Cường Giả Đô Thị

Chương 189


Người đàn ông ngoại quốc này dẫn theo nhiều người như vậy, Chu Dật Phong không có tự tin đánh lại được những người đó, chỉ muốn họ mau chóng rời đi.

Uy Nhĩ thiếu gia đứng lên, vẫy tay một cái, năm người đàn ông phía sau vội vàng chạy lên.

Uy Nhĩ thiếu gia hờ hững hỏi: “Chu Nhất Tiền mà cậu ta nhắc tới là ai?”
“Thiếu gia, Chu Nhất Tiền là một trong năm thủ lĩnh của bang Long.

Sức chiến đấu của ông ta chỉ ở mức trung bình, nhưng đầu óc khá nhanh nhạy!” Một người đàn ông nói.

“Các người là ai?” Chu Dật Phong cảm thấy có gì đó không ổn.

Những người này thoải mái nói về chú cậu ta mà không hề kiêng kỵ chút nào, xem ra cũng không thể khinh thường được.

“Ha ha, nhóc con, tôi với chú cậu là người cùng nghề đấy!” Người đàn ông kia nhếch miệng nói với Chu Dật Phong.

“Ông là?” Chu Dật Phong nhìn người đàn ông trước mặt, rồi lại nhìn bốn người phía sau ông ta.

Khi nhìn thấy hình xăm con sói trên cổ bọn họ, cậu ta không nhịn được mà thốt lên: “Chẳng lẽ các người là năm vị hung lang của bang Lang?”
“Tên nhóc cậu cũng có mắt nhìn đấy!” Người đàn ông kia, cũng chính là Kim Lang của bang Lang nói.


Chu Dật Phong biết được thân phận của những người này thì thở phào một hơi, lạnh lùng nói: “Bang Lang các người đúng là càng ngày càng to gan, dám không để bang Long vào mắt?”
Trong số các băng đảng của thành phố Hải thì bang Long xếp thứ nhất, dù bang Lang đứng thứ hai nhưng còn lâu mới đuổi kịp bang Long.

“Ha ha, sau hôm nay thì bang Long không còn tồn tại nữa rồi!” Kim Lang cười nói.

Ánh mắt Kim Lang tràn đầy hưng phấn, ông ta biết hôm nay các bang phái của thành phố Hải sẽ hợp nhất.

Có nhóm Uy Nhĩ thiếu gia ra tay, bang Long chắc chắn không có sức chống cự!
Đến lúc đó, mọi thế lực ngầm của thành phố Hải đều sẽ thống nhất hết về tay bang Lang ông ta.

Vẻ mặt Chu Dật Phong tràn đầy kinh ngạc, Kim Lang dám đứng trước mặt bao nhiêu người nói sau hôm nay bang Long sẽ không còn tồn tại nữa.

Đúng là một trò cười lớn nhất thiên hạ.

“Được rồi! Không nói tới những chuyện khác nữa, hiện tại tâm trạng tôi không tồi.

Tôi coi trọng cô bạn gái này của cậu, cậu mau cút đi!” Uy Nhĩ thiếu gia đã mất hết kiên nhẫn với Chu Dật Phong rồi.

“Dật Phong!” Tần Ngữ Huyên nắm chặt tay Chu Dật Phong, rất sợ Chu Dật Phong sẽ bỏ rơi mình.

Đối phương không phải người tốt, một khi rơi vào tay bọn họ, cô thực sự không biết phải làm như thế nào.

“Ngữ Huyên, có anh ở đây, em không cần phải lo lắng!” Chu Dật Phong an ủi Tần Ngữ Huyên, sau đó nhìn về phía Kim Lang nói: “Bang Lang các người thực sự dám đối đầu với bang Long à? Các người có biết làm như thế sẽ có hậu quả gì không hả?”
“Ha ha, cậu nói cho tôi biết xem là có hậu quả gì!” Kim Lang cười ha hả, vương tay tóm lấy Tần Ngữ Huyên.

“To gan!” Chu Dật Phong giận dữ, vội vàng đứng chắn trước mặt Tần Ngữ Huyên.

