Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 126



Edit: Quân Ly"Thần có thể làm gì?"Văn Tắc rất muốn xuất lực, bởi vì lúc này nếu không thể giúp hoàng đế làm gì cũng là vấn đề lớn.Dạ Mộc thò lại gần, ở bên tai hắn nói một câu."Tìm người giống Vô Thanh đại sư một chút?"Biểu tình Văn Tắc có chút cổ quái.Dạ Mộc gật gật đầu,"Ta đã chú ý Hoa lang bị Thái Hoàng Thái Hậu giết chết kia sườn mặt hắn rất giống Vô Thanh, chắc chắn có liên quan."Văn Tắc gật gật đầu,"Thần hiểu, tuy rằng người có tướng mạo giống Vô Thanh đại sư không nhiều lắm, nhưng thần sẽ tận lực."Dạ Mộc gật gật đầu, sau đó ba người lại bàn luận một hồi.


Sau khi Văn Tắc đi, Mặc Lâm Uyên nhịn không được hỏi Dạ Mộc."Mấy năm nay, ngươi và Vô Thanh cũng coi như là bạn bè thân thiết, ngươi cảm thấy Vô Thanh hòa thượng kia thế nào?"Dạ Mộc không cần suy nghĩ liền nói,"Ta cảm thấy hắn là người tốt a!"Dạ Mộc nói làm Mặc Lâm Uyên có điểm không cao hứng, nhưng nghĩ lại đối phương chỉ là hòa thượng mà thôi, có quan hệ gì?Hắn kéo Dạ Mộc lại, mắt phượng buông xuống, nhéo nhéo cằm nàng."Trừ bỏ tốt còn có gì không?"Dạ Mộc nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói,"Thật ra ta biết những năm gần đây ngươi biết rõ Vô Thanh có quỷ, nhưng vì hắn có thể giúp ta áp chế lệ khí nên không tìm hắn gây phiền toái, nhưng ta cảm thấy......!Vô Thanh và Thái Hoàng Thái Hậu tuyệt đối không phải quan hệ mà chúng ta nghĩ, hắn không giống người sẽ vì quyền thế mà khom lưng, càng sẽ không tham luyến hồng trần, lây dính tình dục.""Ngươi tin tưởng hắn như vậy?"Mặc Lâm Uyên híp mắt, biểu tình có chút âm trầm.Dạ Mộc duỗi tay lắc lắc ống tay áo hắn,"Ta không phải tin tưởng hắn a, ta chỉ tin tưởng trực giác của mình thôi! Hơn nữa, chuyện này nên làm thế nào, ta đã chuẩn bị rồi."Mặc Lâm Uyên không nghĩ lại tiếp tục đề tài này, hắn duỗi tay, từ một bên đống thư lấy ra hai cái bản đồ nho nhỏ."Ngươi xem cái này đi.""Ấp Giới Đồ?!"Dạ Mộc vừa thấy chúng liền mở to hai mắt nhìn, vui vẻ nói,"Đây là lục soát được của Chu gia với Chung gia sao?"Mặc Lâm Uyên gật gật đầu,"Thái Hoàng Thái Hậu còn cầm một phần, hai tấm này hẳn là cũng có sao lưu, nhưng lúc trước Thái Hoàng Thái Hậu từng phái người tới tìm hai tấm này hiển nhiên là không hy vọng nó rơi vào tay chúng ta."Dạ Mộc có chút đắc ý mỉm cười,"Nhưng nó vẫn vào tay chúng ta!"Dứt lời, nàng tung tăng nhảy nhót đi một vị trí trên vách tường, nàng gõ gõ vào cơ quan gì đó trên tường liền xuất hiện một cái hốc tối, nàng lấy Ấp Giới Đồ lấy được lần trước ra hợp lại cùng hai tấm này liền phát hiện còn thiếu tầm hai tấm lớn nữa, cũng là bộ phận quan trọng nhất của bản đồ."Haiz......!Không biết khi nào mới có thể gom đủ!"Hưng phấn qua đi Dạ Mộc cảm thấy có chút phiền muộn, ngay từ đầu nàng liền biết tấm bản đồ này rất khó lấy được, nhưng nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có hy vọng.Mặc Lâm Uyên thấy nàng chờ mong như vậy không khỏi cười hỏi,"Ngươi rất muốn bảo tàng?"Hắn lấy được tài sản của hai đại thế gia nên giờ là thời điểm quốc khố dồi dào, thấy nàng như thế liền cười nói,"Quốc khố của ta đều là của ngươi, ngươi còn muốn bảo tàng? Thật là tham tiền!"Dạ Mộc ngượng ngùng cười cười, nàng cẩn thận cất vào cơ quân kia cũng theo bản năng nói,"Thật ra.....ta không phải muốn tiền!"Dạ Mộc nói đến đây thiếu chút nữa nói ra tình hình thực tế, nhưng nàng nghĩ đến Mặc Lâm Uyên nói thích nàng, lại theo bản năng nhịn xuống."Ồ? Vậy ngươi vì cái gì?"Mặc Lâm Uyên tựa hồ ý thức được cái gì, nhưng hắn vẫn cười, ngồi trên bàn nghiêng thân mình hỏi nàng.Dạ Mộc cảm thấy nên nói với hắn, lại cảm thấy không nên, cuối cùng ấp úng nói."Tóm lại......!chờ ngươi tìm được bảo tàng sẽ biết!"Tuy rằng Mặc Lâm Uyên rất tốt, nàng cũng khá thích Mặc Lâm Uyên, nhưng ở trong lòng nàng vẫn luôn vướng bận chuyện quan trọng cho nên....chỉ có thực xin lỗi!Nghĩ vậy nàng cảm thấy có chút khó chịu, nhìn ánh mắt Mặc Lâm Uyên cũng mang theo áy náy.Mặc Lâm Uyên là người mẫn cảm, cảm giác được Dạ Mộc áy náy, hắn tươi cười càng lớn vẫy tay gọi nàng."Lại đây."Dạ Mộc ngoan ngoãn nghe lời, sau đó bị Mặc Lâm Uyên ôm vào trong ngực, sau đó ở giữa cổ nàng thỏa mãn hít một hơi."Tiểu Mộc Nhi, ngươi biết vì sao mấy năm nay ta liều mạng như vậy không?"Mấy năm nay Mặc Lâm Uyên rất liều mạng, Dạ Mộc tính thời gian, trong sách thì lúc này hẳn là còn giấu tài, chứ không phải như hiện giờ bộc lộ mũi nhọn, mạo hiểm khắp nơi.Nàng cảm thấy hẳn là nàng xuất hiện, thúc đẩy lịch sử.Dạ Mộc chỉ chỉ chính mình,"Là bởi vì ta?""Đúng vậy."Khuôn mặt tinh xảo của Mặc Lâm Uyên cúi xuống, cười nhìn nàng,"Chính là bởi vì ngươi, còn may nha đầu này có lương tâm, biết ta là vì ngươi."Dạ Mộc thấy hắn nói như vậy, bất giác có chút sửng sốt.Mặc Lâm Uyên cười ôn nhu, ánh mắt lại rất nghiêm túc,"Bởi vì ta muốn bảo vệ ngươi, chiếu cố ngươi, hy vọng ngươi có thể vô ưu vô lo cả đời......!Ngươi có hiểu tâm tình của ta không?"Dạ Mộc nghe xong có chút co quắp nhìn hắn, cắn cắn môi dưới, lại không biết nói gì mới tốt.Nhưng Mặc Lâm Uyên cũng không tính toán để nàng nói."Nhưng bất tri bất giác, ta liền bắt đầu nuông chiều ngươi, có ý nuông chiều ngươi cả đời.


