Cuốn Nhật Ký Của Anh Bộ Đội

Chương 2

Người mình yêu …

Ngủ …

Tới giờ cơm chiều rồi, nó chẳng muốn dậy đi ăn chút nào hết. Thân thể lúc này rã rời, mệt mỏi quá, nó khóc như chưa từng được khóc rồi ngủ li bì cả buổi chiều. Cố lấy hết chút sức lực còn lại, nó ngồi dậy đi tắm.

Không giống như ban Chính trị và ban Tham mưu, ban Hậu cần và ban Kỹ thuật buổi chiều sĩ quan về hết, chỉ có một người ở lại trực đơn vị thôi, chút nữa nó xuống căntin kiếm gì ăn rồi ngồi đó coi tivi luôn, tại toàn Ban Hậu Cần có 1 cái tivi mà nó lại nằm trong phòng Chủ nhiệm Hậu Cần nữa, muốn coi cũng phải tùy bữa chứ đâu phải bữa nào cũng coi được đâu!

Thở dài chán chường, nó lê từng bước nặng nhọc đi ra.

“Mình bị sao quả tạ chiếu thiệt rồi. Tại sao? Tại sao lại như vậy chứ? Còn 11 tháng nữa mới xuất ngũ lận, không lẽ mình gặp anh tới lúc đó luôn sao?“.

Buồn quá! Đèn đường trong này được dựng y chang ở ngoài đường lộ, ánh đèn vàng hắt xuống nhìn sao mà chán chường ghê nơi … Bất giác nó đứng lại, trước mặt nó có ai đang chạy tới, tự nhiên nó có cảm giác không được bước đi tiếp, nó nheo mắt nhìn … càng lúc … càng gần hơn …

Là Giang!

Từ xa Giang đã thấy nó rồi, Giang sợ nó thấy Giang nó sẽ bỏ chạy giống hồi sáng, nên Giang định chạy tới khống chế nó trước rồi nói chuyện sau. Vất vả cho Giang, nó đã thấy Giang và đang chạy ngược lại Ban Hậu Cần.

“Không được, phải nhanh lên, nó chạy vô khóa cửa phòng là khỏi gặp luôn“.

Giang tự nhủ! Cả hai đều guồng chân chạy, nhưng Triều chạy nhanh hơn. Xin lỗi chứ, lúc vào đây kiểm tra thể lực, tuy nó hít đất, hít xà không nổi 3 cái, nhưng nói về chạy thì chả có đứa nào chạy lại nó. Chợt nghĩ ra một ý, Triều không chạy theo hướng cũ nữa mà quẹo theo đường khác, núp sau cái lùm cây, hi vọng sẽ trốn được!!!

Mắt Triều vẫn không ngừng nhìn tới nhìn lui quan sát, nhưng trong đầu nó lúc này đang luống cuống cả đống suy nghĩ. Cái thì hy vọng, cái thì chối từ.

Giang đuổi theo sát nút, anh không bị cận như Triều nên anh thấy được nhất cử nhất động Triều vừa làm. Anh vờ như không thấy rồi cố tình đứng ngó tới ngó lui, sau đó đi theo đường cũ đi về. “Lừa được rồi, hú vía!“. Triều thầm nghĩ, chờ chút cho yên hẳn rồi nó bước ra. Chợt nó nghe tiếng lạo xạo của đám lá cây đằng sau lưng, linh tính cho biết điều chẳng hay sắp xảy ra, nhưng nó phản ứng lại không khịp … Một tay Giang bịt miệng, tay kia ôm nó lại, lôi nó vào góc tối giữa hai dãy nhà ăn, âm thanh của hai con người giằng co nhau trong đêm tối nghe ghê rợn thiệt, nhưng âm thanh của hai trái tim – một vì sợ, một vì phấn khích đập nhanh đang siết vào nhau nghe còn ghê rợn hơn! Tiếng ú ớ của Triều phát ra làm Giang hứng thú, anh bỏ cái tay che miệng ra và ôm chặt hơn, giọng trầm nhưng rất khẽ:

- Đúng là em rồi!

- Bỏ ra! Anh muốn tui la lên không hả?

- La lên bị phát hiện sao? La hả … la nè … la nè!!!

Giang hôn vào cổ, vào má nó tới tấp, nó la lối:

- Bỏ ra coi, thằng quỷ này!

Vòng tay được nới lỏng dần, nhưng không phải để cho Triều chạy thoát. Giang xoay người nó lại … anh hôn nó!

Dài … và sâu. Thắm thiết … và gượng gạo.

Giang thấy lòng mình bình yên một cách lạ lùng! Anh cũng cảm nhận được nó đang gồng cứng người lên, tự nhiên Giang mắc cười quá, Giang bỏ nó ra, cười mỉm:

- Ngọt quá!

- Một lần nữa tui tát anh thiệt đó!

- Sao vậy, đâu phải lần đầu mình hôn nhau đâu?

- Anh buông tui ra coi, khó chịu quá.

- Ok, anh buông, nhưng em có chạy tới đâu đi chăn nữa thì anh cũng sẽ bắt kịp em thôi! biết chưa Khoa?

Im đi – Triều gắt gỏng – cấm kêu bằng cái tên đó!

- Vậy tại sao em đã lại bỏ anh đi, anh có được biết không?

Cảm giác tội lỗi tràn ngập suy nghĩ của Triều, nó biết hồi đó nó đã làm một việc hết sức tàn nhẫn đối với Giang nhưng anh không trách nó mà chỉ hỏi nó vậy thôi, một câu hỏi đơn giản nhưng nó như một mũi tên, bắn thẳng vào trái tim Triều, nơi vẫn còn một góc nhỏ dành cho Giang …

- …

- Em muốn giải thích với anh lúc nào cũng được, giờ mình kiếm nơi nào ngồi nói chuyện nha. Hay mình ngồi đây cho dễ “nói chuyện“!!!

- Thôi thôi, anh đừng có nghĩ tới cái chuyện đó nữa, đi theo tui xuống Hậu cần nè.

Giang hôn nhanh một cái “chóc” lên môi nó:

- Phải vậy chứ! Thương quá!

Triều nhăn nhó rồi bước đi thiệt lẹ, ở đây lâu có người đi qua người ta thấy chắc nó không dám ra ngoài luôn quá!

