Cuốn Nhật Ký Của Anh Bộ Đội

Chương 1

“ Trái Đất này thật tròn! Anh đã tìm được em rồi và anh sẽ không để mất em thêm lần nữa đâu!... “

Mưa!

Mấy hôm nay cứ mưa hoài, lúc thì lâm râm, lúc thì trắng xóa cả bầu trời, lúc thì trời còn lất phất vài tia nắng mà cũng mưa nữa …

Thích lắm, nó thích ngắm mưa mọi lúc - mọi nơi - mọi điều kiện, đâu đó trong cơn mưa làm nó nhớ tới cái gì đó mà bản thân nó cũng không biết nữa! Nhưng mà nó vẫn cứ nhìn, cứ tìm kiếm, biết đâu trong thoáng qua nó sẽ tìm được một mảnh ký ức nào đó len lỏi trong từng hạt mưa kia … Haizzz, nó có thể ngắm mưa cả ngày mà không biết chán, nhưng mà càng nhìn càng buồn sao đó!

Nhưng rồi cũng có người giúp nó thoát khỏi nỗi buồn đó:

- Triều! Chút tạnh mưa mày đi xuống đại đội 5 và đại đội Trinh Sát coi rồi tổng hợp mấy cái đèn, quạt bị hư nha. Dưới đó ý kiến cả tuần mà chưa thấy ai xuống sửa chữa kìa!

- Dạ! Em biết rồi anh Lâm ơi!

Tính ra thì công việc hiện tại của nó không có gì là cực nhọc hết. Nó không có lăn lộn học chiến thuật ngoài thao trường nắng nóng, nó không có bị bắt đi đào ao đào công sự, hay nói cách khác nó không phải làm cái gì mà đổ mồ hôi hết! Vì nó là cán bộ mà. Hehe, đơn giản chỉ là lính mà được đề bạt lên làm thôi, nói đơn giản hơn nữa là kiêm chức đó.

Hết mưa rồi, nó mặc bộ quân phục k03 vào rồi đi làm việc! Nó nhìn nó trong gương một cách thích thú, bên phải là bản tên: Đoàn Thoại Đông Triều, bên trái là bản ghi chức vụ, đơn vị: Trợ lý Quân Nhu/ban Hậu cần. Tự nhiên nó thấy nó mặc đồ bộ đội cũng đẹp chứ bộ, hồi ở nhà nó ốm lắm, cao 1m77 mà có 58kg à! Hix hix, nghĩ lại hồi đó nó thấy ghê thiệt, mà từ lúc nhập ngũ nó khác lắm, chắc ba tháng tân binh với khóa huấn luyện nghiệt ngã đã làm nó ăn nhiều hơn, ngủ đúng giờ hơn nên giờ nó mập ra, da thịt săn chắc hơn, nhìn khác hoàn toàn hồi trước luôn! Đẹp hơn nhiều!!!

Nó mang giày rồi ra khỏi phòng làm việc, ngó vô nhà để xe thấy chiếc xe đạp, nó vội dẫn ra chạy liền không mắc công có ông sĩ quan nào thấy thì chết, ở đây được đi xe đạp là sướng nhất luôn đó, cái doanh trại quân đội rộng lắm, đi bộ chắc chết dọc đường luôn quá!

Nó cứ đạp xe đi theo hướng tới hai đơn vị cần kiểm tra.

Ý! Mấy đơn vị Bộ binh bữa nay không có ra thao trường mà cho bộ đội tập đội ngũ kìa, nhìn tụi nó đi mà nó mắc cười quá, một đứa đi xấu là nhìn nguyên hàng bê bết y như nhau, giơ chân và dậm chân không đều gì hết, chân đã đi không đều mà tay còn đánh sai nhịp, đánh trễ nhịp và đánh sai tay nữa! Vậy mà mỗi sang thứ 2 chào cờ đơn vị nào cũng đi đẹp hết, chắc sĩ quan với lính ý thức được sự quan trọng của việc chào cờ tuần nên cố gắng thôi, chứ sơ sẩy đi xấu một chút là nguyên cái khối đội ngũ đó đội quần luôn chứ đừng nói tới đi đội ngũ!

Đang đạp xe thì tự nhiên nó nãy ra một ý, nó quay đầu lại và tiến lại gần một ông sĩ quan:

- Anh cho em hỏi anh ở đâu vậy?

- Ờ … Anh là trung đội trưởng ở đại đội 6, có gì không em?

- À phiền anh khi nào về qua nói với cán bộ đại đội 5 là tổng hợp hết xem vật chất của cả Đại đội coi cái nào hư gửi báo cáo lên Ban Hậu Cần dùm em nha. Sẵn đơn vị anh cũng coi rồi làm vậy luôn đi để em cho lính xuống sửa!

- Rồi, mà giải quyết có nhanh không em, anh thấy bên đó cũng ý kiến lâu rồi mà chưa có sửa gì hết.

Nó cười lém lỉnh, biết ngay ai gặp lính ở Hậu cần cũng nói vậy:

- Dạ tại vì danh sách tổng hợp chưa đầy đủ nên em không có gửi qua cho Ban Kỹ Thuật được. Phải đầy đủ rồi gửi một lần qua bên đó luôn rồi bên đó mới cho lính xuống.

- À, anh biết rồi! Cám ơn em.

- Dạ, chào anh!

Nếu xét theo quyền hạn và chức vụ thì nó lớn hơn ông đó, nhưng nó không thích như vậy, nó thích xưng hô theo tuổi hơn, vô đây không có tính tuổi thật mà tính tuổi lính không à, ai nhập ngũ trước thì xưng anh, còn vô sau thì kêu em! …

Xong, vậy là rãnh rồi, khỏi xuống tít dưới kia nữa, khỏe quá. Bây giờ đạp xe đi một vòng coi cảnh vật xung quanh lúc mới mưa xong như thế nào rồi vòng qua đại đội Trinh sát luôn.

Tự nhiên nó nhớ tới ba tháng tân binh bỡ ngỡ của nó quá! Có biết cái gì với gì đâu, với lại lần đầu sống trong môi trường tập thể, nó nhát lắm, nên lại càng thu mình hơn, chẳng tiếp xúc với ai, dù nó cũng ngang bướng không kém. Nhưng mà ngày một rồi ngày hai, đặc thù của cái quân đội cũng tạo điều kiện cho nó tiếp xúc nhiều hơn với xung quanh. Tính ra sống như vậy cũng vui thiệt, đứa nào cũng có tâm trạng nhớ nhà như nhau hết, đứa này an ủi đứa kia, chỉ có một chút rắc rối phát sinh từ nó khi gần kết thúc khoá!!!

Nhưng rồi cũng xong khóa huấn luyện, cả phòng nó ở phân tán hết, chỉ khi xuất ngũ mới có cơ hội gặp lại nhau thôi. Toàn bộ tân binh nhập ngũ đợt này là gần 600 người, hết tân binh là các đơn vị giữ lính bắt đầu biên chế đi đơn vị mới, phân nửa số đó được chuyển về Bộ Chỉ Huy Quân Sự Thành phố (CMT8, trong CLB Lan Anh), một ít thì chuyển về D31 (Tiểu đoàn Kiểm soát quân sự, đường Lý Tự Trọng), còn lại thì biên chế về Bộ binh và cách binh chủng như: Công Binh, Trinh Sát, Phòng Không, Hỏa lực, Vệ Binh, Vận tải, Bếp v.v… Nó được biên chế về binh chủng Thông Tin liên lạc.

Tự nhiên nhớ tới cái tên “Đại đội Thông tin“ làm nó rùng mình, sống có ba tuần mà nó chịu không nỗi, áp lực khủng khiếp hơn hồi tân binh nữa! Không phải vì đặc thù của Thông tin là dùng đầu óc nhiều hơn tay chân, mà là vì cách sống của những đứa trong này, thằng nào cũng muốn ngang hàng với cán bộ, cãi lời, chống lệnh son sỏn.

Dễ hiểu thôi vì chiếm 2/3 lính Thông tin toàn là con ông cháu cha được gửi vào, đứa là cháu của Trung tướng Thiếu tướng gì đó ở Quân Khu 7, đứa thì là con ông lớn nào đó được gửi vào.

Triều thì không có ai cũng không có gì, nó biết nó sẽ chìm nghỉm trong đây thôi … Cho đến một ngày nó chịu không nỗi nữa, nó phải làm những lao động hằng ngày tất tần tật từ đầu đến cuối: nhổ cỏ, chắn cỏ, tưới cỏ, quét nhà lau nhà, chỉnh dây phơi đồ, lau súng, dọn dẹp rác quanh khu vực. v.v… tất cả chỉ làm có một mình!

