Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 127



Edit: Quân Ly"Vậy ngươi cẩn thận một chút."Dạ Mộc nói."Ừ."Mặc Lâm Uyên đứng dậy lại nghĩ đến cái gì, quay lại nói với nàng,"Lúc nãy ngươi muốn nói cái gì, chờ ta trở lại tiếp tục nói cho ta nghe."Dạ Mộc gật gật đầu, tâm tình có chút trầm trọng.Tiễn Mặc Lâm Uyên đi rồi Dạ Mộc gãi gãi đầu có chút ảo não ngồi trên ghế, ghế hoàng đế ngồi đều là long ỷ, Dạ Mộc cố tình ngồi lên trên, cung nhân đứng một bên đều mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, thật giống như không nhìn thấy.Cái này làm cho lòng Dạ Mộc càng không dễ chịu.Mặc Lâm Uyên coi trọng nàng như vậy, nếu hắn biết nàng phải đi, có thể sẽ rất thống khổ hay không?Nghĩ đến cái gì, Dạ Mộc lại lắc lắc đầu.


Sẽ không, Mặc Lâm Uyên tuy rằng mới mười sáu tuổi, nhưng biểu hiện rất cơ trí và cứng cỏi vượt xa những người trưởng thành.Một người trời sinh đã phải cân nhắc lợi ích được mất, một người phải lý trí bất kể mọi hoàn cảnh sao có thể vì một đoạn cảm tình mà làm ra việc không lý trí?Sau khi nàng đi, Mặc Lâm Uyên có lẽ sẽ hận nàng, có lẽ sẽ nhớ nàng cả đời, nhưng vẫn sẽ tiếp tục sống, hắn có con đường nhất thống thiên hạ, nàng cũng có sứ mệnh của nàng......Nghĩ vậy Dạ Mộc cúi đầu che ngực mình, chỉ cảm thấy lệ khí đột nhiên có chút xao động.Nàng không nghĩ tới thật ra nàng cũng sẽ khó chịu, nàng còn tưởng rằng......!nàng có thể thực kiên định lấy được Ấp Giới Đồ liền trở về......!Quả nhiên, là nàng quá ngây thơ rồi.Dạ Mộc cười khổ, chỉ cảm thấy trong phòng rất áp lực, nhảy xuống ghế quyết định đi ra ngoài một chút.Dạ Mộc vừa ra khỏi tẩm cung hoàng đế liền có rất nhiều người nhìn qua, trong đó có người chân chó tiến đến nói,"Dạ tiểu thư, vừa vặn đến lúc hoa cúc nở, người có muốn đi hoa viên xem một chút không?"Nhân duyên trong cung của Dạ Mộc vẫn là khá tốt, lúc này nghe được đối phương nói như vậy, vừa lúc nàng cũng có chút buồn liền vui vẻ đi trước, nhưng nàng không dẫn người theo mà là đi một mình.Chủ tử trong cung rất ít, bởi vì không phải đã chết thì sẽ xuất gia, Mặc Lâm Uyên lại không tuyển tú, cho nên rất nhiều cung điện đều để trống, tự nhiên cung nhân cũng không phải rất nhiều.Dạ Mộc đi dạo ở hoa viên này thường xuyên có thể cảm giác được cô tịch.Trong cung hẳn là cấm quân nhiều nhất, này cũng tượng trưng cho tất cả những việc trước mắt, không phải thái bình như bọn họ nhìn thấy.Ngay lúc này, đột nhiên có một đạo hắc ảnh chợt lóe qua trước mặt Dạ Mộc.


