Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 25


Mạnh Tiềm Sơn không dám không nghe, chỉ đành phải dẫn theo Tôn Viễn, nơm nớp lo sợ đẩy xe lăn tiến về phía trước.
Nó vừa khóc vừa gào trong câm lặng, Từ phu nhân, chạy mau.
Nhưng hai vị phu nhân kia rõ ràng không nhận được tín hiệu từ thần thức của nó, nghe tiếng xe lăn, họ lần lượt ngẩng đầu lên, đều lộ ra vẻ mặt thong dong đợi mấy người đến gần.
Hoắc Vô Cữu trên xe lăn lạnh lùng quét mắt qua hai người họ.
Y có chút ấn tượng với người mặc đồ đỏ này, tướng mạo như cô nương, tay chân táy máy, lần đầu tiên gặp mặt đã đưa tay sờ mặt y.
Người còn lại…
Mắt anh thoáng trở lạnh.
Là tên đứng giữa hoà giải trong lần đụng mặt trước? Khi y bẻ móng vuốt của tên áo đỏ, chính người này đâu vào đấy tiến lên khuyên can, sai người đi mời đại phu.
… Hoá ra Tĩnh Vương thích kiểu người thế này?
Hoắc Vô Cữu lạnh lùng thu hồi ánh mắt, trong mắt ánh lên khinh thường không thể xem nhẹ.
Trong quanh doanh của họ, phiền nhất chính đám người đọc sách lằng nhà lằng nhằng chủ trương hoa bình này, chỉ cần nghe họ nói chuyện thôi cũng đủ khiến người ta không kiềm được mà đau đầu.

Nhưng suy cho cùng, con người Tĩnh Vương chẳng ra sao, mắt cũng quá tệ, người được hắn xem trọng, không phải thứ tốt lành gì mới bình thường.
Hoắc Vô Cữu thầm lạnh lùng mạt sát hắn một hồi, không hề phát hiện, bản thân được Tĩnh Vương “yêu thầm nhiều năm “, cũng nằm trong trong phạm vi công kích của chính mình.
Y chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt ngay, thần sắc lạnh như băng, không hề có ý định chào hỏi.
Trái lại là Cố Trường Quân cười hí hửng mở miệng trước.
“Lần cuối cùng gặp vị Hoắc phu nhân này của chúng ta, hình như là mấy ngày trước nhỉ?” Đôi mắt hồ ly của hắn nhuyễn mịn như tơ, lướt khắp Hoắc Vô Cữu từ trên xuống dưới.

“Phong thuỷ của phủ Tĩnh Vương chúng ta, thật biết dưỡng người, nhìn Hoắc phu nhân xem, khí sắc khá hơn biết bao.”
Từ Độ thản nhiên liếc nhìn hắn.
Y biết, trước khi gia đình Cố Trường Quân sa sút, cha hắn có đến mấy di nương.

Từ nhỏ Cố Trường Quân đã nhìn quen và am tường việc đấu đá chốn nhà sau, đến phủ Tĩnh Vương, thích nhất là diễn cảnh ganh ghét trước mặt người ngoài.
Bình thường y không thích đáp lại hắn, chắc Hoắc Vô Cữu cũng sẽ không đoái hoài đến hắn.
Quả nhiên, Hoắc Vô Cữu không nói nửa lời, trái lại Mạnh Tiềm Sơn đứng phía sau cười lấy lòng cúi người nói: “Đương nhiên rồi ạ! Sau khi phu nhân đã tới vào phủ, mọi việc đều tốt, làm phiền Cố phu nhân quan tâm!”
Nói xong, nó âm thầm dùng cùi chỏ chọt chọt Tôn Viễn, cười híp mắt nói tiếp: “Không biết hai vị phu nhân đang đánh cờ ở đây, nô tài ngu dốt, quấy rầy nhã hứng của hai vị phu nhân… Tôn Viễn, còn không mau cáo từ hai vị phu nhân?”
Tôn Viễn nghe vậy, vội vàng tuân lệnh hành lễ với hai người.
Nhưng, không đợi hắn ta mở miệng nói câu cáo từ, Cố Trường Quân đã khẽ cười ngắt ngang.
“Làm gì gấp thế?” Hắn nói.

“Đến thì đến thôi, Mạnh Tiềm Sơn, bổn phu nhân là hổ ăn thịt người à?”
Từ Độ liếc hắn.
Y từng nhiều lần khuyên Cố Trường Quân không nên càn quấy, nhưng y cũng biết rằng, thuở thiếu thời đã qua ấy khắc sâu trong Cố Trường Quân, tạo thành bản tính trêu đùa thế gian, gặp ai cũng không sợ chết nhào qua chọc ghẹo, không thể nói đổi là đổi được.
Thấy Mạnh Tiềm Sơn bị hỏi đến phải cười làm lành, Từ Độ lên tiếng giảng hoà: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, không cần đi gấp vậy.

Hoắc phu nhân biết đánh cờ chứ? Mới rồi ta và Trường Quân đang rơi vào trạng thái giằng co, nếu biết, không bằng Hoắc phu nhân đi qua nhìn thử, nên phá thế cục này như thế nào?”
Hoắc Vô Cữu thoáng liếc qua Từ Độ.
Y ghét nhất là đánh cờ.
Phụ thân y là một kỳ thủ hạng bét, nhưng quân sư dưới trướng lại thuộc hàng bậc nhất.