Cho đến một hôm, Triều chợt nhớ là nó có nghe trên Ban Tham Mưu, có phòng Quân lực, người làm trong phòng đó có thể quyết định được ai biên chế về đơn vị nào, những đứa có mối quan hệ trong đây mà muốn về chỗ nào đỡ cực hơn thì toàn nhờ người nhà lên đó xin không …! Nó đắng đo lắm, rồi cũng bạo dạn lên thử, khổ quá rồi, sống như vậy hoài chắc nó đào ngũ luôn quá.



Trên Ban Tham Mưu đông thiệt, toàn những ông ăn to nói lớn, mặt mày ai cũng đăm đăm khó chịu hết … Triều không thể ngang nhiên đi vào, bởi vì những phòng ban trong trung đoàn này đều cấm lính thường đi lên, chỉ trừ trường hợp được gọi hoặc có nhiệm vụ thôi! Phòng 1, 2 rồi 3! A, phòng Quân Lực đây rồi, chỉ có 1 người ngồi trong phòng. Hay quá! Càng dễ nói chuyện, nó mở cửa bước vào. Anh sĩ quan trẻ nhìn nó, giọng không thân thiện lắm:

- Báo quân số hả? Đơn vị nào đây?

Triều trả lời lí nhí:

- Dạ … Em muốn xin anh cho em chuyển đơn vị!

Hắn ta cười nhếch mép:

- Lính mới hả nhóc, có biết phép tắc và nội quy trong trung đoàn không vậy? Ở đâu mà đi vào đây đòi chuyển biên chế ngon quá vậy?

Triều đã chuẩn bị trước, nó nói không do dự:

- Tiền xuất ngũ của em là 10 triệu, em sẽ đưa anh 3 triệu khi em xuất ngũ, em có thể viết giấy cam kết cho anh!

Hahaha – Hắn cười lớn – Nếu lúc đó em không đưa ra, anh thưa kiện thì không phải anh bị tội ăn hối lộ à? Thông minh lắm, nhưng đừng nghĩ tới việc gài người khác như vậy chứ! Thôi về đi nhóc, chịu cực khổ có 18 tháng là được về nhà rồi! Còn đứng đây nữa anh kêu Vệ binh lên bắt à.

Nó ngồi im, mặt buồn thiu, thoáng qua trong suy nghĩ nó sẽ tính ăn vạ ở đây.



Anh sĩ quan trẻ cười khoái chí nhìn nó. Cái thằng này ngộ lắm, nó có điểm gì đó thu hút người nhìn. Ngay lần đầu nhìn nó, anh đã có cảm tình với nó rồi. Thấy nó không muốn về, anh cười mỉm và suy nghĩ một chút rồi anh nói:

- Thực sự các đơn vị đã nhận đủ lính rồi, anh có đưa em vào cũng không còn giường đâu cho em nằm nữa, em hiểu không? – Thấy thoáng trên mặt nó có vẻ thất vọng, anh nói tiếp cho nó … thất vọng hẳn một cục luôn! – Với lại một điều quan trọng nữa, là đã qua đợt biên chế rồi, không thể chuyển đơn vị được nữa, hiểu không nhóc?

Triều tưởng tượng được là nó đang ôm nguyên cái sao quả tạ vào lòng. Đến khi nó nhận ra chẳng còn con đường nào trước mắt nữa, nó mới lặng lẽ đứng lên. Và cũng đúng lúc đó, anh sĩ quan mới hỏi nó một câu bâng quơ:

- Có bao giờ em làm mất đi một cơ hội của người khác dành cho mình không?

Triều thoáng giựt mình, một nỗi buồn trong quá khứ kèm theo cái giựt mình đó. Triều do dự rồi trả lời:

- Dạ rồi anh!

- Thế bây giờ nếu anh tạo cho em một cơ hội, em có giữ nó không? Hay em lại làm mất nó đi?

Nó ngập ngừng:

- Em không hiểu lắm câu hỏi và ngụ ý của anh! Nhưng điều em thực sự muốn nói là, em không còn khả năng để sống trong cái môi trường đầy áp lực kia nữa, em chỉ xin anh cho em đi chỗ nào khác, bất cứ chỗ nào cũng được, miễn là được rời khỏi chỗ đó thôi!

Anh búng tay cái chóc, nói như chắc chắn với nó:

- Được, anh sẽ cho mày một cơ hội!

Nó cười! Trời … thằng này cười tuy không dễ thương như lúc bình thường nhưng nó cười nhìn hiền quá, thêm hàm răng trắng với đôi môi đỏ, quả là thu hút người nhìn thật! Nhưng phút chốt nét mặt nó trở lại như đầu:

- … Hết bao nhiêu tiền vậy anh?

- Không lấy tiền!

Nó tưởng nó nghe lộn, nó tính hỏi lại lần nữa nhưng anh đã chèn vô:

- Coi như hôm nay anh đại xá cho một thằng lính, em chỉ không được kể chuyện này cho bất cứ ai nghe thôi. Ok chứ?

- Dạ! Em hứa! Em cám ơn anh nhiều!!!

Nó đứng lên mở cửa về. Trong phòng vọng lại ra tiếng nói:

- Chiều nay 5h đó! Về dọn đồ đi!



Triều mừng thầm trong lòng, và tự nhiên nó nhớ tới cái ánh mắt dò xét của cái anh đó, nó thấy hơi tức, bảo đãm ảnh nghĩ nó là … như vậy!?

Nó có giống con gái đâu? Chỉ là từ nhỏ tới lớn nó ở với con gái không nên đôi lúc nó có cử chỉ và lời nói hơi hơi giống con gái thôi … Nhưng thiệt là bản thân nó không biết nó có … như vậy không nữa? Nó thích nhìn trai cũng thích nhìn gái, bất cứ đứa nào đẹp là nó nhìn một cách ngấu nghiến từ đầu đến cuối rồi đánh giá, nhận xét v.v... Mà thôi không nghĩ chuyện đó nữa, lo chuyện đại sự chiều nay trước rồi tính, còn vài tiếng nữa thôi nó sẽ thoát khỏi cái địa ngục trần gian đó rồi.

Vừa về tới phòng, là nó thấy có thằng ra đón nó liền:

- Triều lát coi tháo mấy cái quạt trần xuống rửa, rồi lau cửa kính cả trung đội nha, bữa nay tới trung đội mình vệ sinh khu vực đó.

Nó nói không do dự:

- Có tay chân thì tự làm! Sao mày làm biếng quá vậy?

Thằng đó chống nạnh, nạt nộ:

- Bây giờ tao hỏi mày có làm không? Nói đàng hoàng không chịu nghe hả?

Triều hất mặt, giọng cũng khó chịu không kém:

- Đ’ cần biết mày có nói đàng hoàng hay không. Một câu nữa là tao ăn thua đủ với mày ngay đây luôn đó!

Thấy nó cương quyết quá, thằng đó chửi vài câu qua loa rùi bỏ đi. Nó leo lên giường, lấy cái balô ra soạn lại đồ, vài đứa nhìn nó tò mò, nó mặc kệ, chiều nay không gặp tụi khốn nạn đó nữa rồi! Ủa mà lỡ anh đó không giữ lời thì sao ta? Lỡ anh nói vậy cho mình vui thôi thì sao ta? Tự nhiên nó thoáng lo …

Nhưng nó đã sai.

Anh sĩ quan đó giữ lời hứa với nó thật.

Chiều hôm đó khi tập trung ăn cơm về, cán bộ Đại đội kêu nó lên phòng làm việc. Tụi trong phòng nó nháo nhào coi chuyện gì mà trợ lý Quân Lực xuống đây, đứa nào cũng đoán già đoán non, bàn tán ra vào um sùm cả cái phòng, bởi vì chuyển đơn vị vào lúc này là điều không dễ đối với những đứa không có mối quan hệ.

Và … Triều đi về phòng, vác cái balô lên vai, bước đi trong hạnh phúc trước những cặp mắt ngỡ ngàng của cả đám. Phải nói! Nó rất hạnh phúc, và vui mừng khi nghe ct’ của đại đội xuống thông báo cắt quân số nó ở đây. Triều đi ra, lững thững bước theo anh sĩ quan.

