Thượng Quan Khánh Hồng ra một chiêu, miễn cưỡng đánh ngang tay với Diệp Lâm.
Ngay sau đó, Thượng Quan Khánh Hồng không hề do dự, lập tức dùng một chiêu mạnh nhất của mình, định đánh nhanh thẳng nhanh, để tránh xảy ra mối họa về sau.
Bởi vì Thượng Quan Khánh Hồng đã nhận ra rằng Diệp Lâm không hề găy yếu vô lực như dáng vẻ bề ngoài, thậm chí một chiêu mới vừa rồi của Diệp Lâm, ngay cả bản thân anh ta cũng suýt nữa không thể đỡ được.
Để tránh xảy ra sơ suất, Thượng Quan Khánh Hồng không dám khinh thường Diệp Lâm nữa, mà nhanh chóng quyết định dốc sức đánh nhau
Ngay sau đó, trên toàn bộ võ đài gần như phủ kín ánh kiếm.
Kim Cương kiếm trong tay Thượng Quan Khánh Hồng tấn công với một thế mạnh nhất, giống như mưa rền gió dữ, kiếm khí chấn động tứ phương.
Đối mặt với kiếm khí mạnh mẽ và sát chiêu sắc bén trên võ đài, người xem dưới võ đài buộc phải lùi ra sau liên tục để né tránh
Không khí bị khuấy động giống như là đao tước nìu chém, khiến người ta không thể chịu nổi
“Khủng bố quá đi! Uy lực đến từ một kiếm vừa nãy khiến một người đứng dưới võ đài như tôi cũng không chịu nổi, huống chỉ là người ở trên võ đài!"
“Lần này tên họ Diệp kia chết chắc rồi!"
“Chỉ cần hai kiếm là kết thúc chiến đấu. Quả nhiên, vẫn là cố võ giả đánh tới tấp người bình thường!”
Khi thấy Thượng Quan Khánh Hồng bắt đầu nghiêm túc dùng hết sức đánh nhau, mọi người trong bảy thị đều ngồi xuống lăn nữa để chờ kết quả cuối cùng.
“Tộc nhân nhà họ Ninh nghe lệnh!" Tộc trưởng nhà họ Ninh lập tức phân phó tộc nhân: “Sau khi thằng nhãi kia thua, mọi người lập tức lên võ đài bầm nát 'thãng nhãi kia để rửa mối hận xưa!"
“Vâng!” Người nhà họ Ninh nghe lệnh đứng dậy, ai cũng nóng lòng muốn thử.
“Haizz.." Tân Tuyết Dung không nỡ xem tiếp nữa. Cô ta không ngờ Diệp Lâm lại xui xẻo đến như vậy, chỉ mới trận đầu tiên thôi là phải đối mặt với người trẻ tuổi mạnh nhất trong bảy thị cố võ rồi.
Kim Cương kiếm trong tay anh ta có thể vừa tấn công vừa phòng thủ.
Một khi dốc sức đánh ra thì sẽ có hiệu quả khủng bố mang tính hủy diệt, không thứ gì có thể cản được.
Tân Tuyết Dung đã nói hết những lời nên nói và không nên nói rồi. Dù cho đến cuối cùng Diệp Lâm có chết thảm thì cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.
“Lão đại lão tam!”
Bên kia, Hứa Đại Mã Bổng cũng gọi con trai mình.
“Chuẩn bị ra tay!”
“Đợi thẳng nhãi kia vừa thua liền đi lên đoạt người!"
“Ít nhất phải đoạt cây dao găm trên người cậu ta, không thể để nhà họ Ninh chiếm hời được!”
Một bên khác, hai ông cháu môn Bặc trong năm môn cổ võ thấy vậy...
Người trẻ tuổi xụ mặt, ỉu xìu nói: "Xong rồi, chúng ta sắp thua sạch tiền rồi!”
“Lần này là không còn tiền mua vé xe đi về luôn!”
Anh ta nghe lời của ông nội, lấy hết tiền trên người đi cược Diệp Lâm. Ai ngờ Diệp Lâm đừng nói là chuyển thua thành thẳng, Diệp Lâm thậm chí một trận cũng chưa qua được nữa.
“Ha ha.." Ông cụ môn Bặc thì lại vuốt râu, chỉ cười chứ không nói.