Dương Quan xa xôi, phụ thân y vì không muốn bỏ lỡ bất kỳ tài nguyên nào có thể giáo dục y, bèn đàn áp y, bắt y phải theo tên quân sư tiếu lý tàng đao kia học đánh cờ.
Y không đủ kiên nhẫn chơi với mấy con cờ đen trắng vô vị kia bèn gây rối hết lần này đến lần khác, phụ thân y tức đến nỗi tịch thu con ngựa y thích nhất để uy hiếp, bắt y học cho bằng được.
Biết, không có nghĩa là thích.
Hoắc Vô Cữu mắt lạnh lướt qua mắt Từ Độ.
Lằng nhằng lại còn ngoan cố, bàn cờ đen trắng nhìn đã thấy phát phiền, mấy thứ khiến người ta bực bội, còn đi thành đôi.
Tôn Viễn đứng phía sau nghe được lời của Từ Độ, nhìn qua nhìn lại, không biết nên nghe theo ai, đúng lúc thấy Hoắc Vô Cữu giơ tay lên, ra hiệu gã đứng chờ tại chỗ.
Tôn Viễn vội làm theo, Hoắc Vô Cữu nắm bánh xe của xe lăn, tự đi tới bên bàn cờ.
Từ Độ nhìn về phía y.
Hoắc Vô Cữu ngồi bên cạnh bàn cờ, khẽ nhìn xuống, quét mắt một vòng thế cờ, không tốn một giây suy nghĩ đã giơ tay ra, cầm một viên cờ đen, đặt xuống bàn cờ.
Từ Độ hơi sững sờ.
Nhưng Hoắc Vô Cữu không cho y có cơ hội mở miệng.

Sau khi đặt con cờ xuống thì rút tay lại, đặt lên bánh xe, tay dùng sức, xe lăn quay một vòng, đi xa.
“Đi.” Y lên tiếng.
Tôn Viễn vội vàng đi lại đẩy xe cho y, Mạnh Tiềm Sơn thì hối hả hành lễ với hai người kia rồi chạy theo.
Cố Trường Quân nhìn theo họ, mãi đến khi họ đã đi xa mới lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên nói với Từ Độ: “Ngươi xe xem, không hổ là tướng quân, dù bị vây chốn nhà sau, vẫn cứ ngông cuồng và ngang tàng như vậy, không để ai vào mắt.”
Lại thấy Từ Độ chỉ im lặng, một câu không nói.
Cố Trường Quân không đợi được câu trả lời của Từ Độ bèn xoay đầu lại nhìn y, thấy Từ Độ đang nhìn chằm chằm bàn cờ, mặt không cảm xúc, im lặng.
Cố Trường Quân cười nhạo y, thuận theo tầm mắt của y nhìn về phía bàn cờ: “Bàn cờ này có gì đáng xem vậy? Chẳng qua là… “
Bỗng hắn im bặt.
Thế cờ trên bàn cờ vốn là cờ trắng của Từ Độ ép cờ đen của hắn vào đường cùng, nhưng sau khi Hoắc Vô Cữu đặt một con cờ xuống, cờ đen như thú bị nhốt rồi phản công, cắn chặt lấy yếu hầu cờ trắng.
Trên bàn cờ, thế cuộc chuyển dời, cờ đen có xu thế sống lại, hừng hực khí thế.
Cố Trường Quân ngơ ra, bỗng bật cười.
“Y đánh cờ lợi hại nhỉ?” Hắn nói.
Từ Độ lại lắc đầu.
Ngay lúc ấy, khi Hoắc Vô Cữu đặt con cờ xong rút tay lại, thoáng giương mắt nhìn về phía y.
Mắt đen lạnh lẽo, tựa như cờ đen vậy, hùng dũng lại tàn nhẫn, lạnh đến độ như rớt xuống hồ băng.
Trongh khoảnh khắc, Từ Độ cảm giác sau lưng rét lạnh, giống như thứ Hoắc Vô Cữu muốn giết không chừa manh giáp, tuyệt đối không phải cờ trắng trên bàn cờ.
Lát sau, y khẽ cười, lắc đầu.
Cố Trường Quân hỏi: “Nghĩ gì vậy?”

Từ Độ thoáng trầm ngâm.
“Không có gì.” Y nói.

“Chỉ là không biết… Ta lỡ chọc vị Hoắc tướng quân ấy lúc nào không hay.”
————
Qua giữa trưa, trời bắt đầu mưa tí tách.
Giang Tùy Châu hai mắt thâm quầng, uể oải lâm triều xong thì về Bộ Lễ.
Dù Quý Du rất săn sóc anh, nhưng cũng không thể không giao anh bất kỳ việc gì.

Ngày hôm nay, thấy sắc mặt của anh quá tệ, Quý Du nhìn sắc trời bên ngoài hãy còn sớm, bèn bảo anh đi ra ngoài thành nhận một đợt vật liệu dùng để bày trí hội trường.
Quý Du cười nói với anh, sau khi đối chiếu sổ sách đàng hoàng rồi thì không cần về Bộ Lễ báo cáo, cho người lái xe vật liệu về sân của Bộ Lễ là được.
Giang Tùy Châu hiểu ý, ông cố tình châm chước, cho phép mình sau khi xong việc có thể về trước giờ.
Trong lòng anh rất biết ơn ông, vừa cảm ơn Quý Du là người tính tình ôn hòa, người tốt mười phân vẹn mười, lại vừa cảm ơn bản thân hôm đó đã lắm miệng, trò chuyện mấy câu với Quy Du.
Nào ngờ, anh vừa rời khỏi Bộ Lễ, mưa càng ngày càng lớn.
Mới đến cửa thành Bắc, thì có người báo rằng cỗ xe ngựa chở vật liệu bị vùi trong bùn tại vị trí cách thành mười dặm, không ra được.
Lần này, thật đúng chịu tội.
Mưa ngoài thành lớn hơn trong thành, huống hồ ngoài thành Lâm An toàn đường đất, sau khi Hậu Chủ đến đây, chút ít bạc còn chỉ lo sửa chữa hoàng thành cho mình, cơ bản không nghĩ đến việc sửa đường.
Vì vậy, vật liệu vốn đến sau giờ ngọ, bị kéo đến tận khi sắc trời tối đen, mới vất vả đi đến cửa thành.
Giang Tùy Châu ở ngoài thành chịu đựng gió lạnh thổi một ngày, đợi đến khi đoàn xe tới, còn phải chỉ huy thuộc hạ kiểm tra số lương, dọn sạch bùn lầy.
Khi anh về đến Vương phủ, đã là canh hai.
Lúc ở ngoài thành, anh chỉ ăn tạm một ít, xem như bữa tối.