Bên người Dạ Mộc tới một người đều không có, nàng nhìn thấy tự nhiên không cần suy nghĩ liền đi theo."Ngươi là ai?!"Người nọ dẫn Dạ Mộc tới một nơi không người liền ngừng lại, Dạ Mộc kỳ quái nhìn hắn, giây tiếp theo hắn liền lấy dao găm ra, đâm tới Dạ Mộc!Dạ Mộc rùng mình! Đối phương nhìn qua thân thủ không yếu, nhưng nàng cũng không phải ăn chay, cho dù nàng không dùng nội lực rất nhiều người cũng không phải đối thủ, huống hồ giao thủ một hồi nàng liền cảm giác người này là người có thể đối phó.Đối phương tựa hồ cũng ý thức được Dạ Mộc lợi hại hơn hắn, hắn bắt đầu cường công, tới trước mặt Dạ Mộc rồi nhưng chiêu thức lại yếu đi.Dạ Mộc có chút kỳ quái không hiểu sao hắn làm vậy nhưng vẫn duỗi tay bắt hắn!Ngay lúc này, miệng nam nhân kia đột nhiên phun máu tươi, Dạ Mộc thấy hắn muốn cắn độc tự sát vội vàng buông hắn ra.Cũng chính lúc này người nọ đột nhiên xoay người, sau đó làm trò dùng dao găm tự cắt cổ mình trước mặt Dạ Mộc!Hắn xuống tay cực tàn nhẫn, máu vẩy ra, bắn lên người Dạ Mộc!"A!!"Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng cung nhân đi ngang thét chói tai, Dạ Mộc sờ sờ mặt mình, chỉ sờ thấy đầy máu tươi, chóp mũi là mùi máu nồng đậm, mà người trước mắt kia đã ngã xuống mà chết, tựa hồ nhiệm vụ của hắn chính là chết trước mặt Dạ Mộc.Dạ Mộc vội vàng dùng khăn lau mặt, vì áp chế lệ khí nhiều năm nay nàng không thể thấy máu, ngay cả ăn cái gì đều ăn thanh đạm là chính, đột nhiên bị người phun một thân máu, Dạ Mộc nóng vội chà lau cũng cảm giác cảm xúc xao động!Tựa hồ mùi máu tươi xuyên thấu qua lỗ chân lông thấm vào bên trong nàng, sau đó đánh thức cự thú bị áp chế đã lâu trong nàng!Thấy khăn càng lau càng bẩn, Dạ Mộc liền vứt bỏ, xoay người đi đến cái ao không xa.Có một đám cấm quân vội vàng tới, Dạ Mộc chỉ nói một câu,"Xử lý hắn."Sau đó liền vội vàng chạy đến bên cạnh ao rửa sạch máu trên mặt.Nhưng như vậy cũng không thể trị tận gốc sự xao động, nghĩ nghĩ, nàng đi thay y phục, sau đó liền đi chùa Thiên Thụ.Vốn dĩ trong khoảng thời gian này nàng không nên ra cửa, nhưng đường đến chùa Thiên Thụ đều có cấm quân trông coi bảo hộ nên hẳn là không có vấn đề, chỉ là hôm nay còn chưa đến ngày nàng phải đi nên Vô Thanh hòa thượng đột nhiên nhìn thấy nàng thập phần kinh ngạc."Sao ngươi lại tới đây?"Dạ Mộc cảm giác ngực có điểm nóng lên, nghe vậy vội vàng nói,"Ngươi đừng hỏi nhiều, ta vừa gặp chút chuyện, có người chết trước mặt ta, nhưng máu hắn có chút không bình thường, lúc bị dính vào còn không thấy việc gì, hiện tại lại cảm thấy thực khó chịu!"Nàng nói xong còn đem y phục vừa mới thay đưa cho Vô Thanh xem, hắn xem xong đột nhiên biến sắc!"Làm sao vậy?"Dạ Mộc nhạy bén phát hiện hắn không đúng."Không......!Không có việc gì."Vô Thanh có chút co quắp nói,"Ngươi vào trong đi, ta giúp ngươi khai thông nội lực trước, ngươi tu luyện ma công, vốn dĩ thấy máu liền như vậy, nhưng không sao ta giúp ngươi áp chế xuống liền tốt."Dạ Mộc không nghi ngờ hắn, vội vàng cùng hắn đi vào, nhưng lúc này, đột nhiên có tiểu hòa thượng đi đến nói bên tai Vô Thanh một câu.


Sau đó Dạ Mộc phát hiện sắc mặt Vô Thanh vốn tái nhợt giờ lại thêm tái nhợt!Hắn kinh nghi bất định nhìn Dạ Mộc một cái, chưa nói gì chỉ kêu tiểu hòa thượng kia lui ra, sau đó tâm sự nặng nề cùng Dạ Mộc vào trong, ngồi xếp bằng trước mặt nàng.Trước khi vận công, Dạ Mộc ngồi xếp bằng nhập định, đột nhiên mở miệng hỏi."Vô Thanh, ngươi giúp ta trấn áp ma công đã bao lâu rồi?"Vô Thanh chợt khựng lại, không nói gì.Dạ Mộc lại cười với hắn,"Chắc cũng mấy năm rồi, không nghĩ tới ta quen ngươi lâu như vậy, ta hẳn là bằng hữu duy nhất bằng hữu của ngươi đúng không?"Điểm này, Vô Thanh kiên định gật đầu.Dạ Mộc hỏi,"Ta có thể đem sinh mệnh giao phó cho ngươi không?"Vô Thanh nhìn nàng, lại thấy nàng chỉ chỉ ngực mình,"Ta biết chỗ này đè ép một con mãnh thú, hơn nữa ép nhiều năm, một khi bùng nổ ta tuyệt đối không phải đối thủ của nó, đến lúc đó, không phải người khác chết thì chính là ta chết, ngươi sẽ vẫn luôn giúp ta đúng không?"Lúc này, Vô Thanh không do dự lâu, khuôn mặt thánh khiết hiện ra kiên định."Ta sẽ vẫn luôn giúp ngươi, chỉ cần ta còn sống, ngươi sẽ không mất khống chế!".


Bình Luận (0)
Comment