Chỗ tiếp theo Giang … khóa môi với nó một cách đắm đuối là hàng ghế đá phía sau Ban Hậu Cần, ánh đèn hành lang yếu ớt như đồng lõa với việc làm của hai đứa nó. Tạm thời lúc này không nghĩ đến những lý do trước đó, nó chỉ biết Giang đang làm nó ngập trong kỷ niệm và nỗi nhớ của cả hai. Tất cả khao khát bấy lâu nay đang dần được đáp ứng, Triều ngồi im tận hưởng giây phút hạnh phúc mà nó đã từng có. Cái … lưỡi của Giang đã chạm hết các nơi trong khoang miệng, trong hơi thở gấp gáp, hai cái lưỡi đang quấn lấy nhau … cái môi đỏ hồng của Triều giữ chặt lấy cái đối diện, môi nó chạm vào những cái gai nhạy cảm nhất trên lưỡi của Giang. Hưng phấn quá độ, Triều thôi không ôm cổ Giang nữa, đôi tay đang lần mò trong lớp áo thun mỏng, môi trường quân đội đã làm da thịt và cơ bắp Giang săn chắc, cứng cáp hơn rất nhiều so với lúc trước, da anh cũng sạm đi đôi chút nhưng vẫn không giảm đi chút nào vẻ bảnh trai vốn có. Cái áo vướn víu quá, Triều toan cởi nó ra nhưng Giang ý thức được việc làm sắp tới, ôm Triều lại bằng đôi tay rắn chắc của mình, Giang thì thào:

- Hư quá nha, phải biết kiềm chế chứ em!

Triều biết hành động của nó khi nãy, nó le lưỡi:

- Tại có người làm cho hư chứ bộ!

- Cắn lưỡi nữa bây giờ, muốn không hả?

Nè – Triều nhè cái lưỡi ra thách thức – cắn đi mai mốt khỏi "xài" nữa chứ có gì đâu!

- Vậy mai mốt làm cái khác sướng hơn, không thèm cái đó nữa.

Triều đánh cái “chát” vào ngực Giang:

- Cái đó thì không được!

Nó đứng dậy đi vào phòng, Giang ôm lấy nó từ đằng sau, cái ôm đầy yêu thương chứ không phải đầy ham muốn như hồi nãy nữa, nó cười:

- Vô phòng em đi đã!

Nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Giang, lòng Triều thấy bình yên lạ lùng, nó ngước lên nhìn, Giang thì đang nhắm mắt. Chợt anh thấy môi mình nóng ấm, Triều đang hôn anh, cái hôn nhẹ nhàng chứ không máu lửa như hồi nãy. Anh cúi xuống, đôi mắt buồn quen thuộc đang nhìn anh:

- Giờ đọc báo xem tin anh đi đâu xuống đây vậy?

- Thì xuống đây kiếm em chứ làm gì?

- Lỡ không gặp em thì sao? đừng nói là ngồi đây chờ nha!

- Hahaha, anh sẽ ngồi chờ thiệt đó, nếu hôm nay không gặp được thì ngày mai. Thời gian còn dài mà em!

- Rồi anh sẽ chờ đợi mãi như vậy luôn hả!

- Dĩ nhiên!

Triều ngập ngừng một chút rồi hỏi tiếp:

- Anh có nhớ em không?

- Lúc nào anh cũng nhớ em!

- Anh không trách em hả?

- Em có làm gì đâu mà trách em? À, em tính nói cái vụ em bỏ anh đi đó hả? Để anh nói cho em biết nè, anh có nhiều câu hỏi muốn hỏi em lắm, nhưng thấy em là anh không cần phải hỏi nữa, vì em là câu trả lời rồi! Biết chưa bé Khoa của anh!

- Đừng kêu tui bằng cái tên đó mà!

- Lý do?

- Anh kêu quen miệng người ta nghe được cũng kêu tui bằng cái tên đó thì sao? Tui không có muốn ai biết hết đó!

- Vậy chỉ có anh và em thôi thì anh có được kêu không?

Tự nhiên nhắc tới tên Khoa, Triều mắc cười quá, đó là cái tên ở nhà của nó, ngoại trừ những người thân thiết ra, nó không cho ai biết hết. Nó hôn Giang cái nữa, nụ hôn thay cho lời đồng ý, chợt Giang hỏi nó:

- À à, còn một chuyện chưa hỏi nè?

- Chuyện gì vậy anh?

- Sao cái hôm đầu tiên thấy anh em lại bỏ chạy? Đạp xe gì mà như ma đuổi, nhớ tới tức quá nha!

- Háhá, mắc cười quá đi, tự nhiên phản xạ của em nó vậy đó.

Triều ngập ngừng, nó đưa tay lên nhéo nhéo cái má của Giang, rồi lí nhí:

- Đến giờ em vẫn còn chưa tin được là mình lại gặp nhau trong đây! Nhưng thực sự là anh không trách em hả? Em có lỗi rất lớn với anh lắm!!!

- Thì bữa nào đền cho tui đi là được rồi, suy nghĩ gì nhiều nữa? Haha!

- Hồi nãy đền rồi đó, muốn gì nữa?

- Chưa có đã mà!

Giang hôn nó cái nữa, Khoa cười mỉm:

- Ủa! Hôm nay ngày thường, 9h30 ngủ đó, 9h điểm danh mà 9h kém 5 rồi kìa, chạy về đại đội kịp không mà ngồi đây hoài vậy?

- Chết cha, anh quên mất, bỏ xem tivi mà về trễ nữa là bị chửi chắc, thôi anh về nha, chúc em ngủ ngon!

- Anh cũng vậy nha, chạy từ từ thôi đó!

Giang chạy nhanh quá, không biết có nghe kịp câu nói của nó không nữa. Nhìn thấy bóng Giang khuất dần … khuất dần … rồi mất hút theo ánh đèn đường, bỗng dưng nó thấy giận bản thân mình quá, hồi đó nó phải đau khổ lắm khi quyết định bỏ đi, bao nhiêu cố gắng, quyết tâm cả một thời gian, phút chốc tan như mây khói khi Giang ôm hôn nó …

… mặc dù lý do nó bỏ đi hoàn toàn đúng!



- Trời đất! bBẻ ổ bánh mì mà cũng không xong nữa, thôi tui ăn miếng bự còn anh ăn miếng kia đi.

- Trời! Ăn có miếng bánh mì vậy sao mà no, em ác quá Khoa!

- Cho chừa cái tật, ghét!

Căntin buổi sáng đông đúc, ồn ào nhưng cái bàn hai đứa nó ngồi cũng ồn ào không kém, sau một hồi chí chóe, Khoa miễn cưỡng chia cho Giang một mẩu bánh mì nữa, bánh mì chấm sữa đặc là món khoái khẩu của nó, tự nhiên phải chia cho Giang, nó thấy ghét ghét sao đó.

- Mấy người hông thương tui hả?

Giang nói mà cái mỏ chu chu làm Khoa cười sặc sụa:

- Để tui ăn nha, mấy người phải đối xử tàn nhẫn như vậy mới vừa!

- Mai mốt tui cũng “tàn nhẫn” với mấy người thì đừng có trách nha.

Khoa liếc anh một cái muốn té ghế:

- Cấm!

