Giang Tùy Châu ngủ lại chỗ của Từ Độ, đơn thuần do hôm nay quá mệt.
Anh vốn đã bận rộn cả ngày ở Bộ Lễ, sau khi về, lại tốn sức dò xét qua lại với Từ Độ, bữa tối cơ bản không ăn được mấy.
Sau khi bữa tối dọn xuống, anh chuẩn bị đi về, vừa đứng dậy bỗng thấy như trời đất quay cuồng, khiến anh suýt nữa ngã xuống đất.
Từ Độ vội đỡ anh.
“Vương gia sức khoẻ yếu, tuyệt đối không thể vất vả quá mức.” Từ Độ nói.
Giang Tùy Châu ổn định cơ thể, thở gấp mấy hơi mới điều hoà nhịp thở được, một tay chống bàn, mệt mỏi xua tay nói: “Thiên thu yến, Bộ Lễ mỗi ngày đều bận.”
Từ Độ đỡ anh ngồi xuống trường kỷ kế bên, xoay người đốt hương an thần, nói: “Đúng vậy, lúc này hàng năm, trong triều rất bận — thuộc hạ sai người đi mời đại phu đến xem cho người?”
Giang Tùy Châu lắc đầu.
“Không cần.” Anh nói.
“Dằn qua vặt lại, còn mệt hơn.”
Từ Độ gật đầu: “Cũng phải.
Vậy thuộc hạ cho người hầm canh an thần cho Vương gia —hay hôm ngay người ngủ lại đây?”
Đề nghị của hắn cũng có lý.
Dù sao nhà sau vốn cách An Ẩn Đường khá xa, còn phải băng qua một khu vườn to.
Giang Tùy Châu đi lại bằng bộ liễn, không đi được trong vườn, lại phải đi đường vòng.
Chỉ cần chòng chành hóng gió hết đoạn đường này, đã đủ mệt xỉu.
Giang Tùy Châu dao động, nhưng bỗng nghĩ đến một việc, ngờ ngợ hỏi: “Trong phòng ngươi có dư giường?”
Từ Độ cười khẽ: “Vương gia yên tâm, trong phòng có một phòng ngăn, ngày thường lúc Trường Quân đến chơi qua đêm, đều ngủ ở đó.”
Vừa nghe cả hai đều có giường để ngủ, Giang Tùy Châu bèn yên tâm gật đầu.
Chỉ cần có giường để nằm, ngủ ở đâu chẳng được?
Vì vậy, đêm hôm đó, anh ngủ lại ngay trong phòng Từ Độ.
————
Giang Tùy Châu ngủ cũng không ngon giấc.
Không biết có phải do mùi mực quanh quẩn trong phòng, hay do Từ Độ quen ngủ giường vừa nhỏ vừa cứng, nói chung, Giang Tùy Châu cứ cảm giác thiếu thiếu gì đấy.
Anh suốt đêm cứ tỉnh tỉnh mơ mơ, đến sáng bước xuống giường như đi trên mây, mắt thâm quầng.
Hôm nay còn có Đại hội Triều Đình.
Sáng ra lúc Giang Tùy Châu thức dậy, chỉ cảm giác choáng váng ngây ngất, đầu óc mơ hồ.
Anh thấy hơi ảo não.
Nếu đêm qua không tham lười, trở về viện của mình ngủ thì hay rồi.
Mạnh Tiềm Sơn đã ở bên ngoài viện đợi từ sáng sớm.
Vì từ đây ra phủ ắt phải đi ngang nhà trước, nên Mạnh Tiềm Sơn không mang triều phục qua cho anh.
Giang Tùy Châu ở chỗ Từ Độ dùng qua loa cho xong bữa sáng thì trở về An Ẩn Đường.
Lúc anh vào cửa, một bóng người cao lớn đường hoàng đang ngồi trước bàn tròng phòng chính.
