"Anh hùng à, anh vào một mình có ổn không?" "Có muốn tôi dẫn theo người tới hỗ trợ anh không?”
Diệp Lâm mỉm cười bước xuống xe, tất nhiên từ chối lòng tốt của Hoa Quốc Đống.
Vì sau đêm nay mọi thứ ở đây sẽ thuộc về anh.
Sau khi tách khỏi Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm một mình bước vào cao ốc Long Môn.
Đây là tòa cao ốc tích hợp dịch vụ ăn uống, nghỉ dưỡng và giải trí. Bên ngoài đều là siêu xe.
Diệp Lâm bước vào quầy dịch vụ ở tầng một, đi thẳng vào vấn đề.
"Bảo Hắc Long xuống gặp tôi."
Diệp Lâm không đánh thẳng lên trên mà trước dùng lễ sau mới động chân tay.
Suy cho cùng, từ giờ trở đi, mọi người ở đây đều thuộc về mình.
Hai người đẹp đứng trước quầy nghe vậy đều vô cùng sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên họ thấy có người điên đến mức dám gọi biệt danh của ông chủ.
"Xin hỏi ngài là..."
"Tôi tên là Diệp Lâm." Diệp Lâm nhìn thấy một trong hai người đẹp hoảng sợ gọi điện thoại, giống như đang báo cáo. cho người nào đó, thế là nói: "Hiện tại báo cho Häc Long, nói cho ông ta biết Long Vương của các người đã tới! "
Đúng lúc Diệp Lâm đang đứng trước quầy lễ tân chờ Häc. Long.
Trên ghế sofa phía sau anh không xa, có một nhóm đàn ông cường tráng có hình xăm rồng hổ.
Người cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn, có râu, nửa khuôn mặt có hình xăm, vẻ mặt dữ tợn.
Hắn ta chăm chú theo dõi từng cử động của Diệp Lâm, giống như đang nhìn chăm chăm vào con mồi.
"Anh Cường! Hắn chính là thằng nhãi Diệp Lâm đó sao?"
"Không sai, chính là hắn!"
"Ha ha, đúng là đi tìm mòn giày sắt không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Thăng nhãi kia vậy mà chủ động đưa đến cửa!"
Người đàn ông râu quai nón cường tráng gọi là anh Cường kia chính là một thủ lĩnh nhỏ dưới quyền Hắc Long.
Đêm qua, bọn họ nhận được ủy thác từ anh trai Hứa Như: Vân là Hứa Như Hải, cho bọn họ hai ngày để giết Diệp Lâm.
Ít nhất phải cắt bỏ tứ chỉ của đối phương, tiền thưởng là bốn triệu tệ!
Dám đánh em gái mình, Hứa Như Hải sẽ làm cho đứa cháu ngoại Diệp Lâm của mình muốn sống không được, muốn chết không xong!
Anh Cường dập điếu thuốc trong tay ra, đứng dậy nói: "Tốc chiến tốc thắng đi!"
Dù sao tối nay còn phải đi cùng lão đại Hắc Long gặp một người đàn ông thần bí, gần như tất cả thủ lĩnh của chín khu vực Yến Kinh đều tụ tập ở đây.
Đây mới là vở kịch lớn của đêm nay.
Ở trong mắt anh Cường, việc đối phó với một đứa con trai của nhà họ Diệp yếu hèn, thậm chí không tính là món khai vị.
Có thể giải quyết ngay tại chỗ này.
Chú ý đến đám người cao lớn khí thế rào rạt đang đi về phía mình, Diệp Lâm hơi cau mày.
Diệp Lâm nghĩ: Bọn họ không đi từ trên tầng xuống, vừa rồi anh vào cửa đã thấy họ ngồi ở chỗ này, có nghĩa là bọn họ không phải do Hắc Long phái tới.
"Mày là Diệp Lâm?" Anh Cường xác nhận lại lần cuối.
"Không sai." Diệp Lâm hỏi: "Ai phái anh đến đây?”
“Ông chủ Hứa!” Anh Cường cũng không định giấu diếm. "Nhà họ Hứa, Hứa Như Hải!"
Nhà họ Hứal Nghe vậy, Diệp Lâm chợt hiểu ra.
Hóa ra là anh trai của mẹ kế Hứa Như Vân, Hứa Như Hải phái người đến để đối phó với anh.
Xem ra việc anh ra tay đánh em gái của ông ta đã làm cho. người anh trai như ông ta phải thay em gái mình lộ diện rồi.
Nhưng việc này đúng là lũ lụt ngập miếu Long Vương!
Những người được Hứa Như Hải phái tới này sẽ sớm trở. thành người của anh!
"Các người cũng là người của Hắc Long sao?" Diệp Lâm lại hỏi.
"Thăng nhãi này, tên của lão đại Häc Long chúng tao là thứ mà mày có thể tùy ý gọi à?" Một thủ hạ của anh Cường lập tức chỉ vào Diệp Lâm, tức giận hét lên.
"Tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện của nhà họ. Hứa, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến tôi!" Sắc mặt Diệp Lâm tối sầm, cảnh cáo: "Nếu không, anh không gánh nổi hậu quả đâu!"