Trên đường đi nó phấn kích lắm, nó cứ rối rít cảm ơn anh mà giờ nó mới thấy bản tên: Trà Huy Vinh. Anh Vinh vỗ vai nó:

- Bây giờ vầy. Dưới Ban Hậu Cần có anh Lâm là trợ lý Quân Nhu, anh này ít ở lại đơn vị lắm, mà trợ lý thì thường tuyển thêm 1 lính nữa để phụ công việc, em sẽ là trợ lý Quân Nhu cho ảnh trong thời gian tới. Tất nhiên làm trợ lý thì được ưu tiên nhiều hơn lính rồi, từ giờ em là cán bộ rồi đó nha, anh làm bản đề nghị thăng quân hàm cho em từ B2 (binh nhì) lên H1 (hạ sĩ) rồi, mà công việc chính của em thì chỉ có cấp phát quân trang mới cho lính nhập ngũ thôi, nói chung là em không có làm cái gì nhiều hết, hiểu chưa nhóc!

- Em cám ơn anh nhiều lắm, nhưng em muốn biết sao anh tốt với em quá vậy? Trong khi em nghe nói phòng Quân lực chỉ giải quyết chuyện ngoài luồng khi có tiền thôi?

Anh Vinh cười:

- Em cứ nghĩ em là trường hợp ngoại lệ đi!

Nó cũng cười, đúng là ở hiền thì gặp lành mà! …

Anh Vinh bàn giao nó với cán bộ ở đó rồi đi về … Nó vào phòng mà mừng rơn, có phòng làm việc, nhà tắm đàng hoàng, không phải tắm chung với lũ ô hợp kia nữa, rồi giường thì bằng gỗ ép chứ không phải giường sắt như bình thường. Đã quá! Thích quá! Đời lình của nó đã thay đổi từ đây luôn rồi, được khiêm chức là vinh dự lắm đó. Haha!!!



Nó mỉm cười, nãy giờ miên man với dòng suy nghĩ làm nó quyên bén chuyện phải làm, nó đạp xe vô Trinh sát làm nốt việc còn lại, rồi đi về. Trên đường đi, nó thấy đại đội 7 đang ngoài thao trường mới đi học về, đứa nào cũng nhễ nhãi mồ hôi, mà bộ đồ rằn ri thì dày kinh khủng, tự nhiên thấy tội nghiệp tụi nó quá, cùng nhập ngũ chung mà đứa khổ đứa sướng … haizzz! Đời mà …

Bất giác nó giựt mình, nó thấy cái bóng hình quen thuộc, cái bóng đó đang nhìn nó, nó không nhìn rõ được vì trời về chiều gần tối thiếu nắng, thêm nữa là nó bị cận tới 3 độ lận nên nó không thấy rõ được, nhưng cái hình ảnh đó, cái dáng dấp đó quen lắm. Nó cứ đứng ngây ra để nhớ lại thì bất ngờ cái bóng đó tiến tới, theo phản xạ nó đạp xe chạy đi, nó quay đầu lại nhìn thì thấy cái bóng đó vẫn còn đứng đó …

Lúc tối ngủ nó cứ miên man, chập chờn trong suy nghĩ.

“Không lẽ là Giang? Không được, không thể tình cờ như vậy được, nếu gặp được nhau thì rõ ràng mình đang bị sao quả tạ chiếu rồi! Lạy trời mình nhìn nhầm, mình cận mà, nhìn lộn người hoài chứ có gì đâu“.

“Trời ơi … con xin dùng hết tất cả may mắn của con trong năm nay và năm tới. Đừng để người hồi chiều con nhìn thấy là thật nha! Ai đó giống giống cũng được! Hic hic, đã đi vào nơi đây rồi, mà còn gặp lại nhau nữa, là coi như mình chết chắc rồi!!!”.

Nghĩ tới đó nó tự cười một mình. Nhưng nó vẫn không ngủ được, ký ức như ùa về với nó, như là đang nhắc nó không được quên ….

Lúc nó chưa đi lính …

Lúc nó bắt đầu cảm thấy là mẹ nó đã cực nhọc vì nó lắm rồi …

Lúc đó … nó quyết định ra ngoài kiếm sống thử. Mẹ nó nói con người ta 17 tuổi đã biết kiếm sống rồi, còn nó thì toàn ăn bám với đua đòi. Nó thương mẹ nó khổ với sợ mẹ buồn, nên nó mới đi làm. Qua giới thiệu, và qua những ngày đi vòng vòng ngoài nắng, tìm cái công ty đó, rồi phỏng vấn với đủ thứ câu hỏi và thủ tục này nọ, cuối cùng nó cũng được nhận vào bán bánh ở Tour Les Jours trên đường THĐ. Nó khoái công việc này lắm, thường thì mấy đứa teen như nó khoái mấy việc liên quan đến bánh lắm, dù chỉ đứng bán thôi chứ không được làm. Chị quản lý thấy nó còn nhỏ, dễ thương nữa nên nó được ưu tiên nhiều lắm, với lại tính nó không ganh đua nên được lòng nhiều người nữa!

Cho đến một hôm … Lúc đó còn mình nó với chị Linh - chị quản lý, chị kêu nó lên lầu dọn bàn với nhắc nhở một người khách đang trên đó là tiệm sắp đóng cửa, nó bước lên thì thấy một thằng con trai đang ngồi nhâm nhi tách cà phê, mắt nhìn đâu đó ra ngoài đường. Thằng này nhìn bảnh quá! Không phải, nhìn vẻ mặt với kiểu cách, nó thấy thằng đó có vẻ bản lĩnh, ngang tàn sao đó. Mà cái thằng đó đẹp trai lắm, nó không nhớ chi tiết nhưng chỉ thích cặp chân mày ngang và đậm của thằng đó cùng với đôi mắt sâu. Nó thích nhìn mấy đứa con trai có chân mày ngang giống nó, vì … nhìn góc độ nào cũng đẹp hết. Nhìn tiếp nó thấy thằng này ăn mặc cũng bình thường thôi, áo thun có cổ màu trắng, quần jean đen, tóc thì húi cua, 2 bên phía trên lỗ tai đẩy tông-đơ hơi sát thấy da đầu, người không đeo phụ kiện dây chuyền hay nhẫn gì hết. Nó có vẻ thích thú và thấy mình vô duyên quá, tự nhiên để ý chi kỹ rồi đánh giá người ta vậy? Nhưng mà không sao, có bản thân nó biết thôi chứ có ai thấy đâu mà lo ta? Hehe!

Nó tiến lại và nói:

- Anh ơi tiệm sắp đóng cửa rồi, anh có phiền không nếu em dọn khay của anh?

Thằng đó không trả lời, nó vẫy tay ra hiệu, thiệt là ngang tàn mà, cái miệng cũng không dám mở ra nữa. Nó bưng cái khay đồ ăn lên … và … vô tình nó đụng trúng cái điện thoại thằng đó để trên bàn … rồi cái điện thoại rớt xuống, vỡ ra, cái màn hình không quên để lại vài đường nứt nẻ …

Thằng đó ngước mặt lên nhìn nó, nó thì run cầm cập nhìn xuống … Trời … cái thằng này đẹp trai quá, đôi mắt nhìn nó có vẻ tức tối, bực dọc nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp của mình, rồi thằng đó cũng làm nó tỉnh trở lại:

- Trời, mày có mắt để chi vậy? Lụm cái điện thoại lên cho tao!

Như một cái máy, nó cúi xuống nhặt lại những mảnh bị văng ra rồi để lại trên bàn:

- Em … Em xin lỗi … Em không cố ý …!

- Thì tao biết là mày không cố ý. Nhưng mày cũng phải đền nếu nó hư. Để tao coi đã!

Nó nhìn anh lay hoay với cái điện thoại mà run run hai tay! Anh bất ngờ đứng lên, nó lại choáng lần nữa … Anh cao hơn nó tí, tướng thì nhìn cũng chắc chắn, ngon cơm lắm!!!

- Chia buồn nha cu! Điện thoại hư rồi, không lên nổi luôn nè!

- … Vậy thôi để em đền cho anh! – Nó trả lời buồn rầu.

- Ok! Vậy đi đỡ lằng nhằng, tiền đâu mày?

- … Bao nhiêu vậy anh?

- Ủa??? À tao quên nói. Hai chục chai!

-... ặc, anh còn tức em làm hư điện thoại của anh nên anh nói vậy hả?

- Tao rãnh giỡn với mày hả thằng nhóc! Mày xuống kêu con quản lý lên cho tao! …

Chị Linh đã đứng đó rồi, quan sát nãy giờ và chị tiến tới nói:

- Anh cho em mượn xem cái điện thoại.