Sau khi trở về phủ, anh cảm giác mệt đến không mở nổi mắt, tắm rửa sơ rồi ngủ ngay.
Sau khi cẩn thận hầu hạ Giang Tùy Châu nằm lên giường thì Mạnh Tiềm Sơn giương mắt nhìn qua phía bên hông.
Thấy Hoắc phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên xe lăn, bên cạnh song cửa sổ, cúi đầu lẳng lặng lật sách.
Mạnh Tiềm Sơn nhớ mang máng, mọi ngày Hoắc phu nhân không ngủ trễ vậy, có điều… Chắc không phải đang đợi Vương gia đâu, chỉ là vì cuốn sách đang đọc khá hay?
Mạnh Tiềm Sơn không dám hỏi thẳng, lẳng lặng lui ra ngoài.
Cửa phòng được đóng lại.
Sách trong tay Hoắc Vô Cữu lại lật sang trang kế.
Nội dung trong sách kể về, vị thư sinh tài tử bần hàn trèo tường nhà Thừa Tướng, lén lút hẹn hò dưới trăng với tiểu thư xinh đẹp.

Tiểu thư ngại ngùng đáp lại hắn bằng chiếc khăn lụa do mình tự tay thêu, nhưng bất ngờ bị thư sinh nắm lấy bàn tay mềm mịn…
Mắt của Hoắc Vô Cữu hướng vào trang sách, ánh mắt thì không.
Sách lật hơn nửa cuốn nhưng y cơ bản không chú ý cuốn sách mình đang cầm là sách gì.
Lát sau, y giương mắt, nhìn về phía giường.
Giang Tùy Châu nằm ở đấy, dường như đang ngủ.
Ngón tay Hoắc Vô Cữu vuốt nhè nhẹ trang sách.
Từ lúc dùng bữa tối hôm nay một mình thì y bắt đầu cảm thấy bức bối một cách khó hiểu, bức bối đến mức y không coi nổi một chữ.
Hoắc Vô Cữu cho rằng bức bối của y xuất phát từ hai chân.
Vết thương trên chân dần hồi phục, nhưng vẫn không có cảm giác gì.

Cho đến mấy hôm trước, trời trở nên âm u, chân y mới dần có chút ít cảm giác.
Nhưng là cảm giác đau nhói âm ỉ từ chỗ kinh mạch bị đứt trên chân truyền đến.
Cảm giác đau này không giống cảm giác đau đớt cắt da cắt thịt, không quá nghiêm trọng, nhưng giống như dùng đao cùn nạo xương.

Có điều do cảm giác đau kia không kịch liệt, mấy ngày liền, Hoắc Vô Cữu cũng không bị nó ảnh hưởng gì.
Mãi đến hôm nay, trời mưa.
Hơi ẩm bốc lên, vết thương của y giống như cảm ứng được, nối liền một đường theo kinh mạch, kéo đến tận xương sống chỗ thắt lưng, một cơn đau thấu xương.

Cơn đau kéo đến cuộn trào mãnh liệt, lại miên man không ngừng, như thể có người luồn tay vào trong da thịt, dùng hết sức kéo căng gân cốt của y.
Hoắc Vô Cữu chỉ im lặng chịu đựng.
Nhưng, lại có gì đấy là lạ.

Y yên lặng ngồi ở chỗ cũ ôm sách, nhưng mỗi khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân, y sẽ vô thức tập trung nghe ngóng tiếng bước chân kia.
Y cũng không biết mình đang chờ gì, chẳng qua mỗi lần nghe xong, cảm giác bức bối trong lòng lại tăng thêm.
Thỉnh thoảng có thể nghe thấy Mạnh Tiềm Sơn sai người hầu đi ra ngoài hỏi thăm khi nào Giang Tùy Châu về, người hầu chạy đi chạy về mấy lượt, lần nào cũng là Vương giang đang bận.
Hoắc Vô Cữu khẽ nhíu mày.
Mãi đến khi tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhỏ dần, tiếng kẻng canh hai vang lên, Hoắc Vô Cữu mới nghe thấy tiếng bước chân kia.
Không vững, cũng không nhanh, ngay giây phút đầu tiên, Hoắc Vô Cữu đã nhận ra, Giang Tùy Châu về.
Y cụp mắt xuống, lật sách.
Hôm nay không qua đêm ở phòng của thiếp à?
Hoắc Vô Cữu bất giác bật ra tiếng cười lạnh khe khẽ, bức bối tích góp trong bụng suốt một đêm, dần dần vơi đi theo tiếng cười khẩy này.
Thậm chí đến khoé môi y, cũng nhếch lên tạo thành độ cong.
Có điều, hôm nay Giang Tùy Châu không trao đổi gì với y, cứ thế rửa ráy rồi lăn ra giường ngủ.
Mãi đến lúc này, bốn bề vắng lặng, Hoắc Vô Cữu mới ngước mắt lên, ánh mắt lẳng lặng nhìn về hắn.
Ma bệnh.

Chẳng qua hôm qua, ngủ một đêm ở chỗ tên ngoan cố tay trói gà không chặt thôi mà yếu ra nông nỗi này.

Đã vậy, còn bày đặt học theo người ta tam thê tứ thiếp?

