“Ngày mai chúng ta có tham dự không?”
"Những gia tộc khác cũng đang chờ anh làm quyết định." "Nếu anh không muốn đi, mọi người sẽ vắng mặt."
Diệp Lâm nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Đi chứ, tại sao không?"
"Bây giờ, chúng ta đã nắm chủ động, kiểm soát hơn 30% cổ phần của nhà họ Diệp rồi."
"Họ tổ chức bữa tiệc này cũng là có việc cần nhờ, sao chúng ta có thể vắng mặt được?”
“Chẳng lẽ ta lại sợ họ sao?”
Bạch Vi Vi nghe vậy, gật đầu nói: "Được rồi, tôi sế thông báo cho nhà họ Thôi, mời bọn họ ngày mai cùng nhau tham dự yến tiệc."
Sau khi lần lượt gọi điện cho năm gia tộc lớn.
Bạch Vĩ Vi tò mò hỏi thái độ của Diệp Lâm đối với chuyện này. Bữa tiệc này sẽ kết thúc như thế nào?
"Anh Diệp, anh có muốn hòa giải với nhà họ Diệp không?”
Bạch Vi Vi biết rằng tất cả những gì Diệp Lâm làm chỉ là trút giận vì bị đuổi ra khỏi nhà. Bây giờ, anh đã có thể ngẩng cao đầu trở về, dù sao nhà họ Diệp vẫn là nhà
của anh.
"Hòa giải?" Diệp Lâm khẽ mỉm cười: Vậy còn phải xem nhà họ Diệp có thành ý hay không đã."
Nếu ông cụ Diệp sẵn sàng nhượng bộ, để Diệp Lâm năm giữ đại cục, thì đương nhiên Diệp Lâm sẽ không đuổi cùng giết tận nhà họ Diệp nữa.
Nhưng nếu nhà họ Diệp chỉ xin lỗi lấy lệ để Diệp Lâm trở về với gia tộc, thì Diệp Lâm chỉ có thể dùng cách riêng của mình để lấy lại tất cả những gì thuộc về mình mà thôi.
Đúng lúc này.
Vẻ mặt của Bạch Vi Vi đột nhiên thay đổi, cô ôm chặt ngực, vẻ mặt đau đớn.
"Sao vậy?" Diệp Lâm nhanh chóng bước tới kiểm tra tình hình.
"Tôi... Đau quá..."
Bạch Vĩ Vi toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt dần dần tái nhợt: “Tôi không thở được... Tim tôi... Tim tôi đau quá... Tôi..."
Bạch Vi Vi cảm thấy như sắp chết vậy. Đó là sự đau đớn và thống khổ khi cận kề cái chết.
"Sao lại vậy được?”
Diệp Lâm nhanh chóng kiểm tra, phát hiện cơ thể Bạch Vi Vi không có việc gì.
Tuy nhiên, tình hình của Bạch Vi Vi vô cùng bấp bênh, như thể tính mạng của cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Nếu đây chỉ là giả vờ thì kỹ năng diễn xuất của Bạch Vi Vi đúng là quá đáng SỢ.
Thật giả lẫn lộn.
Nhưng Diệp Lâm biết Bạch Vi Vi sẽ không làm ra trò đùa nhàm chán như vậy.
Hơn nữa, loại đau đớn đó ăn sâu vào tận xương tủy, nếu không tự mình trải qua, ngay cả một diễn viên từng đoạt giải Oscar cũng không thể giả vờ được.
Sau khi loại bỏ hết những yếu tố bất khả thi, chỉ còn một đáp án duy nhất.
"Xem ra... Có người đang âm thầm làm phép hại Bạch Vi ViI"
Diệp Lâm lập tức đan chéo hai ngón tay và vẫy nhẹ.
Đột nhiên, mọi thứ trước mặt anh đều thay đổi.
Tất cả nguồn gốc của vũ trụ đều rơi vào tâm mắt.
Anh nhìn thấy quả cầu dương hỏa trên người Bạch Vi Vi đang dao động dữ đội, vô cùng nguy hiểm.
Cái gọi là dương hỏa là ngọn lửa vô hình trên cơ thể con người.
Con người thuộc tính dương, nếu dương khí mạnh thì sẽ miễn nhiễm với mọi loại tổn hại.
Một khi dương khí dao động sẽ dễ bị tà khí tấn công.
"Quả nhiên là vậy!" Kiểm tra xong, Diệp Lâm càng khẳng định suy đoán của mình.
Có người đang âm thầm làm phép, tác động lên Bạch Vi Vi.
Vì cơ thể phụ nữ vốn là thuộc tính âm nên hầu hết những người dùng tà thuật nhắm vào phụ nữ luôn thành công.
"Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ gậy ông đập lưng ông!"
Diệp Lâm lập tức hạ quyết tâm đấu với người kia.
“Tôi cũng sẽ cho ông nếm thử cảm giác bị tà thuật phản phệ!”