Lúc này, đại sảnh ở tầng trên cùng.
Do lúc trước liên tục thất thế cho nên bầu không khí tại hiện trường bấy giờ cũng có vẻ hơi buồn tẻ, kèm theo. chút căng thẳng.
Mọi người đều hồi hộp chờ đợi, chỉ hy vọng Nhị đương gia sẽ đắc thắng trở về, cho bọn họ được nở mày. nở mặt.
"Long Vương đại nhân." Tô Cửu Xuyên cũng có chút bất an, thấp giọng hỏi: "Lần này thật sự ổn rồi chứ? Có cần phái thêm người xuống hỗ trợ không?"
Hắc Long Vương mỉm cười: "Ông chủ Tô cứ yên tâm"
"Người anh em kia của tôi là một tay súng thiện xạ, trăm phát trăm trúng không trượt phát nào!"
"Có hắn ta ở đấy thì chỉ cần tiện tay bắn một phát, chỉ e thằng nhãi kia còn chưa kịp phản ứng thì óc đã bị bắn vỡ tung tóe rồi!"
“Nếu không có gì bất ngờ gì xảy ra thì có lẽ bây giờ hắn ta đang kéo xác thằng nhãi kia vào thang máy rồi.”
Lời này vừa nói ra, đám đàn em tại hiện trường cũng lần lượt hưởng ứng.
"Tài thiện xạ của Nhị đương gia kia có một không hai! Chắc chắn sẽ không có sai sót gì!"
"Bây giờ em sẽ tới cửa thang máy chờ sẵn để đón mừng Nhị đương gia chiến thẳng trở về!"
Người nọ vừa nói vừa cười. "Báo cáo!" Một số tên đàn em hoảng sợ lao vào.
Hắc Long thấy vậy cười nói: "Người anh em của tôi trở về rồi!"
Đám đàn em còn chưa kịp báo cáo thì phía sau lưng đã vang lên vô số tiếng kêu la thảm thiết.
Mọi người trong hội trường nghe thấy âm thanh đó thì không khỏi cười nói. "Xem ra thằng nhãi ấy còn chưa bị bắn chết, vẫn còn
có thể kêu gào được cơ mà!"
"Nhất định là do Nhị đương gia nương tay, tha cho cái mạng nhỏ của cậu taI"
"Ha ha, với tài thiện xạ của Nhị đương gia, chỉ cần không bắn vào chỗ hiểm cũng đủ để cậu ta lãnh đủ!"
"Chậc chậc... tiếng hét này đúng là rất thê thảm!"
Chỉ có Hắc Long nghe được tiếng kêu này thì hơi nhíu mày, gã nghĩ thầm: Sao tiếng kêu này nghe quen thế nhỉ? Cứ như người anh em kia của gã đang kêu gào thảm thiết vậy?
Trong lúc gã còn đang nghỉ ngờ thì lại thấy Độc Nhãn cả gương mặt đầy máu được hai tên đàn em khiêng vào đại sảnh.
Hình ảnh này lập tức khiến đám người đang cười đùa im bặt, đám người hoảng sợ không thôi.
"Đại ca" "Anh phải báo thù cho em"
Độc Nhãn che hai mắt của mình lại, há miệng kêu gào.
"Thằng nhóc đó... Bắn mù mắt em! Em không nhìn thấy gì hết! AI"
Hắc Long nhìn thấy bộ dạng thê thảm của thân tín mình thì tức tới mức đầu bốc khói, đôi mắt gã trợn trừng, khóe mắt như muốn nứt ra!
"Thằng nhãi này! Đúng là khinh người quá đáng!"
Đầu tiên là phế đi hai chân của đồ đệ mình, sau đó lại bắn mù con mắt duy nhất của tâm phúc mình.
Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ!
Chuyện này rõ ràng là không thèm đặt Hắc Long gã vào mắt!
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này, một lão già ở bên cạnh Hắc Long đứng lên hỏi: "Sao Nhị đương gia lại bị bắn mù một mắt? Những người khác đâu rồi?"
Lão già này là cao thủ số một dưới trướng Hắc Long, thường gọi là Từ đại sư, là một cao thủ trong giới võ đạo.
Ông ta và Nhị đương gia là cánh tay phải đắc lực của Hắc Long, một kẻ chuyên dùng viễn trình kích trăm phát trăm trúng và một kẻ chuyên cận chiến bất khả chiến bại.
Câu hỏi của Từ đại sư cũng chính là câu hỏi của tất cả mọi người trong đại sảnh.
"Chết sạch!" "Bọn họ đều bị thăng nhãi kia bắn chết rồi!"
"Chỉ có Nhị đương gia là bị bắn mù một mắt rồi bị ném vào thang máy quay trở về."
Cái gì? Nghe thấy thế, cả đám người kinh hãi không thôi. “Chẳng lẽ trong tay thằng nhãi đó cũng có súng à?”
"Không đúng nha... Cho dù là cậu ta thật sự có súng thì cũng chỉ có một mình, đám anh em đông như thế, còn có một tay súng thiện xạ là Nhị đương gia đây thì sao có thể đánh không lại cậu ta chứ?"
Từ đại sư cau mày nghĩ thầm: Chẳng lẽ thằng nhãi đó cũng giống như mình, mình đồng da sắt đao thương bất nhập sao?