Đúng là chán sống.
Ma bệnh đến nước này, đáng lẽ nên ngoan ngoãn, được bảo vệ dưới cánh chim, nghỉ ngơi trong phòng ấm không cần chịu cảnh giãi nắng dầm mưa, không để hắn phải chịu khổ, đồng thời cũng tuyệt đối không cho phép hắn sinh lòng trăng hoa, chọc ong đuổi bướm.
Nghĩ đến đây, trái tim Hoắc Vô Cữu như đập nhanh hơn, như bị ý nghĩ nào đấy dao động, ngực nhột nhạt.
Y khựng lại, bình tĩnh thu hồi ánh mắt, như định ngăn chặn điều gì đó, lần nữa cầm sách lên.
「Trương Sinh nắm chặt bàn tay mềm mại ấy, chỉ cảm thấy trơn mướt khiến trái tim hắn nhộn nhạo.

Trông tiểu thư đang đỏ bừng hai gò má, sóng mắt e sợ, có câu nói…」
… Mạnh Tiềm Sơn chọn sách, thể loại vớ vẩn gì thế này!
Hoắc Vô Cữu tối sầm mặt, ném sách qua một bên.
Tiếng ‘bộp’ vang lên khiến cho người đang nằm trên giường giật bắn.
Hoắc Vô Cữu nghe được tiếng vang khẽ kia bèn quay đầu nhìn, thấy người trên giường siết chặc chăn, như bị giật mình, nhưng trông có vẻ không bị tỉnh, trở mình, vẫn ngủ.
… Hơi lạ, trước nay Giang Tùy Châu ngủ, không có trùm chăn kín vậy.
Hoắc Vô Cữu cau mày, lắng nghe tiếng hô hấp trên giường có vẻ nặng nề, hình như tốn sức hơn bình thường.
Chẳng lẽ bị bệnh?
Y không định để ý, cũng lười kiếm thêm chuyện, cảm thấy chỉ cần gọi Mạnh Tiềm Sơn vào là được rồi.
Nhưng tay y như không nghe theo lệnh, đáng lý nên lăn xe đến gõ cửa, nhưng không hiểu sao lại đi thẳng đến cạnh giường Giang Tùy Châu.
Người nọ nằm trên giường, trùm chăn kín mít, chỉ để lộ mấy sợi tóc đen suôn mềm, xoã tung trên gối.
Hoắc Vô Cữu ngập ngừng giơ tay ra, cách một lớp chăn nắm lấy bả vai Giang Tùy Châu.
Người ngày gầy gò, đến vai cũng gầy, dù cách một lớp chăn dày, cũng bị Hoắc Vô Cữu nắm dễ dàng bằng một tay.
… Sắc mặt tái nhợt bất thường, đang run rẩy, đến hơi thở cũng chập chờn.
Hắn nhắm chặc hai mắt, môi tái méc, lông mi hơi run, hơi thở nặng nhọc.
Đột nhiên gặp phải dáng vẻ yếu đuối này của hắn, Hoắc Vô Cữu bỗng sững sờ, rồi lại như sợ mình làm hắn đau, bèn vội vả buông vai của hắn ra trong chớp nhoáng.
Xong, y có phần vụng về giơ tay lên, sờ trán của Giang Tùy Châu.
… Hình như hay thử xem người ta có sốt không bằng cách thì phải?
Nhiệt độ dưới tay không nóng, trái lại rất lạnh, lạnh đến như bị cóng, còn không toả nhiệt nữa.
Hoắc Vô Cữu định rút tay về, đi gọi Mạnh Tiềm Sơn vào.
Nhưng đúng lúc này, một cái tay lạnh như băng vùng khỏi chăn, bắt lấy tay y.
Lạnh lẽo nhưng mềm mại, không hề có chút sức lực nào lại đủ khiến tay của Hoắc Vô Cữu đứng hình tại chỗ.
“Đừng đi.” Giọng người trên giường mang theo âm rung, rõ ràng nằm trong chăn lại như người kẹt trong hầm băng, run rẩy giữ chặt cọng rơm cứu mạng vậy.
Hoắc Vô Cữu nghe tiếng mê sảng của Giang Tùy Châu.
“Đừng nói cho mẹ biết, ta ngủ một giấc là khoẻ thôi.” Hắn nói.
Hoắc Vô Cữu không biết “mẹ” của hắn là ai, nhưng từ giọng nói khẽ đến gần như không thể nghe thấy của Giang Tùy Châu, y có thể nhận ra sự sợ hãi xen lẫn mờ mịt của hắn.
Giống như rất sợ sẽ gây thêm phiền hà cho đối phương.
Hoắc Vô Cữu khựng lại, quỷ thần xui khiến nắm lại tay của Giang Tùy Châu.
Bàn tay y khớp ngón tay rõ ràng, thon dài, chỉ cần nắm lại đã có thể bao trọn bàn tay nho nhỏ kia.
Giang Tùy Châu đầu óc mơ hồ trên giường như tìm được nguồn nhiệt, khe khẽ thở phào một tiếng, cuối cùng gắng sức kéo sát bàn tay kia lại.
Giây sau, gò má nhẵn nhụi lại lạnh lẽo, dán sát vào mu bàn tay gân guốt của Hoắc Vô Cữu.
————
Sau khi Giang Tùy Châu nằm xuống, phảng phất như mất đi ý thức.
Anh như bị vây trong một giấc mộng rối bời, thời gian và thế giới đều hỗn loạn.
Lúc là thuở thiếu thời, ở trong nhà chính của cha, bị mấy người anh em cùng cha khác mẹ xô đẩy bắt nạt.