Chị Linh kéo nó lại một góc, rồi nét mặt chị giãn ra, vẻ hốt hoảng tràn vào:

- Trời, cái này là cái 8800 nè, sao em làm rớt của người ta vậy Triều?!

Tiếp tục tới nó, nét mặt nó cũng giãn ra, chỉ khác là lo lắng cực độ đang tràn vào thôi:

- Em … em lỡ tay đụng trúng!

Nói xong, nó từ từ tiến tới, nói hết sức nhỏ nhẹ:

- … Anh ơi! Anh coi lại dùm em, chứ 20 triệu … nhiều quá em không có!

- Ê! Hai đứa bây nãy giờ tưởng tao giỡn à? Mày không có tiền thì để tao chở mày về nhà mày nói chuyện. Móc CMND ra mày!

Nó đưa cho anh, anh xem một hồi rồi nói:

- Àh, nhà ở NTB Q.1 à, cũng gần đây mà, để tao đưa mày về, nếu địa chỉ trên CMND không phải thì con nhỏ quản lý này phải chịu trách nhiệm.

Nó mếu mà muốn khóc, nó không biết nói gì hết, thật sự lúc này trong nhà nó không có tới 500 ngàn nữa, mẹ nó đi về quê rồi! Chị Linh vẫn thản nhiên:

- Địa chỉ đó hoàn toàn là thật, anh cứ về bàn bạc với gia đình của Triều đi, có chuyện gì anh cứ tìm tôi, ngày mai tôi vẫn ở đây.

- Tên Triều à? Vậy xưng tên luôn cho dễ gọi, tao tên Giang. Tất nhiên nếu nó không có tiền ngày mai tao sẽ quay lại đây.

Chị trấn an nó:

- Em cứ về đi, đừng có lo lắng, có gì thì chị sẽ giúp đỡ em.

- Nhưng chị cũng đâu có tiền đâu?

Thoáng có nét buồn rầu trên mặt chị ấy, chị nói tiếp:

- Em cũng đừng buồn quá, em cứ bình tĩnh nói chuyện với nó, bây giờ em dẫn nó về đi, mai mình tính tiếp!

- Dạ … - nó buồn bã đáp lại.

- Nhanh lên thằng kia, hai đứa bây tâm sự cái gì quài vậy – Giang giục nó.

Nó giúp chị đóng cửa tiệm rồi buồn bã leo lên xe, nó lên nhẹ nhàng lắm, sợ mắc công có chuyện gì nữa chắc chết quá, xe tay ga mắc hơn cái điện thoại nhiều …

Tự nhiên nó thấy nó là gánh nặng của mẹ, tự nhiên nó thấy thương mẹ quá … chưa bao giờ nó buồn như lúc này.



Cũng chưa bao giờ Giang vui như vậy. Hôm nay Giang tính rủ cả đám đi đua xe rồi đi nhậu nhưng hết đứa này tới đứa kia kêu bận, Giang chán quá nên thôi, với thêm cái điện thoại không biết bị cái gì mà bật lên màn hình thì trắng trơn, chả thấy gì nữa. Chắc tại hôm qua chơi cá độ coi cái điện thoại nào cứng, cả đám lấy ra chơi tạt hình, từng cái từng cái xếp lên rồi tạt. Giang nhìn vẻ mặt của nhiều đứa xót của mà khoái chí. Tiền đối với anh không thiếu, anh sẵn sàng ăn chơi bạt mạn không cần lo lắng, trong mắt đám bạn, anh như đại gia Quận 7 vậy. Đang suy nghĩ không biết nên sửa hay mua điện thoại mới thì gặp thằng nhóc này, nhìn cái mặt lúng túng lo lắng của nó Giang khoái lắm, giống như những lúc anh ép mấy con bồ của anh … làm tình với anh vậy, không biết sao lại giống một cách lạ lùng đến như vậy. Chỉ khác là thằng này là con trai! Với lại nhìn thằng này dễ thương thiệt, nó có nét đặc trưng riêng chứ không bị bão hòa chung với lũ teen boy tự xưng là cute rồi up hình lên các diễn đàn khoe mẽ, cho nên cái cảm giác nó cũng khác nữa. Tóm lại là anh vui!



- Nhà mày ở chung cư hả nhóc?

- Thì anh thấy rồi đó, phòng em nè.

- Wa! … Nhà đầy đủ tiện nghi chứ bộ. Vậy tao khỏi lo mày xù tiền tao rồi – Giang cười khẩy.

- Anh ngồi xuống nói chuyện chút đi. Hôm nay mẹ tui về quê rồi nên chắc anh không gặp được người nhà tui đâu, với lại nhà tui lúc này đang khó khăn lắm, trước mắt là không giống như những gì anh thấy đâu!

Giang như mở cờ trong bụng, vậy là tối nay nó ngủ có một mình thôi? Càng tốt, phải bày trò quậy nó mới được, còn chuyện nó có đền được hay không mặc kệ, dù gì Giang cũng sắp bỏ cái điện thoại đó rồi, sẵn đây Giang lấy chuyện đó ra đe dọa thằng nhóc này chơi, đâu có dễ gì thoát khỏi tay anh được:

- Tốt, tối nay tao ngủ ở đây, chờ mai mẹ mày về tao nói chuyện.

Triều giựt mình:

- Không có được, tui cho anh biết nhà tui rồi, anh sợ tui không trả tiền thì cứ lên đây, còn tui không dám cho người lạ ngủ trong nhà đâu!

Giang nhìn nó chằm chằm, ánh mắt hút hồn nó lần nữa:

- Để tao nhắc cho mày hiểu, trong trường hợp này thì mày không có quyền quyết định đâu nha nhóc, tao sẽ ngủ ở đây đêm nay!

Nói là làm liền, Giang cởi áo ra leo lên giường nằm, không chờ thằng Triều phản ứng! Nó muốn la lên nhưng không được, gần nhà nó toàn người lớn tuổi không, làm um sùm hàng xóm người ta biết chuyện thì càng không được, với lại cũng khuya rồi. Tự nhiên bị dồn vào thế bị động, nó bực bội lấy đồ đi tắm, chuyện gì tới cứ tới, đàng nào nó cũng phải gặp thằng này dài dài, vì nó có tiền đâu?



Ở ngoài này Giang ôm gối cười khoái chí, Giang nhìn khắp nhà nó: tivi treo tường, vi tính, tủ lạnh, máy giặt, v.v… nhìn là biết thuộc dạng khá giả rồi, sao nó nói là nhà nó không như những gì mình thấy? Rồi Giang thấy cái bàn học nhỏ, trên đó có để xấp giấy lịch, 1 cuốn sổ, anh mở ra coi … trời trời, nhà thằng nhóc này cho ghi đề, chắc thua đề hết tiền nè. Nghĩ tới đó tự nhiên anh thấy tội thằng nhóc này quá! Nếu nó không có tiền thiệt thì sao ta? Thôi chuyện đó để sau này tính, bây giờ phải bày trò phá nó mới được. Giang đứng dậy lại cái tủ đồ của nó, nhìn tủ có treo mấy cái áo con trai mặc là biết tủ nó rồi, Giang kéo hộc tủ lấy đỡ cái quần đùi mặc vào, ngủ mà mặc quần dài nóng lắm. Lúc cởi quần ra, Giang do dự không biết có cần mặc quần lót không? Tự nhiên trong đầu anh nãy ra một ý. Tối nay anh sẽ khám xem thằng nhóc này có bình thường hay không, nghĩ tới đó Giang không kiềm được phấn kích, anh cởi luôn cái quần lót ra rồi mặc quần đùi vào, xong anh leo lên giường nằm.

Vừa lúc đó thằng Triều bước ra … nó giựt mình nữa: Giang nằm gối hai tay dưới đầu, từng đường nét hấp dẫn hiện ra từ tay, ngực và bụng. Lần đầu tiên Triều được chiêm ngưỡng thân hình hấp dẫn đó, lúc này trên người anh chỉ độc 1 cái quần thôi … Ủa? Quần đó của mình mà, Triều nhăng mặt:

- Anh làm cái trò gì vậy, mặc đồ vào đi, anh có ý thức không vậy?

Giang vẫn nằm im như không nghe gì, thằng Triều lầm bầm:

- Xong đêm nay rồi ngày mai biến đi cho rồi!

Giang cười thầm trong bụng, tự nhiên lúc này anh không nghĩ tới số tiền đền nữa. Giang hé mắt thấy thằng Triều tắt đèn, chỉ để đèn trong bếp thôi, rồi nó trải chiếu ra ngủ ở dưới, chỉ chờ có vậy, anh lao xuống kéo nó lên:

- Em lên đây ngủ nè, ngủ chiếu đau lưng lắm, sao mai đi làm được?