Giang cười, Khoa là vậy đó, nó cho anh hôn nó, ôm nó, nhưng khi anh đề cập đến chuyện … xa hơn, nó tuyệt nhiên từ chối, mặc dù sau những cái hôn đó, anh phải khó khăn lắm mới kiềm chế được …

- Gần 7h rồi kìa, hôm nay đại đội 7 ra thao trường phải không?

- Ừ, thôi anh về nha, 7h em cũng làm việc phải không?

- Thôi em không về đâu. Em đi với anh ra thao thường chơi! Với lại em có việc gì làm đâu, ở trong phòng chán chết.

- Nắng lắm đó, mắc công em đen rồi đổ thừa cho anh nữa.

- Em có cách!

Nó nháy mắt rồi chạy về thay đồ, Giang cũng không vội vì căntin nằm gần đại đội 7 lắm, đi bộ chưa tới 2 phút đã về đến nơi rồi? Không biết lát Khoa mặc quân phục thường(k03) hay đồ rằn ri nữa? Bộ đồ rằn ri chỉ mặc khi ra thao trường thôi, còn khi ở đơn vị thì chỉ mặc quân phục bình thường!



Giang phát ngán mỗi lần ra thao trường, vừa mệt vừa chán. Lúc đầu ra còn hăng hái lắm vì nó mới mẻ, giờ đây mấy cái chiến thuật kiểu áp sát địch, bắn phá lô cốt, chiếm đóng làm chủ trận địa, 7 thế vận động cơ bản để áp sát khống chế mục tiêu, đặt bộc phá, ném lựu đạn trong các tư thế v.v… chuyên ngành Bộ binh anh được học hết rồi, giờ ngày nào cũng phải ra tập đi tập lại nên nản. Đang lúc chán chường, anh tính kêu mấy đứa khác kiếm bụi cây nào núp nói chuyện chơi thì anh thấy Khoa đi tới.

“Trời” – Giang kêu thầm trong bụng. Trừ cái bộ đồ đang mặc, từ cái tướng đi cho đến cái cách vừa đi vừa nhìn xung quanh kiểu như đang dò xét cái gì đó, nhìn Khoa đúng phong cách của sĩ quan luôn. Mấy đứa khác nhìn theo rồi thù thì:

- Trợ lý xuống nữa kìa, không biết bữa nay có chuyện gì đây?

Giang biết hàm ý của câu nói đó. Môi trường quân đội này phức tạp không phải vì một phần đặc thù của nó, mà cũng do một phần con người làm nên nữa, mà điều đáng nói ở đây là giữa nam với nam thì không có hiềm khích gì, chỉ có giữa “nam không bình” thường với “nam không bình” thôi, lúc nào tụi nó cũng có sự ganh đua với nhau, đứa nào cũng muốn triệt tiêu lẫn nhau để giành ngôi vị độc tôn hết, mà tụi nó đấu đá nhau, thì chỉ có mấy thằng lính như anh là khổ. Điển hình là hôm bữa lúc đại đội của anh đang giải lao, anh thấy tụi lính với sĩ quan bên mấy đại đội Hỏa lực mặt buồn thiu, rồi mấy đứa bên anh và tụi nó qua hỏi thăm nhau, anh mới biết là thằng Trợ lý Pháo binh trên Ban Tham Mưu mới xuống kiểm tra, mà mấy đứa nó đã xuống thì lúc nào cũng bắt lỗi được hết, tụi bên Hỏa lực bị phạt là báo động ngay tối hôm đó, mà báo động hành quân di chuyển mới khổ.

Trong này báo động có 3 mức: điểm danh – chỉ mặc quân phục thường chạy ra điểm danh thôi. Sẵn sàng chiến đấu – mặc đồ rằn ri cầm theo súng và tự động tản khai tìm chỗ núp trong đêm. Hành quân di chuyển – mang cái balô to đùng khi đã nhồi nhét hết quân tư trang vào trong đó, di chuyển ra nơi tập trung theo mệnh lệnh người thổi còi báo động. Mà ác cái là hôm tụi đại đội Hỏa lực bị báo động, tụi nó phải vác nguyên khẩu súng cối cỡ hơn 65kg, vừa vác vừa chạy xung quanh Ban Tham Mưu vài vòng như vậy đó, đến khi có đứa chịu không nổi té nhào xuống đất thì mới thôi, sau đó cả đám mới được vào ngủ tiếp. Lý do sâu xa của những đợt báo động đó, tụi nó chỉ có thể đoán mò là mấy đứa “không bình thường” được đề bạt lên làm trợ lý trên các ban này nọ trả đũa tụi nó, vì tụi nó hay châm chọc và nói ra những câu nói ác ý mỗi khi “mấy đứa nó” đi ngang qua, mà mỗi lần tụi nó chọc đứa nào là tối hôm đó đại đội của tụi nó bị báo động!

Cho nên muốn chửi xéo mấy đứa này phải lựa lúc không có nó, tụi này chỉ ham trai đẹp thôi, chứ mấy đứa lính quèn thì đừng ham nó để ý tới … mặc dù tụi nó chả có đứa nào đẹp.

Giang thấy Khoa nói vài câu gì với cán bộ đại đội rồi đi tới chỗ phía anh ngồi, theo thường lệ tụi nó phải đứng lên chào nhưng Khoa vẫy vẫy tay ra dấu không cần, nó nói với cả đám:

- Sao ai nhìn em cũng lấm lét hết vậy? Mấy anh sợ em đâm chọt với cấp trên hả?

Một đứa trong đám nhanh nhảu:

- Tại thấy trợ lý cơ quan xuống nên sợ quá, chứ đ/c(đồng chí) xuống đây chi vậy?

Khoa cười tươi:

- Xưng bằng anh em đi cho dễ nói chuyện, em xuống coi coi vật dụng học tập ngoài thao trường có cái nào hư thì về ý kiến đem đổi thôi chứ có gì đâu?

Cả đám nháo nhào lên:

- Tốt quá, nãy thấy em xuống tụi này giựt mình, tưởng bị báo động giống hôm bữa nữa rồi chứ?

Khoa ngạc nhiên hỏi lại:

- Ủa đại đội 7 làm gì mà bị báo động?

Cái thằng hồi nãy trả lời Khoa nói tiếp:

- Biết lý do chết liền luôn. Tối hôm đó 1h khuya nó cho cả đại đội ra thao trường đào đất, tới gần 3h mới được vào ngủ, mà trong khi đó ngày nào cũng báo thức lúc 5h…

Một giọng nói khác chen vào:

- Anh thấy em có vẻ hiền, với lại mới thấy em lần đầu nữa! Em ở đâu vậy?

Lâu lâu có người khen trước mặt, Khoa không nén được cười, nó mắc cười quá, nó vừa nói vừa cười làm cả đám không nghe được gì:

- Em ở ban Hậu cần, đâu có đi đâu đâu nên không ai biết cũng đúng.