Anh tủi thân chạy lạch bạch đi tìm mẹ, nhưng đứng ở cửa thấy mẹ ngồi một mình trong phòng lẳng lặng khóc, khóc đến mất hồn, khiến anh hoảng sợ, tủi thân gì đấy đều không dám nói nữa, cứ thế chạy đi.
Lúc lại là gương mặt hào hứng khiến người ta căm ghét của Hậu Chủ, còn có đám triều thần chỉ từng thấy qua tranh vẽ, thần sắc khác nhau theo dõi nhất cử nhất động của anh, khiến cho anh căng thẳng lại sợ hãi, không dám xằng bậy dù chỉ là nửa lời.
Lúc nữa lại là Hoắc Vô Cữu, cầm thanh đao đang nhỏ máu, nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt rét lạnh như ngày hôm đấy – khi anh hất khăn cô dâu của y ra, như thể y muốn chém đầu của anh ngay lập tức, treo lên tường thành hóng gió.
Giang Tùy Châu muốn chạy nhưng hai chân như bị đóng đinh ngay tại chỗ, nhìn Hoắc Vô Cữu dần dần tiến lại gần, giơ bàn tay nhuốm đầy máu tươi về phía anh…
Giang Tùy Châu thẳng thừng nhắm tịt mắt lại chờ chết, nào ngờ, Hoắc Vô Cữu không giết anh.
… Y lại giơ tay lên, sờ mặt anh.
Giang Tùy Châu chỉ cho rằng, y muốn sờ xem nên xuống đao từ chỗ nào trên cổ mình, nhưng sờ lệch nên mới đụng vào mặt.
Lại không ngờ rằng, tay của Hoắc Vô Cữu sau khi áp vào mặt anh, không hất ra.
Đúng lúc này Giang Tùy Châu mơ màng tỉnh lại.
Như còn chìm trong giấc mộng, đầu óc hỗn loạn, người nóng hổi.

Anh mê man mở mắt, ánh vào mắt là ánh nến chập chờn, sáng đến nỗi anh không mở nổi mắt.
Anh cảm giác toàn thân nặng nề đến khó lòng chịu được, từ từ hít vào thở ra, chưa kịp mở miệng đã bị sặc đến ho khù khụ.
“Vương gia!”
Là giọng của Mạnh Tiềm Sơn.
Giang Tùy Châu ho khang đến hoa mắt, đúng lúc này, thứ anh đang nắm trong tay bỗng dưng nắm lại tay anh.
Lành lạnh, lại rất mạnh mẽ, kéo một phát anh đã ngồi dậy.
Kế đến, một tay khác đặt lên lưng, vỗ nhẹ, dần dần làm dịu cơn ho của anh.
Lúc này Giang Tùy Châu mới rưng rưng mở mắt ra.
Anh nhìn thấy trong ánh nến sáng tỏ, Mạnh Tiềm Sơn đang quỳ trước giường, nằm nhoài lên mép giường, lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm anh, môi run run nhưng không dám phát ra tiếng động.
Mà trong tay anh, đang nắm một bàn tay khớp xương rõ ràng, gân guốc.
Giang Tùy Châu đang nóng sốt thành ra đầu óc bị trì trệ, thấy bàn tay đó bèn ngơ ngác xuôi theo cánh tay nhìn lên.
Bắt gặp một đôi mắt đen lạnh như băng.
Giang Tùy Châu bị hoảng sợ đến hất văng cái tay đó ra.
Hoắc Vô Cữu bình tĩnh ngừng động tác vỗ lưng anh, thuận tay kéo cái gối kê sau lưng rồi ấn anh ra sau, để anh dựa vào, xong quay đầu qua, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi.”

Ngay sau đấy một đại phu trẻ tuổi vội vàng tiến lên, quỳ xuống cạnh giường, bắt mạch cho Giang Tùy Châu.
Hoắc Vô Cữu nắm bánh xe, lùi về sau hai bước.
Không ai để ý rằng, bàn tay phải bị Giang Tùy Châu nắm chặt trong tay vừa rồi đang đặt trên đầu gối, thong dong xoa nắn ngón tay rồi siết lại.
Giống như muốn lưu giữ cảm xúc nào đấy.
Người hầu xung quanh thấy Giang Tùy Châu tỉnh dậy, rối rít ngừng tất cả công việc đang làm, đứng xếp hàng vây quanh giường.
Đại phu bắt mạch một lúc thì đứng dậy nói: “Vương gia vẫn do sức khoẻ yếu, lại thêm quá lao lực, nên mới bị hàn khí xâm nhập, nhiễm phong hàn.

Thuốc sắc xong để ở phòng ngoài, lát nữa Vương gia uống xong rồi ngủ, chắc hẳn sáng mai sẽ giảm sốt, nhưng phải tĩnh dưỡng mấy ngày trong phủ, trước khi phong hàn khỏi hẳn, không thể lại bận bịu.”
Mạnh Tiềm Sơn đứng một bên vâng dạ liên hồi, căn dặn tỳ nữ bên cạnh đi bưng thuốc vào.
Giang Tùy Châu tựa vào gối dựa mềm mại, gắng sức nhay nhay huyệt Thái Dương, mãi mới hiểu mang máng lời của đại phu.
… À, là do mệt quá, hôm nay trời mưa nên anh bị nhiễm lạnh dẫn đến bệnh.
Đã vào xuân rồi, nước mưa không lạnh mấy, mùa này, người dầm mưa có thể mắc bệnh, trừ anh ra, chỉ e không có người thứ hai.
Giang Tùy Châu cam chịu số mệnh mà thở dài.
Nhưng thế cũng hay, anh bị bệnh, có thể an tâm thoải mái nghỉ ngơi mấy ngày.

Không biết có thể bệnh lâu hơn chút nữa, tốt nhất là bệnh miết đến Thiên thu yến của Hậu Chủ luôn.

