Yên tĩnh!
Hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh như chết.
Cho dù là ai cũng không ngờ rằng Diệp Lâm lại dám ra tay đánh Tôn Văn Thành!
Tai họa rơi xuống đầu rồi!
“Thôi xong!”
Thấy vậy, Hoa Quốc Đống giật nảy mình, thầm nói thôi xong rồi.
Lúc nãy thấy Diệp Lâm đi về phía Tôn Văn Thành, Hoa Quốc Đống đã có chút lo lẳng là sư phụ sẽ không nhịn được mà ra tay đánh Tôn Văn Thành.
Anh ta vừa định ra mặt ngăn cản, kết quả vẫn là chậm một bước.
“Lần này phiền phức lớn rồi.."
Hoa Quốc Đống lau mồ hôi thay cho sư phụ mình.
Đánh người nào cũng dễ giải quyết, chỉ có đối phương là cháu trai của viện trưởng viện kiểm sát.
Trong khi Diệp Lâm mới vừa ra tù, lỡ như bị đối phương bắt vào tù nữa thì chắc là khó ra tù lắm
“Sư phụ?” Đám người Bàng Văn Hiên rất chấn động, không ngờ một bữa tiệc mừng vui vẻ lại biến thành thế này!
Nhất là Bàng Văn Hiên. Anh ta rất hối hận, tất cả là do mình sắp xếp không ổn, nếu biết trước thì mình đã không cho đám người Tôn thiếu đi vào rồi.
Sau đó, Bàng Văn Hiên quyết định rằng nếu Tôn thiếu làm ầm ĩ lên thì mình sẽ gánh tội thay sư phụ.
“Xong rồi xong rồi.." Hoàng Tam Gia thấy vậy thì sợ tới mức lùi ra sau từng bước một, hận không thể trốn về Phụng Thiên, rời xa vùng đất thị phi này.
Lúc này, đám đàn em bên cạnh Tôn Văn Thành dần dần hồi hồn lại từ trong cơn chấn động.
Bọn họ có năm mơ cũng không ngờ rằng Diệp Lâm dám ra tay đánh Tôn thiếu!
Điều khiến bọn họ không ngờ hơn nữa là một người mạnh như Tôn thiếu lại bị Diệp Lâm tát một cái bay ra ngoài!
“Tôn thiếu!”
Đám đàn em vội vàng chạy như bay tới bên cạnh Tôn thiếu, đỡ anh ta dậy, hỏi han đủ điều
“Nhãi ranh! Mày muốn chết hả? Dám đánh Tôn thiếu nhà bọn tao!"
“Mày biết Tôn thiếu là ai không? Biết ông nội Tôn thiếu là ai không? Biết cậu Tôn thiếu là ai không?”
“Mày chết chắc rồi! Chờ ở tù mọt gông đi!”
Đối mặt với sự uy hiếp và tiếng quát mắng của đám đàn em, Diệp Lâm không chút quan tâm, cũng không hề sợ hãi.
Anh chỉ nhìn chắm chằm Tôn Văn Thành bằng ánh mắt lạnh lùng, để xem anh ta có phục hay không.
“Mày..."
Lúc này, Tôn Văn Thành có chút sửng sốt, thậm chí còn chưa hiểu rõ vừa mới xảy ra chuyện gì, vì sao mình lại bị người ta đánh bay ra ngoài?
Thằng nhãi này... có thể một tát tát bay mình?
Sao có thể chứ?
Sau khi hồi hồn lại, Tôn Văn Thành nhìn về phía Diệp Lâm bằng ánh mắt hoảng hốt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Mình rõ ràng là Võ Trạng Nguyên, vậy mà cũng không thể thấy rõ đối phương ra tay như thế nào.
Đúng là gặp quỷ!
Tôn Văn Thành không phục!
Anh ta lớn từng tuổi này, chưa từng chịu ấm ức như thế.
Chỉ nói đến thân phận hiển hách của mình thôi, là có ai dám động đến một đầu ngón tay của mình?
Cho dù có động thật đi nữa, thì với bản lĩnh mình học từ sư phụ và thực lực thật sự của Võ Trạng Nguyên thì mình sợ ai chứ?