Lo tán dóc với đám lính, Khoa quên mất không để ý tới Giang. Giang không hề rời mắt khỏi Khoa. Tự nhiên nghĩ tới chuyện bị giành ăn hồi sáng, Giang cười ma mãnh rồi nói:

- Anh thấy em được đó, chiều nay xuống đại đội 7 tắm chơi!

Giang ngó lơ chỗ khác, anh biết Khoa đang liếc mình, cả đám nghe Giang nói đều nhìn Khoa cười thầm. Tức quá, Khoa đành trả lời kiểu nữa đồng ý nữa không:

- Để coi chiều nay có rãnh không đã!

Giang mừng thầm trong bụng, chiều nay có trò vui nữa rồi. Anh nhìn quanh một lượt rồi hỏi tiếp:

- Ủa đại đội 6 ra học rồi kìa, sao bên mình chưa học nữa?

Khoa cười, cái kiểu cười ra vẻ ta đây:

- Em xin cán bộ cho nghỉ rồi, mấy anh cứ ngồi đây chơi đi.

Khoa được dịp ra vẻ với đám lính lần nữa, làm trợ lý sướng thiệt. Nó ngồi tán dóc tới giờ nghỉ trưa rồi về luôn, bắt đầu từ mai nó sẽ ra thao trường đều đều, mà nó sẽ kiếm góc nào mát nó ngồi chứ không ra nắng đâu. Rồi chiều nay còn xuống đại đội 7 tắm nữa, nãy nó nói vậy thôi chứ nó mà không xuống là bị Giang chọc quê chắc, nó ghét bị vậy lắm. Với lại lâu rồi không tắm chung, tự nhiên nó thấy khoái khoái!



- Trời … ướt đồ người ta hết rồi?

- Kệ, có sao đâu, vui mà! Hahaha.

- Bạn thằng Giang quậy quá!

- Đừng có tạt nước anh nữa, muốn bị văng vô hồ không hả?

- Chết luôn đó, chồng cự không lại đâu đó!

- Háhá ….

Cái nhà tắm đại đội 7 hôm nay tự nhiên um sùm hơn hẳn. Từ lúc kết thúc tân binh tới giờ, lâu rồi Khoa mới tắm chung mà vui như thế này, mà nó cũng không ngờ nó dạng dữ vậy, mấy trò trong nhà tắm nãy giờ toàn nó bày đầu không à. Thích nhất là lúc nó tạt cho Giang ướt nhẹp khi vừa mới thay đồ ra, nhìn cái mặt bực bội của Giang nó vui lắm, coi như trả thù xong vụ hồi sáng … hehehe!

...

- Hôm nay quậy đã luôn ha!

- Đang hôn đừng có nói chuyện, ghét mấy người quá à!

- Ok, anh xin lỗi, để anh đền cho!

Giang nhấn... lưỡi vào sâu hơn … “uhm” … anh khẽ rên khi môi anh chạm vào bờ môi mềm mại của Khoa. Màn hôn đắm đuối của hai đứa lần này diễn ra ở một nơi an toàn hơn – phòng Khoa. Lần trước do không kiềm chế được khi gặp nó, anh phải “hành xử” ở bên ngoài, còn lần này anh mặc cho Khoa muốn làm gì làm. Đôi tay anh ôm ngang hông Khoa, giống như lần trước và những lần hồi đó, anh chỉ được phép ôm thôi.

Cảm giác hạnh phúc đang tràn ngập trong tâm hồn cả hai. Giang ôm Khoa vào lòng, hơi ấm tiếp tục len lỏi trên hai cơ thể. Thoáng chốc Khoa mong giây phút này kéo dài mãi mãi, nó muốn những ngày tháng quân ngũ trôi thật chậm để nó tận hưởng cái hạnh phúc mà nó đã tự đánh mất …

Giang hôn tạm biết nó trước khi về, nhìn cái lưng to to của Giang đang chạy, nó thấy thích quá, cái lưng đó cũng cho nó cảm giác che chở, an toàn … Nó muốn được ôm cái lưng có mãi mãi!

...

Hôm nay đại đội 7 kiểm tra chiến thuật ngoài thao trường, Khoa không ra được. Chán chường, nó đi dọc theo dãy hành lang nhà ăn đi về Hậu cần, vừa đi vừa đưa mắt nhìn xa xăm nơi nào đó.

Chợt ánh mắt nó dừng lại, nó nhìn chăm chú một hồi. Không thấy rõ, nó cận mà, nó chạy lại để nhìn rõ hơn … rồi nó reo lên:

- AAAAAAAA! ANH BẢO, ANH BẢOOOO,em Khoa nè!

Nó lao tới, ôm chồm lấy Bảo, dụi đầu vào Bảo như một đứa con nít. Bảo chỉ vừa khịp quay người lại thôi là nó đã chạy tới rồi, Bảo cười:

- Mấy bữa nay không thấy xuống đại đội 5 chơi nữa, tưởng quên anh rồi chứ!

Bảo là tiểu đội trưởng của nó lúc tân binh, nó thương anh Bảo lắm, nếu không có anh Bảo nó không biết sống sao qua những ngày tháng buồn tẻ đó, nó hỏi:

- Anh xuống bếp xin chuối nữa hả, ăn hoài hông biết ngán hả trời?

- Hít xà đơn ăn chuối mới giữ cơ được chứ, ủa em đi đâu đây?

Không trả lời, Khoa vẫn ôm Bảo cứng ngắc từ nãy đến giờ, tướng Bảo nhỏ con, hơi hơi mập, hơi hơi đô một chút, Khoa khoái nhất là được ôm ấp Bảo trong lòng. Bảo cười tươi:

- Đại đội 5 từ lúc kết thúc tân binh tới giờ vắng hoe, mấy đứa tiểu đội trưởng khác trốn về nhà hết rồi, giờ nguyên đại đội còn có mình anh à.

- Xuống dưới nói chuyện chơi đi anh, lâu rồi em không xuống đó.

...Nhà tắm đại đội 5 khá rộng, tới ba hồ chứa nước, những cái thềm ximăng được xây dọc theo bờ tường, đủ rộng để đặt những cái thau lên mà giặt đồ. Khoa ngồi đó với Bảo, vẫn như mọi lần, cả hai tựa đầu vào nhau không nói gì. Khoa nhớ lắm cái lần anh Bảo thấy nó khóc vì nhớ nhà, anh lúng túng không biết làm gì, cứ ngồi ôm rồi an ủi nó. Có hôm nó bị trật chân nhưng vẫn phải ra chỗ tập đội ngũ, nó được ngồi khỏi phải đi, rồi trời mưa bất chợt, cả đám chạy nhanh trú mưa, nó không chạy được, phải đi từng bước … từng bước.

