“Được!” Giang Vệ Quốc gật đầu.
Ông tính tình phóng khoáng, không để ý chuyện nhỏ nhặt, trực tiếp cởi áo ra, cởi luôn băng vải đỏ thắm, để lộ ra một vết sẹo đáng sợ trên lưng.
Nhìn từ xa thì nó giống như là một vết xăm lớn cỡ bàn tay, kéo dài từ vai phải sang gần sườn trái.
Vết thương đã có hơn mười năm, thế mà miệng vết thương vẫn cứ giống như ban đầu, mơ hồ có thể thấy được xương cốt bên dưới vết rách, thỉnh thoảng còn có máu tươi chảy ra.
“Hít hà...”
Thấy vậy, mọi người đều không nhịn được hít hà một hơi, cảm thấy da đầu tê đại.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nhìn thấy vết thương đáng sợ như thế.
Cho dù là hai cha con Giang Hải Đào bình thường đã nhìn quen rồi thì khi nhìn thêm lần nữa, vẫn không nhịn được sợ hãi, thậm chí mơ hồ cảm thấy miệng vết thương dường như rộng hơn một chút.
“Ông Giang mang trên mình vết thương này hơn mười năm rồi đấy hả!” Hoa Quốc Đống chưa từng nghe chuyện này, hôm nay mới thấy vết thương thì rất là giật mình và lo lắng.
“Vết thương kia đáng sợ thật đấy!” Hoàng Tiềm cũng hít hà một hơi: “Cảm giác như là nó đang sống vậy!”
Giang Lãng nói: “Ông nội tính tình mạnh mẽ, không muốn nhắc với người ngoài, nên chỉ có một vài người biết thôi.”
Giang Vệ Quốc cười n phải đi nói với người ngoài.
“Không phải chuyện vinh quang gì, không đến mức
“Nếu không thì ai cũng muốn tới nhìn tôi một cái, chẳng phải là tôi thành con khỉ trong sở thú rồi hay sao? Nhìn cũng không lành thương, ngược lại còn khiến tôi thấy bực bội!”
Đối với Giang Vệ Quốc mà nói, câu chuyện đi cùng vết thương kia không dễ nghe chút nào. Vậy nên ông không muốn nhắc đến, cũng không muốn để cho người ngoài biết.
Mà hôm nay, ông thật lòng thật dạ khâm phục Diệp Lâm, nên mới có thể dứt khoát mà cởi áo, để lộ vết thương trên lưng ra.
Nói cách khác, nếu vừa rồi Diệp Lâm thua thì có khi ông sẽ không đồng ý để cho Diệp Lâm chữa thương.
Giang Lãng nghiêm mặt nói với Diệp Lâm:Diệp tiên sinh, xin hãy cứu ông nội tôi!”
“Đúng vậy, cậu Diệp, cậu mau nghĩ cách đi!” Giang Hải Đào nói: “Nếu cậu có thể chữa khỏi vết thương của cha tôi, thì nhà họ Giang chúng tôi vĩnh viễn sẽ không quên ơn của cậu.”
Diệp Lâm đến gần xem kỹ miệng vết thương, không nhịn được nhíu mày.
Anh cực ít nhìn thấy loại vết thương thế này.
Rốt cuộc thì Diệp Lâm mới được các loại truyền thừa có năm năm ngắn ngủi mà thôi.
Thế giới rộng lớn, chuyện lạ gì cũng có.
Diệp Lâm chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe sư phụ nói về loại vết thương giống như trên lưng Giang Vệ Quốc.
Có điều, khi anh quan sát kỹ từng chút một, anh vẫn mơ hồ nhận ra một vài thứ kỳ lạ bên trong.
“Hoàng Tiềm, lúc nấy anh nói rất đúng!” Diệp Lâm chạm nhẹ lên vết thương trên lưng ông cụ.
Giang Vệ Quốc lập tức run lên, mà vết thương như là chợt lóe rồi trượt đi. “Vết thương này... thật sự giống như là... còn sống vậy!”
Giống như có người rạch một vết thương sống lên lưng Giang Vệ Quốc, mãi không khép lại được.
“Diệp tiên sinh, rốt cuộc thì ông nội tôi bị thương gì vậy?” Giang Lãng vội vàng hỏi: “Vì sao nó kỳ lạ như thế? Anh nói miệng vết thương sống là sao? Có cách gì để chữa không?”
Diệp Lâm nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thì cũng có cách!”
“Thật sao?” Hai cha con nhà họ Giang nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
Có điều, Diệp Lâm lại đổi giọng nói: “Tôi cần phải xem vũ khí gây ra vết thương cho ông Giang mới được!”
“Muốn cởi chuông thì có cần người cột chuông! Việc chữa trị bắt đầu từ việc tìm ra vũ khí gây thương tích!”
Cái gì?
Hai cha con nhà họ Giang nghe vậy thì sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.
Đã mười mấy năm trôi qua rồi, đi đâu tìm vũ khí năm xưa? Không ngờ Giang Vệ Quốc lại đột nhiên mở miệng nói: “Vũ khí ở chỗ tôi!”
“Người làm tôi bị thương đã bị tôi tự mình giết chết. Vũ khí của gã cũng trở thành chiến lợi phẩm của tôi, được tôi cất chứa.”