Giang Vệ Quốc chỉ định đánh giao lưu với Diệp Lâm, nên mới đánh nương tay.
Nhưng sau vài chiêu, ông ta hoảng sợ khi phát hiện rằng thực lực của Diệp Lâm cao hơn nhiều so với sự tưởng tượng của mình.
Vì vậy, ông rất chấn động, đồng thời dâng trào ý chí chiến đấu, lấy ra 120% sức lực đi đánh nhau.
Ngay cả trường thương trong tay cũng như sống lại, tung bay trên dưới, như sét như điện.
Vùi! Mũi thương lao vút ra.
Diệp Lâm cảm thấy thế công như thủy triều, như mưa rền gió dữ ập về phía anh.
Chỉ một chiêu thôi mà đã khiến người ta có loại áp lực khó thở. Ngay tại khoảnh khắc chớp nhoáng này...
Diệp Lâm vung kiếm đỡ mũi thương, khó lắm mới tránh né được một chiêu kia.
Kiếm và thương va chạm với nhau, hổ khẩu Diệp Lâm bị chấn ngược lại, tê dại nhè nhẹ.
Dưới sự dốc toàn lực cho một chiêu của Giang Vệ Quốc, trường thương một trăm cân nặng nề như một ngọn núi.
Ngay cả kiếm trong tay Diệp Lâm cũng bị cọ xát tóe lửa. Diệp Lâm không nhịn được lùi ra sau vài bước.
“Một thương này có hai mươi năm công lực của tôi, cậu có đỡ được không?” Giang Vệ Quốc cực kì thích thú khi được đánh hết sức mình.
Có câu: tháng côn, năm đao, lâu dài thương. Thương pháp của Giang Vệ Quốc từng được mài giũa mấy chục năm lúc ở trong quân đội và lúc chém giết trên chiến trường, có thể đánh theo ý mình, đã bước vào hóa cảnh từ lâu rồi.
Giờ phút này, cả người Giang Vệ Quốc dường như là hòa thành một với trường thương trong tay, lên xuống vừa phải, không có một chút sơ hở nào.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh. Một chiêu mạnh nhất của Giang Vệ Quốc đẩy lui Diệp Lâm. Tiếp đến vẫn sẽ là thế công mưa rền gió dữ.
Thấy vậy, Diệp Lâm không dám sơ suất một chút nào, nín thở tập trung sẵn sàng tiếp chiêu.
“Hoa thương bảy thước, côn tám thước, đại thương một trượng tám tấc!” Diệp Lâm cầm kiếm, đã cảm nhận được khuyết điểm khi dùng vũ khí ngắn.
May là vì Diệp Lâm, chứ đổi lại thành người khác thì đã thua, thậm chí là mất mạng bởi một chiêu vừa rồi.
“Ồ? Xem ra là cậu cũng có hiểu biết về thương hả?” Thấy Diệp Lâm đánh giá như thế, Giang Vệ Quốc giật mình, lại có thêm phần coi trọng Diệp Lâm.
“Một chiêu vừa rồi mới chỉ là bắt đầu. Có điều, rất nhanh là sẽ kết thúc.”
Giang Vệ Quốc nghiêm túc lên, thấy Diệp Lâm vẫn còn trong thế yếu, định thừa thế tấn công để nhanh chóng phân ra thẳng thua.
Thấy vậy, Diệp Lâm cất Kinh Hồng kiếm, rút Cự Khuyết kiếm.
Không phải là phẩm chất của Kinh Hồng kiếm không bằng Cự Khuyết kiếm, mà là dưới thế công rộng rãi phóng khoáng thế kia, Kinh Hồng kiếm không thể hiện được ưu điểm, mà chỉ làm nổi bật khuyết điểm.
“Hừ, cậu chưa bỏ ý định, còn dùng kiếm nữa hả?” Giang Vệ Quốc cười lạnh âu đúng là chấp nhất với kiếm mài”
“Cũng chỉ là thân kiếm thô hơn một chút thôi, sao có thể ngăn cản trường thương trong tay tôi?”
“Để tôi nhìn xem cậu còn định đổi bao nhiêu kiếm nữa?”
Lúc nói chuyện, trường thương trong tay Giang Vệ Quốc lại bay vút ra như gió mưa giông bão.
Nơi nó đi ngang đều xơ xác tiêu điều, ngay cả cỏ cây trên mặt đất cũng trở nên khô héo.
Sát khí tận trời! “Đến lúc kết thúc rồi!” Giang Vệ Quốc tin chắc rằng một thương này sẽ kết thúc cuộc chiến.
“Vâng!” Đối mặt với một thương kia, Diệp Lâm cầm kiếm đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị: “Đúng là đến lúc kết thúc rồi!”
Mọi người xung quanh đều nín thở tập trung nhìn.
Lúc này, Diệp Lâm đi đường bát quái, như là ma quỷ, nghiêng người tránh né. Sau đó, anh giơ Cự Khuyết kiếm trong tay lên chém xuống mũi thương. Keng!
Một tiếng vang lớn như là sấm sét nổ ra.
Khoảnh khắc kiếm và thương va chạm, mũi thương và cán thương lập tức gãy ra làm hai, mũi thương văng mạnh ra ngoài!