Bị khống chế bất thình lình và tự nhiên đổi cách xưng hô, nó thấy ớn ớn nhưng có một chút thích thú, nó chưa kịp mở miệng nói gì đã bị thằng Giang kéo lên giường nằm, Giang ôm nó dính chặt như sam, lúc này nó chịu hết nổi rồi, nó vùng vằng:

- Bỏ ra coi, anh bị điên hả!

Giang càng siết mạnh hơn, cười nhẹ:

- Ôm em chút thôi mà, em làm quá là anh làm thiệt luôn đó nha!

Suy nghĩ sẽ chống cự quyết liệt trong Triều biến mất … nó không biết phài làm sao nữa? Từ nhỏ tới lớn nó ngủ có một mình, có ngủ thì ngủ chung với mấy chị bên ngoại vì nhà nó có mình nó là con trai à, nó cũng 17 tuổi rồi chứ bộ, cũng có ham muốn và tò mò chứ bộ, nó cũng muốn coi thằng quỷ kia làm gì nhưng có một ý nghĩ khác dội lại cái suy nghĩ đó … Không được! phải dừng lại, nó gài mình đó, không tin tưởng được mấy thằng này chút nào hết, không lẽ vừa mắc nợ vừa bị chủ nợ hiếp dâm??? … Mâu thuẫn quá, một bên thì ham muốn, một bên thì lo lắng! Nó không biết phải làm sao nữa. Và vẻ lo lắng đó lại tiếp tục được thể hiện trên mặt nó.



Ánh sáng của đèn bếp hắt vào cũng đủ thấy rõ gương mặt của thằng nhóc này, Giang nhìn nó kỹ lần nữa, vẫn cái vẻ mặt lúng túng đó lại làm Giang thích thú hơn nữa, và vẻ lúng túng đó lại được thể hiện trên gương mặt cực dễ thương của thằng nhóc này nên Giang không kiềm chế được nữa. Giang cũng muốn thử một lần cho biết cái gọi là … nhưng mà anh thấy ngại sao đó, không lẽ mình hiếp dâm con nợ trừ tiền??? … Mâu thuẫn quá, một bên thì máu dâm chạy loạn xạ trong huyết quản, một bên lại ngại vì lần đầu anh làm cái trò này với con trai, phải chi nó là con gái là xong đời từ lâu rồi. Nhưng mà thằng này dễ thương quá, thoáng chốc, Giang không nghĩ nó là con trai.

Cả hai đang đấu tranh nội tâm dữ dội nên không ai nói tiếng nào, có điều chuyện chăn gối thì Giang rành quá, cứ để cho thằng Triều suy nghĩ, anh ôm Triều vào lòng, hơi thở của thằng này nồng nàn nhưng gấp gáp, một tay Giang giữ nó lại, tay kia sờ soạn lung tung khắp người nó. Triều thấy kỳ lắm, như là có con gì đó chạy trong da thịt nó vậy đó, thường ngày tắm nó cũng hay làm vậy mà có thấy gì đâu? mà cái cảm giác này không làm nó rợn người, ngược lại nó thấy thích thú và thỏa mãn sao đó. Rốt cục nó cũng lên tiếng:

- Đừng mà …. anh bỏ ra đi, anh muốn gì thì tui với anh ngồi nói chuyện đàng hoàng nè.

Giang gằng giọng:

- Nằm im, không có nói gì hết, nói trước rồi mà, chống cự là làm thiệt đó!

Triều bất mãn, nó nằm im mà thằng này làm thiệt cũng như không. Nó không muốn đâu, nó nhắm mắt lại nói tiếp:

- Tui … tui xin anh đó … tui không muốn anh làm vậy đâu … anh … anh làm ơn bỏ ra đi.

Tiếng nói ngắt quảng lẫn trong hơi thở gấp gáp làm Giang không chịu nổi nữa, anh “nổi hứng” thiệt rồi, cái-đó đâm thẳng qua bên kia … và, bên đó cũng có một cái gì đó cứng ngắc, có điều nó nằm gọn chứ không đâm lung tung như Giang. À thằng này còn mặc quần lót, mới ôm có một chút mà nó đã như vậy rồi, vậy thằng này cũng đâu phải trai bình thường. Giang khoái chí đưa tay kéo luôn quần đùi của thằng Triều xuống. Thằng nhóc mặc quần giống mình, dạng quần lót ôm sát như là quần đùi vậy. Giang không hiểu nhưng điều đó làm anh hứng thú hơn nữa, anh đẩy nó nằm ngửa ra rồi leo lên nằm trên người nó … còn Triều, nó mê man trong cảm xúc của lần đầu tiên, thêm nữa nó sao chống cự lại thằng dâm tặc đô con kia, chắc chắn đêm nay nó chết thiệt rồi.



“ CỐC CỐC “ … “ CỐC CỐC CỐC “ … Tiếng gõ mạnh làm con quỷ trong hai đứa biến mất, thằng Triều lật đật ra mở cửa, nó chắc một điều không phải là mẹ nó đâu vì mẹ có chìa khóa nhà mà, với lại mẹ đâu có về giờ này. Y như rằng, mở cửa ra nó thấy thằng sinh viên đối diện nhà nó, thằng đó lè nhè:

- Ủa? Lộn nhà hả? Xin lỗi nha chú em … xỉn quá rồi!

Thế thôi, nó đóng cửa lại mà thầm cảm ơn. Quay vào nhà, nó không lên giường mà đứng im nơi góc nhà, y như đứa con nít bị phạt. Về phần Giang, đang xung tự nhiên mất hứng nên anh hơi bực, nhưng anh thấy thích vì lần đầu tiên có đứa con trai làm anh hứng thú dữ dội như vậy, thấy thằng Triều đứng im, anh lên tiếng:

- Em lại đây mình ngồi nói chuyện!

- …

- Không phải em muốn nói chuyện sao? Hay em muốn anh làm như vậy nữa?

Triều sợ lắm, nó chậm rãi tiến tới. Bất ngờ Giang chồm tới chụp lấy tay nó, kéo nó vào lòng:

- Ngủ, có gì mai nói!

Vừa bị chụp hai tay nó đã giựt mình, giờ nó lại tiếp tục được ôm ấp trong đôi tay cứng cáp đó, tự nhiên nó thích lắm, cảm giác an toàn từ một người lạ tràn trề trong lòng nó, chả hiểu sao nó lại có cái cảm giác quái lạ như vậy nữa. Cả ngày đi làm, nó mệt rồi thiu thiu ngủ luôn …

Có Giang là không ngủ được, tại trước lúc đó có uống cafe mà. Giang ôm nó mà lòng suy nghĩ miên man, tụi bạn anh mà biết được chắc anh trốn luôn quá, mà anh thấy mình cũng bạo gan thiệt, chắc tại lâu rồi không được giải toả nên bị … tích tụ. Nhưng mà suy nghĩ tới lui anh đều kết luận tại thằng nhóc này dễ thương quá. Nghĩ tới đó anh cúi xuống nhìn mặt nó, ngay cả lúc ngủ cũng không che giấu được hết, đôi chân mày nằm ngang trên hàng mi dài và dày, mà thẳng tăm nữa, không có cong vút như mấy đứa con gái, còn cái môi thì đỏ đỏ và đầy đặn. Đẹp quá! Giang hôn nó thêm 1 cái nữa … chưa đã … 2 cái, 3 cái, … ý không được, nó tỉnh dậy mắc công anh không kiềm chế được nữa … Giang lại “nổi hứng” lên tiếp, hơi bối rối, anh siết nhẹ nó lại, hơi ấm từ hai con người tỏa ra, len lỏi khắp cơ thể của cả hai. Thôi quyết định rồi, bỏ qua cái vụ điện thoại luôn, dù gì đâu phải tiền của mình mua đâu mà lo, nhưng ngày mai anh sẽ không nói với nó vội đâu, nó biết rồi tránh xa anh ra thì sao? Nghĩ tới đó anh liền hôn lên má nó cái nữa … phút chốc anh cũng mê man rồi chìm hẳn trong giấc ngủ …!

Sáng.

Đêm qua có gì vui mà sao hôm nay Giang thấy mình ngủ ngon quá … chết rồi, giường mình nằm đâu có cái mùi này đâu? Thơm một cách dịu nhẹ. Anh lò dò nhớ lại … ah … hôm qua mình đâu có ngủ ở nhà đâu.