Ánh mặt trời ấm áp, kéo dài bóng của y, ánh lên bức hoạ rừng trúc bằng mực, giống như một lưỡi kiếm sắc bén quét ngang khu rừng.
Đó là Hoắc Vô Cữu đang dùng bữa sáng.
Giang Tùy Châu bước qua bậc cửa thì thấy Hoắc Vô Cữu đang một mình dùng bữa, dáng ngồi ngay ngắn, cơ bản không định để ý đến anh.
Giang Tùy Châu đã quen với thái độ lạnh nhạt của y, thậm chí quen đến sinh thân, giúp tiêu tan phần nào phiền não do một đêm không tròn giấc.
Anh không so đo với Hoắc Vô Cữu, càng không đi qua chào hỏi, chỉ giống như không nhìn thấy, được Mạnh Tiềm Sơn đỡ, đi vòng qua Hoắc Vô Cữu, định vào trong thay đồ.
Vừa đi, vừa nghe Mạnh Tiềm Sơn lải nha lải nhải than phiền.
“Vương gia, hôm qua Từ phu nhân có hầu hạ người đàng hoàng không? Nô tài thấy sắc mặt người không tốt lắm…”
Giang Tùy Châu nghe vậy, ngắt ngang.
“Lắm miệng.” Anh nói.
Mạnh Tiềm Sơn vâng dạ lia lịa.
Giang Tùy Châu hơi ngừng lại, nói: “Cửa sổ trong phòng Từ Độ hơi cũ kỹ, lát nữa ngươi cho người sang đấy xem thử, có gì cần đổi thì đổi một lượt đi.”
Cửa sổ đó tệ thật, lọt gió thổi vù vù suốt đêm.
Tuy người khác không nhận thấy, nhưng Giang Tùy Châu lại bị hại thảm, sáng dậy, mũi không thở được.
Mạnh Tiềm Sơn vâng vâng dạ dạ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong.
Giang Tùy Châu không hề thấy, ngay khoảnh khắc anh vòng qua bình phong, Hoắc Vô Cữu ngẩng đầu lên, cau mày nhìn bóng lưng của anh.
Bước chân loạng choạng, hai mắt thâm quầng, vừa nhìn là biết bị mệt.
Bình thường dù ngủ trường kỷ một đêm, cũng không thấy anh lộ ra vẻ mệt mỏi như vậy.
Qua một đêm có thể mệt đến vậy, còn có thể vì gì?
Hoắc Vô Cữu không hiểu sao đột nhiên cảm giác đôi đũa trong tay không thuận, hại y gắp thế nào cũng không được, khó tránh khỏi dùng sức hơn.
Y cố gắng đặt sự chú ý của bản thân vào bàn ăn, nhưng xem chừng không hiệu quả.
Trước mắt luôn hiện lên dáng vẻ ban nãy của Giang Tùy Châu, rõ ràng chỉ nhìn thoáng qua, lại như khắc sâu trong đầu y, bắt ép y phải đi đoán, tối qua Giang Tùy Châu đã làm gì.
Đôi đũa trên tay Hoắc Vô Cữu như hoá thành lưỡi đao, đến cả thịt bò muối có lẫn gân xương cũng bị bể nát sau hai ba đũa của y.
Nhưng vẫn không gắp lên được.
Y hơi lấy làm ảo não, đặt đũa xuống bàn.
Nhất định là do tối qua ngủ không ngon nên mới khiến tâm tình y tệ vậy, nghĩ ngợi lung tung.
Rốt cuộc y chưa từng bị mất ngủ bao giờ, cho dù là chốn Dương Quan gió cát rít gào, hay tái ngoại băng tuyết trải dài rét lạnh thấu xương, y đều có thể ngủ yên.
Nhưng chỉ có duy nhất ở đây, chẳng qua buổi đêm thiếu đi một người, y lại không ngủ được.
… Đều do Tĩnh Vương.
Rõ ràng là một tên bệnh tật, tự đi mấy bước cũng thở không ra hơi, không ngoan ngoãn về phòng nghỉ ngơi, trái lại có sức làm trò ở phòng thiếp?