Nếu vậy, anh có thể thoải mái lấy cớ cáo bệnh không đi, Hoắc Vô Cữu hiển nhiên cũng không cần đi…
Nghĩ đến Hoắc Vô Cữu, đầu óc rối loạn của Giang Tùy Châu thoáng đứng hình.
Ban nãy… Hình như, anh nắm tay của Hoắc Vô Cữu?
Nhưng sao anh không có chút ấn tượng nào, không biết Hoắc Vô Cữu sao lại đến bên giường của anh, rồi anh lại thế nào mà kéo lấy tay y.
Giang Tùy Châu cảm thấy do bản thân bệnh đến hồ đồ rồi.
Nhưng không đợi y kịp suy nghĩ, một vị đắng ngắt đã từ xa bay đến.
Giang Tùy Châu nhăn mày.
Chưa gì đã thấy nước thuốc đen như mực được đựng trong chén bạch ngọc, bưng đến trước mặt anh.
Vị đắng xộc lên mũi, Giang Tùy Châu ngay tức khắc bị k1ch thích đến mức ho khan, cổ họng nghẹn lại, Mạnh Tiềm Sơn sợ tới mức vỗ lưng anh liên hồi, đồng thời gào lên thất thanh.

“Chủ tử!”
Đợi cơn ho qua đi, Giang Tùy Châu xoay đầu qua hướng khác.
Trước khi anh chuyển kiếp đến đây thì đã cực kỳ không ưa thuốc bắc, nào ngờ, trình độ khó uống của thuốc bắc thời cổ đại còn cao hơn một bậc so với thời hiện đại.
Mạnh Tiềm Sơn đọc được ý cự tuyệt trong hành động của anh, tận tình khuyên can: “Xin người mà Vương gia, người hãy uống hết thuốc này đi!”
Giang Tùy Châu nín thở, không lên tiếng.
Thuốc để ngay trước mặt anh, anh sợ thở nhiều sẽ bị sặc đến mất nửa cái mạng.
Mạnh Tiềm Sơn sốt ruột đến nước mắt tràn mi.
“Vương gia! Người không uống thuốc, sao khỏi được!”
Giang Tùy Châu khựng lại.
… Đúng rồi.
Anh không uống thuốc, không phải sẽ không khỏi bệnh được sao?
Nếu bệnh của anh không khá lên… Hiển nhiên không cần phải dắt Hoắc Vô Cữu tham gia Thiên thu yến của Hậu Chủ rồi sao?
————
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Giang Tùy Châu có thể hợp tình hợp lý ở phủ nghỉ ngơi.
Không ít triều thần trên dưới trong triều gởi tặng quà thăm bệnh cho anh, ngay cả Hậu Chủ cũng phái Thái y đến, mỹ kỳ danh là chữa bệnh cho anh.
Giang Tùy Châu biết chẳng qua Hậu Chủ sợ anh giả bệnh nên mới phái người đến thăm dò.
Có điều Giang Tùy Châu quả thật bị bệnh nặng, Thái y trở về cũng nói, do Tĩnh Vương điện hạ sức khoẻ quá tệ, một cơn mưa xuân gần như tước đi nửa cái mạng của anh, Hậu Chủ vui đến độ ngay ngày hôm sau đã ban thưởng một đống vàng bạch châu báu chỉ có tác dụng trưng bày, đồng thời cho phép Giang Tùy Châu nghỉ ngơi thoải mái, việc trong triều không cần anh bận tâm.
Thượng thư Bộ Lễ – Quý Du sau khi biết chuyện là do mình phân công công việc xảy ra sai sót hai Giang Tùy Châu bị nhiễm lạnh, ngã bệnh.

Hôm Giang Tùy Châu sai Mạnh Tiềm Sơn đưa tin cho Quý Du, Quý Du còn rất áy náy, nhờ Mạnh Tiềm Sơn cầm mấy cuốn dã sử về cho anh, xem như thay lời xin lỗi.
Giang Tùy Châu dở khóc dở cười, sai Mạnh Tiềm Sơn cất mấy cuốn sách trời ơi kia vào chỗ nào mà anh không nhìn thấy được.
Ngày hôm sau, anh bớt sốt nhưng phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn.
Giang Tùy Châu chưa từng cảm thấy cảm mạo hoá ra lại khó chịu như vậy.
Cơ thể này hẳn có hệ hô hấp cực kỳ suy yếu, một khi nhiễm lạnh, từ cổ họng đến phổi đều vô cùng khó chịu.

Vì sức khỏe không tốt, nên cơ thể phút trước còn lạnh như đóng băng, ngay sau đó đã sốt hầm hập, cứ thế lặp đi lặp lại suốt mấy ngày nay.
Giang Tùy Châu bị quấy đến sống dở chết dở, còn không quen lén lút hỏi Mạnh Tiềm Sơn, có cần cho Hoắc Vô Cữu dọn ra ngoài không, đỡ bị lây bệnh của anh.
Chẳng qua đây là cớ mà thôi.

Giang Tùy Châu chỉ muốn mượn lý do này, cho Hoắc Vô Cữu dọn đi.
Dù sao bây giờ, Hậu Chủ và Bàng Thiệu đã hoàn toàn tin tưởng việc anh là đoạn tụ, thậm chí còn lạ một tên đoạn tụ thích chơi trò k1ch thích.

Nếu đã vậy, anh không cần phải giữ Hoắc Vô Cữu ở lại đây mỗi ngày, còn bắt người ta ngày ngày ngủ trường kỷ.
Nhưng Mạnh Tiềm Sơn lại lắc đầu nguây nguẩy.
Nghe Giang Tùy Châu nói vậy, nó cười đến không thấy tổ quốc.
“Không cần, Hoắc phu nhân không sợ mấy thứ đó đâu ạ.” Nó ỷ vào lúc này Hoắc Vô Cữu không ở trong phòng, nhỏ giọng nói với Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu cau mày.
Lại nghe Mạnh Tiềm Sơn nói tiếp: “Người không biết đấy thôi! Hôm người bị bệnh, là Hoắc phu nhân phát hiện.

