Từ chỗ Tôn Văn Thành đến lối vào đại sảnh cách khoảng trăm mét.
Với một khoảng cách xa như thế, một cái tát của Diệp Lâm trông có vẻ nhẹ nhàng, lại tát bay Tôn Văn Thành ra ngoài giống như là đánh con quay.
Anh ta đâm lướt qua một loạt bàn ăn, cuối cùng đâm mạnh lên trên vách tường ở ngoài đại sảnh.
Tôn Văn Thành bị đâm điên đâm cưỡng, cả buổi cũng chưa hồi hồn lại
Giờ phút này, Diệp Lâm ra tay lần thứ hai khiến mọi người ở đây đều rất sốc.
Ai cũng không ngờ rằng Diệp Lâm sẽ ra tay và dám ra tay lần thứ hai!
“Xong rồi!' Hoa Quốc Đống căng thẳng mà nuốt nước bọt, trong lòng nặng nề đến cực điểm, thầm nghĩ lớn chuyện thật rồi, không thể cứu văn được nữa rồi
Một khi nhà họ Tôn truy cứu đến cùng thì không ai có thể hòa hoãn lửa giận của nhà họ Tôn!
Những người khác đều nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt vừa bất ngờ vừa khâm phục, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ khó tin.
Không thể nào ngờ rằng Diệp Lâm ra tay tát Tôn Văn Thành đến tận hai lần! Diệp Lâm chưa từng suy xét đến hậu quả hay sao?
“Tôn thiếu?”
Ngay sau đó, đám đàn em của Tôn Văn Thành sắp bị dọa ngu người, vội vàng chạy như bay ra đại sảnh
Bọn họ vừa luống cuống tay chân đỡ Tôn Văn Thành bị đánh ngây người vừa hùng hùng hổ hổ: "Thằng nhãi kia, có phải là mày uống lộn thuốc hay không mà còn dám ra tay nữa vậy?”
Sau một lúc lâu, Tôn Văn Thành đần dần tỉnh táo lại, hiểu ra được những gì vừa mới xảy ra thì cực kì tức giận
Tạm thời không nói đến chuyện mình lại bị đánh, chỉ nói tới chuyện lần này bị đánh oan cực kì!
“Con mẹ nó... mày nói là đếm ba tiếng mà?”
“Sao mới đếm có 'ba là ra tay rồi hả?”
Tôn Văn Thành bị cách làm không nói võ đức, không theo kịch bản của Diệp Lâm chọc giận đến mức hộc máu.
Tôn Văn Thành không định đánh nhau với Diệp Lâm, rốt cuộc thì đàn ông phải biết tránh cái thiệt trước mắt đấy mà!
Nhưng nếu nghe theo lời nói của đối phương, mình lập tức bỏ đi sau ba tiếng đếm thì chẳng phải là rất mất mặt?
Vậy nên Tôn Văn Thành định nói ra vài câu uy hiếp, chờ Diệp Lâm đếm tới "hai" rồi thuận thế bỏ đi cũng không muộn.
Chỉ là, anh ta tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Lâm lại lật lọng, mới chỉ đếm có một số là trực tiếp ra tay tát mình một cái, khiến mình không kịp trở tay.
Mẹ nó... môn Toán mà anh học là do giáo viên Thể dục dạy hả?
Hay là anh nói đếm ba tiếng là chỉ đếm ba thôi?
Tôn Văn Thành thẹn quá hóa giận, giận cực kì giận.
“Họ Diệp kia, mày chờ cho tao!"
“Chuyện hôm nay còn chưa xong đâu!"
“Tao thề, cả đời mày đừng mong ra khỏi nhà tù!”
Tôn Văn Thành nói lời tàn nhẫn xong thì khập khiễng đi ra ngoài khách sạn dưới sự nâng đỡ của đám đàn em.
Anh ta vừa bước ra ngoài liền đẩy hết mọi người ra, lấy điện thoại gọi cho ông nội.
“Ông nội, cháu bị người ta đánh!”
“Ông mau phái người đi bắt thẳng nhãi kia đi! Cháu muốn anh ta phải ở tù mọt gông!"