Giang hé mắt nhìn xung quanh rồi điều anh muốn thấy lúc ngủ dậy cũng đã đến, Triều đang nấu nướng cái gì đó, Giang thấy nó mở tủ lạnh lấy trứng gà. Hehe, chắc làm đồ ăn sáng cho mình đây nè, chu đáo quá, nghĩ tới tự nhiên anh mỉm cười. Thằng Triều quay qua nhìn anh, rồi chau mày đi vô bếp. Giang ngạc nhiên rồi cũng hiểu ra, có cái gì đó mới ngủ dậy đang dựng đứng lên! Haha, thằng nhóc mắc cỡ không dám nhìn. Mà cũng kỳ thiệt, 23 tuổi rồi, thiệt là …

- Vô đánh răng rửa mặt rồi đi về dùm đi ba, nhiêu đó là đủ rồi đó! – tiếng thằng Triều trong bếp vọng ra.

Giang ngồi dậy vào toilet vệ sinh, không quên đáp lại lời nó:

- Chưa ăn sáng sao về được hả em, em nỡ nhẫn tâm với anh vậy sao?

Tự nhiên Triều nổi da gà, thằng quỷ này nói chuyện nghe ớn ớn sao đó, không biết nó sắp giở trò gì nữa, Triều nói:

- Tui mua có một ổ bánh mì thôi à, không có tiền mua nhiều đâu, anh có tiền thì tự đi kiếm gì ăn đi.

Anh nói nè – Giang vừa cười vừa nói - Bây giờ em lấy cho anh cái quần đùi khác đi, anh làm ướt rồi, không là anh để nguyên vậy đi ra luôn đó. Rồi em phải cho anh ăn chung nữa, vì anh đánh răng bằng cái bàn chải của em rồi, lý do là vậy thôi đó em à, em hiểu được gì chưa!

Trong đây Giang cười khoái chí trong khi đó ở ngoài nó tức muốn lộn ruột, sao thằng đó biết cái bàn chải nào của mình hay quá vậy? Phải tống khứ thằng quỷ này ra khỏi nhà ngay rồi còn đi làm nữa, thôi ra lấy quần cho nó không thôi nó chạy ra thì mệt. Một lúc sau Triều đi vào, nó mở cửa he hé đủ đưa cánh tay đang cầm cái quần đưa vô trong. Thằng Giang ba gai, không lấy cái quần mà nắm cánh tay nó kéo vào, tay kia kéo cửa toilet qua, Triều bị bất ngờ, nhưng nó còn khịp nhắm tịt mắt lại … Thề với lòng là lúc bị kéo vào nó chỉ thấy gương mặt nham hiểm của thằng Giang đang cười thôi, hên là nó chưa thấy cái gì đó. Giang cười lớn:

- Em ngại gì vậy? Đêm qua mình “trao” cho nhau hết rồi, giờ lại quan trọng chuyện này là sao?

- Trao con khỉ, anh mặc đồ rồi biến về dùm tui đi!

- Về sao được, ăn sáng đã rồi mới về chứ.

Thằng Triều làu bàu:

- Mới sáng sớm đã gặp âm binh rồi! Nguyên ngày hôm nay chắc khỏi ra đường quá.

Thằng Giang vừa ăn bánh mì trứng nó làm vừa nói:

- Sai lầm nha em! Hôm nay anh sẽ bắt cóc em nguyên ngày đó. Anh có chuyện bất ngờ dành cho em nhưng em phải đi với anh tới tối mới được nha.

Không được - thằng Triều gắt gỏng – Tui không có xin nghỉ làm được, anh thông cảm cho tui chuyện này đi, mới vô mà xin nghỉ dễ bị đì lắm!

Tự nhiên thấy nó xuống giọng năng nỉ, Giang thấy thương nó quá, với lại xét cho cùng thì cũng hợp tình hợp lý, Giang nói tiếp:

- Ok, chút anh chở em đi ăn sáng rồi đi làm luôn, bị ăn chặn ổ bánh mì chắc tức lắm ha! Mà em làm mấy giờ xong để anh qua đón?

Triều hơi bất ngờ rồi bật cười:

- Tui làm bánh mì đó cho anh mà, tui không có thích ăn trứng chiên, tui mua bánh mì để chấm sữa đặc ăn sáng thôi, tự nhiên thấy anh dậy nên nhường anh ăn trước đó! Thấy tui lo cho anh chưa, làm ơn đừng có phá tui nữa, tui còn kiếm tiền trả anh nè, tui không phải mấy đứa giựt nợ đâu!

Giang thấy vui vui, anh không trả lời mà hỏi tiếp:

- Mấy giờ làm xong?

- Chi vậy?

- Bắt cóc chứ làm gì? Hỏi vậy cũng hỏi.

- Tui … không đi với anh đâu!

Vậy hả - Giang nói tiếp – vậy lát anh lại chổ em làm anh quậy nha!

Thôi để tui đi với anh – Triều giựt mình – anh mà tới đó phá chắc tui chết thiệt luôn đó, 10h tối tui mới làm xong.

Giang hớn hở:

- Ok, phải vậy mới được chứ! Thôi mặc đồ đi, anh chở đi ăn sáng rồi đi làm.

Xui cho Triều, hôm nay là thứ 7, cho nên mấy cái miệng nhiều chuyện tụ tập ăn sáng ở hành lang chung cư đông lắm, vì phải đi xuống cầu thang nên Triều đành phải đi ngang qua chỗ tụi nó ngồi. Y như rằng, lúc Triều với Giang bước ra, tụi nó được dịp bàn tán một phen, Triều mặc kệ, nó lủi đi thiệt lẹ. Lúc xuống cầu thang mà còn nghe phản phất bên tai:

- Ê! Ê! Thằng nào vậy? Anh nó hả?

- Ê mà thằng đó nhìn đẹp trai quá mày, đàn ông quá trời luôn.

- Đm nhìn lưu manh chứ đẹp cái gì.

- Ai vậy ta? Chưa thấy bao giờ.



Mặc dù đi cùng nhau không ai nói gì, nhưng Giang cũng nghe hết, anh cười thầm.

Ăn phở nha – rốt cục Triều cũng lên tiếng – tui thích ăn món đó nhất. À tui hỏi anh nè, sao anh biết cái bàn chải đánh răng nào của tui mà lấy vậy? Trong đó có tới 5 cái bàn chải lận, có mấy cái cũ chưa thay nữa!

Giang nhìn nó, ánh mắt hút hồn đang nói:

- Dép của em màu xanh dương, quần đùi em mặc cũng màu xanh dương, drap giường, nện, gối của em màu xanh dương, đa số áo trong tủ đồ của em cũng màu xanh dương luôn, cho nên bàn chải đánh răng màu xanh dương là của em, cái duy nhất trong 5 cái!

Trời … nó không tin Giang đang nói cái gì luôn, sao Giang lại để ý kỹ như vậy chứ. Rồi nó cũng ngập ngừng hỏi tiếp:

- Anh sinh năm bao nhiêu vậy?

- 87, em 91 hả?

- Ừ …

- Haha, anh thấy tên em cũng đẹp đó nha, nghe phiêu lưu lắm …

- … tên của anh đẹp hơn nhiều, nghe cũng bay bổng lắm …

Hai đứa vừa đi vừa giỡn hớt, y chang một đôi mới … yêu. Tự nhiên Triều quên mất cái khoảng cách giữa hai đứa …

Thằng Giang chở nó đi ăn rồi lại chỗ làm. Sáng sớm khách không đông lắm, chị Linh ra đón thì thấy Giang chở nó nên ngạc nhiên. Vì nó tin chị lắm, nó cần một lời khuyên từ chị nên rồi nó cũng kể hết cho chị nghe, chỉ trừ khúc xém bị thằng đó hãm hiếp thôi! Chị quả quyết:

- Không được đâu nha em, phải dừng lại ngay đi nha, em cũng biết là không nên tin mấy thằng như vậy mà, lòng tin mà đặt sai chỗ là trả giá đắt lắm đó. Rồi em cũng đang thiếu tiền nó nữa, tối nay em đi với nó, lỡ nó chở em qua Campuchia bán em qua biên giới rồi sao? Rồi bên đó em bị hành hung thì sao?

Giọng chị nửa đùa nửa thật làm nó cũng sờ sợ:

- Thôi … em không chịu đâu, em không muốn chết bên đó đâu … nếu có thì em chỉ muốn chết ở Q.1 cho gần nhà thôi chị ơi!