Từ lúc gọi nô tài vào, Hoắc phu nhân vẫn luôn nắm tay người, mãi đến lúc người tỉnh mới buông ra đó!”
Nói đến đây, Mạnh Tiềm Sơn cười càng tươi hơn.
Giang Tùy Châu lại câm nín.
Anh có chút ấn tượng… Nhưng không phải Hoắc Vô Cữu nắm tay anh mà là anh kéo tay Hoắc Vô Cữu không buông.
Nhưng, anh có nói Mạnh Tiềm Sơn cũng không tin.

Cứ xem như Hoắc Vô Cữu bị phế võ công, cũng không thể nào không hất văng được một người bệnh đang sốt?
Lại nghe Mạnh Tiềm Sơn cười hí hửng nói tiếp: “Vương gia, ta cảm thấy, Hoắc phu nhân có chút… Ôi! Đúng là có công mài sắt, có ngày nên kim!”
Giang Tùy Châu lạnh mặt, đuổi nó ra ngoài.
Quả thật, một khi nói dối, sớm hay muộn đều phải trả một cái giá lớn cho lời nói dối đó.
Nhìn theo bóng lưng đầy đắc ý của Mạnh Tiềm Sơn, Giang Tùy Châu nghiến răng lắc đầu, chỉ đành tạm dẹp ý định cho Hoắc Vô Cữu dọn đi.
Tuy bệnh của anh cứ lặp đi lặp lại nhưng anh vẫn khoẻ lên từng ngày.
Ban đầu Hậu Chủ có phái Thái y đến một lần rồi thôi.

Không ngờ chưa được mấy ngày, lại có Thái y trong cung đến.
Thái y đến lần này, Giang Tùy Châu thấy rõ sự khác biệt.

Thái y lần trước Hậu Chủ phái đến, chỉ bắt mạch xong thấy Giang Tùy Châu bệnh nặng bèn cáo từ đi ngay.
Người này không giống vậy.

Sau khi gã đến, chẩn bệnh kỹ càng cho Giang Tùy Châu, thậm chí đến mấy ngày nay uống thuốc gì cũng phải kiểm tra rõ một lần.
Giang Tùy Châu đoán, Thái y nay, tám phần là do Bàng Thiệu phái đến.
Hậu Chủ chỉ muốn biết Giang Tùy Châu có bị bệnh không, nếu bệnh, Hậu Chủ hào hứng, không thèm quan tâm nữa.

Nhưng Bàng Thiệu không vậy, lão đang trông chừng Giang Tùy Châu, xem thử rốt cuộc sức khoẻ của anh ra sao, xem khi nào anh khoẻ lại, càng phải xem xem anh có nhân cơ hội này làm chút ít việc ngoài lề nào không.
Giang Tùy Châu cực kỳ ghét kiểu giám thị như vậy.
Nhưng lại không thể đuổi tên Thái y này đi, cách mấy ngày sẽ đến một lần.
Mãi đến ngày hôm nay.
Đây là lần thứ ba Thái y đến.

Sau khi xem bệnh cho Giang Tùy Châu xong, Thái y cười đầy ẩn ý, nói: “Vương gia hồi phục không tệ, chắc chỉ cần hai ba ngày nữa sẽ khỏi hẳn.

Vừa khéo bốn ngày nữa là đến Thiên thu yến của Hoàng Thượng, bệ hạ ngày nào cũng mong nhớ người, lần này, người có thể tham dự, bệ hạ sẽ không thất vọng.”
Nói xong, gã nghênh ngang ra về.
Giang Tùy Châu ngồi trên giường, giận đến hụt hơi.
Anh biết, Bàng Thiệu đang uy hiếp anh, nói cho anh hay, lão biết tình trạng sức khoẻ của anh, anh không trốn được, nhất định phải dẫn Hoắc Vô Cữu vào cung, để Hậu Chủ đùa giỡn mua vui.
Đúng ngay lúc này Mạnh Tiềm Sơn bưng thuốc vào.
Giang Tùy Châu lướt mắt qua chén thuốc rồi nhìn sang hướng khác.
Qua đợt này, anh cảm giác mình sắp bị thuốc đắng nấu tan, toàn thân đều tản mát vị đắng.
Chi bằng không uống thuốc, nếu sức khoẻ không tốt lên, tệ nhất là bệnh thêm mấy ngày thôi, còn tốt hơn cho đám khốn kia như ý, lại còn để Hoắc Vô Cữu bị chúng chà đạp.
Nghĩ vậy, Giang Tùy Châu thản nhiên nói với Mạnh Tiềm Sơn: “Để xuống đi, lát nữa bổn vương uống.”
Mạnh Tiềm Sơn e ngại nhìn anh.
Nó biết, hiện giờ tâm trạng của chủ tử không được tốt, chắc cũng không đủ kiên nhẫn để uống thuốc.