Nghe vậy, ông cụ Tôn cảm thấy rất ngạc nhiên.
Mình chính là viện trưởng viện kiểm sát, ai mà to gan như vậy dám đánh người nhà họ Tôn bọn họ?
“Là ai? Cháu hãy kể sự thật cho ông nghe!"
Ông cụ Tôn cảm thấy là lạ, có lẽ không phải chuyện đơn giản, vậy nên bảo cháu trai kế hết mọi chuyện từ đầu đến cuối cho mình nghe.
“Cái gì? Cháu nói cậu ta tên gì? Diệp Lâm hả?”
Nghe thấy cái tên này, ông cụ Tôn sửng sốt, sau đó giận dữ nói: “Cháu rảnh rỗi lắm hả, đi chọc cậu ta làm gì vậy?”
Phải biết rằng hôm nay bộ trưởng Bộ Tài chính Khổng Hữu Vi tự mình đi chống lưng cho Diệp Lâm, thậm chí ủng hộ Diệp Lâm thành lập thương hội mới Chuyện này bị đồn ầm ï khắp cả nội các, người trong lục bộ đều không còn xa lạ với cái tên Diệp Lâm.
“Ông nội, tên họ Diệp kia sao vậy? Chẳng lẽ là không thể động đến anh ta?" Tôn Văn Thành thấy lạ, thăm nghĩ chỉ là một tên người thường thôi mà, lại còn là một tên mới vừa ra tù, có khác gì con kiến đâu?
“Tạm thời bỏ qua chuyện này đi” Ông cụ Tôn nghĩ nghĩ rồi quyết định nắm lấy cái nhược điểm này, chờ tới thời điểm thích hợp lại dùng lá bài này sau.
Diệp Lâm là người mà Bộ Tài chính muốn bảo vệ, ông cụ Tôn định tương kế tựu kế, dùng Diệp Lâm để đối phó với Khổng Hữu Vi, một lần vặn ngã đối thủ một mất một còn kia luôn.
“Ông nội!" Tôn Văn Thành tất nhiên không hiểu được lòng sâu kế xa của ông nội. Anh ta chỉ biết là mình bị đánh, sốt ruột đi đánh trả lại.
Ông cụ Tôn không muốn nói nhiều, tùy tiện trấn an cháu trai vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.
Sau khi tắt máy, Tôn Văn Thành càng nghĩ càng tức giận, gọi một cuộc gọi khác.
“Cậu cả, cháu bị người ta đánh!"
Lần này, người mà Tôn Văn Thành nhờ là người cậu chiến thần Kinh Châu.
Sau khi nghe cháu trai kế sơ qua, chiến thần Kinh Châu hứa hẹn: “Chờ tháng sau cậu về Yên Kinh báo cáo, cậu sẽ tự mình ra tay trả thù cho cháu!"
Tôn Văn Thành vui mừng nói: “Vẫn là cậu thương, cháu nhất”
Sau đó, anh ta nói thêm vài câu với cậu rồi mới hài lòng mà kết thúc cuộc trò chuyện.
“Tôn thiếu? Anh bị sao vậy? Ai đánh anh hả?”
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc.
Trái tim Tôn Văn Thành đập thình thịch nhanh hơn. Anh ta quay đầu lại nhìn, thấy là Kim Lũ Y mà mình luôn nhớ nhung.
Ngay sau đó, Tôn Văn Thành lập tức quay đầu sang chỗ khác, không muốn dáng vẻ xấu hiện giờ của mình xuất hiện trong mắt người thương, để tránh làm tổn hại đến hình tượng của mình.
“Kim... Kim đại nhân, sao cô lại ở đây vậy?”
Chức quan của Kim Lũ Y cao hơn Tôn Văn Thành. Vậy nên khi thấy Kim Lũ Y, Tôn Văn Thành cũng phải cung kính gọi một tiếng đại nhân.
"Ừ, hôm nay nghỉ ngơi, ra ngoài đi dạo một lát” Kim Lũ Y nhìn kỹ vết thương trên mặt Tôn Văn Thành, suýt chút nữa cười thành tiếng: “Rốt cuộc là ai đánh anh bị thương vậy? Có muốn tôi trả thù thay anh không?"