Miệng thì bảo thích mình, không đành lòng xuống tay? Xem ra anh đối với mấy người ở nhà sau lại rất nhẫn tâm đấy, xuống tay xong về, còn lo lắng đổi cửa sổ cho người ta.
Hoa ngôn xảo ngữ, toàn nói láo.
Tĩnh Vương này không phải người lương thiện.
————
Giang Tùy Châu thay triều phục xong bèn vội vàng đi ngay.
Triều thần vào cung, từ xưa có luật không được mang theo tuỳ tùng, Mạnh Tiềm Sơn đi theo tiễn Giang Tùy Châu đến cổng thì quay về An Ẩn Đường, đi hầu hạ vị “ái thiếp” mặt than đang ngồi ngay ngắn.
Mọi khi, vị chủ tử này không ừ không hử, chuyện gì cũng tự mình làm, rất dễ hầu hạ.
Nhưng hôm nay… Nó luôn cảm hơi bị khác thường.
Lạ ở đâu? Chính Mạnh Tiềm Sơn cũng không nói được.
Mọi ngày vị gia này không thích nói chuyện, hôm nay cũng vậy, không nói một lời.
Mọi ngày y chỉ thích ngồi một góc đọc sách, hôm nay cũng vậy, giống như từ trước đến nay.
Nhưng Mạnh Tiềm Sơn luôn cảm thấy… Khí áp trong phòng hôm nay hình như hơi bị thấp.
Điều này khiến nó cảm thấy khó chịu, đến không thở được, kiểu như có một con côn trùng không biết từ đâu bay ra, cứ lởn vởn mãi trong phòng.
Suy đi tính lại, Mạnh Tiềm Sơn tự nghĩ, tuy Hoắc phu nhân không thích trông thấy Vương gia, từ qua đến nay, cũng không thấy nổi giận, nhưng lấy lòng vị chủ tử này, làm y vui, chỉ tốt không xấu.
Nghĩ vậy, Mạnh Tiềm Sơn dè dặt sáp lại gần Hoắc Vô Cữu, bước lên trước.
Truyện Việt Nam
“Chủ nhân, hôm nay trời trong nắng đẹp, nô tài đi dạo một vòng trong vườn với người được không ạ?”
Tôn Viễn hầu hạ bên cạnh Hoắc Vô Cữu nghe thế, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bầu trời ngoài cửa sổ, âm u bất tận.
Lâm An vào xuân nhiều mưa, mây mù mấy ngày liền, trời trong nắng đẹp chỗ nào?
Hắn cúi đầu nhìn thì thấy Hoắc Vô Cữu đọc sách, không đáp một lời.
Mạnh Tiềm Sơn biết, vị chủ tử này chỉ cần không từ chối tức là cứ theo ý của họ.
Mạnh Tiềm Sơn như nhận được thánh chỉ, mở cờ trong bụng, vội quắt mắt nhìn Tôn Viễn: “Chủ tử muốn đi dạo, còn không nhanh tay nhanh chân lên?”
Tôn Viễn vội vàng đẩy xe lăn, đi theo Mạnh Tiềm Sơn ra khỏi viện.
Kiến trúc của phủ Tĩnh Vương vốn rất tinh tế, An Ẩn Đường nằm ở vị trí đẹp nhất, ra khỏi viện, đi về phía nam là đụng ngay khu vườn trong phủ.
Chủ nhân ban đầu của khu vườn này là người giàu có và sành sỏi, ông đã cho dựng 18 thắng cảnh trong vườn, mỗi thắng cảnh đều được bày trí tỉ mỉ và có nét đẹp riêng của nó.
Mạnh Tiềm Sơn đã hầu hạ ở đây được ba năm, nhắm mắt lại vẫn có thể đi hết khu vườn.
