Hậu quả?
Nghe được Diệp Lâm dám buông lời cuồng vọng †rước mặt anh Cường, hai người đẹp ở trước quây phục vụ không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, chuyện gì cũng dám nói."
“Hôm nay cậu ta xui xẻo rồi, bao nhiêu cao thủ Long Môn đều ở đây, người nào cũng có thể ra tay đo ván cậu tai
“Xem ra không cần phía trên phái người xuống, chỉ mình anh Cường cũng đủ rồi!”
“Haiz, đáng tiếc bộ dạng còn khá đẹp trai, chỉ sợ lát nữa sẽ mặt mũi bầm dập mất thôi!”
Lời nhắc nhở đầy ý tốt của Diệp Lâm lại bị mọi người xem như gió thoảng qua tai. Thậm chí còn chọc giận cả đám người anh Cường.
“Hình như thằng nhóc này bị dọa tới ngu người rồi thì phải! Ngay cả ăn nói cũng linh ta linh tinh!”
Bọn côn đồ cười nham hiểm nói. Ở trong mắt bọn họ, Diệp Lâm không khác gì con thỏ lạc giữa bầy sói, thỏ há miệng kêu to vài tiếng nhưng không dọa được kẻ nào hết!
“Thằng nhóc mày còn dám mạnh miệng!”
Anh Cường rút từ thắt lưng ra một con dao găm sáng loáng, lưỡi dao sắc bén từ từ lướt qua đầu lưỡi hắn.
“Xem ra cần phải xin mày tí máu thì mày mới biết ông đây lợi hại tới cỡ nào rồi!”
Nhìn thấy anh Cường muốn dùng dao, đám thuộc hạ của hắn đều nở nụ cười tàn nhẫn.
Bọn chúng nghĩ thâm: Thằng nhóc này phải nếm tí mùi đau khổ rồi.
Bởi vì sở trường của anh Cường, thủ đoạn tàn nhẫn nhất của hắn chính là lấy máu người khác.
Xem tên bị của đối thủ
ý, cái này có nghĩa là cắt một cánh tay máu, phế cách tay của họ; cắt chân của đối thủ để lấy máu, cũng phế chân của họ.
Thủ đoạn tàn nhẫn cùng quá trình máu me khiến danh tiếng anh Cường cực kỳ xấu, khiến người ta nghe mà sợ.
Nhìn thấy con dao găm kia, Diệp Lâm bỗng nhiên nghĩ tới hôm nay anh vẫn chưa cho dao găm của Cửu sư phụ nếm mùi máu.
“Dao găm của tôi, cũng đã đói khát đã lâu rồi!"
Diệp Lâm cũng rút ra dao găm của mình.
Dao găm sáng như kiếm, lưỡi dao sắc như đao, hào quang chói lọi!
“Đúng là một thứ vũ khí sắc bén!”
Anh Cường thấy dao găm trong tay Diệp Lâm thì lập. tức giật mình, ánh mắt lóe lên chút tham lam.
Dù sao hắn cũng là người trong nghề chế tạo dao găm, hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra dao găm trong tay Diệp Lâm chính là vật bất phàm, vừa nhìn đã biết lai lịch của dao găm này chắc chắn là do một vị cao thủ trong nghề chế tạo.
Càng nhìn hắn càng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Nếu như bản thân có thể có được thứ này thì khác gì hổ thêm cánh!
“Đáng tiếc.” Anh Cường lạnh lùng nói: “Thứ tốt như vậy, ở trong tay mày đúng là phí phạm của trời.”
“Nhóc con, nể mặt dao găm trong tay của mày, tao có thể để lại cho mày một chân.”
Anh Cường cũng không định cướp trắng đồ của Diệp. Lâm, hắn vốn muốn phế đi tứ chỉ của Diệp Lâm, giờ lại đổi ý để lại một chân cho anh, ý muốn dùng để trao đổi.
“Ồ, đúng là anh vẫn còn chút lương tâm đấy.” Diệp Lâm khẽ cười một tiếng.
“Cướp cũng tiêu chuẩn đạo đức riêng của cướp!” Anh Cường vung dao găm trong tay về phía Diệp Lâm:
Ông đây cũng sẽ không cướp trắng thứ đồ của người khác!”
Khi hắn nói chuyện, dao găm sắc bén xé không khí lao tới!
Diệp Lâm thấy thế thì thong thả bước lên trước. Dao. găm trong tay anh vẽ ra một vòng cung hoàn hảo trong không trung, lưỡi đao xoẹt qua chóp mũi anh Cường.