Trong đám người đang chạy đi trú mưa, nó thấy một người tự nhiên dừng lại, dáo dác nhìn xung quanh … rồi người đó tiến lại phía nó, cái dáng người nhỏ con quen thuộc! Bảo đưa tay nắm lấy tay Khoa, cả hai từ từ đi trong mưa. Hai đứa ướt nhẹp khi vào tới hiên nhà, nhưng Khoa nhớ mãi cái nắm tay đó, cái nắm tay khiến Khoa không cảm thấy lạc lỏng.

Lần sau và nhiều lần sau nữa, Bảo lúc nào cũng dành cho Khoa sự quan tâm đặc biệt, nó không có lúc nào bị kêu ra lao động nặng, sáng nó còn được ngủ tới 6h, không bị bắt dậy tập thể dục. Còn những hôm tới phiên tiểu đội xuống nhà ăn rửa chén, nó cũng không có phải đụng tay đụng chân gì cả,lý do thì có cả lý do tốt … lẫn lý do xấu! Rồi những hôm mưa to rơi lộp bộp trên mái hiên, nó giựt mình thức giấc, cảm giác lạc lỏng lại tràn trề trong nó. Nó ngồi dậy, đi qua bên giường anh Bảo, tất cả tiểu đội trưởng đều phải nằm giường cuối, nó vén mùng rồi chui vào nằm chung với anh. Bảo vẫn ngủ say, nó ôm anh vào vòng tay rồi cũng ngủ thiếp đi … trời mưa to mà không lạnh chút nào.

Từng đêm mưa, từng buổi trưa nắng. Cái nắm tay của anh vẫn nắm lấy nó, từng ngày từng ngày cho đến lúc kết thúc tân binh, nó được biên chế về đơn vị mới, anh phải ở lại cho khóa huấn luyện tân binh tiếp theo. Khoa vẫn khóc thầm từng đêm khi chưa quên được cảm giác ấm áp trong đêm mưa …

Nhưng đặc biệt nó chỉ thích mỗi một việc Bảo làm cho nó.

Đó là cho nó xem anh tắm! Dù không mở miệng ra nói thẳng nhưng việc đó như một thoả thuận ngầm giữa hai đứa.

Chuyện đó xảy ra cũng tình cờ thôi, hôm đó sau khi giăng mùng chuẩn bị ngủ, Khoa quên chưa đánh răng nên nó ra nhà tắm. Khoa nghe tiếng nước xối ào ào, nghĩ là ai đó thôi, nhưng khi bước ra nó hơi sững sờ…

Bảo đang tắm!

Trớ trêu là nó phải đứng đó chờ vì chỉ có một cái ca múc nước.

Lúc đầu Bảo thấy nó, anh hơi ngại. Bảo cũng chẳng biết tại sao anh lại ngại với nó, anh nhường nó cái ca cho nó đánh răng trước nhưng nó từ chối. Anh đành miễn cưỡng tắm trước mặt nó.

Khoa ngồi im trên thềm ximăng, chăm chú … nhìn. Từng dòng nước trơn trợt đang chảy trên cơ thể anh. Bảo kể quê anh ở Phú Quốc, từ nhỏ anh đã phải ra biển cùng gia đình, có lẽ vì vậy mà thân hình anh thoạt nhìn đã toát lên vẻ cứng cáp của dân vùng biển.

Thấy Khoa cứ lâu lâu đưa mắt nhìn mình, Bảo hơi sượng, cử chỉ của anh không được như bình thường. Dù đã nghĩ tình cảm của anh dành cho Khoa chỉ là quan tâm chia sẻ thôi, nhưng anh cũng không tránh được những suy nghĩ bậy bạ khác. Một suy nghĩ xấu thoáng qua trong đầu, anh vội quay qua chỗ khác để Khoa không thấy anh đang …, anh lấy nhanh cái khăn lau người rồi đi vô … nhưng cái khăn đang ở chỗ Khoa ngồi.

- Khoa lấy dùm anh cái khăn.

Khoa biết mà, sự bất thường trong lời nói và hành động của Bảo sao qua được mắt nó. Nhưng nó cũng không muốn làm khó anh, thật sự trong thâm tâm nó, nó chỉ xem Bảo là anh thôi – anh tiểu đội trưởng của nó. Khoa không muốn đi xa hơn.

- Em quăng qua nè, anh chụp nha!

Bảo lau người rồi nán lại chờ nó đánh răng xong, anh hỏi:

- Sao hồi nãy không vệ sinh trước đi, giờ này mới ra?

- Em quên mất, sao anh không tắm hồi nãy luôn?

- Đâu có được tắm truồng đâu, mặc cái quần đùi tắm mắc công quá, anh chờ mọi người vô hết rồi mới tắm.

- Tối nào anh cũng tắm vậy hết hả?

- Ừ.

- Trời lạnh lắm, anh tắm hoài không bệnh mới lạ đó, đang mùa mưa nữa!

- … Lạnh thì tối có em qua ôm rồi … đâu có lạnh nữa đâu.

Khoa nhìn anh, nét mặt có chút gì đó ngại ngùng:

- Sao … sao anh biết, anh chưa ngủ hả?

- Trời mưa to quá, mưa rơi um sùm trên mái hiên, anh bị đánh thức một hồi thôi. Rồi anh thấy một lúc sau em vén mùng anh chui vô, anh tưởng em ngủ không được nhưng em kéo mền rồi ôm anh ngủ ngon lành, anh cũng ngủ luôn.

- … Anh có thấy phiền không?

- Không, ấm lắm!

Bảo trả lời tự nhiên, khoảng cách như không còn nữa.

- Vậy những hôm mưa em qua ngủ với anh nha!

- Ừ, được em ôm, tự nhiên anh ngủ ngon lắm.

- Thôi vô ngủ đi anh, gần 10h rồi đó.

- Khoa nè!

Nó đi trước, nghe Bảo kêu nó quay lại và thấy anh vẫn ngồi đó.

- Sao vậy anh?

- À … thì …!

- Anh muốn nói gì với em hả?

- … lát nữa em qua ngủ với anh luôn đi … với lại mỗi lần anh tắm trễ … em đem khăn ra cho anh tắm được không?

- Nếu anh thấy vui thì em không từ chối đâu …

Đêm đó không mưa nhưng gió lạnh thổi từng đợt, Khoa ôm Bảo ngủ trong vòng tay. Gió lạnh lùa vào nhà từng hồi một, nhưng không xua được hơi ấm từ hai người …

- Ngủ gật hả?

Bảo nhéo má nó, nó giựt mình mở mắt ra:

- Đâu có, tự nhiên nhớ lại chuyện cũ thôi!