- Há há, cái thằng quỷ này, còn giỡn được mà sợ cái gì, nhưng mà chị khuyên em tối nay không có được đi đó, chút nghỉ trưa mình bàn tiếp cái vụ đền tiền kia, giờ ra làm đi em.

Đang giờ làm mà nó cứ miên man suy nghĩ, nó cũng sợ tối nay không biết thằng Giang dẫn nó đi đâu nữa. Tối nay nó có nên đi không? Lời nói của một thằng lưu manh có đáng tin không? … nhưng Giang đâu phải là đứa lưu manh đâu, tại cái vẻ bề ngoài giống giống như vậy thôi, với lại tối qua Giang cũng giữ lời hứa để cho nó ngủ đó, mà nếu tối nay nó không đi thì Giang lại đây quậy thì càng không được. Hix hix, tiến thoái lưỡng nan, thôi tối nay nó sẽ đi. Lý do tại sao nó lại quyết định như vậy? Đơn giản thôi, tại vì trong lòng nó cảm thấy an toàn khi được gần bên Giang.

10h tối …

Có chuyện gì gọi chị liền nha em – giọng chị Linh lo lắng – chị thấy sao sao đó! Em suy nghĩ lại coi có nên đi hay không đi, chứ chị không an tâm cho lắm.

Thằng Triều nhìn chị, ánh mắt đầy thuyết phục:

- Không sao đâu mà chị, chị tin em lần này đi, em sẽ nói chuyện với nó vụ cái điện thoại kia luôn.

Đang tính thuyết phục thêm chút thì thằng Giang tới. Nó quay qua nhìn … trời … nó không tin vào mắt mình luôn! Xanh toàn tập: chiếc Jupiter xanh đen, áo sơmi carô xanh đen, nón cũng màu xanh dương … tất cả những thứ trên người đều có một chút của màu xanh dương, chỉ có mái tóc là đen thui như cũ!

Thấy thằng Triều có vẻ bất ngờ, Giang đưa tay gãi đầu rồi cười nhẹ, anh đâu có biết hành động đó làm Triều thấy anh có vẻ đáng yêu quá, chứ không có ba trợn như lúc mới gặp, rồi anh cũng nói:

- Em ăn gì chưa?

- Ăn rồi, giờ anh muốn đi đâu?

- Lên xe đi đã.

Thằng Triều quay lại thấy chị Linh đang chau mày nhìn nó, nó biết chị thắc mắc sao thằng kia xưng hô anh anh em em nghe ngọt xớt vậy? Nó cười đáp lễ với chị rồi đi theo Giang:

- Xe này của anh hả?

- Không, xe mượn của thằng bạn, tại em thích màu xanh dương nên mượn chiếc xe có màu này đó, thích không?

Triều mắc cười quá, nó cười thầm trong bụng, rồi Giang nói tiếp:

- Hôm nay chỉ là đi chơi vui thôi, không nhắc tới vụ tiền kia nha, mà em cũng an tâm đi, anh đưa em về trước 11h và cũng không có tụ tập làm gì đâu, chỉ anh và em thôi.

“ Chỉ anh và em thôi “ sao tự nhiên nó thấy ghê ghê … nhưng chỉ là thoáng qua thôi!

- Tự nhiên thèm ăn kem quá à!

- Kem gì vậy? kem “chuối” hả?

Đừng có khùng – Triều vừa nói vừa đánh vào lưng Giang – Kem Bud’s ở trên đường NTMK đó!

- Chà, đúng là con nhà giàu có khác, ăn sang không à!

Triều cười ma mãnh sau lưng anh:

- Đâu có, ai rủ đi chơi thì người đó bao chứ, tui sao có tiền vô đó ăn!

Giang bật cười. Không sao, nó đã cho anh cơ hội thể hiện với nó rồi đó! Giang thích thú nhìn nó ăn từng viên kem rồi xem nó diễn tả viên kem đang tan như thế nào trong miệng nó. Thằng nhóc dễ thương quá, cái cách nó tận hưởng ly kem y như cái cách Giang đang tận hưởng từng giây phút bên nó vậy. Cái cảm giác này chưa bao giờ trải qua trong Giang, lạ thật …

- Mẹ em về quê chừng nào mới lên vậy?

- Tui không biết nữa, đi về bất chợt lắm, tại vì quê tui cũng gần đây mà, có 4 tiếng đi xe thôi.

- Ở đâu vậy?

- Tây Ninh đó! còn quê anh ở đâu?

- Gần vậy ta, quê anh ở tít Phan Thiết lận.

- Ủa? Dân miền biển hả? Sao cái giọng nghe không giống gì hết vậy? Tui nghe nói … mấy người dân miền biển cái giọng nói nó... kỳ lắm!

Giang cười:

- Ngại quá, quê ở vùng biển mà có bao giờ ra biển đâu? Sống trong thành phố từ nhỏ mà.

- Ủa chứ sao anh đô quá vậy?

- Tập tạ đó, chủ yếu là cần sức khỏe thôi.

- Anh cần sức khỏe chi vậy?

Tự nhiên bị hỏi dồn dập, Giang hơi ngạc nhiên nhưng cũng vui vẻ trả lời nó:

- Đá banh …

Triều nhìn Giang chằm chằm, phát hiện có cái gì đó đang muốn che giấu, nó xoáy vào tiếp:

- Gì nữa?

- … Đánh lộn.

Trời! Nó đoán đâu có sai, đúng là dân lưu manh mà:

- Hết chưa?

- Còn nữa nhưng chắc em không muốn nghe đâu!

- Sao anh biết tui không nghe, nhìn mặt tui giống không muốn nghe lắm hả?

- Anh nói cũng được nhưng anh sợ em không vui. Thôi chuyện này để hôm nào anh nói cho nha!

Thấy Giang có vẻ thành thật, với lại nhìn Giang trả lời lúng túng, nó mắc cười quá nên không hỏi nữa!



Hai đứa tán dóc cũng 11h hơn rồi. Thấy trễ, nó tính kêu Giang chở về thì thằng này nói:

- Đi với anh 1 chỗ này nữa.

Mặc cho thằng Triều léo nhéo ở đằng sau, Giang lấy xe chạy ra Quận 2, rồi ra ngoài ngoại thành. Triều biết cái đường này, đường đi ra Vũng Tàu nè, Giang quay lại nói với nó:

- Anh tăng tốc đó, em ôm chắc chắn nha. Anh muốn em thử cảm giác này một lần rồi mình về!

Dứt lời, anh đột ngột vặn tay ga, kim đồng hồ nhích dần từ 50 … 60 … 70 … 80 … rồi 120 … Triều ôm thằng Giang cứng ngắc, cảnh vật hai bên đường dù tối om nhưng vẫn đang nhòe đi rất nhanh, nó thì như muốn bay ra khỏi chiếc xe, cảm giác hoảng sợ, hoang mang cực độ … nhưng đã lắm! Cái cảm giác này chưa bao giờ trải qua trong nó. Chiếc xe lao đi như một mũi tên, nó thét lên khi gió như muốn cuốn phăng lời nói của nó:

- Dừng lại đi anh, em sợ quá!

Giang nói lại, giọng nói cũng như bị gió cuốn đi:

- Đã không?

- Nhưng mà … sợ quá à … dừng lại điii!

- OK! Nhưng anh có một điều kiện … em... làm bạn đặc biệt của anh nha!

Trong hoàn cảnh này ngoài tiếng ù ù bên tai, nó không thể nghe được gì khác, nhưng từng câu, từng chữ của Giang nói ra, nó lại nghe thấy, nó trả lời nhanh nhảu:

- Hả??? Anh nói gì vậy??? Nghe không hiểu ……..!

- ANH …. MUỐN EM …. LÀ BẠN … ĐẶC BIỆT CỦA ANHHHH!!!

Quả thực, nó chả hiểu cái gì cả, nhưng cảm giác như đang bay vùn vụt trong màn đêm, và những cơn gió lạnh thổi qua làm nó không thể chờ đợi được thêm, nó nói nhanh:

- Được rồi … đồng ý … là bạn … là bạn đặc biệt … nha … Chạy chậm lại đi …..!

Giang cười … anh vui lắm!

Xe giảm tốc độ dần dần, đường về Giang chạy cũng nhanh nhưng không bằng hồi nãy, anh sực nhớ một điều rồi quay lại bảo nó:

- Em đừng lo cái vụ điện thoại nữa, anh không bắt em đền nữa đâu!

Triều tưởng nó nghe lộn, mục đích của buổi tối hôm nay là thuyết phục Giang cho gia hạn để nó đi mượn tiền, nó hỏi lại lần nữa chắc chắn:

- Thiệt … thiệt hông vậy???

