Cường Giả Đô Thị

Chương 190


Sắc mặt Chu Dật Phong vô cùng dữ tợn, lửa giận bùng cháy! Cậu ta chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này!
“Tôi nhất định sẽ giết các người!” Chu Dật Phong phẫn nộ gào lên.

“Ha ha, đây là câu chuyện buồn cười nhất tôi được nghe từ trước đến nay đấy!” Nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia cười ầm lên.

Trong mắt bọn họ, Chu Dật Phong chỉ là một con kiến, kiến có thể giết voi sao?
Uy Nhĩ thiếu gia chậm rãi đi tới bên cạnh Chu Dật Phong, sau đó giẫm một chân xuống.

Chu Dật Phong lập tức kêu lên thảm thiết, hình như lại gãy thêm mấy cái xương sườn nữa rồi.

“Cậu vừa nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ? Cậu nói lại lần nữa?” Uy Nhĩ thiếu gia nhẹ giọng hỏi.

Chu Dật Phong chật vật nằm trên mặt đất, trong lòng vô cùng phẫn nộ, nhưng cậu ta lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.

Người trước mắt không chịu nói đạo lý, vô pháp vô thiên.


Cậu ta cảm thấy nếu như mình dám nói lại thì người đàn ông trước mắt này nhất định sẽ giế t chết mình!
Những người này là một đám ác ma!
Nhìn thấy Chu Dật Phong lựa chọn câm miệng, Uy Nhĩ thiếu gia hài lòng gật đầu, nhưng vẫn tiếp tục lôi kéo Tần Ngữ Huyên: “Cô gái xinh đẹp, vừa rồi có đám ruồi bọ, nhưng bây giờ đã yên tĩnh rồi!”
“Anh buông tôi ra!” Tần Ngữ Huyên sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vã gạt tay Uy Nhĩ thiếu gia ra, lùi lại phía sau mấy bước.

“Làm càn!” Nhóm người Kim Lang ở bên cạnh giận dữ nói.

“Không sao!” Uy Nhĩ thiếu gia lại không hề tức giận, vẫy tay nói: “Tôi rất kiên nhẫn với phụ nữ! Tôi nghĩ nếu muốn mời cô gái xinh đẹp này ăn cơm thì cũng phải bày tỏ một chút thành ý của mình, mọi người nói có đúng không?”
Nói xong, anh ta lại đạp chân lên người Chu Dật Phong, chậm rãi dùng sức.

“A!” Chu Dật Phong nôn ra một ngụm máu, cả người đau đớn co lại thành một nhúm, trông thảm thương đến cực điểm!
“Anh mau thả anh ấy ra! Tôi đồng ý với anh!” Tần Ngữ Huyên nhìn bộ dạng thê thảm của Chu Dật Phong thì cắn răng nói.

Cô có cảm giác, nếu như mình không đồng ý với anh ta thì Chu Dật Phong sẽ chết trước mặt cô.

“Không cần, Ngữ Huyên!” Chu Dật Phong vẫn vô cùng kiên cường, cậu ta vẫn cố gắng ngăn cản Uy Nhĩ thiếu gia tiếp cận Tần Ngữ Huyên.

“Bộp!” Uy Nhĩ thiếu gia đạp một cái lên mặt Chu Dật Phong, lập tức mấy chiếc răng của Chu Dật Phong bay ra ngoài, mặt đầy máu tươi!
“Dừng tay! Anh thả anh ấy ra, tôi ăn cơm với anh!” Tần Ngữ Huyên vội vàng nói: “Dật Phong, anh đừng nói nữa.”
“Tôi đã sớm biết cô sẽ đồng ý ăn cơm với tôi mà.

Mọi người thấy chưa, muốn đối xử với phụ nữ, nhất là những phụ nữ xinh đẹp thì nhất định phải dịu dàng, biết chưa?” Uy Nhĩ thiếu gia mỉm cười nói.