- Hehe, mấy hôm nay còn mưa lai rai nè, lạnh quá đi.

Câu nói như lời mời, Khoa cười:

- Bữa nào em xuống ngủ với anh nữa nha!

Bảo cười, anh cười tươi quá! Nó hỏi tiếp:

- Ủa sao anh mặc cái áo này hoài vậy? Mấy cái áo thun mới em cho anh hôm bữa đâu?

- À … em đem nhiều quá, mấy đứa tiểu đội trưởng khác qua xin nên anh cho hết rồi!

- Trời … thôi để tối em đem cho anh cái khác, cho áo mới mình mặc áo cũ, anh tốt quá vậy?!

- Haha, áo mới mùi kì lắm, áo anh mặc quen rồi!

Khoa nhéo má Bảo:

- Nói dối nè, anh hồi đó toàn lấy áo em mặc không à, hết chối nha!

- Tại áo em thơm!

- Ai kêu anh giặt đồ không ngâm nước xã chi.

- Thôi mắc công, để em giặt dùm rồi em ngâm cho hay hơn!

Khoa nhéo Bảo cái nữa, hai đứa giỡn hớt quên mất giờ cơm trưa …

Tối …

- Đi đâu mà xuống tuốt đại đội 5 vậy trời?

- Thì anh đi với em đi, em đưa cái áo cho người ta cái!

- Người ta nào? – Vẫn đang cặp kè kế bên Khoa, Giang hỏi như dò xét.

- Trời, tiểu đội trưởng của em lúc tân binh chứ có ai đâu.

- … Ặc, tiểu đội trưởng hả, vậy là thân lắm, rồi em với nó đi tới đâu rồi?

- Tát cho cái giờ, suy nghĩ lung tung hả?

- Tại tui chỉ muốn độc quyền trong lòng mấy người thôi mà!!!

Cái mỏ chu chu của Giang làm Khoa cười um sùm. Giang ngồi trong nhà tắm chờ Khoa đi kêu anh Bảo, nó muốn giới thiệu Giang cho anh Bảo biết, nó lại chỗ đại đội đang xem tin, hỏi một hồi không biết Bảo đi đâu, nó tính ra ngồi nói chuyện với Giang một chút rồi đi vào tìm Bảo sau. Vừa ra lại nhà tắm nó thấy cái dáng người nhỏ nhỏ quen thuộc đang ngồi trên bậc thềm nói chuyện với ai đó, chắc là với Giang. Nó rón rén lại gần, tính nhảy ra hù cả hai chơi. Toàn dãy nhà tắm có mỗi cái bóng đèn vàng hiu hắt, nó nép vào góc tường từ từ đi tới, vừa lúc tính nhảy xổ ra nó nghe giọng anh Bảo đang nói:

- Quán cà phê cũ mới tuyển mấy đứa nữa coi cũng được, bữa nào kéo cả đám ra đó nhậu chơi. Mà mày còn ra nữa không?

- Thỉnh thoảng thôi, không có thường xuyên như trước nữa.

Giang vừa cất tiếng nói thì Khoa đã bước ra!

Khoa đâu phải đứa ngơ ngơ. Hai câu nói nó đã hiểu hết câu chuyện, rồi cái vẻ mặt không được bình thường của cả hai nữa. Bảo bối rối nhìn Giang rồi nhìn Khoa, Giang chau mày nhìn Bảo rồi ngó lơ xuống đất … Im lặng, Khoa lên tiếng để cả ba khỏi khó xử:

- Áo của anh nè, nhớ phải mặc đó nha. Thôi em về, mai em xuống chơi.

Pha một chút bực bội trong câu nói, Khoa đưa cái áo mà nhìn chằm chằm vào Giang, nó đi liền, không chờ Bảo cảm ơn. Trên đường về phòng, gió lạnh thổi hiu hiu, Giang lẽo đẽo đi theo nó. Chờ Giang đi song song với mình, nó mới hỏi:

- Anh với anh Bảo quen biết khi nào vậy?

- Có một lần, mấy đứa tiểu đội trưởng bên mấy đại đội đi nhậu chung với nhau...

- “Không thường xuyên như trước” là sao?

Nó nhấn mạnh cái câu đó, không quên dừng lại nhìn thẳng vào Giang.

- …

- Tui tưởng đi lính anh bỏ được cái tật đó rồi chứ, cũng ráng leo rào ra ngoài đi bậy bạ.

- …

- Tiền đâu mà anh đi thường xuyên vậy?

Từng câu hỏi thêm cái giọng chua chát của Khoa như búa tạ đang xoáy vào Giang:

- Tiền phụ cấp …

Phụ cấp hả - Khoa lớn tiếng, đưa tay nhéo vào vú Giang một cái đau điếng – Binh nhất một tháng phụ cấp có 320 ngàn, nhiêu đó mà đủ cho anh đi hả, tới lúc này mà anh còn ráng giấu tui nữa. Bây giờ có nói không? TIỀN ĐÂU MÀ ĐI???

- … Em biết rồi … còn bắt anh nói nữa!

- Không nói hả? Cấm túc! Đừng gặp tui nữa.

- Trời! Chết anh mất, không gặp em sao anh chịu nổi.

- Bây giờ có chịu nói chưa?

- … Tiền trong thẻ tín dụng của mẹ anh!

Biết ngay mà, nó tức tối đá một phát vào chân Giang:

- Cái tật ăn xài phung phí không bỏ được? Anh nhất thiết phải xài hết tiền mỗi tháng mẹ anh gửi cho anh hả? Cái cách anh xài tiền như vậy là đáp lại sự quan tâm của mẹ anh với anh hả? Anh đừng đem cái lý do tại mẹ anh không muốn anh thiếu thốn nói với tui nữa nha! Tức quá … tui ghét anh quá … những lời tui nói anh quên hết trơn rồi, TRỜI ƠIIIII!!!

Giang nhắm tịt mắt, lấy hai tay bịt tai lại, mỗi lần bị Khoa chì chiết Giang đều làm như vậy. Thấy cái hành động quen thuộc, Khoa mắc cười nhưng nén lại, giả bộ còn bực tức, nó đấm túi bụi vào ngực Giang. Mỏi tay, Giang vẫn không có vẻ gì là đau đớn, nó bỏ về phòng. Giang chộp tay nó, ôm nó lại, thỏ thẻ vào tai nó:

- Em cũng ăn xài phung phí giống anh vậy, sao lại trách anh?

Thoáng giựt mình, Khoa liếc Giang:

- Tui làm gì mà phung phí? Anh nói coi.

- Tính qua mặt anh hả bé Khoa? Lần đầu em ra thao trường là anh đã nghi rồi, lúc nào cũng đem theo bịch khăn giấy ướt hết, em đổ mồ hôi đâu có nhiều đâu mà lần nào ra cũng xài hết bịch. Rồi những lần sau còn đem theo 2 3 bịch nữa chứ, đứa nào xin thì em cho, em hào phóng quá ha!