Nhưng mà thân thủ của Kim Lang chính là lấy một địch trăm, Chu Dật Phong đấu với Kim Lang chưa đến mấy chiêu thì đã ngã lăn ra đất.

“A!” Tần Ngữ Huyên hoảng sợ hét lên.

Chu Dật Phong bị Kim Lang dẫm dưới chân, căn bản không thể động đậy được.


Sắc mặt cậu ta vô cùng dữ tợn: “Các người dám động đến một sợi tóc của cô ấy thì tôi sẽ bảo chú tôi không tha cho các người!”
“Ha ha,cậu nhóc, sao lại có thể nói ra những lời tàn nhẫn như thế chứ?” Uy Nhĩ thiếu gia chậm rãi đi tới trước mặt Tần Ngữ Huyên, nói: “Mỹ nữ xinh đẹp, bây giờ tôi đã có thể có cơ hội được mời cô ăn cơm chưa?”
Tần Ngữ Huyên sợ tái mét mặt mũi! Bạn trai Chu Dật Phong của cô thì vẫn đang bị đè dưới mặt đất, chật vật vô cùng.

Cô chỉ là một cô gái, có thể làm được gì chứ.

Chu Dật Phong tức sắp phát điên rồi, bản thân mình thì bị người ta đè dưới đất, bạn gái thì bị tên thanh niên ngoại quốc kia đùa giỡn.

Cậu ta chỉ muốn đánh cho gã đó ngã lăn ra đất.

Một tiếng rống phẫn nộ vang lên, Chu Dật Phong thoát khỏi sự khống chế của Kim Lang, lao tới trước mặt Uy Nhĩ thiếu gia, vung một nắm đấm vào mặt anh ta.

“Rầm!”
Khi nắm đấm chỉ còn cách Uy Nhĩ khoảng ba mươi centimet thì Uy Nhĩ lập tức giơ chân đá nhẹ một cái.

Sau đó, Chu Dật Phong chỉ cảm thấy như có một khối sắt to lớn nện thẳng vào bụng mình, lục phủ ngũ tạng như bị đập nát, đau đớn không thể nào chịu được.

Cả người Chu Dật Phong nện thẳng xuống bàn, cổ họng hơi ngọt, máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

“Hừ! Không chịu nổi một đòn! Cậu như vậy mà cũng muốn bảo vệ bạn gái mình hả?” Uy Nhĩ thiếu gia khinh thường nói, ánh mắt lại chuyển về phía Tần Ngữ Huyên: “Mỹ nữ, cô cũng nhìn thấy rồi đấy, bạn trai của cô chẳng chịu nổi một cú đánh, cậu ta không có tư cách bảo vệ cô đâu.

Nhưng tôi thì có.”
“Dật Phong!” Tần Ngữ Huyên sợ hãi kêu lên, vội vàng chạy đến trước mặt Chu Dật Phong.


Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cậu ta, trong lòng Tần Ngữ Huyên sợ hãi vô cùng.

Cô làm gì đã gặp phải chuyện như thế này cơ chứ? Trước kia mặc dù Chu Dật Phong hơi ngạo mạn, nhưng làm gì cũng có chừng mực.

Cho dù thực sự gặp phải một vài nhân vật lớn thì cũng chỉ cần nhắc đến tên chú cậu ta là lại không có chuyện gì!
Nhưng nhóm người trước mặt lại hoàn toàn không sợ chú Chu Dật Phong, không sợ bang Long, nói chuyện không hợp còn ra tay đánh người.

“Ngữ Huyên, ngực anh đau quá! Xương cốt giống như bị đánh gãy rồi!” Chu Dật Phong thống khổ quỳ rạp trên đất.

Cậu ta cảm thấy lồ ng ngực mình như vỡ nát, đau đớn không sao chịu nổi.

“Em...!Để em gọi cứu thương!” Tần Ngữ Huyên vội vàng nói.

“Ha ha, cháu trai của Chu Nhất Tiền cũng chỉ thể này mà thôi, Uy Nhĩ thiếu gia tùy tiện nhấc chân một cái mà cũng không chịu nổi, đúng là đồ bỏ đi!” Kim Lang không chút khách sáo cười nhạo.

Xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười lớn.

.

Bình Luận (0)
Comment