Tên đàn em kia lắc đầu, dùng hết sức lực cùng vốn từ vựng ít ỏi của bản thân để miêu tả lại cảnh tượng xảy ra lúc ấy.
Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng bi thảm máu me đó, tên đàn em kia đã cảm thấy ớn lạnh toàn thân run lên bần bật.
"... Đạn bản ra không có một viên nào trúng người cậu t: phịch” một tiếng, tất cả đạn bay ngược trở lại... tất cả đều chết... đáng sợ quá..."
Đám người nghe thế thì vô cùng hoảng sợ.
“Đúng là chúng ta đã khinh địch rồi!” Hắc Long cũng hãi hùng khiếp vía: “Không ngờ thằng oắt đó lại lợi hại như vậy?”
Từ đại sự lúc này cũng trầm giọng nói: “Hóa ra là thuật pháp Chân nhân! Chẳng trách Nhị đương gia lại thua trong tay đối phương!”
Dù là cao thủ võ đạo hay thuật pháp Chân nhân, điểm khác biệt duy nhất là một bên là ngoại tu luyện gân luyện cốt, còn một bên là nội tu, phương pháp tu luyện khác nhau mà thôi, cho nên cũng khó mà phân cao thấp.
Thuật pháp Chân nhân am hiểu thi triển thuật pháp, điểm mạnh của bọn họ là đánh xa.
Tuy Nhị đương gia là tay súng thiện xạ nhưng gặp phải thuật pháp Chân nhân vậy thì cũng không khác gì một đòn công kích tầm xa, vốn không cùng cấp bậc.
"Ông Từ, ông cảm thấy thực lực của thằng nhãi kia thế nào? Có tự tin đánh thắng nó không?" Hắc Long hỏi.
"Theo như những gì mà đám anh em kể lại thì quả thật thằng nhãi kia có chút đạo hạnh." Từ đại sư mỉm cười tự tin: "Nhưng già đây cũng đã luyện thể được 50 năm, cho dù thuật pháp của nó có cao cường cỡ nào thì cần bị tôi tiếp cận thì đó chính là lúc nó phải chết!"
Hắc Long gật đầu nói: "Được! Lần này chúng ta cùng đi xuống gặp thằng nhãi kia!". truyện đam mỹ
Lần này Hắc Long không dám qua loa nữa, gã tự mình dẫn người ra mặt.
"Báo thù cho Nhị đương giai”
"Đi theo Từ đại sư, góp sức giết chết thằng nhãi kia!"
Những thủ lĩnh khác cũng hưởng ứng, bọn họ đứng dậy đi theo Hắc Long, đám người đông nghịt nối đuôi nhau xuống tâng một.
Lúc này, Diệp Lâm chắp tay sau lưng đứng ở sảnh tầng một. Trên người anh tỏa ra một cỗ uy áp, ép tới mức khiến cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Sự kiên nhẫn của Diệp Lâm sắp hết, anh đang chuẩn bị tự mình lên trên nắm đầu Hắc Long thì đúng lúc này.
"Ngài... Ngài Diệp..."
Lúc này người đẹp ở quầy phục vụ cầm cốc nước rón rén bước tới.
"Xin... Mời uống nước..."
Người đẹp ấy dùng hai tay nâng cốc nước lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Lâm.
"Ừm?" Diệp Lâm giật mình cầm lấy cốc nước, thấy cô sợ tới mức run bần bật thì không khỏi tò mò hỏi: “Cô không sợ tôi sao?”
Nghe vậy, cả người cô gái giật bản lên, yếu ớt nói: "Sợ...
"Sợ tôi mà còn dám rót nước tới mời tôi à?" Diệp Lâm hứng thú hỏi.
"Bởi vì sợ... cho nên tôi mới mang cho anh cốc nước... xin đừng... giết chúng tôi..." Người đẹp nức nở nói.
Diệp Lâm cười nói: "Đừng lo..."
Khi bọn họ đang nói chuyện thì thang máy ở sảnh “ting” một tiếng, từ từ mở ra.
Cùng lúc đó bên phía cầu thang cũng truyền tới tiếng rầm rập.
Giây tiếp theo, một nhóm người từ cầu thang bộ và thang máy lao ra, đứng dẹp qua hai bên.
Sau cùng, Hắc Long Vương dẫn đầu đám đông bình an bước ra ngoài.
"Cuối cùng cũng đến rồi... Diệp Lâm nhìn chăm chăm người đàn ông cường tráng đứng đầu, thầm nghĩ kẻ này chính là Hắc Long - con trai trưởng trong chín người con trai mà Thất sư phụ nhận nuôi sao?
"Thằng nhãi kia, không phải mày muốn gặp tao à?" Hắc Long gầm lên như sấm: "Tao, Hắc Long Vương, ở đây!"
Hắc Long Vương vừa xuất hiện đã tràn đây khí thế, lập tức khiến hiện trường bình tĩnh lại. Ngay cả nhân viên ở quầy phục vụ cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Thằng oắt con, nhanh chóng giao Long Vương Lệnh ra đây!"
"Nhìn thấy Hắc Long Vương, sao mày không quỳ xuống chào đón!"
: Một đám thủ lĩnh phía sau Häc Long cũng hét lên.
"Đại ca, xin đợi một lát. Để tôi đi gặp thằng nhãi đó trước!"
Từ đại sư sốc lại tinh thần, đẩy nhanh tốc độ, lao về phía Diệp Lâm.