- …

- Đúng rồi, có phải tiền em mua đâu, bởi vậy em đâu có tiếc. Rồi anh thấy trong phòng tắm của em toàn sữa tắm không, đâu có tắm xà bông cục như anh đâu! Còn nhiều … nhiều lắm … phải không hả Khoa?

- …

- Anh trốn ra ngoài đi nhậu, em trốn ra ngoài đi siêu thị, cả hai đều xài tiền không phải của mình. Hehe, hết nói nha!

- Nhưng mà mấy cái tui xài là cần thiết mà!

- Vậy anh đi chơi cũng là cần thiết mà.

- Lý sự cùn.

- Chứ gì nữa! Những cái em cần làm cho bản thân em thấy thoải mái. Anh đi giao lưu một chút với mấy đứa khác cũng làm cho bản thân anh thấy thoải mái vậy? Từ ngày gặp em anh có đi nữa đâu, chứ thời gian trước chán quá, với lại lâu lâu ôm gái một chút, cho đỡ thèm …

- Ủa vậy ba tháng tân binh, anh làm sao hả? Anh làm cách gì để hết thèm? Anh nói tui nghe coi.

- Lúc đó bí quá nên anh đành nhịn thôi, chứ làm sao giờ!!!

- Rồi hết tân binh …???

- Thì anh hỏi lính cũ leo rào ra đường nào … rồi anh đi chung với tụi nó. Bao bọc xung quanh trung đoàn này là những con hẻm, quán cafe ôm nhiều lắm … nhưng mà anh chỉ cho tụi nó ôm thôi, em biết tính anh mà, không phải người yêu thì không dám đi xa đâu!!!

Hư đốn – Khoa đá chân Giang cái nữa – Còn rủ rê anh Bảo của tui nữa, tui ghét anh quá!

- Gì mà “anh Bảo của tui”? Ghen đó nha! Bảo đi với anh có một lần thôi à.

- Thiệt không đó?!

- Em không tin hỏi Bảo đi, anh với nó hay nhậu chung lắm, bữa đó nó hứng nên anh dẫn nó đi cho biết.

- Hả … anh nói gì … anh Bảo kêu anh dẫn đi?

Đáng lẽ mấy chuyện ăn chơi không nên kể lung tung, biết mình lỡ lời, nhưng không thể giấu thêm với đứa ma lanh như Khoa, Giang đành kể hết cho nó nghe …

- Anh còn giấu em chuyện gì nữa không?

Khoa vừa lườm vừa gặng hỏi, vẻ mặt tội nghiệp của Giang làm nó khoái chí hỏi tới tấp.

- Anh kể hết với em rồi đó, em đừng giận anh nha!

- Giận anh làm gì, không cho gặp một tuần là đủ hành hạ anh rồi.

- Chết anh …

- Thôi đi về ngủ đi, tối mai qua đại đội 5 với tui, tui phải hỏi anh Bảo mấy cái nữa, anh phải ngồi đó coi anh Bảo trả lời như thế nào.

- Tùy em thôi … mà cho anh hôn tạm biệt được không?

- Được, nhưng anh nhắm mắt lại đi!

Giang làm theo lời Khoa … nhưng anh chỉ cảm thấy môi mình được cái lưỡi mềm mại đó liếm qua thôi, anh mở mắt ra thì Khoa đã chạy vào phòng đóng cửa mất tiêu, không quên để lại một tràng cười ma mãnh nữa. Hụt hẫn, Giang đi về ngủ.



Chắc chắn giữa hai người có cái gì đó giấu mình nè, cái ánh mắt của anh Bảo nhìn Giang lúc mình đi vào kỳ lắm, giống như là sợ Giang nói ra chuyện gì đó vậy – Khoa ngủ không được, nó trằn trọc suy nghĩ. Mai nó sẽ xuống hỏi cung anh Bảo, mà thiệt không ngờ anh Bảo lại chơi thân với Giang, rồi bị cái lý sự cùn của Giang bắt bẻ, tự nhiên nó cứng họng, lẽ ra nó phải chửi Giang tơi bời luôn mới phải. Mà Giang cũng để ý thiệt, đúng là mấy cái đồ cá nhân nó mua không có tốn tiền.

Chả là ba mẹ nó cũng như ba mẹ Giang, đều li dị rồi, ba nó có gia đình mới nhưng vẫn quan tâm tới nó, ba nó cho cái thẻ trong siêu thị, nó tưởng cái thẻ giảm giá khi mua nhưng không phải, khi tính tiền thì tính vào tài khoản của ba nó, bởi vậy nó với mẹ đi siêu thị hoài à, mua tùm lum tùm la hết, thích lắm. Gia đình Giang cũng vậy, mẹ Giang ở với người đàn ông khác nhưng vẫn còn thương Giang, mẹ Giang tạo một tài khoản trong ngân hàng rồi đưa thẻ cho Giang, mỗi tuần đều gửi tiền vào trong đó. Hồi còn ở nhà, nó hay hỏi Giang tiền ở đâu ra mà lần nào cũng xài quá trời, Giang không nói, chỉ bảo nó yên tâm đừng lo chuyện tiền bạc, chủ yếu là tình cảm của hai đứa thôi. Nhưng nó không thích như vậy, rồi nó cũng phát hiện ra... từ đó Giang không còn ăn xài phung phí như trước nữa, tất nhiên cũng hết cơ hội đàn đúm với tụi bạn phá phách. Làm cho một người sống có trách nhiệm và ý thức hơn, Khoa thích lắm. Lâu lâu Giang hay nói bóng gió với nó kiểu: anh tự nhiên lụm được một người yêu anh thực sự và nhắc nhở anh,quan tâm anh, cho anh biết được điều gì anh nên làm, cho anh thấy cái cuộc sống của anh đã bắt đầu có ý nghĩa … Tự nhiên nhớ tới đó, Khoa buồn quá, nó đã đem hạnh phúc đến cho Giang, và chính nó cũng cướp mất tất cả từ Giang, và thay vào đó là sự đau khổ. Khoa cũng không tưởng tượng nỗi ngày Khoa đi Giang đau khổ biết chừng nào, nhưng sao lúc gặp lại anh không hề trách nó, nó cứ bị chuyện đó dằn vặt mãi … nó là một đứa tồi!



Bầu trời đỏ lè, lâu lâu một vài tia chớp giựt lên sáng chói phía chân trời … Sắp mưa rồi!