Cả đời rất dài, nếu lúc chết cần có người hợp táng, ta hy vọng người kia là ngươi, chỉ có ngươi."Hắn nói như vậy, Dạ Mộc cảm thấy càng thêm áy náy, một bên là Mặc Lâm Uyên trả giá và thích nàng, một bên là phụ thân và về nhà! Nội tâm nàng thập phần rối rắm, cảm thấy nói ra Mặc Lâm Uyên sẽ bị thương, lại cảm thấy nàng phải nói ra, không thể để hắn tiếp tục hãm sâu!Sau một lúc lâu, Dạ Mộc rốt cuộc hạ quyết tâm! Vì sao nàng cần Ấp Giới Đồ, chuyện này cần phải nói cho Mặc Lâm Uyên, bởi vì hắn có quyền biết chân tướng!Vì thế đang lúc nàng lấy hết can đảm muốn nói ra, đột nhiên có người vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo! Cách một cánh cửa la lớn!"Bệ hạ, không tốt! Thái phó đại nhân gặp tập kích, tính mạng nguy hiểm!"Dạ Mộc vừa nghe, lập tức từ trong ngực Mặc Lâm Uyên nhảy ra!"Cái gì? Thái phó đại nhân đã xảy ra chuyện?!"Hắn chính là ông ngoại của Mặc Lâm Uyên, đã xảy ra chuyện gì?Ai dám động thủ với hắn?Mặc Lâm Uyên nhíu mày, thiếu chút nữa hắn liền dụ được Tiểu Mộc Nhi nói ra chân tướng! Vừa mới rõ ràng nàng đã mở miệng! Người này cũng tới quá đúng lúc!Nhưng người tới nói việc cũng rất quan trọng, hắn không thể trì hoãn, chỉ có thể tự mình đi trước."Tiểu Mộc Nhi, ngươi ở trong cung đi, mấy ngày trừ phi tất yếu thì không cần ra cung.


Ta nghi ngờ Thái Hoàng Thái Hậu đã theo dõi ngươi!"Dạ Mộc gật gật đầu, lúc trước hành động của nàng đúng là đắc tội người, Triệu Vân Cầm cũng không phải người giỏi ẩn nhẫn, bà ta khẳng định rất hận nàng, giờ có lẽ đang nghĩ ngợi tính kế nàng thế nào..


Bình Luận (0)
Comment