua.
Đám người phía sau Mộ Nguyệt Sâm, Cố Quân Thụy kêu thảm đến chói tai!
“Thật là tạo nghiệt” Tiêu Nhân đối với hành động của Cố Quân Thụy, được ra một bình luận chính xác.
Đầu nhỏ lắc lắc, bộ dạng khiến Hạ Băng Khuynh nhịn không được cười.
“Cho nên, chuyện này nhắc nhở chúng ta ngàn vạn lần được tạo nghiệt! Một khi đã tạo thì sẽ tiêu đời!”
Câu kết của cô khiến mọi người cười sảng khoái.
Mộ Nguyệt Sâm nhìn cô, ý cười thể hiện trên mặt.
“Băng Khuynh ý cậu là, làm người nên thành thật chân thành sao?” Một câu của Tiêu Nhân khiến mắt Mộ Nguyệt Sâm trầm xuống.
Hạ Băng Khuynh cảm nhận được cảm xúc của anh, cũng bắt đầu không tự nhiên.
“Haha, cũng có thể lí giải như vậy”
Cô cười ái ngại, vừa ra hiệu kêu Tiêu Nhân đừng nói nữa.
Nhưng Tiêu Nhân hôm nay như uống lộn thuốc, nói chuyện như bom nổ vậy.
“Vậy Băng Khuynh tại sao cậu không đối diện với cảm xúc của mình, nói với tam thiếu, thực ra cậu không lưu luyến quá khứ chút nào nữa?”
Tiêu Nhân!” Quý Tu khẽ tức giận, cũng không ngăn lại cô.
“Thời gian đó rốt cuộc cậu đau khổ bao nhiêu, tớ nghĩ cậu không quên. Nhưng tại sao vừa tiếp xúc với tam thiếu cậu là quên tất cả đau khổ trước đây chứ?”
“Nó không công bằng với cậu. Băng Khuynh. Thật sự không công bằng!”
Tiêu Nhân kéo tay Hạ Băng Khuynh, bất bình giúp cô.
Đáng tiếc, sắc mặt Hạ Băng Khuynh trắng bệch, tay trượt khỏi tay Tiêu Nhân.
“Băng Khuynh, cậu sao thế?” Cuối cùng Tiêu Nhân phát hiện sự bất thường của cô, quan tâm hỏi.
Cô lắc đầu, “Tớ không sao”
Tiêu Nhân vô tư, tuy nghi ngờ sắc mặt cô sao trắng như giấy nhưng nghe cô nói không sao cũng không để tâm nữa.
Mộ Nguyệt Sâm đứng nghiêng ở phía kia của cô, trong mắt đều là bộ dạng cắn răng, cơ thể khẽ run rẩy của Hạ Băng Khuynh.
Đau lòng quá
Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Mộ Nguyệt Sâm.
Anh muốn ôm cô, dịu dàng an ủi cô.
Anh muốn hôn lên tóc cô, nói cô là có anh đây, đừng sợ.
Anh muốn anwsm tay cô, đi dạo trên bãi biển, muốn gió biển thổi bay sự khó chịu của cô.
Người mà, một khi có suy nghĩ, rất dễ xúc động, liền làm ra chuyện không thể khống chế.
“Chúng tôi đi trước, tôi và Băng Khuynh trễ tí mới về” Anh kéo Hạ Băng Khuynh, dưới sự kinh ngạc của cô dẫn cô đi.
Quý Tu, Tiêu Nhân và Ôn Nhã Liên 3 người nhìn theo bóng 2 người rời đi, ngây người tại chỗ.
“Tu Tu, họ sao thế?” Tiêu Nhân chỉ Hạ Băng Khuynh, vừa gấp vừa lo.
Cô chỉ sợ Hạ Băng Khuynh lần nữa bị thương, nhìn rõ con đường sau này mới nói nặng lời như vậy.
Ai ngờ, Mộ Nguyệt Sâm lại kéo Hạ Băng Khuynh đi!
Tiêu Nhân cảm thấy não mình không theo kịp tốc độ phát triển của sự việc.
“Em đừng quản chuyện của Băng Khuynh, em ấy có suy nghĩ của mình đừng làm loạn suy nghĩ của em ấy.”
Quý Tu nhàn nhạt nói, khiến Tiêu Nhân tò mò.
“Tại sao chứ Tu Tu? Anh nói em nghe đi” Tiêu Nhân lại muốn dựa lên người anh, Quý Tu né ra.
“Về thôi” Anh bỏ lời lại, bước lớn về xe.
“Tu Tu anh đợi em với” Tiêu Nhân nhảy dựng, chạy theo.
- -------- ----------