Hôm nay mang theo tâm tư lấy lòng Hoắc Vô Cữu nên đến mỗi một chỗ đều thao thao bất tuyệt, miêu tả cảnh quan sống động như thật.
Nhưng Hoắc Vô Cữu lại không hề phối hợp.
Y trưng ra gương mặt lạnh ngồi trên xe lăn, không hề mảy may đáp lại, giống như người điếc không nghe được thanh âm vậy.
Trái lại, Tôn Viễn đẩy xe lăn lắng nghe một cách nồng nhiệt, Mạnh Tiềm Sơn chỉ tay đến đâu, hắn nhìn theo đến đó, đôi lúc nhận ra được điều tuyệt diệu trong đấy, hắn không khỏi há hốc mồm thán phục, đổi lấy ánh mắt bén như dao của Mạnh Tiềm Sơn.
Có điều hắn vốn thuộc dạng thần kinh thô, không nhận ra Mạnh Tiềm Sơn khó chịu, chỉ lo nhìn phong cảnh của mình.
Họ cứ thong thả đi dạo trong vườn, mãi đến khi đi lên một cây cầu đá, tiến vào rừng trúc.
“Phu nhân xem, nơi đó chính là ‘U Hoàng Thính Tuyền’ trong phủ chúng ta đấy ạ! Đó không chỉ là rừng trúc đâu, đợi vào trong rừng rồi, có thể thấy…”
Giọng nói líu lo sôi nổi của Mạnh Tiềm Sơn, bỗng im bặt.
Tôn Viễn khó hiểu, vội nhìn theo tầm mắt của nó.
Trong rừng trúc, nước suối chảy róc rách, lối đi quanh co.
Bên dưới lũy tre xanh trăm đốt, bày một sạp đánh cờ, bàn cờ được tạc bằng đá rất trang nhã.
Lúc này, trên sạp cờ, có hai người đang ngồi.
Một người mặc áo đỏ, một người mặc áo xanh, đang đánh cờ trong rừng.
Mạnh Tiềm Sơn thầm kêu cha gọi mẹ, ân hận đến độ muốn tự vả mặt mình.
Nó bất ngờ thắng lại, giơ tay đặt lên vai Tôn Viễn, ép hắn phải quay xe ngay trên cầu đá nhỏ hẹp.
“… Nô tài nhớ nhầm! Đó chẳng qua là rừng trúc hoang, không có gì đáng xem đâu ạ.
Phía trước là ngõ cụt, mau quay xe, chúng ta đi đến một chỗ…”
Nhưng đúng lúc này, vị tổ tông vẫn luôn im lặng trên xe lăn bỗng dưng cất tiếng.
“Không phải ‘Thính Tuyền’ sao?” Y nói.
“Quay lại làm gì, đi tiếp.”
Giọng nói trầm lạnh ấy, dường như bật ra từ kẽ hở giữa môi y.
Mạnh Tiềm Sơn muốn quỳ xuống lạy y luôn.
Suốt dọc đường đi, người không hề đoái hoài đến nô tài, hoá ra vẫn lắng nghe nô tài nói à!
Nó vội cúi người xuống, định khuyên vị tổ tông này đừng đi “Thính Tuyền “, nhưng trong khoảnh khắc nó cúi xuống, một mặt của Hoắc Vô Cữu ánh vào mắt nó.
Nó thấy, đôi mắt đen hun hút ấy, lạnh lẽo sắc bén, hoàn toàn không giống vẻ thờ ơ và thiếu hứng thú như vừa rồi, mà sắc bén như chim ưng, nhìn thẳng về phía trước.
Nhất thời Mạnh Tiềm Sơn có cảm giác như người này đang ở trên sa trường, phía sau có ngàn vạn binh mã, ánh mắt như đuốc, ngay sau đấy sẽ đích thân lấy đầu của đầu lĩnh quân giặc xuống.
Mạnh Tiềm Sơn nhìn theo tầm mắt của y.
… Vị tổ tông này, đang nhìn Từ Độ..