Vù vù vù!
Mũi thương tung bay giữa không trung rồi đâm mạnh xuống đất. Còn cán thương thì vẫn đang rung động vù vù.
Yên tĩnh!
Giờ phút này, xung quanh trở nên cực kì yên tĩnh.
Dù là ai cũng không ngờ rằng lúc nãy Giang Vệ Quốc thế công như nước, hoàn toàn chiếm thế chủ động và ưu thế, nào ngờ bây giờ lại bị Diệp Lâm trở tay dùng một kiếm đánh gãy thương?
Cái tình huống xoay ngược như thế thật sự khiến người ta chấn động.
Nếu là người khác thì thôi đi. Nhưng người đối mặt với Diệp Lâm là một vị lão binh kinh nghiệm dày dặn, từng là kiêu ky giáo của Doanh Châu. Thế mà Diệp Lâm lại khủng bố đến mức dùng một chiêu đánh gãy trường thương trong tay lão binh.
Một chiêu trông có vẻ đơn giản, thực tế thì cực kì nguy hiểm, thay đổi khôn lường.
“Một kiếm của tôi có năm năm công lực. Cảm ơn!”
Diệp Lâm cất kiếm vào hộp, dứt khoát lưu loát mà kết thúc trận đấu này. ồi
Hiện trường trở nên âm ï.
Đám người Giang Hải Đào đều hồi dồn lại, rồi cực kì bất ngờ mà lên tiếng.
“Cha... thua rồi... thậm chí còn bị người ta đánh gãy vũ khí nữa... Sao mà... ghê gớm quá đi!"
“Lúc nãy con tưởng rằng ông nội thắng chắc rồi... Sao lại đột nhiên thay đổi bất ngờ... Con còn chưa thấy Diệp tiên sinh ra kiếm như thế nào thì đã thấy mũi thương của ông nội bị đánh bay đi rồi. Quá khủng bối”
Hai cha con Giang Hải Đảo vô cùng chấn động.
Hai người Hoa Quốc Đống và Hoàng Tiềm cũng vừa mừng vừa sợ.
“Sư phụ lợi hại quá đi! Ngay cả ông Giang cũng không phải là đối thủ của sư phụ nữa!”
“Không hổ là Long Vương! Quả nhiên là thiên hạ vô địch! Ha ha..”
So ra thì người chấn động nhất ở hiện trường chính là Giang Vệ Quốc vừa thua trong trận chiến.
Không phải là vì ông không chịu thua hay là chấp nhất với thắng thua, mà là vì chấn động với một kiếm vừa rồi của Diệp Lâm.
“Một chiêu lúc nấy của cậu...” Giang Vệ Quốc hỏi với giọng điệu khó tin: “Là đao pháp nhà họ Thích trong quân đội?”
Chấn Đao!
Lúc mặt đối mặt đánh giáp lá cà, đao pháp nhà họ Thích sẽ dùng một chiêu với thế nhanh như chớp đánh gãy vũ khí của đối phương.
Đương nhiên, cũng chỉ khi đánh giáp lá cà, bất đắc dĩ lắm mới có thể đi đường tắt để đánh nhanh thắng nhanh, khiến đối phương nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.
Tuy rằng đánh gấy chỉ là vũ khí, nhưng trên chiến trường, mất đi vũ khí tương đương với mất đi một tay, cách chết cũng không xa.
“Đúng vậy!” Diệp Lâm gật đầu thừa nhận: “Một kiếm lúc nấy tên là Chấn Đao, thuộc về đao pháp nhà họ Thích.”
Dù Diệp Lâm đánh một chiêu kia bằng kiếm, nhưng vì là Cự Khuyết kiếm, nên cũng có thể đánh ra tám phần hiệu quả của đao... Dưới tình huống bình thường, một chiêu kia nên mạ đao chính tông.
Đây cũng là lý do vì sao lúc nãy Diệp Lâm chợt đổi kiếm.
Kinh Hồng kiếm thích hợp với thế đâm, rất khó làm ra thế khó như là chặt chém.
“Thảo nào cậu dám đi tranh chức vị chiến thần Ung Châu!” Giang Vệ Quốc chợt hiểu ra: “Hóa ra là cậu cũng có bối cảnh trong quân! Ha ha... Là tôi mạo. phạm!”
Bộ quốc phòng và chín đại chiến khu có rất nhiều cao thủ, các mối quan hệ qua lại rắc rối phức tạp.
Giang Vệ Quốc thấy Diệp Lâm lai lịch thần bí cũng không hỏi nhiều. Hiển nhiên là bối cảnh của đối phương cũng rất mạnh.
Chỉ nhìn đao pháp nhà họ Thích mới vừa rồi thôi là biết cậu ta đã được cao. thủ truyền thụ và dạy dỗ.
Giang Vệ Quốc thậm chí có một suy đoán quá mức là sau lưng Diệp Lâm có cao thủ cấp bậc chiến thần.
“Xem ra cậu đã có được thực lực để tranh đoạt chức vị chiến thần Ung Châu.” Giang Vệ Quốc nhặt mũi thương trên đất lên, thở dài nói: “Còn tôi thì cách vị trí chiến thần một khoảng cách rất xa, thua là đương nhiên rồi.”
Trong trận chiến vừa rồi, Giang Vệ Quốc đánh một cách thoải mái và khi thua cũng chịu phục.
Thấy vậy, Giang Lãng nói: “Ông nội, ông đánh đã ghiền rồi, thân thể cũng đã khởi động rồi, hay là rèn sắt khi còn nóng, để Diệp tiên sinh xem vết thương trên lưng ông đi!”