- Chài, có cần lấy điện thoại ghi âm lại không? Thôi không nhắc cái chuyện đó nữa, nãy chạy nhanh quá anh quên rồi, không nhớ gì hết!

Giang cười lém lỉnh, anh đâu biết đằng sau thằng Triều cũng đang cười. Bất ngờ Giang thắng gấp, Triều ôm anh một cái, thật nhanh và thật nhẹ. Cái ôm này không giống với những cái ôm của mấy con bồ của anh, lại một cảm xúc lạ lẫm vừa được trải nghiệm nữa.



- Cũng trễ lắm rồi, nhà anh ở tít Q7 nữa, hay anh ngủ đỡ bữa nữa ở đây nha!

Giang tưởng nó giỡn, anh nhìn nó chằm chằm.

- Anh vô chung cư gửi xe rồi lên ngủ nè, có gì đâu mà nhìn hoài vậy? Hay anh muốn về nhà?

- Đâu có ngu! hahaha.

Đêm đó, nó lại tiếp tục được ngủ trong vòng tay chắc chắn và an toàn đó, nó suy nghĩ nhiều lắm, nó không biết có phải bản thân nó dễ dãi hay nó đang tin tưởng Giang nữa. “Lòng tin khi đặt sai chỗ sẽ phải trả giá“, câu nói của chị Linh như xoáy vào bất chợt, xua hết những cái suy nghĩ đang phập phồng hình thành trong đầu nó. Không phải đâu - nó tự nhủ! Giang đã hứa và giữ lời rồi mà, Giang làm được chuyện đó mà, rồi còn bỏ qua cái vụ kia cho nó nữa. Nghĩ tới đó bất chợt nó nhìn lên, anh ngủ rồi, gương mặt anh lúc ngủ nhìn hiền từ quá … chân mày ngang … đôi mắt sâu … Anh muốn nó là bạn đặc biệt của anh sao? Không biết cái từ “đặc biệt” anh nói với nó có ý nghĩa gì nữa? Tại sao anh lại chọn thời điểm nói câu đó là ở đường cao tốc? Hay anh nghĩ chỉ có làm như vậy nó mới đồng ý? … Nhiều quá, nhiều thứ nó muốn hỏi anh quá … nhưng giờ nó phải ngủ thôi, ngày mai nó sẽ bắt anh trả lời hết …!

...

Tò te tò te tò te …

Tò te tò te tò te …

Triều giựt mình, trong lúc còn đang lang thang trong ký ức, nó đã ngủ lúc nào không hay. Tiếng còi báo thức lúc 5h sáng như thường lệ sao bữa nay nghe nặng nề quá, rồi tiếng rầm rầm của tụi lính đang chạy bộ, tiếng hô khẩu hiệu khi tập thể dục … chắc khỏi ngủ tiếp luôn quá, mà tự nhiên hôm nay thèm ngủ nướng ghê luôn đó. Phải dậy thôi, còn đi ăn sáng nữa, xuống trễ nhà ăn dọn hết đồ ăn là nhịn đói tiếp, mấy bữa nay ăn cantin hao quá!

Suy nghĩ trong đầu vậy thôi chứ lúc làm mới thấy khó, vất vả lắm nó mới đứng lên vào nhà tắm đánh răng rửa mặt được, sàng qua sàng lại nó cũng bước vô nhà ăn, nhưng còn cách nhà ăn 3, 4 bước thì nó dội trở ra … vì mùi mì gói! Thôi thôi, đi ăn cantin tiếp, ăn ba cái quỷ đó nóng muốn chết, chịu hao bữa nữa vậy! Quên nữa, hôm nay mấy đơn vị người ta lên nộp danh sách vật tư bị hư, ăn lẹ đi về phòng còn trực nữa!



Sáng giờ cũng gần hết việc rồi, còn vài đại đội với Trung đội Vệ Binh là chưa thấy ai lên thôi! Ngồi trong phòng hoài buồn quá, tự nhiên nó thèm đi ra ngoài chơi quá, nó thích nhất là xuống vườn tăng gia sản xuất với anh Lâm, chỗ đó trồng biết bao nhiêu là rau, nhìn khắp chỉ thấy một màu xanh thôi, yên tĩnh lắm, mát mẻ lắm … Thoáng cái nó thấy có bóng người tiến vào phòng:

- Báo cáo đồng chí tôi vào!

Hic, cái câu bất hủ khi bước vào nơi nào đó, trong quân đội có nhiều cái quy định ngộ lắm:

- Vào đi! Trung đội Vệ Binh hả? Ủa sao tới 2 tờ lận?

- À của đại đội 7 nữa, cái anh đó kêu đưa dùm.

- Chài, kêu vô đây đi, phải ký tên xác nhận đã nộp báo cáo nữa, không ký dùm được đâu!

Thằng Vệ Binh ký xong phần của nó rồi đi ra, nó đang dáo dác tìm cái thằng kia, chắc thằng kia đi đâu rồi. Triều nhìn xuống 2 tờ giấy. “ Họ tên: Nguyễn Minh Hiển; Đơn vị: trung đội Vệ binh; Nội dung: … “ tên xấu hoắc, nó nhìn qua tờ giấy kế bên, nó nghĩ chắc cũng là một cái tên làm nó cười như tờ giấy kia thôi …

Nhưng nó nhầm!

Cũng là một cái tên, nhưng không làm nó cười, mà làm nó giựt mình. Nó có thể cảm nhận được lúc đó mắt nó hoa lên một chút, nó nhìn kỹ để chắc chắn là nó nhìn lộn, nhưng cái tên vẫn nằm đó … “ Họ tên: Lạc Long Trường Giang; Đơn vị: cBB7 (đại đội bộ binh 7) … “! Nó kêu lên:

- Anh gì ơi?

"Ủa? thằng Vệ Binh đâu mất tiêu rồi, phải hỏi cho kỹ lại mới được."

“Chắc là trùng hợp thôi, chỉ là trùng hợp thôi, không thể nào được …!".

Nó thầm mong là trùng hợp thật, tự nhiên trong lòng dấy lên một nỗi lo kỳ lạ, lạy trời không phải sự thật! Bữa giờ nó có làm chuyện gì thất đức đâu, chắc trời không có hại nó đâu, trời thương nó lắm, nó toàn ở hiền gặp lành không mà … hic hic!

Và Triều không biết đó là hình phạt hay là phần thưởng nữa!

Từ sau lưng có đôi tay đang ôm lấy nó … đôi tay này quen lắm … không nhầm lẫn với đôi tay nào khác được …! Ký ức, cảm xúc và lo lắng đang chen chúc, tràn trề trong lòng nó. Nó tưởng sẽ đứng im luôn như thế cho đến khi đôi tay đó buông nó ra và nó sẽ bỏ chạy. Nhưng nó lại cảm thấy mình đang bị siết chặt hơn … dù nó không đau! Kèm theo cái siết đó là một giọng nói cũng như đang muốn siết lấy tâm hồn nó lúc này:

- Hù!

Đến lúc này thì nó không thể nghĩ là nó nhầm được nữa … từ cái ôm đến giọng nói, và cái từ mà nó vừa nghe!

“Thằng tồi … sau bao nhiêu lâu gặp lại chỉ nói được một câu vỏn vẹn như vậy thôi hả? … "Hù" …!”

Nó không có giựt mình!

Nó cũng không có sợ!

Nhưng bản thân nó thì có! Tâm trí nó đang bị xáo trộn bởi cái từ đó.

Đau khổ, quyết tâm, nhớ nhung, tha thứ, mong chờ … tất cả những gì nó chất chứa bao nhiêu lâu đột nhiên bị xáo trộn trong tâm trí nó, nó không biết bản thân nó muốn gì lúc này nữa! Rồi nó quay lại. Mớ hỗn độn đang dày vặt trong nó biến mất, nó không còn đau nữa, vì tâm trí nó đâu còn ở đó nữa đâu mà bị dằn vặt?! Tâm trí nó đã bị hút mất vào đôi mắt sâu đen láy kia rồi! Đôi mắt đó đang nhìn nó … hút lấy tâm hồn nó như đã từng …

Triều khóc.

Không phải nó khóc vì phải đứng đó chịu đựng bản thân đang dằn vặt!

Nó khóc vì kịp nghe được câu nói khi chạy vào phòng:

- Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi. Trái Đất này thật tròn, anh đã đánh mất em một lần rồi, và anh sẽ không để mất em thêm lần nào nữa đâu! Triều à!!!
Bình Luận (0)
Comment