Gần tới giờ đi ngủ, nhưng mà lỡ hẹn Giang dưới kia, không biết Giang có xuống không nữa. Đắn đo một chút, Khoa chạy như bay xuống đại đội 5. Trời bắt đầu nhỏ xuống từng hạt mưa, từng chút một rồi nhiều dần. Hên quá, nó vừa tới nơi là áo đã lấm tấm nước mưa. Lâu rồi mới có một đêm mưa như vậy, đêm nay nó ngủ ở đây với anh Bảo luôn, khỏi về phòng!

Khoa hớn hở chạy vô, phòng trung đội vắng tanh, vì chưa tới khoá huấn luyện lính mới nên trong phòng chỉ còn có 3 tiểu đội trưởng thôi, hôm nay hai người kia về rồi, còn mỗi anh Bảo trong phòng. Trong phòng tắt đèn tối thui, ngay cái góc giường có ánh đèn hành lang hắt vào, nó thấy có hai bóng người đang ngồi.

- Tưởng sợ mắc mưa nên không xuống luôn chứ!

Giang lên tiếng khi thấy Khoa vào, mặc dù nó đang lườm anh nhưng anh vẫn cười tươi. Bỗng nó ngửi thấy cái mùi nồng nồng, nó nhìn nhìn mặt Giang với Bảo, hai cái mặt đỏ lừ:

- Trời, hai người nhậu hả? … Cái gì đây … rượu trắng!?

Bảo cười hè hè:

- Anh Giang của em mua đó, mấy cái vụ này Giang nó rành lắm. Thôi em ngồi đây nói chuyện chơi luôn đi, mưa rồi sao về?

Uống một ngụm cho ấm nè em – Giang vòng tay ôm Khoa lại, ghì Khoa ngồi xuống – Mưa lớn rồi, lát lạnh lắm đó.

Cái mùi nồng nồng của rượu đúng là ấm thiệt, rượu trắng đối với bộ đội là quý nhất đó, bia thì chỉ có tụi sĩ quan mới uống thôi, vì tụi nó thì được mua đem vào. Mưa càng lúc càng to, cái tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái hiên át cả tiếng nói của ba đứa ở dưới, thoáng chốt đã hết veo chai rượu! Khoa qua ngồi kế bên anh Bảo, nó giả bộ xỉn để chọc Giang, nó vừa hỏi vừa đặt tay lên vai anh Bảo:

- Anh Bảo còn giấu em chuyện gì phải không? Em biết hết rồi nha, em giận anh Bảo đó!

Bảo tưởng Khoa xỉn thiệt, Bảo nhìn Giang tỏ vẻ ngại, Giang cười:

- Kệ, cứ kể đi, không sau đâu.

Bảo nhìn Khoa, thỏ thẻ:

- Em muốn hỏi anh chuyện gì?

- Chuyện hôm bữa anh với Giang đang nói trong nhà tắm đó.

- Anh thấy hình như em đã đoán được hết rồi. Em giận anh vì anh đi chơi bậy bạ hả?

- Không có, em chỉ muốn biết là Giang rủ anh hay anh kêu Giang dẫn đi thôi.

Giang đi qua ngồi kế bên Khoa, anh nói trong hơi men nồng nồng:

- Anh rủ anh Bảo của em đi đó, có giận thì giận anh nè, anh Bảo không có lỗi đâu.

Khoa nhìn Giang, đôi mắt buồn với gương mặt ửng ửng đỏ làm Giang thích thú, đặc biệt là đôi môi. Mới uống có một chút rượu đã thấy đỏ hồng rồi, hên là có Bảo ngồi đây, chứ ở phòng của Khoa thì Giang chắc không kiềm chế nỗi lần nữa rồi. Khoa lè nhè:

- Đó, mấy người toàn rủ rê người khác làm điều xấu không à!

Không phải đâu em - Bảo nói – Bữa đó tự nhiên nhậu xong anh thấy hứng quá, mới kêu thằng Giang nó dẫn đi thử cho biết, chứ anh không ham mấy cái đó đâu. Nhưng nếu em không thích thì anh không đi nữa.

Cả hai vẫn đang tưởng nó xỉn, Khoa cười:

- Ba người ngồi chung vậy ấm quá ha!

Giang quàng tay qua vai nó, anh nói:

- Em đừng có buồn cái vụ đó nữa, mai mốt anh không dẫn anh Bảo của em đi nữa đâu, tụi anh chỉ nhậu ở trong này thôi.

- Em không có buồn. Thiệt luôn đó! Tụi mình là con trai cả mà mà, nên mấy chuyện đó cũng bình thường thôi, em chỉ hơi bất ngờ là anh Bảo cũng thích làm chuyện đó giống anh.

Bảo cười lớn:

- Không phải đâu, anh chỉ là tò mò thôi, lâu lâu anh cũng thích được ôm ấp người khác như vậy, nhưng mà nếu được thì quan hệ với người mình có tình cảm thì vẫn hơn. Người mình yêu làm mình đam mê hơn, ham muốn nhiều hơn. Tình yêu của hai người càng nhiều, càng mãnh liệt thì khi quan hệ tình dục sẽ đạt được đến đỉnh điểm, lúc đó mình sẽ cảm thấy hạnh phúc chứ không phải thoả mãn như chơi vui qua đường. Nói chung là quan hệ với người mình yêu thương thì cảm thấy khác nhiều lắm!

Tự nhiên chỉ có tiếng mưa là rõ ràng nhất lúc này … Sự im lặng khó hiểu đang diễn ra …

Thôi ngủ đi - Bảo vừa nói vừa leo lên giường trên giăng mùng – Trong phòng còn hai cái nội vụ(bộ mùng mền) đó, hai đứa cũng ngủ luôn đi.

Bảo không biết mình có lỡ lời không nữa, anh chỉ nói ra suy nghĩ của mình về chuyện quan hệ thôi, tự nhiên hai đứa kia im re làm anh cũng ngại. Nhưng mà thiệt là anh chỉ thích quan hệ với người yêu của mình thôi …

Giang nằm dưới giường Bảo, Giang cũng suy nghĩ hoài câu nói Bảo vừa nói. Hình như chưa bao giờ Giang cảm thấy hạnh phúc thì phải … đúng là khi xong xuôi với mấy con bồ, anh chỉ thấy cảm giác thoả mãn thôi...

Khoa nằm giường đối diện, nó tính leo lên ôm anh Bảo ngủ nhưng nó sợ Giang buồn, dù gì tình cảm nó dành cho Giang cũng nhiều hơn anh Bảo chứ. Nó cũng chưa ngủ được, câu nói hồi nãy của Bảo còn vang vọng lại trong đầu nó. Nếu nói ai đó làm nó đam mê, ham muốn, yêu thương nhiều thật nhiều thì chỉ có Giang thôi. Và tất nhiên nó chỉ muốn làm chuyện đó với mỗi mình Giang thôi … có điều lúc này nó chưa sẵn sàng!
Bình Luận (0)
Comment