Vậy mà một người trâu bò như mình lại bị một thằng nhãi vô danh đánh bay ra ngoài trước mặt bao người?
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì sau này. mình còn mặt mũi đi gặp ai nữa?
“Mày dám đánh tao?"
“Mày dám đánh tao hả?”
Tôn Văn Thành bụm nửa khuôn mặt dần sưng lên, vừa tức giận vừa bất ngờ.
Có điều, khi bình tĩnh lại, anh ta vẫn nhận ra rằng thực lực của người thanh niên trước mắt chắc là mạnh hơn mình,
Người ta nói người thạo nghề vừa ra tay là biết ngay.
Tôn Văn Thành xuất thân võ giả. Tuy rằng anh ta tự cho mình giỏi hơn người khác, nhưng mà anh ta không phải là đồ ngu. Khi bình tĩnh lại, anh ta vẫn đoán ra được hai bên ai mạnh ai yếu.
Dù rằng có chút khó tin, đối phương trông có vẻ không lớn tuổi, sao lại mạnh hơn mình nhiều như vậy?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, Tôn Văn Thành vẫn tuân theo nguyên tắc đàn ông phải biết tránh cái thiệt trước mắt, không dám đánh trả ngay tại chỗ.
Có điều, anh ta đã ăn một cái tát, tất nhiên sẽ không chịu buông tha.
Nếu đánh không lại, vậy thì dùng thân phận để đè chết bọn họ.
Sau đó, Tôn Văn Thành trợn to mắt ra trừng bốn người Hoa Quốc Đổng.
“Các cậu bái một vị sư phụ giỏi lắm, ngay cả tôi cũng dám đánh?”
“Các cậu hãy đợi đấy, chuyện này chưa xong đâu Tôi sẽ nói với ông nội tôi bắt hết các cậu lại!”
“Tôi nhớ sư phụ các cậu vừa mới ra tù, đúng không? Ha ha, anh ta cứ đợi ở tù mọt gông đi!"
Nói đến đây, Tôn Văn Thành lại trừng Diệp Lâm một cái, uy hiếp: “Nửa đời sau của mày đều sẽ phải sống trong tù!
Nghe vậy, Hoa Quốc Đống cảm thấy cực kì nặng lòng.
Chuyện mà anh ta không mong xảy ra nhất đã xảy ra.
Đúng là sợ cái gì thì đến cái đó!
“Tôn thiếu, chuyện bắt đầu từ tôi, tôi sẵn lòng gánh tội thay cho sư phụ tôi!” Lúc này, Bàng Văn Hiên đứng dậy nói: “Cậu đừng khó xử sư phụ tôi nữa!"
“Hừ, bây giờ có nói gì thì cũng muộn rồi” Tôn Văn Thành giận dữ: "Tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bất cứ người nào trong các cậu! Nhất là sư phụ các cậu!"
Lúc Hoa Quốc Đống đang do dự có nên bảo sư phụ xin lỗi đối phương hay không... Tuy với tính tình của sư phụ, chắc là rất khó để cúi đầu. Nhưng nhịn trong nhất thời dù sao cũng tốt hơn bị bắt vào trong tù mà nhỉ?
Nào ngờ ngay lúc này, Diệp Lâm lại bước lên phía trước, lạnh lùng nói: “Còn dám lên mặt ngay trước mặt tôi hả? Xem ra một cái tát vừa rồi chưa đủ để anh câm miệng?”
“Hôm nay tâm trạng tôi khá tốt, không muốn giết người, vậy nên tha cho anh một mạng”
“Tôi đếm đến ba, anh phải biến mất ngay ra khỏi tầm mắt của tôi!”
Cái gì?
Nghe vậy, Tôn Văn Thành lập tức nổi giận.
Không ngờ thắng nhãi này nói năng láo xược như thế?
Đúng là ăn gan hùm mật gấu!
Lúc này, Diệp Lâm bắt đầu đếm ngược: “Ba!”
Vừa dứt lời, anh liền tát ra một cái, lại tát bay Tôn 'Văn Thành ra khỏi đại sảnh.