Nhưng, vì mấy ngay nay Giang Tùy Châu rất tích cực uống thuốc, trừ lần đâu tiên thì chưa từng tỏ vẻ cự tuyệt.
Mạnh Tiềm Sơn rất an tâm về anh, nghe anh nói vậy bèn ngoan ngoãn để thuốc xuống rồi lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai người là anh và Hoắc Vô Cữu.
Giang Tùy Châu nhìn thoáng qua Hoắc Vô Cữu, thấy y đang an tĩnh ngồi một mình một góc, cúi đầu lật sách.
Anh yên lòng bước xuống giường, bưng chén thuốc để trên tủ đầu giường lên.
Anh lại không thấy, Hoắc Vô Cữu ngồi bên cạnh sau khi nghe được tiếng vang thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
Y trông thấy Giang Tùy Châu hồn nhiên không hay không biết, mặc áo ngủ mỏng manh, bưng chén thuốc, bước chân hơi loạng choạng, đi đến chậu cây cảnh để ở góc phòng.
Giang Tùy Châu nghĩ bụng, chỉ cần anh bỏ hai ngày thuốc, bảo đảm bệnh cũ của cái xác nát này sẽ mau chóng tái phát, nếu muốn tham dự Thiên thu yến, chỉ có thể khiêng đi.
Nghĩ vậy, anh đi đến cạnh chậu cây, giơ chén ngọc ra.
Nhưng ngay lúc anh định đổ thuốc đi, một bàn tay bỗng vươn ra, nắm chặt cổ tay anh.
Giang Tùy Châu quay đầu lại, thấy Hoắc Vô Cữu không biết xuất hiện bên cạnh anh từ lúc nào không hay.
Y ngồi trên xe lăn, một tay kềm cổ tay của Giang Tùy Châu, khiến tay anh không thể động đậy.

Tuy y phải ngẩng đầu lên để nhìn anh, nhưng đôi mắt đen sắc bén ấy, vừa lạnh như băng lại vừa toả ra khí thế lẫm liệt.
Nhìn đến Giang Tùy Châu chột dạ một cách khó hiểu.
“Làm gì?” Anh nghe Hoắc Vô Cữu hỏi.
Giang Tùy Châu lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Nhiều chuyện.

Tránh ra.”
Hoắc Vô Cữu không hề có ý định thả tay ra.
“Uống.”
Y nói một câu mang tính trần thuật, rất giống đang ra lệnh.
“Ngươi đang nói với bổn vương à?” Giang Tùy Châu bày ra thái độ hung dữ như khi nói chuyện với Mạnh Tiềm Sơn, ánh mắt lạnh lẽo, ngạo mạn nhìn xuống y.
Hoắc Vô Cữu không lên tiếng, nhưng lại tăng thêm sức tay, kiên quyết lôi tay Giang Tùy Châu lại từng chút từng chút một, nắm cổ tay anh, ép anh bưng chén thuốc trở về trước mặt mình.
Rõ ràng đang dùng hành động, gằn từng chữ một ra lệnh cho anh, uống thuốc.
Vị đắng đập vào mặt.
Giang Tùy Châu bị xông đến cau mày, cụp mắt xuống, trông thấy thần sắc lạnh lẽo lại đầy cương quyết của Hoắc Vô Cữu, như không chừa cho anh bất kỳ con đường sống nào để thương lượng.
Giang Tùy Châu bỗng dưng thấy tủi thân một cách khó hiểu.
Hậu Chủ ghét anh, anh biết, bắt đầu từ lúc đến đây, anh bị hạ nhục không ít lần, đã quen cách nhẫn nhịn.
Anh cũng biết bị bệnh rất khó chịu, khoảng thời gian này, bệnh từ ngày này qua ngày khác, bệnh đến chết đi sống lại, lớn chừng này rồi, anh chưa từng bị bệnh nặng lại dai dẳng như vậy.
Đối với anh mà nói, thà để Hậu Chủ thoả chí mồm mép còn hơn bị bệnh thế này.
Anh sợ gì chứ? Còn không phải sợ vị tổ tông trước mặt này chịu nhục, ghi nợ lên đầu anh, mai sau đến lấy mạng anh à?
Anh cười gằn.
“ Hoắc tướng quân, ngươi biết tại sao ta đổ thuốc đi không?” Anh nói.
Hoắc Vô Cữu không nói lời nào, chỉ lặng lặng nắm cổ tay y, dùng im lặng để trả lời anh.
Giang Tùy Châu nói tiếp: “Lời Thái y vừa nói, ngươi nghe chưa? Vì sao gã cứ đến xem bệnh cho bổn vương, rồi vì sao nhắc nhở bổn vương như vậy? Vì Hoàng Thượng nói, Thiên thu yến của hắn, muốn bổn vương dẫn ngươi theo, hắn muốn gặp ngươi.”
Đã lâu không nói một câu dài như vậy, hơi thở của Giang Tùy Châu có chút theo không kịp, vừa dứt lời đã sặc đến ho một hồi.
Anh cố nhịn xuống, nói tiếp: “Hắn gặp ngươi, có ý đồ gì không cần bổn vương nói ra nhỉ? Tuy bổn vương không muốn xen vào, nhưng cũng không muốn mất mặt trước quần thần.

Đổ thứ này đi, bệnh thêm mấy ngày, đối với ngươi hay với ta, đều có lợi, hiểu chưa?”
Nói xong lời này, Giang Tùy Châu thở hổn hển mấy hơi, mới điều hoà nhịp thở lại được.
Anh cụp mắt nhìn xuống Hoắc Vô Cữu.
Lại trông thấy Hoắc Vô Cữu giương mắt lên, thản nhiên nhìn anh, nghe hết lời anh nói, sắc mặt lại vẫn bình tĩnh như trước.
Đợi anh thở đều rồi Hoắc Vô Cữu mới thong dong nói.
“Ta biết.” Y nói.

“Nên, uống thuốc.”
Giang Tùy Châu cau mày.
Nhìn vào đôi mắt đen hút kia, vững vàng lại bình thản.
Y rõ ràng đã không thể đứng lên nữa, bản thân đang ở nước địch, là tù binh bị mọi người chà đạp, nhưng đôi mắt kia lại cho người ta cảm giác yên tâm không thể giải thích được.
“Không cần mạng của ta, ta không sợ, hắn muốn ta đi, ta đi là được.” Y nói.
Ngừng trong chốc lát, Hoắc Vô Cữu có chút lúng túng nói.
“Vậy nên, người cũng đừng sợ.”.


Bình Luận (0)
Comment