Tương lai khó đoán trước là vì không ai có thể biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mắt thấy chưa chắc là thật, mọi thứ đều có khả năng.
“Hmm... Vậy mới đúng chứ!"
Lữ Đạo Hiên - quan chủ Bạch Vân Quan cảm nhận được uy lực từ một kiếm của Thượng Quan Khánh Hồng, không nhịn được vừa lòng gật đầu, cho rằng đây mới là thực lực nên có của cổ võ giả.
“Gần bằng tông sư nhất phẩm!” Đạo trưởng Thiên Cực của Võ Đang gật đầu khen ngợi: "Không hổ là cổi võ giả! Đúng là tuổi trẻ kinh tài tuyệt diễm!”
Xem ra, dù là bảy thị yếu nhất trong giới cổ võ thì cũng không thể khinh thường.
Tàng Kiếm Thượng Nhân đến từ Hoa Sơn không mấy thích thú loại kiếm thuật tấn công phòng thủ thống nhất kia: “Có tiếng không có miếng, trăm nghìn sơ hở"
“Dù sao cũng là người trẻ tuổi mà, có thể đạt tới trình độ này là lợi hại lắm rồi!"
Lữ Đạo Hiên cười nói: "Ít nhất là dư sức để đối phó với người trẻ tuổi họ Diệp!”
“Thế hả?" Tàng Kiếm Thượng Nhân nói: “Tôi thấy chưa chắc!"
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.
Kiếm trong tay Thượng Quan Khánh Hồng giống như sấm sét lao nhanh đến chỗ Diệp Lâm.
Tất cả dường như đang lặp lại. Nhìn thấy Thượng Quan Khánh Hồng ra chiêu, Diệp Lâm vẫn có vẻ do dự không yên.
“Muốn lùi một bước để đánh trả nữa hả?”
Trong mắt Thượng Quan Khánh Hồng hiện lên vẻ tàn nhẫn.
“Nếu lần này anh vẫn còn khờ dại cho rằng có thể dùng tấn công thay phòng thủ thì anh sai rồi!"
"Bởi vì... anh sẽ không còn cơ hội ra tay nữa!”
Lần này, Thượng Quan Khánh Hồng dốc sức đánh ra một chiêu, tốc độ của kiếm cực kì nhanh chóng, nhanh gấp mười lần một chiêu lúc nãy.
Huống chỉ, một kiếm của Thượng Quan Khánh Hồng lên trước, đã chiếm được ưu thế.
Anh ta chắc chắn rằng Diệp Lâm không đủ thời gian ra tay đánh trả hoặc đỡ đòn.
“Thế hả?” Thấy vậy, Diệp Lâm mỉm cười.
Nếu so về tốc độ thì Kinh Hồng kiếm trong tay anh có thua kém ai?
“Kinh Hồng lên!"
Ngay sau đó, Kinh Hồng kiếm trong tay Diệp Lâm. lập tức thức tỉnh.
Giống như sấm sét chợt lóe, một ánh nhìn kinh hồng thoáng qua, bất chợt ra chiêu!
“Bọ ngựa đấu xe! Dù bây giờ anh có ra kiếm, thì cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà!”
Thượng Quan Khánh Hồng thấy Diệp Lâm cuối cùng cũng vung kiếm, tuy rằng kiếm khí đáng sợ, nhưng mà anh ta vẫn chắc chắn rằng một chiêu của mình đủ để nghiền áp tất cả.
Ngay sau đó, kiếm khí và kiếm khí va chạm, giống như hai quân đối đầu đánh sâu vào nhau.
Kiếm của Thượng Quan Khánh Hồng giống như là hành quân theo hàng, ngay ngắn trật tự, tấn công.
phòng thủ thống nhất, vững chắc không thể phá vỡ.
Còn kiếm của Diệp Lâm thì giống như một con rồng dài xé rách trận hình, lao thắng đến đích, tấn công đến cùng.
“Dù anh có tấn công phòng thủ thế nào thì đều sẽ bị một kiếm của tôi chém hết!”
Ầm ầm ầm!!!
Một tiếng vang chấn động đất trời.
Kiếm khí của Kinh Hồng kiếm lập tức đẩy Kim Cương kiếm ra rồi vọt tiếp tục vọt thẳng lên, giống như cầu vồng xuyên qua mặt trời, đâm thẳng vào ngực Thương Quan Khánh Hồng.