“Vâng, vâng! Uy Nhĩ thiếu gia coi trọng cô gái nào thì là phúc phận của cô gái đó!” Đám Kim Lang ở bên cạnh nhanh chóng nịnh hót.

Thế là trong nhà hàng có một hình ảnh thất kỳ quái.

Trên bàn ăn, một thanh niên ngoại quốc đẹp trai lịch lãm đang tươi cười nói chuyện với một cô gái xinh đẹp.


Mà cô gái này lại tràn đầy vẻ sợ hãi.

Bên cạnh còn có một thanh niên nằm dưới đất, mặt mũi đầy máu, nhìn thê thảm vô cùng!
Ánh mắt Chu Dật Phong tràn đầy vẻ oán độc, cậu ta thề rằng nếu có cơ hội thì nhất định sẽ khiến cho người đàn ông ngoại quốc này sống không bằng chết!
Tần Ngữ Huyên nơm nớp lo sợ, mặc dù người được gọi là Uy Nhĩ thiếu gia này nhìn vừa đẹp trai vừa lịch sự, nhưng từ chuyện vừa rồi cô có thể nhìn ra được anh ta là một kẻ không từ thủ đoạn.

Tần Ngữ Huyên không dám nhúc nhích, cảm giác một giây trôi qua chậm như cả một năm.

Chu Dật Phong sống dở chết dở nằm dưới đất, vô cùng thê thảm.

Mặc dù cô rất nôn nóng, nhưng cũng không dám làm ra hành động gì.

Đột nhiên lại có một nhóm người khác bước vào.

Người đi đầu là một người đàn ông trung niên, phía sau còn thêm bốn người nữa.

Người nào người nấy đều khí thế bất phàm, nhìn qua không giống người bình thường.

“Dật Phong!” Đột nhiên, một trong số năm người vừa mới tiến vào đột nhiên kêu lên một tiếng vô cùng phẫn nộ, sau đó nhanh chóng đi về phía Chu Dật Phong.

Lúc này ý thức của Chu Dật Phong đã trở nên mơ hồ, cậu ta nghe được âm thanh quen thuộc thì lập tức kích động vô cùng: “Chú!”

“Dật Phong, sao cháu lại biến thành cái dạng này? Ai đánh cháu?” Người đàn ông trung niên này chính là Chu Nhất Tiền.

Nhà họ Chu chỉ có hai anh em ông ta, sau này anh trai ông ta chỉ có một đứa con trai là Chu Dật Phong, còn ông ta cũng chỉ có một cô con gái.

Bình thường Chu Nhất Tiền đều đối xử với Chu Dật Phong như con trai mình, bây giờ nhìn thấy Chu Dật Phong bị đánh thảm hại như vậy thì trong lòng lập tức bùng nổ!
“Chú! Chính bọn họ đã đánh cháu! Xương cốt của cháu cũng bị bọn họ đánh gãy hết rồi! Chú phải báo thù cho cháu!” Chu Dật Phong căm hận chỉ về phía nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia, căm hận nói.

Chu Nhất Tiền nhìn về phía nhóm người Uy Nhĩ thiếu gia, đồng tử khẽ co lại.

Tần Ngữ Huyên nhìn thấy Chu Nhất Tiền đã đến thì vội vàng đứng dậy, không quan tâm đến Uy Nhĩ thiếu gia mà nhanh chóng đi tới trước mặt Chu Nhất Tiền, cung kính nói: “Chú Chu!”
Cô biết thân phận và địa vị của Chu Nhất Tiền, cô cảm thấy bây giờ chỉ có ông ta mới cứu được mình.

“Hừ!” Chu Nhất Tiền vô cùng tức giận với Tần Ngữ Huyên.

Vừa rồi khi ông ta tiến vào, tình cảnh đầu tiên mà ông ta nhìn thấy chính là cháu trai mình nằm thê thảm dưới đất, còn Tần Ngữ Huyên thì lại ngồi trên bàn, ăn cơm với kẻ đã đánh cháu trai ông ta!.

Bình Luận (0)
Comment