"Ấy?"
Ở khán đài phía trên, ba vị trọng tài cũng không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
"Kiếm thuật tuyệt vời!"
"Chiêu chờ trước tiến sau này hay thật!"
"Tôi đã nói rồi mà, người này không đơn giản!"
Tàng Kiếm thượng nhân của Hoa Sơn, đồng thời là cao thủ kiếm thuật, cũng phải ngạc nhiên trước chiêu thức của Diệp Lâm, liên tục hoan hô.
Đòn này giống như chiêu quay ngựa rồi đâm ngược lại vậy.
Thấy vậy, Thiên Cực đạo trưởng của Võ Đang cũng không khỏi gật đầu, nói: "Đúng vậy! Dám nhận thách đấu của bảy gia tộc võ cổ thì làm sao có thể là người bình thường được!"
"Cái này..."
Lữ Đạo Hiên, quan chủ của Bạch Vân Quan bỗng chốc đứng ngồi không yên, trong lòng thăm nghĩ: "Bảo kiếm của nhà họ Ninh lần này không phải là cho không rồi!"
Những gì họ phải đối mặt lần này có lẽ sẽ cực kỳ khó giải quyết!
Như người ta thường nói, một khi cao thủ ra tay thì sẽ biết có hay không.
Diệp Lâm đánh trả một đòn sắc bén.
Ngay lập tức đã thể hiện tài năng và sức mạnh của mình.
Đặc biệt là việc Diệp Lâm dùng tấn công thay vì phòng thủ đã buộc Thượng Quan Khánh Hồng phải chuyển sang phòng thủ và rơi và thế dưới.
Đúng vào thời điểm quan trọng này.
Thượng Quan Khánh Hồng hét lớn một tiếng, vung kiếm trong tay, đâm thẳng về phía trước.
Trong khoảnh khảc, hai thanh kiếm chạm vào nhau trong một thế giãng co.
Keng!
Chỉ nghe một âm thanh vang sắc bén vang lên.
Thanh kiếm trong tay Thượng Quan Khánh Hồng trong nháy mắt biến thành hàng ngàn kiếm quang, từ không trung xuất hiện một hình tròn.
Thanh kiếm như biến thành một tấm khiên, mạnh mẽ chống đỡ sức mạnh của thanh kiếm từ đường kiếm của Diệp Lâm.
"Hả?" Nhìn thấy cảnh này, Diệp Lâm không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì vừa rồi, trong khoảnh khắc hai thanh kiếm chạm vào nhau, dường như thứ mà lưỡi kiếm của anh đánh trúng không phải là một thanh kiếm mà là một tấm khiên.
Nhưng rõ ràng đối phương đang cầm một thanh kiếm, nhưng nó lại có sức phòng thủ như một tấm khiên vững chắc!
Thật đáng ngạc nhiên.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Lâm gặp phải loại kiếm này, không khỏi tò mò nhìn Kim Cương Kiếm.
"Nguy hiểm thật!”
Sau khi đỡ được đòn tấn công của Diệp Lâm, Thượng Quan Khánh Hồng khẽ kêu lên.
Nếu không phản ứng kịp thời, có lẽ anh ta đã rơi vào bẫy của Diệp Lâm và bị đánh bại rồi.
“Hừ! Tỏ vẻ yếu đuối trước đối thủ sao?”
"Tên khốn này, anh giả vờ cũng giỏi đó!"
“Tôi suýt nữa đã bị anh lừa rồi!"
Tuy nhiên, Thượng Quan Khánh Hồng lại lộ ra vẻ kiêu ngạo.
"Kiếm của tôi vừa vô hiệu hóa sức mạnh thanh kiếm của anh, cảm giác thế nào?"
"Có phải có cảm giác bất khả xâm phạm không?" Kim Cương Kiếm?
Diệp Lâm suy nghĩ đến cái tên này: "Chẳng lẽ thanh kiếm này chủ yếu là để phòng thủ sao?"
"Không!" Thượng Quan Khánh Hồng cầm kiếm trong tay, kiêu ngạo nói: "Kim Cương Kiếm này có hai công dụng, điều kì diệu năm ở chỗ đó!"
"Kim tượng trưng cho sự vững chắc không thể phá vỡ, Cương tượng trưng cho sự bất khả xâm phạm!”
“Thanh kiếm này dung hợp cả tấn công và phòng thủ! Một thanh kiếm có hai sức mạnh!"
"Vừa rồi, tôi đã dùng lực phòng ngự của thanh kiếm này để dễ dàng vô hiệu hóa sức mạnh thanh kiếm của anh!"
Đang nói, Thượng Quan Khánh Hồng lại vung kiếm trong tay.
“Lần này, để tôi cho anh thấy sức mạnh tấn công không thể phá hủy của Kim Cương Kiếm!"